Chạy trốn lúc hoàng hôn

Buổi chiều chủ nhật, Triệu Mạn đưa Hứa Hữu Trì đến trường học.
 
Trong văn phòng, bà Triệu ngồi trên ghế sô pha, nghe Nhiếp Bình tường thuật lại toàn bộ vụ việc ngày hôm ấy Hứa Hữu Trì trốn học, còn có cả bạn bè bao che cho anh.
 
Triệu Mạn lặng lẽ nghe, cuối cùng khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ hơi mở, nói với Nhiếp Bình: "Vâng, cảm ơn cô Diệp, tôi biết rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vẻ bình thản của bà ấy khiến Nhiếp Bình trong một thoáng chốc không thể đoán được suy nghĩ của vị quý phu nhân này. Không rõ rốt cuộc là bà ấy muốn dung túng cho con trai mình cúp học, hay là sẽ dạy dỗ anh một trận.
 
Đây không phải lần đầu Triệu Mạn bị giáo viên chủ nhiệm mời tới trường.
 
Nhưng lần trước là đã từ hơn mười năm trước rồi, lúc ấy Hứa Hữu Trì còn học lớp 1 tiểu học. Một thằng nhóc nhỏ xíu như vậy, đã ra tay đánh nhau với bạn trong lớp chỉ vì một chút mâu thuẫn.
 
Từ nhỏ Hứa Hữu Trì đã ít nói, thay vì nói rằng anh có tính cách lạnh lùng trời sinh, thì chẳng bằng nói rằng anh không coi ai ra gì. Cảm thấy những đứa trẻ khác đều là đồ ngây thơ ngu ngốc, không đáng để cậu chủ nhỏ Hứa để vào mắt.
 
Cũng là vì Hứa Hữu Trì không thích nói chuyện với người khác như thế nên từ nhỏ đến lớn hầu như anh không xảy ra tình trạng xung đột với ai bao giờ.
 
Hầu hết là do có người không ưa cái vẻ kiêu ngạo không ai với tới này của anh nên chủ động ra mặt muốn phân cao thấp với anh, nhưng lần nào cũng vậy, Hứa Hữu Trì chẳng có tí hứng thú giao lưu với mấy thằng quỷ con thế này, ngại lãng phí thời gian. Mấy trận ồn ào như thế, cuối cùng cũng chẳng có vụ đánh nhau nào.
 
Cùng với độ tuổi lớn dần lên, sau khi lớn hơn, Hứa Hữu Trì đã biết thu mình hơn nhiều. Ít nhất cũng biết hòa hợp với bạn bè, không còn kiêu căng tự phụ nghếch mắt lên trời như hồi còn bé nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi lớn lên, cũng có lúc anh mắc lỗi, tuy có đôi khi cũng sẽ khiến Triệu Mạn không vui, nhưng lỗi lần của anh chưa bao giờ nghiêm trọng như lần này.
 
Thật ra Triệu Mạn đã bắt đầu nổi giận từ khi nghe Nhiếp Bình kể về việc Hứa Hữu Trì trốn học hai lần liên tiếp, nhưng nể tình thiết lập nhân vật quý bà ưu nhã, không thể vứt bỏ hình ảnh, nên bà ấy vẫn luôn duy trì vẻ điềm tĩnh trên gương mặt.
 
Tối đó, Triệu Mạn còn có hẹn ăn tối, sau khi nói chuyện với Nhiếp Bình xong thì bà ấy xách túi Birkin Hermès được thiết kế riêng rời khỏi trường.
 
Ngồi lên ghế lái của chiếc Maserati, bà ấy lấy điện thoại từ trong túi ra rồi nhắn tin cho Hứa Hữu Trì, sau đó lái xe rời đi mà không hề ngoảnh lại.
 
Tiết tự học buổi tối bắt đầu lúc sáu giờ, bây giờ mới chưa tới năm rưỡi.
 
Hứa Hữu Trì ngồi ở chỗ mình làm bài tập, nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn từ điện thoại trong ngăn kéo, anh ấn mở xem.
 
[Mom]: Tháng này con không có tiền tiêu vặt. Đừng để chuyện thế này tái diễn một lần nào nữa.
 
Triệu Mạn thật sự không tha cho anh. Mỗi lần anh khiến bà ấy không vui, bà ấy đều không nỡ phạt anh, kết quả là lần nào cũng cắt tiền tiêu vặt, rồi lại cắt tiền tiêu vặt của anh.
 
Trong tay Hứa Hữu Trì có ba bốn tấm thẻ riêng, bà nội sợ anh không đủ điền tiêu nên thậm chí vào năm anh sinh nhật mười lăm tuổi, bà đã đưa cho anh một tấm thẻ riêng, phát huy hai chữ "cưng chiều" đến hết mức.
 
Dù bà Triệu nói năng chua ngoa nhưng thật ra lòng lại mềm như đậu hũ, thực chất hình phạt của bà ấy còn chẳng tính là hình phạt. Trong nội tâm bà ấy cũng biết rõ, Hứa Hữu Trì sẽ không mắc lỗi nghiêm trọng mang tính nguyên tắc, cho nên mới để cho qua một vài chuyện.
 
Hứa Hữu Trì nhắn lại cho bà triệu một chữ "Vâng", rồi chuyển điện thoại về chế độ im lặng, tiếp tục làm bài.
 
Mọi hành động của một học sinh giỏi đều được chú ý. Nhất là khi một học sinh giỏi được người người ngưỡng mộ cao ngất trời, tin Hứa Hữu Trì bị mời phụ huynh tới trường làm việc đã bị lan truyền đi rất nhanh.
 
Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng không có một ai thực sự biết được lý do mà anh trốn học.
 
Một buổi tối nọ, trước khi đi ngủ Dịch Trác có nói tới chuyện này, anh ấy lật mình trên giường, ngồi dậy hỏi Hứa Hữu Trì: "Này, hôm đó dì Triệu có mắng cậu không đó?"
 
"Cũng không hẳn." Hứa Hữu Trì vẫn còn ngồi trên bàn làm đề, anh lấy điện thoại di động ra, lôi lại tin nhắn của Triệu Mạn ra cho Dịch Trác xem.
 
Dịch Trác đã ngưỡng mộ gia đình của Hứa Hữu Trì không phải chỉ ngày một ngày hai, có một người ba thấu hiểu và một người mẹ vừa kiêu ngạo vừa mềm lòng, bầu không khí gia đình thế này người khác có cầu cả đời cũng chẳng có được, cho nên mấy người bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đã rất thích đến nhà của Hứa Hữu Trì chơi.
 
Dịch Trác đọc hết tin nhắn xong cũng không khỏi đỏ cả mắt: "Sao mà dì Triệu tốt với cậu quá vậy chứ."
 
Đuôi lông mày Hứa Hữu Trì hơi nhếch lên, buồn cười đáp: "Mẹ tôi không tốt với tôi thì tốt với ai?"
 
"..." Dịch Trác không có lý do để phản bác, anh ấy không nói lại được Hứa Hựu Trì, đành hậm hực quay về giường nằm.
 
...
 
Sau khi về đến thành phố Sam, thứ bảy trời đổ mưa, vừa đi ra khỏi phòng học thì cơn gió lạnh đã lùa thẳng vào cổ áo.
 
Lục Trà Chi và Phương Hòe Nhĩ mỗi người cầm một cái ô, ngồi trên xe buýt đi đến chỗ ăn cơm, Lục Trà Chi dựa vào bả vai Phương Hòe Nhĩ, che miệng ngáp một cái.
 
Phương Hòe Nhĩ liếc nhìn cô một cái, điều chỉnh tư thế để cô dựa tiếp, rồi nói: "Khi còn sống không cần ngủ nhiều quá đâu, lúc chết đi rồi sẽ còn được ngủ dài."
 
Lục Trà Chi đã buồn ngủ đến mức không còn sức cãi lại nữa.
 
Sau khi ăn trưa xong, Lục Trà Chi về nhà tắm rửa, ngồi vào bàn học bắt đầu làm bài tập.
 
Làm được một nửa thì nhận được tin nhắn của Hứa Hữu Trì.
 
[Xu]: Tan học về nhà rồi sao?
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Ừ.
 
[Xu]: Ừ.
 
Anh không nhắn gì thêm, dường như chỉ để xác nhận cô đã về nhà an toàn.
 
Lục Trà Chi suy nghĩ một lúc rồi gõ chữ tiếp.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Buổi tối cậu có chơi game nữa không?
 
[Xu]: Tùy cậu
 
Ý của anh hẳn là nếu như cô muốn chơi, thì anh có thể chơi cùng cô.
 
Lục Trà Chi cười.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Thế thì tám giờ tối gặp nhé.
 
[Xu]: Được.
 
Hứa Hữu Trì để điện thoại di động xuống, ôm chú chó đang nằm trên giường đi xuống lầu.
 
Triệu Mạn đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, vừa đắp mặt nạ vừa dùng iPad xem phim, bà ấy ngước mắt liếc nhìn Hứa Hữu Trì một cái: "Chà, khách quý đây mà. Cuối cùng cậu ấm cũng chịu xuống đây rồi."
 
Hứa Hữu Trì đặt con chó xuống đất, rót cho mình một cốc nước lạnh, không nói gì.
 
Triệu Mạn ấn tạm dừng video, nói với Hứa Hữu Trì: "Tối nay có tiệc tối từ thiện của Đỉnh Hoa, con chuẩn bị sẵn sàng đi, năm giờ bắt đầu đi."
 
Hứa Hữu Trì đặt ly nước xuống, nói: "Mọi người cứ đi đi, con không đi."
 
"Con không đi?" Triệu Mạn ngừng lại, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt điềm tĩnh của quý bà: "Vì sao?"
 
Hứa Hữu Trì chỉ đáp: "Có vài việc."
 
"Tùy con." Triệu Mạn không đôi co với anh nổi, lười nói nhiều với anh, không ép buộc anh nữa: "Vậy buổi tối con muốn ăn cái gì thì nói với dì Lưu một tiếng, bảo dì ấy làm cho con."
 
"Vâng."
 
Cuộc đối thoại kết thúc.
 
Triệu Mạn hủy chế độ tạm dừng, tiếp tục xem bộ phim mới của ngôi sao mà bà ấy thích.
 
Hứa Hữu Trì nói với dì Lưu một tiếng là tối nay mình ăn cơm ở nhà, sau đó lại ôm con chó đi lên tầng, chú chó Phú Quý cũng đi sát theo đằng sau, cái dáng đi lên lầu trông thành thạo mạnh mẽ vô cùng.
 
...
 
Năm giờ, Lục Trà Chi đi ra khỏi phòng ngủ giúp bà ngoại nấu cơm.
 
Cô rửa sạch rau hẹ rồi băm nhỏ trộn chung với mì, thêm trứng gà vào rồi trộn đều lên. Bên cái bếp lò cũ kỹ, bà ngoại đang đốt củi thay cô, cô phụ trách cho từng phần chỗ bột đã khuất vào nồi rồi nấu thành bánh.
 
Bà ngoại còn nấu món sườn heo hầm khoai tây mà cô thích ăn nhất, sau khi ăn cơm xong, Lục Trà Chi thêm một ít cơm để cho mèo, bà ngoại thì tiếp tục đan khăn quàng cổ cho cô ở ngoài phòng khách.
 
Rửa bát đĩa xong thì Lục Trà Chi trở về phòng làm bài tập. Đến tám giờ tối, tiếng chuông báo thức vừa vang lên, cô lập tức bỏ dở bài toán mà cô chẳng tài nào giải được, rồi mở máy lên.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Lên mạng đi.
 
[Xu]: Ừ.
 
Lục Trà Chi chơi ở vị trí xạ thủ, còn Hứa Hữu Trì chơi Lý Bạch đi rừng, với trang phục Phượng Cầu Hoàng đẹp mắt, lối chơi vẫn mạnh mẽ và xuất sắc như thường lệ.
 
Cuối cùng Lục Trà Chi cũng hiểu tại sao những nam sinh chơi game giỏi lại dễ được các nữ sinh thích đến vậy.
 
Khi Tôn Thượng Hương của cô được Lý Bạch cứu khỏi tình trạng còn ít máu đến lần thứ ba, cô nhận ra đây chính là cảm giác an toàn mà các cô gái muốn có khi chơi game
 
Ở ván thứ ba, người chơi đường giữa của đội cô chọn Vương Chiêu Quân. Khi vào game, Lục Trà Chi nhận thấy trang phục Lý Bạch dùng mấy ván trước đã thay đổi từ Phượng Cầu Hoàng sang Thiên Niên Chi Hồ.
 
Chỉ có vài chi tiết nhỏ ấy thôi, nhưng dường như Hứa Hữu Trì thật sự rất để ý.
 
Sau khi thắng ba trận liên tiếp, Lục Trà Chi thoát game.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Tôi phải đi làm bài tập rồi, để hôm nào chơi tiếp.
 
Cô còn muốn gửi một biểu cảm cho Hứa Hữu Trì, nhưng lại lỡ tay bấm nhầm vào gọi thoại. Tiếng chuông vang lên ba giây, ngay trước khi cô kịp phản ứng lại để cúp máy, thì phía bên Hứa Hữu Trì đã nối máy rồi.
 
"..."
 
Sau một lúc lâu im lặng, anh hỏi: "Sao thế?"
 
Giọng nói trầm thấp của chàng thiếu niên truyền qua điện thoại, nhẹ nhàng vang lên bên tai, làm cho sống lưng của Lục Trà Chi như bị dòng điện chạy qua vậy.
 
Báo cáo, người này đang dùng giọng nói để quyến rũ người ta.
 
Lục Trà Chi mím môi, cố gắng giả bộ bình tĩnh, đáp: "Không có gì, trượt tay thôi."
 
Hứa Hữu Trì: "Ừ."
 
Ừ.
 
"Ừ" là có ý gì?
 
Anh cũng không cúp máy, thời gian cứ trôi qua một cách kỳ lạ như vậy trong một phút đồng hồ, Lục Trà Chi nghe thấy phía bên anh có tiếng chó sủa, tò mò hỏi: "Nhà cậu nuôi chó sao?"
 
"Ừ." Hứa Hữu Trì vẫn đang ngồi trên giường, anh đứng dậy đi dép đi về phía bàn học, bế con chó Phú Quý xuống mặt đất, giải thích với Lục Trà Chi: "Nó vừa mới trèo lên bàn, giờ thì không dám trèo xuống."
 
Lục Trà Chi không khỏi bật cười thành tiếng: "Chó nhà cậu đáng yêu như vậy, hay là, nó đang ám chỉ cậu chơi với nó?"
 
"Đáng yêu à."
 
"Ừ." Lục Trà Chi nói: "Đáng yêu mà."
 
Hứa Hữu Trì không biết làm sao mà Lục Trà Chi có thể nói rằng con chó Phú Quý đáng yêu khi mà cô còn chưa biết trông nó như thế nào.
 
Anh cúi người vỗ nhẹ vào đầu con chó Phú Quý. Chó Phú Quý nằm bò trên đất, đôi mắt chó ướt đẫm nước mắt nhìn anh.
 
Anh tắt micro trên điện thoại đi, rồi "xùy" với nó một tiếng, cực kỳ thiếu cảm tình: "Đồ hèn nhát, hồ ly tinh."
 
"..." Chó Phú Quý cảm nhận được ánh mắt của chủ nhân chẳng mấy thân thiện, nó ấm ức vùi đầu vào trong chân.
 
Hứa Hữu Trì lại mở micro lên lần nữa.
 
Lục Trà Chi lấy bài tập toán mà một tiếng trước cô gặp khó khăn, chiếu đề qua cho Hứa Hữu Trì xem, nói: "Cậu đứng thứ nhất khối, có thể xem bài tập này giúp tôi được không."
 
"Được." Hứa Hữu Trì kéo ghế ngồi vào bàn học, sau khi xem đề thì bắt đầu viết thứ tự lời giải lên giấy nháp.
 
"Dùng phương pháp thu nhỏ để chứng minh sẽ tốt hơn." Hứa Hữu Trì chụp ảnh cho cô xem cách làm của mình: "Cậu thử dựng hàm số lnx/x trước xem."
 
"À. Được." Lục Trà Chi lấy giấy nháp, làm theo lời Hứa Hữu Trì nói bắt đầu giải bài toán.
 
Xung quanh trở nên yên lặng, Hứa Hữu Trì ở đầu dây bên kia điện thoại cũng không lên tiếng làm phiền cô.
 
Ngồi một lúc không thoải mái, cô ngáp một cái rồi nằm gục lên cánh tay, tính toán rồi tính toán, cơn buồn ngủ ập đến hốc mắt, mí mắt nặng trĩu không có tí sức lực nào, ngòi bút vạch trên giấy một đường thẳng.
 
Hứa Hữu Trì đeo tai nghe, rất lâu sau vẫn không nói gì.
 
Bên kia, đã hơn một tiếng rồi Lục Trà Chi không nói chuyện. Ban đầu anh còn nghĩ rằng cô đang chăm chỉ giải đề toán, nhưng hiện giờ xem ra có vẻ như không giống anh nghĩ rồi.
 
Anh không nói gì, gửi cho cô một tin nhắn.
 
[Xu]: Ngủ quên à?
 
Không ai trả lời.
 
Lục Trà Chi tỉnh dậy vì lạnh.
 
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô mở điện thoại lên.
 
3:04
 
Cô híp mắt chống người cố đứng dậy, khuỷu tay đánh rơi hộp bút đặt trên bàn.
 
Bút rơi đầy xuống dàn.
 
Cô thở dài, nhặt lên rồi cất kỹ lại, cô mở điện thoại lên, thấy cuộc gọi với Hứa Hữu Trì vẫn chưa kết thúc.
 
Thời gian cuộc trò chuyện dài khoảng chừng sáu tiếng đồng hồ.
 
Tâm trí mệt lả của cô lập tức tỉnh táo.
 
Lúc này tin nhắn của Hứa Hữu Trì cũng vừa khéo hiện lên.
 
[Xu]: Tỉnh rồi à?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui