Chạy trốn lúc hoàng hôn

Hứa Hữu Trì nhìn cô chằm chằm, sắc mặt hơi cổ quái: "Cậu vẫn là trẻ vị thành niên nhỉ?"
 
"Cậu Hứa à." Lục Trà Chi tựa vào ghế sô pha, cười giả lả: "Cậu nên biết, không phải tất cả các quán net trên đời này đều tuân thủ pháp luật như quán net ở thành phố lớn chỗ các cậu. Cậu sống trong vương cung của cậu lâu quá rồi đấy, nên ra ngoài thể nghiệm cuộc sống của bình dân chúng tôi một chút đi."
 
"..." Tất nhiên là Hứa Hữu Trì biết có quán net trẻ vị thành niên cũng có thể vào, nhưng mà anh không muốn dẫn Lục Trà Chi đến nơi tốt xấu lẫn lộn như vậy, có điều bây giờ xem ra, hình như Lục Trà Chi còn hiểu việc này hơn cả anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Cậu thường xuyên đi net à?" Anh hỏi.
 
"Không phải." Lục Trà Chi trả lời thành thật: "Tôi chưa đi lần nào, nhưng thường xuyên nghe bạn bè trong lớp nhắc tới nên biết thôi."
 
Hứa Hữu Trì lộ vẻ nửa tin nửa ngờ, thể hiện rõ mình còn phải nghiên cứu thêm về tính chân thật của câu trả lời cô vừa nói.
 
"Thật đó, cậu tin tôi đi." Lục Trà Chi giơ ba ngón tay lên, giọng điệu rất chân thành: "Tôi thề, tôi thật sự chưa đi net bao giờ."
 
"Ừ." Hứa Hữu Trì miễn cưỡng tin tưởng cô, còn xác nhận lại vài lần: "Cậu thật sự muốn đi à?"
 
"Thật." Sau khi gật đầu Lục Trà Chi đứng dậy, nói: "Đi thôi, tôi biết một quán, để tôi dẫn cậu đi."
 
Hứa Hữu Trì: "..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh hơi bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn cùng đi với Lục Trà Chi đến quán net.
 
Quán net nằm ở tầng hai góc phố, diện tích rất lớn, đêm khuya đại sảnh mới là thánh địa để dân nghiện net tha hồ vui chơi. Bên trong có một đám thiếu niên nghiện net đang tụ tập, miệng ồn ào nói những thuật ngữ của trò chơi, tinh thần không lộ ra chút mệt mỏi nào.
 
Lục Trà Chi không ngửi nổi mùi thuốc lá, vừa vào đã hỏi nhân viên quản lý tiệm net: "Có khu vực không hút thuốc không?"
 
Quản lý tiệm net đứng sau quầy, ngước mắt nhìn cô một cái: "Có, muốn mấy máy?"
 
"Hai máy."
 
"Được." Quản lý tiệm net vừa thao tác máy tính vừa nói: "Đưa tôi mượn chứng minh thư."
 
"Quên mang theo rồi." Lục Trà Chi thản nhiên như không nói dối: "Có thẻ tạm thời không?"
 
Đây là ám hiệu cô nghe được từ bạn cùng lớp.
 
Có lẽ quản lý tiệm net đã lĩnh hội được ý trong lời nói của cô, đối phương lại nhìn Hứa Hữu Trì sau lưng cô, hỏi: "Cả hai người đều quên à?"
 

Lục Trà Chi gật đầu: "Ừ."
 
Quản lý tiệm net mở ngăn kéo, lấy ra từ bên trong hai tấm chứng minh thư tạm thời, quét trên máy tính, rồi đưa mật khẩu khởi động máy vừa in ra cho Lục Trà Chi: "Được rồi, vào đại sảnh rẽ trái là khu vực cấm hút thuốc, cần thứ gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
 
Lục Trà Chi nhận lấy tờ giấy nhỏ: "Cám ơn."
 
Hai máy tính quản lý tiệm nét mở cho bọn họ ở gần cửa sổ, đặt sát nhau.
 
Sau khi ngồi xuống khu vực cấm hút thuốc với Hứa Hữu Trì, mở máy tính xong, Lục Trà Chi mới nhớ tới điều gì đó, cô quay đầu hỏi anh: "Cậu muốn ăn gì, hay muốn uống gì không?"
 
"Không cần." Hứa Hữu Trì vừa thao tác trên máy tính, vừa hỏi cô: "Cậu muốn chơi trò gì?"
 
Lục Trà Chi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Liên minh huyền thoại đi, tôi chưa chơi trò này bao giờ."
 
Hứa Hữu Trì quay đầu nhìn cô một cái, nhẹ nhàng đáp: "Được."
 
Lục Trà Chi đăng nhập tài  khoản trò chơi của mình, rồi thêm bạn với Hứa Hữu Trì trước. Cô phát hiện ra ID trò chơi của anh vẫn giống trong game Vương Giả Vinh Diệu.
 
[Camellia]
 
Cấp bậc tài khoản của cô không đủ, chỉ có thể chơi chung, Hứa Hữu Trì kéo cô vào phòng.
 
"Cậu nghĩ kỹ chưa?" Lục Trà Chi hỏi: "Chơi cùng tôi, có lẽ cậu sẽ thua cả buổi tối đấy."
 
"Yên tâm." Hứa Hữu Trì đeo tai nghe lên, ấn phím bắt đầu trò chơi, giọng không hề để ý nói: "Sẽ không để cậu thua đâu."
 
Vào trò chơi.
 
Lục Trà Chi chọn xạ thủ, Hứa Hữu Trì đi đường giữa.
 
Kỹ năng đóng băng rất giống Hậu Nghệ của trò Vương Giả Vinh Diệu. Lục Trà Chi chơi game không nhiều lắm, thao tác không được mượt mà, đi đường, đánh đấm chỉ có thể nói là tạm chấp nhận được, nâng cấp trang bị đều phải dựa vào Hứa Hữu Trì chỉ dạy.
 
Hiển nhiên, thành tích bết bát của cô không hề ảnh hưởng đến Quỷ Thuật Yêu Cơ của Hứa Hữu Trì chém giết lung lung khắp nơi.
 
Hứa Hữu Trì đang rửa sạch đường giữa và ra hiệu cho đường dưới. Anh nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Hồ Ly bên kia xuống dưới rồi, cẩn thận chút."
 
Cho dù đã từng nghe rất nhiều lần, nhưng Lục Trà Chi vẫn dễ dàng bị giọng trầm của anh hạ gục trong một nốt nhạc, ngơ ngác một lúc cô mới nói: "Được."
 
Rửa sạch đường giữa xong Hứa Hữu Trì nhanh chóng đuổi tới đường dưới, người đi rừng và đường giữa bên phía đối thủ cũng xuống đường dưới rồi, một đoàn ba đánh bốn. Có lẽ đối thủ cho rằng bọn họ đông người hơn, nghĩ lần tấn công này thắng chắc rồi, nên trực tiếp vượt tháp.
 

Lục Trà Chi tung ra kỹ năng khống chế, Hứa Hữu Trì hỗ trợ cô, để cô thành công giết được ba mạng, người còn lại còn một chút máu chạy mất.
 
Lục Trà Chi nhìn ra được Hứa Hữu Trì cố ý nhường cô giết địch để dỗ cô vui vẻ, đột nhiên tâm trạng nặng nề được xua tan đi rất nhiều, khóe miệng cũng cong lên.
 
Khóe mắt Hứa Hữu Trì nhìn thoáng qua thấy cuối cùng cô cũng nở nụ cười, không hiểu sao, chính anh cũng cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn rất nhiều.
 
Đánh xong ván này, Hứa Hữu Trì tới quầy lấy hai chai nước.
 
Anh lấy cho mình một chai nước khoáng, còn chai nước lấy cho Lục Trà Chi là một chai trà ô long vị đào, sau khi mở nắp ra rồi mới đưa cho cô.
 
Lục Trà Chi nói "Cám ơn" xong thì uống một ngụm.
 
Chai nước màu hồng nhạt, nước uống vị đào kết hợp với trà ô long tươi mát, rất thích hợp để trung hòa vị ngọt.
 
Vẻ mặt Hứa Hữu Trì lúc nào cũng lạnh nhưng băng, nhưng trong những tiểu tiết lại luôn tạo cho người ta cảm giác bên trong con người anh chính là vương tử nhỏ luôn cẩn thận dịu dàng hơn bất kỳ ai.
 
Nếm thử một ngụm xong mới phát hiện ra, Hứa Hữu Trì là một cây kem vị mật đào.
 
...
 
Đánh thêm hai trận liên minh nữa, Lục Trà Chi cảm thấy không có gì thú vị, lại đổi sang chơi PUBG, rồi chơi MC, cuối cùng kéo Hứa Hữu Trì cùng chơi đấu địa chủ vui vẻ với cô.
 
Càng chơi càng buồn ngủ.
 
Thời gian gần đến ba giờ sáng, Lục Trà Chi chưa bao giờ thức khuya như vậy, nên không chịu nổi nữa, cô tháo tai nghe ra, nằm bò ra bàn ngủ.
 
Cô rất gầy, mặt cũng nhỏ, da trắng kiểu xanh xao, hàng mi dày và dài rũ xuống, dưới mắt đã có quầng thâm mờ nhạt.
 
Cô ngủ không ngon giấc lắm, thi thoảng mi mắt lại rung động.
 
Hứa Hữu Trì nhìn cô một lát, rồi cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô.
 
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lục Trà Chi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, giống như hòn đảo nhỏ cô độc trên biển tràn đầy sương mù trong một buổi sáng mùa đông giá rét ánh sáng lờ mờ.
 
Vừa hư ảo, vừa lạnh lẽo, nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng an toàn.
 
Cô ngủ rất sâu, năm rưỡi sáng mới tỉnh lại.
 

Hứa Hữu Trì đang xem phim Mỹ, bộ phim có tên "Nhật ký quỷ hút máu".
 
Catherine bị xích lại nhốt trong phòng, Damon nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, hứa hẹn sẽ cứu cô ấy ra ngoài.
 
Lục Trà Chi giơ tay lên xoa mắt, chiếc áo khoác trên vai theo đó mà trượt xuống, rơi trên ghế.
 
Hứa Hữu Trì bỏ tai nghe xuống, nhìn về phía cô.
 
Ngẩn ngơ vài giây mới lấy lại ý thức, cô vội cầm chiếc áo khoác dày không thuộc về mình ở sau lưng lên đưa cho Hứa Hữu Trì.
 
Cô vừa tỉnh ngủ vẫn đang mơ mơ màng màng, ánh mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng, giọng nói cùng hơi khàn: "Mấy giờ rồi?"
 
Hứa Hữu Trì: "Năm rưỡi."
 
Lục Trà Chi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại một lúc lâu sau đó mới mở ra lần nữa, lúc này ánh mắt cô đã tỉnh táo hơn ban nãy rất nhiều rồi. Cô hỏi: "Cậu có đói không? Cần ăn sáng không?"
 
"Cậu có đói không?"
 
Cô nói: "Hơi hơi."
 
Hứa Hữu Trì tắt máy tính đi: "Ừ. Vậy thì đi thôi."
 
Ra khỏi quán nét, sắc trời vẫn tối om.
 
Gió lạnh thấu xương, Lục Trà Chi lại quấn chặt chiếc khăn quàng cổ Hứa Hữu Trì đưa cho cô, giọng run run nói: "Chúng ta đi ăn hoành thánh đi."
 
"Được." Hứa Hữu Trì không có yêu cầu gì trong việc ăn uống, chủ yếu là xem ý kiến của Lục Trà Chi.
 
Trên đường đi, Lục Trà Chi nhớ lại chuyện cũ: "Mấy năm rồi tôi không đi ăn hoành thánh của cửa hàng kia. Cửa hàng kia mở bán cho những người làm việc ca đêm, mỗi ngày cứ sáu giờ sáng là bán hết sạch hoành tháng rồi, ngon thì ngon thật đấy, nhưng mà tôi không dậy sớm được như vậy, nên không mua được."
 
"Hoành thánh nhà kia thật sự ăn siêu ngon, hồi nhỏ tôi còn hỏi ông bán hàng cách làm, ông ấy dạy tôi, sau đó tôi tự làm ở nhà, nhưng làm kiểu nào cũng không ra được cái hương vị ấy." Giọng cô hơi mất mát, thở dài nói: "Quả nhiên, tôi chỉ là đồ vô dụng tầm thường mà thôi."
 
Hứa Hữu Trì cười khẽ: "Cậu lại nói linh tinh gì thế."
 
Đi qua mấy con phố, rồi rẽ vào một con ngõ nhỏ, cuối ngõ nhỏ chính là cửa hàng bán hoành thánh kia, trên tấm biển chỉ viết đúng hai chữ "Hoành thánh".
 
Trong cửa hàng bật đèn rất sáng, chỗ ngồi đã gần kín người, ngoài cửa còn một tốp khác đang đứng xếp hàng.
 
Chủ quán là người đã đến tuổi ông nội, nhân viên trong cửa hàng là vợ và em trai, em dâu ông ấy. Cửa hàng này đã bán hoành thánh được mấy chục năm rồi, xem như cửa hàng lâu đời, sáng sớm mỗi ngày đều rất đông khách.
 
Đợi một lúc mới đến lượt hai người Lục Trà Chi, sau khi gọi hai bát hoành thánh bọn họ ngồi xuống một bàn trống bên cạnh cửa sổ.
 
Mấy năm không đến, cửa hàng đã thay bàn ghế mới rồi, nhưng vẫn giữ lại rất nhiều phong cách trang hoàng trước kia. Trước cửa dán câu đối bằng giấy đỏ, cánh cửa gỗ sơn màu xanh lá đậm, trong khung tranh trên tường có rất nhiều bức ảnh đen trắng, rất có cảm giác xưa cũ.
 
Rất nhanh hoành thánh đã được mang lên, nhân bánh được làm từ tôm và thịt lợn, rất mềm, lớp vỏ bóng bên ngoài rất mỏng, có thể nhìn thấu bên trong.
 

Khi ăn rất ít khi Hứa Hữu Trì nói chuyện, dễ nhận ra cậu chủ nhỏ sống an nhàn sung sướng được nuôi dạy rất tốt.
 
Ăn sáng xong, tuyết cũng ngừng rơi, chân trời dần dần có xu thế sáng lên.
 
Đi trên đường Lục Trà Chi vẫn buồn ngủ, đầu óc mơ màng bước chân không vững. Nghĩ đến chuyện vì cô mà Hứa Hữu Trì phải chịu đựng theo cô cả buổi tối, lòng áy náy với anh lập tức đạt tới đỉnh điểm. Cô thương lượng: "Tôi đưa cậu về khách sạn nhé, cậu về nghỉ ngơi cho khỏe đi."
 
Hứa Hữu Trì hỏi: "Cậu thì sao?"
 
"Tôi à?" Ngẫm nghĩ một lát, Lục Trà Chi đáp: "Chắc là lát nữa tôi cũng phải về nhà."
 
"Tôi đưa cậu về."
 
"Không cần." Lục Trà Chi cảm thấy anh đã làm vì mình đủ nhiều rồi, không muốn làm phiền anh nữa.
 
"Tôi biết đường, không cần đưa tôi đâu."
 
"Trời vẫn chưa sáng..." Ánh mắt Hứa Hữu Trì đảo qua cô: "Không an toàn."
 
Lục Trà Chi cảm nhận được dáng vẻ nghiêm túc trong giọng nói của anh, nên không ngăn cản nữa.
 
Hứa Hữu Trì đưa Lục Trà Chi đến cửa nhà, nói: "Vào nhà đi."
 
"Ừ." Lục Trà Chi lo lắng dặn dò: "Vậy cậu về khách sạn rồi nhớ nghỉ ngơi tử tế đấy."
 
"Ừ."
 
"Tôi vào nhé?"
 
"Ừ."
 
Lục Trà Chi lấy chìa khóa mở cổng ra, vào nhà. Lúc xoay người đóng cửa, cô nở một nụ cười với anh.
 
Đợi cánh cửa đóng lại hoàn toàn, Hứa Hữu Trì mới xoay người rời đi.
 
Trở lại phòng ngủ của mình, Lục Trà Chi rút phích cắm sạc ra, bật điện thoại lên xem, phát hiện ra có vài số điện thoại gọi nhỡ, là số lạ không lưu tên, đều gọi tới từ đêm qua.
 
Cô bấm nút gọi lại. Chuông vừa reo hai giây đã có người nghe máy, nhưng không ai mở miệng trước.
 
Rõ ràng đầu bên kia không có ai nói chuyện, thế mà Lục Trà Chi lại bất thình lình nhận ra.
 
Cô gọi: "Hứa Hữu Trì."
 
Giọng nói trầm thấp pha chút mệt mỏi của người đầu bên kia vang lên: "Đây."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận