Chạy trốn lúc hoàng hôn

Vừa rồi khi ở cạnh nhau Lục Trà Chi không nhớ ra, bây giờ mỗi người một nơi rồi, đột nhiên cô có vô số vấn đề muốn tìm kiếm câu trả lời từ chỗ Hứa Hữu Trì.
 
Cô muốn biết nguyên nhân anh gọi điện thoại tới, cũng muốn biết mục đích anh tới thành phố Sam này. Cô cảm thấy thật ra bản thân đã biết đáp án rồi, nhưng mà ý tưởng này quá hư ảo và hoang đường, khiến cô không muốn cũng không dám thừa nhận.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên đều chỉ có tiếng hít thở trầm lặng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Trà Chi nói khẽ: "Cám ơn cậu."
 
"Hả?" Hình như Hứa Hữu Trì không nghe hiểu ý trong lời cô nói, còn cố tình hỏi lại: "Cám ơn vì điều gì?"
 
Lục Trà Chi không tin anh thật sự không hiểu.
 
Rõ ràng là anh đang cố ý.
 
Sao trước đây cô không phát hiện ra, Hứa Hữu Trì có thể không biết xấu hổ như vậy nhỉ? 
 
Lục Trà Chi mím môi, không muốn nhiều lời với anh: "Cậu tự hiểu lấy."
 
Trầm mặc một lát, Hứa Hữu Trì lại hỏi: "Tôi tự hiểu gì?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không hiểu thì thôi." Lục Trà Chi giả vờ lạnh lùng, phụng phịu nói: "Cậu về nhớ ngủ một giấc đấy, tôi cũng đi ngủ đây, bai bai."
 
Con thỏ lại xù lông cắn người rồi, nhưng vẫn không đau không ngứa như trước.
 
"Ừ." Khóe miệng Hứa Hữu Trì cong lên: "Ngủ đi, ngủ ngon."
 
Lục Trà Chi cúp điện thoại.
 
Cô nằm lên giường, mở QQ lên, xem từng tin nhắn một,
 
Phương Hòe Nhĩ nghe người trên thị trấn nói về chuyện bà ngoại Lục Trà Chi, nên nhắn rất nhiều tin an ủi cô. Lục Tuyết Đường và Lục Chính Thiên vẫn chưa biết chuyện này, chỉ hỏi thăm tình hình gần đây của cô.
 
Lục Trà Chi trả lời lại từng tin nhắn xong, lại mở hộp thoại trò chuyện với Hứa Hữu Trì ra.
 
Anh là người gửi cho cô nhiều tin nhắn nhất trong số tất cả mọi người.
 
Mở đầu là vừa thi xong, hỏi cô sắp xếp kỳ nghỉ đông thế nào, Cô không trả lời, nhưng ngày nào anh cũng nhắn tin "Chúc ngủ ngon".
 
Sau đó, chắc là anh đi Nhật Bản du lịch, nên gửi vài tin nhắn kể cho cô về cuộc sống thường ngày của anh. Trong những bức ảnh anh gửi đến, có ảnh chụp phong cảnh, có ảnh chụp đồ ăn, địa điểm vui chơi, chỉ không có mặt anh, nhưng thi thoảng quần áo, ngón tay thon dài của anh vẫn lọt vào ống kính.
 
Tin nhắn cuối cùng được gửi vào đêm hôm qua, anh nhắn cho cô một tin, hỏi: [Cậu đang ở đâu?]
 
Cô không trả lời, nhưng mà anh vẫn tìm được cô.
 
Đêm hôm đó, không có ánh trăng, nhưng không sao cả, vì Hứa Hữu Trì sẽ trở thành ánh sáng của cô.
 
...
 

Giản Lăng biết tối hôm qua Lục Trà Chi ra ngoài, sáng nay mới về nhà. Bà ấy không hỏi cô, hai mẹ con đều duy trì dáng vẻ bình thản bên ngoài, coi như không có chuyện gì.
 
Lục Trà Chi ngủ rất lâu, chạng vạng lại đạp xe đến bệnh viện thăm bà ngoài. Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô đang định đi tìm Hứa Hữu Trì cùng ăn cơm tối thì điện thoại nhận được tin nhắn từ anh.
 
[Xu]: Tôi phải về thành phố Lê rồi.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Hiện tại cậu đang ở đâu?
 
[Xu]: Ở khách sạn sắp xếp lại đồ đạc, chuẩn bị ra sân bay.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Chờ chút, tôi đến tiễn cậu.
 
Lục Trà Chi lên xe, nhanh chóng đi đến khách sạn Manor chỗ Hứa Hữu Trì đang ở.
 
Cô dựng xe ở bên cạnh đài phun nước trước cửa ra vào, rồi vào trong đại sảnh. Hứa Hữu Trì đã thu dọn xong đồ đạc rồi, đang ngồi trên ghế sô pha chờ cô.
 
Lục Trà Chi đứng trước mặt anh, dò hỏi: "Cậu phải về rồi à?"
 
"Ừ." Hứa Hữu Trì ngẩng đầu, mặt đối mặt với cô: "Chuyến bay lúc tám giờ tối."
 
Bây giờ là năm giờ chiều.
 
Lục Trà Chi biết rõ Hứa Hữu Trì vốn không thuộc về nơi này, anh có gia đình của mình, có cuộc sống của mình. Anh là kẻ được muôn người chú ý, sẽ không bao giờ bị mai một ở thị trấn nhỏ bé không có danh tiếng gì này.
 
Nhưng trước lúc chia xa, Lục Trà Chi vẫn ích kỷ hy vọng anh có thể ở lại nơi này thêm chút nữa, có lẽ nói một cách cụ thể là, hy vọng anh có thể ở bên cạnh cô lâu thêm chút nữa.
 
Nhưng mà cô không có thân phận và lý do để giữ anh lại, dục vọng chiếm hữu xấu xa trong đáy lòng không phải lý do để cô trói buộc anh.
 
Hứa Hữu Trì và thành phố Sam, vốn không dính dáng gì với nhau.
 
Anh và cô gặp nhau ở thành phố Sam đã là chuyện bất ngờ, anh có thể tới nơi này tìm cô càng là bất ngờ trong bất ngờ rồi.
 
Ở độ tuổi niên thiếu của bọn họ, Lục Trà Chi không hiểu nhưng cô biết hàm nghĩa của từ thích là yêu mến chứ không phải ràng buộc.
 
Thấy cô không nói lời nào, Hứa Hữu Trì giải thích: "Vốn dĩ là ngày mai mới quay về, nhưng mẹ tôi gọi điện thoại đến nói ngày kia trong nhà tổ chức liên hoan, bảo tôi đêm nay phải quay về."
 
"Ừ."
 
Sau khi biết ban đầu anh định ở lại nơi này thêm một ngày, cho dù bây giờ quyết định ấy đã hóa thành bọt biển, không hiểu sao đột nhiên Lục Trà Chi lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
 
Cô thu lại suy nghĩ vụn vặt của mình, hỏi: "Cậu đinh ra sân bay kiểu gì?"
 
Hứa Hữu Trì: "Gọi xe qua đó."
 
"Ừ." Lục Trà Chi nhìn đồng hồ: "Vậy đi thôi, tôi ra ngoài gọi xe với cậu."
 
Đứng ở ven đường, nhìn dòng xe cộ đều tự chạy đến nơi mà nó cần đến. Lục Trà Chi khẽ kéo áo khoác của Hứa Hữu Trì một cái. Hứa Hữu Trì quay đầu nhìn về phía cô: "Sao thế?"
 
"Hứa Hữu Trì, tôi hỏi cậu câu này nhé." Lục Trà Chi cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc vì sao cậu lại tới nơi này?"

 
Cô do dự hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi về vấn đề này, nhưng vẫn ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
 
Hứa Hữu Trì im lặng rất lâu.
 
Tiếng nói theo gió lạnh nhẹ nhàng truyền vào trong tai cô.
 
"Cậu nghĩ thế nào?"
 
Câu trả lời đã ở ngay trước mắt rồi.
 
Cậu nghĩ thế nào.
 
...
 
Xe taxi không có hành khách đang lái về phía bên này, Lục Trà Chi giơ tay vẫy tài xế dừng xe lại. Tài xế xuống xe, nhiệt tình giúp Hứa Hữu Trì bỏ va ly hành lý vào ghế sau.
 
Lục Trà Chi cười tủm tỉm nói với ông chú tài xế trung niên: "Bác tài, đưa cậu ấy đến sân bay, trên đường chú ý an toàn nhé."
 
"Được." Tài xế thấy hai người không lớn tuổi lắm, dùng tiếng địa phương trêu chọc: "Cô bé, cậu ấy là bạn trai cháu à?"
 
Đột nhiên Lục Trà Chi nảy sinh ý đồ xấu.
 
Cô cười liếc mắt nhìn Hứa Hữu Trì một cái, cũng dùng tiếng địa phương đáp lại: "Vâng ạ. Bác tài, bạn trai cháu đẹp trai nhỉ? Trên đường đi bác để ý anh ấy giúp cháu nhé, nếu không đám người xấu bên ngoài thấy anh ấy đẹp trai lại bắt mất anh ấy thì hỏng, cháu sẽ đau lòng lắm đó."
 
"Được, nhất định bác sẽ giúp cháu chăm sóc tốt cho bạn trai của cháu, cam đoan cậu ấy sẽ an toàn đến sân bay." Tài xế vui cười hớn hở nói, nói xong thì mở cửa ghế lái ngồi lên xe: "Cô bé, bảo bạn trai cháu lên xe đi.
 
Hai người mở miệng ra là "Bạn trai", trong khi đương sự đang đứng ngay bên cạnh. Anh hơi bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào Lục Trà Chi.
 
Lục Trà Chi giả vờ như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả, cô chỉ đang nói chuyện phiếm bình thường với tài xế mà thôi. Sắc mặt cô rất tự nhiên, thái độ cũng vô cùng bình tĩnh: "Tới nơi rồi cậu nhớ nhắn tin cho tôi đấy nhé."
 
Hứa Hữu Trì thở dài: "Đưa tay ra."
 
Lục Trà Chi ngoan ngoãn xòe tay ra, đôi mắt trong veo như nước khẽ chớp chớp: "Anh định tặng tôi thứ gì à?"
 
Hứa Hữu Trì đặt tấm bùa hộ mệnh Triệu Mạn mua cho anh vào tay cô.
 
Anh nói với cô: "Khi tôi không ở đây, nó sẽ bảo vệ cậu."
 
...
 
Hứa Hữu Trì lên xe, bác tài xế nghĩ anh cũng là người địa phương, nên rất thân thiện dùng tiếng địa phương nói chuyện phiếm với anh: "Chàng trai, cậu với bạn gái cậu ân ái quá nhỉ."
 
Hứa Hữu Trì cúi đầu xem điện thoại, thuận miệng ừ một tiếng.
 
"Hai đứa yêu nhau bao lâu rồi?" Tài xế hỏi.
 

Hứa Hữu Trì dùng tiếng địa phương trả lời: "Yêu nhau từ khi còn nhỏ rồi."
 
Thành phố Sam và thành phố Phong rất gần nhau, tiếng địa phương cũng rất tương đồng, chỉ khác biệt rất nhỏ trong ngữ điệu, nhưng đều nghe hiểu được.
 
"Thanh mai trúc mã à." Tài xế hiểu ra, giọng đầy hâm mộ: "Tốt thật đấy."
 
...
 
Bên này Lục Trà Chi tới cửa hàng bán văn phòng phẩm mua các loại băng dính, trả tiền xong, cô cầm túi nhỏ trên tay, đạp xe về nhà.
 
Bức tranh bị Giản Lăng xé nát kia được cô nhặt lên, đặt trên bàn học.
 
Lục Trà Chi tìm một tờ giấy có kích thước tương đồng, định dán lại bức tranh kia.
 
Lúc cô đang dán băng dính hai mặt vào sau mảnh tranh nhỏ, thì điện thoại nhận được một tin nhắn mới.
 
[Xu]: Tôi nghe hiểu tiếng địa phương thành phố Sam.
 
"..."
 
Anh ấy nhắn như vậy là đang ám chỉ cô, anh ấy biết vừa rồi cô nói lung tung với tài xế anh ấy là bạn trai cô à?
 
Vậy sao vừa rồi anh ấy không phản bác luôn, bây giờ mới tìm cô tính sổ?
 
Lục Trà Chi không hề có ý tưởng kiểu như sẽ bồi thường tổn thất danh dự gì đó cho anh.
 
Chỉ cần da mặt đủ dạy, đạo đức sẽ không bắt cóc được cô.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Vâng.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Bạn trai.
 
Hứa Hữu Trì nhìn điện thoại ba giây, rồi khẽ cười thành tiếng.
 
Lục Trà Chi dán lại bức tranh kia.
 
Từng hạt mưa lưa thưa, thiếu niên trong tranh đứng dưới mưa trước cửa hiệu thuốc, vạt áo sơ mi trắng bị gió thổi bay, dáng người cao gầy thẳng tắp.
 
Đây là khung cảnh anh và cô gặp nhau.
 
Thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng còn kiêu ngạo, trở thành liều thuốc cứu mạng của kẻ coi trọng vẻ bề ngoài mức độ nặng.
 
...
 
Năm ngày sau, bà ngoại xuất viện. Giản Lăng không định ở lại trong nước quá lâu, đã dẫn Alfred đi cùng Edward quay về nước Anh.
 
Trước khi đi bà ấy lại trò chuyện với Lục Trà Chi thêm lần nữa, cuối cùng vẫn tan rã trong không vui.
 
Chỉ vài ngày nữa là đến tết rồi, nhà nào nhà ấy đều bắt đầu chọn mua hàng tết, dán câu đối, treo đèn lồng. Bà ngoại bị thương, Lục Trà Chi để bà ấy nghỉ ngơi, một mình cô quét dọn vệ sinh trong ngoài để chuẩn bị đón tết.
 
Một mình cô lấy thang gấp ra trèo lên cửa dán câu đó, nhưng dán thế nào cũng không dán được ngay ngắn, cuối cùng phải nhờ con trai nhà bác chồng ở ngay cách vách đến hoàn thành giúp cô.
 
Ở trấn nhỏ này, người sống xung quanh ít nhiều đều dính chút quan hệ thân thích, mọi người đều biết hoàn cảnh gia đình nhà Lục Trà Chi, mấy năm nay mỗi khi đến tết, trong nhà cô đều chỉ có hai bà cháu với nhau.
 
Từ nhỏ Lục Trà Chi đã xinh xắn còn khéo ăn nói, rất được mọi người yêu thích, nhất là người thế hệ trước. Mọi người thường xuyên tặng cho cô chút đồ này nọ, có khi là rau cỏ nhà mình trồng, có khi là đồ ăn vặt nhà mình làm.
 
Ngày tết, mọi người tặng đủ mọi thứ, có bánh chẻo đông lạnh, bánh ú, bánh trôi, trứng gà, thịt khô... Tủ lạnh cũng sắp không chứa nổi. Ngoài mấy thứ đó ra, tất nhiên còn có cả tiền lì xì.

 
Tối hôm ba mươi tết, bà ngoại ngồi ngoài phòng khách xem Xuân Vãn, chiếc quạt sưởi ở bên cạnh cung cấp độ ấm, con mèo đen cũng nằm bên cạnh, nó thoải mái nheo mắt lại.
 
Lục Trà Chi ở trong phòng nói chuyện điện thoại cho Lục Chính Thiên, nói chuyện xong rảnh rỗi không có việc gì làm, cô lại lấy ra quyển ký họa của mình.
 
Trên mỗi một tờ đều là cùng một người, đang làm những động tác khác nhau, biểu cảm cũng khác nhau, có dịu dàng, có lạnh lùng, có trêu cợt, có nghiêm túc...
 
Có dáng vẻ cô thích.
 
Đột nhiên cô rất muốn nghe giọng nói của anh.
 
Rung động không bằng hành động, cô cầm điện thoại lên gọi cho Hứa Hữu Trì.
 
Hứa Hữu Trì đang vừa xem phim vừa tán gẫu với Triệu Mạn, nhìn thấy cuộc gọi này, anh lên lầu đi vào phòng luyện đàn cách âm tốt.
 
Điện thoại vừa kết nối.
 
"Hứa Hữu Trì."
 
Giọng nói rất êm tai của Lục Trà Chi đã vang lên, cảm giác dịu dàng giống như chiếc lông chim khẽ phe phẩy. Nhất là mỗi khi gọi tên anh, giọng nói ấy đều rất ngọt ngào, giống như một miếng bánh mousse tinh xảo ngon miệng vậy.
 
"Ừ." Anh nói.
 
"Cậu đang làm gì thế?" Lục Trà Chi đeo tai nghe lên, lấy bút máy ra, bắt đầu phác thảo hình dáng trên tờ giấy vẽ.
 
"Vừa rồi đang xem ti vi." Hứa Hữu Trì dựa lưng vào ván cửa, hỏi: "Cậu thì sao?"
 
Lục Trà Chi nói: "Tôi đang vẽ tranh."
 
"Ừ." 
 
"Hứa Hữu Trì."
 
Giọng nói trầm xuống, cảm xúc trong lòng Hứa Hữu Trì như bị chiếc lông chim kia kích thích.
 
Anh nói: "Tôi ở đây."
 
"Năm mới vui vẻ." Lục Trà Chi không ngừng bút, đường nét khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo của thiếu niên dần dần hiện ra trên tờ giấy.
 
Hứa Hữu Trì cong môi: "Năm mới vui vẻ."
 
Có người gọi tên Lục Trà Chi ngoài cửa, cô đứng dậy khỏi bàn học, vừa ra ngoài vừa nói: "Có người đang gọi tôi, tôi cúp máy trước nhé."
 
"Ừ."
 
Cúp điện thoại, Hứa Hữu Trì lại xuống lầu, ngồi lên ghế sô pha. Triệu Mạn nhìn chằm chằm vào anh, ngoài cười nhưng trong lòng không cười hỏi: "Con vừa đi làm gì thế?"
 
"Gọi điện thoại." Hứa Hữu Trì cầm dao lên gọt vỏ táo: "Bạn bè."
 
"Con gọi điện thoại cho người bạn nào của con? Sao phải tránh mặt mẹ?" Triệu Mạn lười chơi chữ với anh, lạnh lùng cười giễu: "Bạn trai hay là bạn gái?"
 
"..."
 
Nghe câu hỏi này, Hứa Hữu Trì đã thành công gọt vào tay mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận