Chạy trốn lúc hoàng hôn

Tay Lục Trà Chi run lên một cái, điện thoại rơi "bộp" một phát xuống đất, cũng tiện đà kéo tai nghe của cô ra.
 
Cô cúi người nhặt điện thoại lên, sau khi hít thở một hơi thật sau, cô lại nhìn màn hình một lần nữa, chắc chắn rằng mình không bị hoa mắt.
 
"..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vậy tức là, Hứa Hữu Trì đã canh chừng cô ngủ từ hơn chín giờ tối qua cho tới tận bây giờ, là ba giờ sáng, đúng không?
 
Giết cô luôn đi.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]:...
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Tỉnh rồi.
 
[Xu]: Cậu ngủ tiếp đi.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Cậu đã, không ngủ, suốt cả đêm, sao?
 
[Xu]: Ừ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: ... Cậu có thể cúp máy mà.
 
[Xu]: Cậu lên giường đi ngủ đi.
 
Lục Trà Chi cắn môi, bối rối hồi lâu.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Vậy tôi cúp máy nhé?
 
[Xu]: Được.
 
Lục Trà Chi nhanh tay lẹ mắt, như thể chỉ chờ cái chữ "được" này của anh vừa nhảy ra là dập luôn cuộc gọi đã kéo dài sáu tiếng đồng hồ này.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Cậu cũng mau mau đi ngủ đi. Thức đêm không tốt đâu, rất hại sức khỏe.
 
[Xu]: Ừ. Ngủ ngon.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Ngủ ngon.
 
Lục Trà Chi nằm dài trên giường, tắt đèn rồi chui vào trong chăn. Cô vùi cả gương mặt vào trong chăn, lòng bàn tay đặt lên trái tim đang đập thình thịch. Đến tận bây giờ, con nai nhỏ trong lòng ngực cô vẫn nhảy nhót không ngừng.

 
Được một chàng trai khiến mình xao xuyến canh chừng ngủ thật là quá, quá, quá xấu hổ.
 
Hy vọng là cô không nói mớ.
 
Chắc là không có đâu nhỉ.
 
Cảm giác như lâu rồi không được nếm vị chanh xanh, lòng Lục Trà Chi ê ẩm chua xót, lo lắng bản thân mình sẽ mất mặt trước anh, nhưng dường như chẳng hiểu sao lại mang theo chút vui mừng và rung động khó tả.
 
Cô lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng cũng không cưỡng lại nổi cơn buồn ngủ, dần chìm vào giấc ngủ trong những dòng suy nghĩ miên man.
 
Từ hơn chín giờ tối qua, Hứa Hữu Trì đã luôn ngồi trước bàn máy tính, tiếng bàn phím cơ quá lớn, anh sợ làm phiền Lục Trà Chi cho nên đã không dùng tới máy tính bàn.
 
Trong laptop, anh tắt hẳn âm thanh trò chơi, chơi đủ mọi loại game, cuối cùng thật sự không biết làm gì được nữa, chỉ đành ngồi yên trên ghế, đeo tai nghe nghe âm thanh từ phía đầu dây bên kia.
 
Chẳng biết yên lặng suốt bao lâu, cuối cùng anh cũng nghe thấy chút động tĩnh.
 
Có thứ gì rơi xuống đất.
 
Lục Trà Chi tỉnh rồi.
 
Sau khi hai người nói chúc ngủ ngon rồi cúp máy, anh vẫn chẳng thể ngủ nổi, lại chơi vài ván PUBG, nhân vật cầm M4 và AK đồ sát phá đảo trong bản đồ hải đảo, đến khi bầu trời phía Đông ló ánh sáng, khắp cả vườn hoa phía sân sau được phủ đầy sương sớm, đón chào ánh nắng, anh mới quay về giường ngủ.
 
Anh ngủ một mạch tới tận buổi chiều mới tỉnh.
 
Lúc mặc đồ ngủ đi xuống nhà tìm đồ ăn, anh lại bị Triệu Mạn đang ngồi trong phòng khách đọc tạp chí mắng một trận té tát bằng giọng điệu quái gở.
 
"Con thật sự coi mình là thiếu gia đấy hả. Con xem bây giờ là mấy giờ rồi! Ba giờ chiều rồi! Giờ con mới xuống đây ăn, con còn định càng ngày càng lười đến mức nào nữa đây hả."
 
Hứa Hữu Trì lấy một túi sữa chua việt quất trong tủ lạnh ra, lại cầm thêm một hộp bánh dứa, lúc lên lầu còn không quên trấn an bà Triệu qua loa, giọng nói trầm thấp, mang theo chút uể oải vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ nướng.
 
"Chào buổi sáng người mẹ xinh đẹp dịu dàng nhất cả vũ trụ."
 
Nghịch tử.
 
Triệu Mạn tức đến nỗi không biết phải trút đi đâu, không hiểu sao mình và chồng đều hiền hòa dễ gần như thế, sao lại cứ phải sinh ra cái thằng con trai phản nghịch dễ làm người ta nổi giận thế này.
 
...
 
Tháng mười hai trôi qua chỉ trong cái chớp mắt.
 

Gần đến kỳ thi cuối kỳ, không khí học tập trong lớp ngày càng căng thẳng, ngay cả người thường ngày đi học ba ngày thì hai ngày đánh cá phơi lưới như Khương Vệ Vân, cũng lần đầu tiên chăm chỉ học bài.
 
Buổi tối trước kỳ thi cuối kỳ, sau giờ tự học, Khương Vệ Vân cản Hứa Hữu Trì đang ngồi ở chỗ của mình thu dọn đồ đạc, anh ấy vội vàng nói: "A Trì A Trì, cậu cho tớ mượn vở ghi môn toán của cậu một đêm đi."
 
Động tác cất sách vào trong cặp của Hứa Hữu Trì ngừng lại, anh ngước mắt lên nhìn Khương Vệ Vân: "Cậu định tối về nhà xem à?"
 
"Cũng đại khái là vậy đó." Khương Vệ Vân vò đầu, giải thích với anh: "Đành phải tạm thời ôm chân Phật(*) cái đã, nếu không thì cả kỳ nghỉ đông tớ sẽ không được về nhà, phải đi lang thang đầu đường xó chợ mất."
(*): bình thường không chịu chuẩn bị, lúc có việc mới cuống quýt
 
Hứa Hữu Trì tìm vở toán của mình trong ngăn kéo rồi đưa cho anh ta.
 
"Cảm ơn ba." Khương Vệ Vân hớn hở nhận lấy, ôm quyển vở ghi trong lòng mình cứ như nhặt được báu vật: "Anh A Trì à em yêu anh, anh chính là ba mẹ tái sinh kiếp này của em đó."
 
Hứa Hữu Trì cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ, không để ý tới anh ấy nữa.
 
Lúc về đến ký túc xá, anh đi qua phòng ngủ của đám Khương Vệ Vân.
 
Cửa không khóa, Hứa Hữu Trì nghe thấy Khương Vệ Vân đang nghiêm túc nghiêm chỉnh chém gió với đám bạn cùng phòng: "Có biết cái gọi là vận chuyển vật chất qua màng tế bào không? Tối nay tớ đặt vở ghi chép của A Trì dưới gối, lúc ngủ tri thức của cậu ấy sẽ từ nồng độ cao trong quyển vở ghi truyền vào trong não tớ."
 
Hứa Hữu Trì nhớ lại cái câu "Đại khái là vậy" không rõ ý gì của Khương Vệ Vân lúc anh ấy mượn vở ghi.
 
Thì ra đây chính là cách học "Đại khái là giống" với việc học lại vở ghi của anh ấy.
 
Là do kiến thức của anh hạn hẹp, không hiểu được suy nghĩ nội tâm của đám bạn bè cùng lứa.
 
Anh có thể dự đoán được cái viễn cảnh Khương Vệ Vân vô cùng đáng thương đi khắp nơi cầu xin người ta cho ở nhờ sau khi có kết quả thi rồi.
 
Ngày hôm sau, Khương Vệ Vân vừa tỉnh dậy thì cảm thấy tinh thần của mình lên cao gấp trăm lần, cứ như kiến ​​thức đã được truyền tải hoàn toàn vào não anh ấy chỉ sau một đêm vận chuyển vật chất qua màng tế bào vậy, bài thi toán chiều nay, anh ấy làm bừa cũng đạt được 150 điểm chẳng thành vấn đề.
 
Để chắc chắn, trước khi đi thi anh ấy còn cố tình tìm tới Hứa Hữu Trì, định dính chút may mắn của học sinh giỏi, ôm lấy A Trì của mình một cái ôm tràn đầy vận may.
 
Chỉ còn hai mươi phút cuối cùng trước khi kỳ thi toán bắt đầu.
 
Hứa Hữu Trì đứng ở hành lang, nhìn thấy ý đồ của Khương Vệ Vân, anh đẩy cánh tay đang định ôm chặt lấy mình ra, vô cùng kiên quyết từ chối: "Nếu muốn ôm tớ thì cậu nên chọn một cách thực tế hơn."
 
Khương Vệ Vân: "Hử?"
 
Hứa Hữu Trì từ tốn nhả ra ba chữ.

 
"Nằm mơ đi."
 
Nói xong, anh quay người đi thẳng vào phòng thi chỗ mình đang đứng mà chẳng hề ngoảnh đầu lại.
 
Chỉ còn bóng dáng khốn khổ bi thương của Khương Vệ Vân vẫn đang đứng ở ngoài hành lang.
 
Cảnh này rơi vào mắt các bạn học khác, lại khiến đầu họ tưởng tượng ra một bộ phim đam mỹ đầy kịch tính quy mô lớn.
 
Hứa Hữu Trì và mấy cậu ấm con nhà giàu lúc nào cũng có mặt bên nhau, dường như không có một nữ sinh nào có thể chen chân vào được, mối quan hệ và xu hướng tình cảm của bọn họ cũng ngày càng mơ hồ.
 
Cho đến tận hôm nay, ở trên hành lang trước sự chứng kiến của biết bao bạn học, thiết lập nhân vật trai hư lạnh lùng vô tình của Hứa Hữu Trì cuối cùng cũng được khẳng định.
 
Thật là...
 
...
 
Lục Trà Chi thi xong thì thu dọn hành lý trong ký túc xá rồi về nhà. Mở cổng ra, nhìn thấy cây anh đào và cây bưởi đã khô héo úa tàn, lá khô bị gió cuối đi đầy trên mặt đất, con mèo đen cũng chẳng thấy tăm hơi, trong nhà là sự yên tĩnh khác hẳn thường ngày.
 
Cô gọi một tiếng: "Bà ơi", không có ai trả lời.
 
Trong lòng Lục Trà Chi chợt rơi một tiếng "lộp bộp", mơ hồ có một cảm giác bất an. Cô đi vào trong phòng khách nhìn một lượt cũng không thấy bà ngoại ở đó, rồi lại đi vào phòng ngủ, cũng không thấy bóng dáng bà đâu.
 
Lục Trà Chi tìm một vòng khắp nhà, cuối cùng đi vào trong phòng tắm. Thùng nước bị đổ, trên sàn nhà ướt sũng. Bà ngoại già nua nằm trên mặt đất, trên trán chảy máu, vết máu hòa trộn với nước nhuốm đỏ cả một mảng lớn.
 
Xe cứu thương nhanh chóng tới nơi đưa bà ngoại đi.
 
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Lục Trà Chi vẫn mặc trên người bộ đồng phục học sinh dính máu, ngồi trên ghế suốt một tiếng rưỡi.
 
Đèn phẫu thuật tắt, bà ngoại được y tá đẩy vào một phòng bệnh đơn.
 
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói với Lục Trà Chi: "Tuổi bà cháu đã hơi lớn, lần này bị ngã, đầu bị va chạm rất mạnh, trước hết ở bệnh viện nghỉ ngơi một thời gian đã, ba ngày sau cắt chỉ rồi sau đó tiếp tục quan sát."
 
Lục Trà Chi gật đầu: "Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ."
 
Trong phòng bệnh, Lục Trà Chi ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh giường bệnh, không dám chợp mắt suốt cả đêm. Cô sợ rằng chỉ cần ngủ một giấc thôi, khi mình tỉnh dậy, bà ngoại nằm trên giường bệnh với hơi thở yếu ớt sẽ hoàn toàn biến mất.
 
Đến trưa hôm sau, lúc mười hai giờ, một người phụ nữ với mái tóc dài mặc áo khoác gió màu kaki, đi đôi giày cao gót bước vào phòng bệnh.
 
Trong tay người phụ nữ dắt theo một cậu bé đẹp trai, tóc vàng, mắt xanh, làn da trắng như cục bông, rụt rè gọi cô: "Gardenia."
 
Lục Trà Chi không quản cảm giác mệt mỏi của cơ thể mình, cô miễn cưỡng cong môi cười với cậu bé: "Alfie."
 
Alfred mím môi, buông tay người phụ nữ ra rồi chạy tới bên sofa, nhón chân lên ôm lấy Lục Trà Chi, thì thầm vào bên tai cô: "It's gonna be okay(*)."
(*) Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà
 
Edward đi theo sau Giản Lăng bước vào phòng bệnh.

 
Edward là người chồng người Anh mà Giản Lăng cưới sau khi ly hôn với Lục Chính Thiên, sau khi hai người họ kết hôn thì vẫn luôn sống ở Vương quốc Anh, mối quan hệ rất hòa thuận, còn sinh ra cậu bé con lai Trung - Anh là Alfred.
 
Y tá bước vào kiểm tra phòng, tiện thể giải thích tình hình bệnh của bà ngoại cho Giản Lăng. Giản Lăng giấu cả nửa khuôn mặt dưới chiếc kính râm rộng, môi đỏ rực diễm lệ, nói với y tá: "Cảm ơn."
 
Alfred vẫn luôn nắm chặt lấy tay của Lục Trà Chi, truyền chút hơi ấm của mình cho cô.
 
Mà từ sau khi bước vào phòng, Giản Lăng vẫn không nói một lời nào với con gái ruột của mình.
 
Một lúc lâu sau, bà ấy mới nghiêng đầu nhìn về phía Lục Trà Chi, thấy vết máu rõ ràng trên bộ đồng phục học sinh của cô, bà ấy nhẹ nhàng ra lệnh: "Con về nhà thay đồ trước đi, rồi cùng ra ngoài ăn cơm."
 
Lục Trà Chi không còn sức để mà phản kháng Giản Lăng, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
 
Alfred lại nắm lấy tay cô, nói: "I'd like to go with you."(*)
(*) Em muốn đi với chị
 
...
 
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Hứa Hành Châu đã xử lý xong xuôi chuyện làm ăn từ sớm, ông ấy và Triệu Mạn cùng đưa Hứa Hữu Trì đi du lịch Nhật Bản.
 
Mấy ngày nay Hứa Hữu Trì đã nhắn tin cho Lục Trà Chi mà vẫn chưa nhận được hồi âm.
 
Mùa đông không phải là mùa du lịch cao điểm, lá phong đỏ chùa Kiyomizu đã rụng hết, hoa anh đào thì chưa nở, thời tiết lạnh lẽo, tuyết mỏng đọng trên những tảng đá, khung cảnh có chút cô quạnh. Nhưng chùa Kiyomizu, ngôi chùa cổ nhất Nhật Bản, vẫn luôn đông nghẹt khách du lịch.
 
Cái tính vợ muốn gì được nấy của Hứa Hành Châu được bộc phát triệt để, suốt cả hành trình ông ấy chịu trách nhiệm là nhiếp ảnh gia riêng cho quý bà Triệu Mạn.
 
Trước tòa tháp cổ cao ba tầng, Hứa Hữu Trì chụp một bức ảnh, cầm điện thoại gửi cho Lục Trà Chi.
 
Triệu Mạn ở đằng trước gọi anh: "A Trì, đừng nghịch điện thoại nữa, tới đây."
 
Hứa Hữu Trì cất điện thoại, đi tới chỗ Triệu Mạn và Hứa Hành Châu.
 
Vào trong ngôi chùa, tiếp tục đi sâu vào trong, có các cửa hàng bán bùa và xin quẻ.
 
Triệu Mạn bảo Hứa Hữu Trì đi rút một quẻ, Hứa Hữu Trì bị ép thì không còn cách nào khác, đành phải rút đại một quẻ trong ống tre.
 
Đại cát.
 
Triệu Mạn còn hưng phấn hơn cả người rút quẻ, cứ liên tục hình ảnh của chiếc quẻ may mắn đó.
 
Trong lúc Triệu Mạn đang chụp ảnh thì Hứa Hữu Trì lấy điện thoại ra, nhưng Lục Trà Chi vẫn chưa trả lời anh.
 
Triệu Mạn chụp ảnh xong thì mua ba tấm bùa, vừa đủ cho mỗi người trong nhà một cái.
 
Hứa Hữu Trì mím mím môi, nắm chặt lấy lá bùa màu hồng của mình ở trong tay, mở ứng dụng đặt vé máy bay trong nước ra.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận