Chạy trốn lúc hoàng hôn

"Không phải thế đâu mẹ." Hứa Hữu Trì bỏ quả táo dính máu đi, rút khăn tay ra lau tay mình, cực kỳ bất đắc dĩ giải thích với bà ấy: "Chỉ là bạn thôi, không phải bạn trai cũng không phải bạn gái."
 
Hứa Hữu Trì đi rửa tay quay về, lại ngồi xuống ghế sô pha.
 
Triệu Mạn lấy bông và thuốc sát trùng từ hộp thuốc, khử trùng giúp anh, sau đó dùng băng gâu dán lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Hữu Trì cho rằng cái đề tài này đã trôi qua rồi, nào ngờ sau khi thu dọn đồ đạc xong, Triệu Mạn lại nói tiếp một câu: "Mẹ chỉ hỏi con một câu thôi, con cần gì phải phản ứng lớn như vậy?"
 
Xong, bà ấy đã cho rằng anh có tật giật mình rồi.
 
Chưa bao giờ Hứa Hữu Trì biết giải thích là một chuyện phí công phí sức như vậy, Triệu Mạn đã muốn kết tội anh, thì cho dù anh có nói thế nào cũng không giải quyết được vấn đề.
 
Đột nhiên anh thay đổi thái độ, khóe miệng nở nụ cười xấu xa: "Nếu mẹ cứ khăng khăng cho rằng đó là bạn gái con, con cũng không phản đối."
 
Sau đó anh bổ sung: "Ừm, bạn trai cũng được."
 
Triệu Mạn lườm anh một cái, một lúc lâu sau bà ấy đứng dậy đi rót nước.
 
Hứa Hữu Trì khoanh chân ngồi trên sô pha, trên đùi đặt một chiếc gối ôm, đang chơi Free Fire với đám Dịch Trác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đeo tai nghe, nghe bước chân gần đó, không để ý thấy Triệu Mạn đã quay trở lại.
 
Sau khi nhìn thấy người trên màn hình điện thoại, anh khống chế nhân vật của mình trốn sau tường, khi đang chuẩn bị nhô đầu ra ngoài cho đối phương một băng đạn thì đột nhiên tai nghe điện thoại của bản thân bị gỡ xuống.
 
Anh ngẩng đầu nhìn Triệu Mạn đứng bên cạnh mình, hơi khó hiểu: "Làm sao vậy?"
 
Triệu Mạn không nói gì, kéo thẳng anh lên lầu, ném anh vào phòng ngủ của anh, mặt không đổi sắc nói: "Cút vào trong đó đi, đừng ra ngoài nữa. Nhìn thấy con là mẹ lại bực mình."
 
"Mẹ, con..." Hứa Hữu Trì vừa mở miệng, đã bị Triệu Mạn trực tiếp cắt ngang.

 
"Đừng gọi mẹ nữa." Triệu Mạn đóng sầm cửa lại, không nể tình chút nào: "Duyên phận giữa chúng ta đã hết, coi như mẹ không có đứa con này."
 
Hứa Hữu Trì: "..."
 
...
 
Phương Hòe Nhĩ ôm mấy chiếc đèn Khổng Minh chưa bóc niêm phong đến tìm Lục Trà Chi.
 
Lục Trà Chi vào phòng tìm hai chiếc bút Marker, hai người mở túi đựng đèn đèn Khổng Minh ra, viết điều ước năm mới lên tờ giấy.
 
Sang năm mới Phương Hòe Nhĩ tự đặt cho mình một mục tiêu nho nhỏ là phát tài.
 
Lục Trà Chi nhìn thấy hai chữ kia trên chiếc đèn Khổng MInh thì cười nói: "Chị gái à, chị thực dụng quá."
 
"Phát tài khiến tớ vui vẻ, có tiền có thể thỏa mãn tất cả nguyện vọng của tớ." Phương Hòe Nhĩ hừ một tiếng: "Có nữ sinh nào là không muốn làm phú bà chứ."
 
Lục Trà Chi ngẫm nghĩ một lúc lâu, vẫn không nghĩ ra có ước muốn nào vô cùng muốn thực hiện được.
 
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong tình yêu thương chiều chuộng của người lớn. Khi ba mẹ chưa ly hôn, cô sống ở thành phố Lê có ba mẹ cưng chiều, có chị gái nhường nhịn, cuộc sống của cô chính là cuộc sống của công chúa muốn ngôi sao trên bầu trời cũng có người hái xuống cho cô.
 
Sau này đi theo Giản Lăng tới thành phố Sam, lại sống trong vòng tay yêu thương của ông bà ngoại, hễ thích thứ gì chỉ cần nói với Lục Chính Thiên một tiếng là vài ngày sau có thể nhận được rồi.
 
Vẽ tranh và trượt ván cô đều đang kiên trì theo đuổi, người cô thích cũng không phải một mình cô đơn phương hướng tới.
 
Lục Trà Chi sống cuộc sống thuận buồm xuôi gió lâu như vậy, mơ ước trước kia đều có người thực hiện thay cô.
 
Phương Hòe Nhĩ nói rất đúng, có tiền có thể thỏa mãn đại đa số nguyện vọng.
 
Thành phố Sam không cấm bắn pháo hoa, sau khi bật lửa châm ngọn nến hình vuông, chiếc đèn Khổng Minh chậm rãi bay lên bầu trời đêm.

 
Lục Trà Chi nhìn theo chiếc đèn Khổng Minh của mình càng bay càng cao, bốn chữ luôn luôn bình yên tỏa sáng theo ánh lửa. Đèn Khổng Minh xuyên qua tầng mây, rồi biến mất trong màn đêm.
 
Sau đó không biết nhà ai khơi mào trước, bốn phía đều bắt đầu bắn pháo hoa. Pháo hoa nổ tung tỏa ra đủ mọi màu sắc trong trời đêm, sân được thắp sáng bởi một loại ánh sáng khác với ánh sáng mặt trời.
 
Hai đứa trẻ con nhà cách vách ra ngoài nghịch pháo, tới nơi này rủ Lục Trà Chi chơi cùng. Lục Trà Chi ra ngoài với Phương Hòe Nhĩ, đứng tảng đá bên ngoài chơi với bọn họ. Trong tay bọn họ cầm quả pháo, ném xuống mặt đất sẽ nổ mạnh, trò chơi như vậy đã không thể thỏa mãn bản tính ham chơi của đám trẻ nữa rồi, vì thế bọn trẻ lại ném quả pháo xuống sông, sau đó để quả pháo nổ tung tóe giữa dòng nước.
 
Đám trẻ con cười ha ha, dường như thú vui giản dị của tuổi thơ chỉ vô cùng đơn giản như vậy.
 
Sau khi Phương Hòe Nhĩ về nhà, Lục Trà Chi quay lại phòng khách xem ti vi với bà ngoại.
 
Đây cũng là tập tục mỗi năm rồi, đã gọi là đón giao thừa vậy thì phải đợi qua mười hai giờ đêm mới được đi ngủ.
 
"Năm cũ trôi qua trong một tiếng pháo nổ."
 
Vừa đến mười hai giờ, bốn phía lập tức vang lên tiếng pháo nổ bùm bùm, nghe người ta nói ngày xưa đốt pháo để xua đuổi quái thú Niên*, hiện tại nó đã trở thành trò chơi để tăng thêm hương vị năm mới.
*Quái thú Niên: là một con ác thú trong thần thoại và truyền thuyết cổ xưa của người Hán. Tương truyền cứ đêm giao thừa nó sẽ xuất hiện tấn công và ăn thịt con người. Quái thú Niên sợ màu đỏ, lửa và tiếng động lớn, bởi vậy đêm giao thừa người ta thường dán câu đối đỏ, đốt lửa và đốt pháo để xua đuổi sự tấn công của quái thú Niên.
 
Rửa mặt xong Lục Trà Chi trên giường tắt đèn, tiếng pháo vẫn vang lên bên tai. Không ngủ được cô lại nhớ tới điều ước mình viết trên đèn Khổng MInh.
 
Luôn luôn bình yên.
 
Cầu mong những người bên cạnh đều có thể luôn luôn bình yên.
 
...
 
Mùng một tháng giêng, Lục Trà Chi dậy rất sớm, cô thái rau hẹ, đậu phụ và thịt để nấu cùng mì sợi.
 
Trước kia khi ông ngoại còn sống, ông từng nói với cô, ăn mì sợi vào ngày đầu năm mang ngụ ý "Sống lâu và khỏe mạnh"*, cũng giống ngụ ý của mì trường thọ.

*Nguyên văn "缠住生命, 健康成长": Bám trụ cuộc sống, khỏe mạnh trưởng thành.
 
Mùng một tháng giêng không cần đi thăm người thân, cùng ăn mì với bà ngoại xong, Lục Trà Chi đi rửa bát, rồi quấn lấy bà ngoại bảo bà ấy dạy cô cách đan khăn quàng cổ.
 
Trong phòng khách, bà ngoại đã bật bếp sưởi, đang ngồi trên ghế sô pha dạy cô mũi đan lên xuống đơn giản nhất,
 
Quấn sợi len vào kim đan trước khi bắt đầu, hai mặt trái phải đều đan xuống là được, đơn giản dễ nhớ chỉ là hình thức hơi đơn điệu.
 
Thoáng cái Lục Trà Chi đã học xong rồi, cô lại bảo bà ngoại dạy mình cách đan khó hơn.
 
Bà ngoại cho cô xem vài cách đan khác nhau, Lục Trà Chi xem mà hoa cả mắt, lập tức đầu hàng tại chỗ: "Thôi bỏ đi, cháu vẫn nên đan kiểu đơn giản nhất thì tốt hơn."
 
Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của cô, bà ngoại lắc đầu cười: "Học cái này làm gì? Cháu muốn thứ gì bà ngoại đều có thể đan cho cháu."
 
Lục Trà Chi kéo chiếc ghế nhỏ tới gần ghế sô pha, ánh mắt rất nghiêm túc: "Không giống nhau, cháu muốn tự mình học để sau này cũng có thể đan cho bà ngoại một chiếc khăn quàng cổ."
 
Bà ngoại nhẹ nhàng xoa đầu cô, ý cười bên khóe miệng kéo dài rất lâu.
 
Buổi chiều, Lục Trà Chi nhuộm tóc cho bà ngoại. Hai người ngồi ngoài ban công phơi mình dưới ánh nắng ấm áp của mùa đông, cô dùng thuốc nhuộm tóc nhuộm đen mái tóc hoa râm cho bà ngoại.
 
Bà ngoại ngồi trên ghế, không nhìn thấy mặt Lục Trà Chi, bà ấy nói: "Bà già rồi, không biết có thể trông thấy Chi Chi kết hôn sinh con hay không. Sau này Chi Chi nhất định phải tìm một người chồng có thể chăm sóc cháu thật tốt đấy, biết chưa?"
 
Lục Trà Chi đỏ mặt, vội nói: "Bà ngoại, bà nói gì thế. Bà vẫn còn trẻ mà, sao lại nói ra mấy lời này."
 
Bà ngoại mỉm cười, không nói nữa.
 
Dựa theo lệ thường, trước mười lăm tháng giêng đều là thời gian đi thăm người thân.
 
Ông ngoại đã qua đời, năm nay sức khỏe bà ngoại lại không được tốt, Giản Lăng không có nhà, nên hai bà cháu không đi thăm người thân chỉ ở trong nhà tiếp đãi khách khứa đến thăm hỏi.
 
Lục Trà Chi nấu ăn rất ngon, trước kia cô học được rất nhiều từ ông ngoại. Năm nay gần như cô không để bà ngoại xuống bếp, một mình cô cũng có thể nấu được nhiều món ăn gia đình để đãi khách rồi.
 
Khách khứa thấy trên tường trong phòng khách dán đầy giấy khen, ai cũng vô cùng hâm mộ nói với bà ngoại: "Tú Ngọc này, sao cháu gái nhà bà giỏi thế. Vừa xinh đẹp, thành tích học tập tốt, còn hiếu thảo, đợi con bé học xong đại học, bà được hưởng phúc rồi."
 
Bà ngoại cũng cười híp cả mắt: "Có cô cháu gái ưu tú như vậy, tôi thật sự có phúc."

 
Nhưng mà còn phải xem may mắn và bất ngờ, rốt cuộc cái nào tới trước.
 
Tháng hai khai giảng, tháng tư tết thanh minh.
 
"Tết thanh minh mưa rơi ào ào."
 
Dường như đã trở thành thông lệ từ xưa đến nay rồi, cứ mỗi dịp tết Thanh Minh là trời lại mưa to. Những hạt mưa nặng hạt rơi xuống mái ngói của căn nhà kiểu, thấm ướt chúng, rồi hạt mưa lại len qua khe ngói hở, rơi vào nhà.
 
Lục Trà Chi thức dậy, xuống bếp nấu chín mì sợi rồi mới đi gọi bà ngoại dậy ăn cơm, nhưng không ai đáp lời.
 
Cô mở cửa phòng ngủ ra, bà ngoại đang ngã trên sàn nhà ngay trước cửa, cốc nước ở đầu giường rơi xuống. mảnh thủy tinh tung tóe đầy đất. 
 
Xe cứu thương kèo còi chạy đến, nhân viên cứu hộ chỉ nói với cô.
 
"Nén bi thương."
 
Mưa lạnh thật đấy, mì sợi nóng hôi hổi cũng nguội lạnh rồi.
 
Còn thứ khác cũng lạnh như băng, chính là thi thể của bà ngoại.
 
Ngày hôm đó, giống như cả thế giới đều tối đi.
 
...
 
Ngày đầu tổ chức tang lễ có rất nhiều việc, may có hàng xóm và thân thích hỗ trợ giải quyết. Nhà bác gái chịu trách nhiệm tiếp đón khách khứa.
 
Lục Trà Chi thay sang chiếc váy dài màu đen, ngồi cùng mèo đen, vẫn luôn canh giữ bên thi thể.
 
Trong linh đường, cô nắm chặt bàn tay đã không còn hơi ấm của bà ngoại, nước mắt không kiềm chế được trào ra khỏi hốc mắt, nghẹn ngào đến mức cổ họng cũng khàn khàn.
 
Sau khi ông ngoại qua đời, một trụ cột tinh thần khác của cô cũng ngã xuống vào lúc này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận