Chạy trốn lúc hoàng hôn

Trong thành phố Lê, nhà họ Lục có một trang viên ở Đông Giao. Trông nó huy hoàng như một pháo đài, hai cô công chúa nhỏ sống trong đó.
 
Chị gái Lục Tuyết Đường, em gái Lục Trà Chi. Một người là cô bé lọ lem, một người là công chúa thật.
 
Lục Tuyết Đường không phải con gái ruột của Giản Lăng, bởi vì bị bệnh tim bẩm sinh nên đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ trước cửa nhà họ Lục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đêm hôm đó là đêm giao thừa, nhà cũ của nhà họ Lục nằm giữa lưng chừng núi, lò sưởi ở tầng một trong căn biệt thự tỏa ra hơi ấm. Lục Chính Thiên  đang ngồi trên xích đu đọc sách, Giản Lăng  ngồi bên cạnh đang cầm bảng màu vẽ tranh. 
 
Đột nhiên có tiếng trẻ con khóc truyền đến từ bên ngoài. Quản gia mở cửa ra, bế vào một bé gái sơ sinh vẫn chưa tròn một tháng.
 
Sáng sớm hôm sau, hoa hải đường trong vườn hoa nở rộ, đóa hoa màu đỏ thẫm ướt át yêu kiều, căng tràn nhựa sống rơi trên nền tuyết mịn.
 
Bởi vậy mới có cái tên Lục Tuyết Đường.
 
Lục Tuyết Đường đến nhà họ Lục nửa năm thì Giản Lăng mang thai.
 
Mười tháng sau, Lục Trà Chi sinh ra vào sáng sớm ngày thất tịch.
 
Sáng hôm đó hoa sơn trà và hoa dành dành nở rộ, chim hót líu lo, ánh bình minh khắp bầu trời, nên gọi là Lục Trà Chi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi cho đến sau này khi mâu thuẫn giữa hai vợ chồng bùng nổ triệt để, Giản Lăng mới hiểu được, bắt đầu từ khoảnh khắc Lục Trà Chi chào đời kia, mầm mống bất đồng đã bắt đầu gieo xuống.
 
Giản Lăng cho rằng bà ấy có thể đối xử công bằng với hai chị em, nhưng bà ấy đã coi thường lòng tham của con người.
 
Khi bà ấy thấy Lục Chính Thiên quan tâm chăm sóc chị gái yếu ớt nhiều hơn, trong lòng bà ấy cũng bắt đầu âm thầm thiên vị con gái ruột của mình.
 
Cho dù Lục Chính Thiên làm ra chuyện bình thường nhất như liên hệ với bác sĩ chuyên về bệnh tim giúp Lục Tuyết Đường, Giản Lăng cũng oán giận Lục Chính Thiên, bắt đầu biểu đạt bất mãn của bà ấy với Lục Chính Thiên, thứ nhận lại không phải cãi nhau và thỏa hiệp, mà là Lục Chính Thiên không thấu hiểu.
 
Lục Chính Thiên có thể khẳng định trong phương diện nuôi dạy hai đứa trẻ, ông ấy không hề thiên vị bất kỳ người nào.
 
Ông ấy sẽ liên lạc với bác sĩ tốt nhất giúp Lục Tuyết Đường, cũng sẽ mua cho Lục Trà Chi búp bê mà cô thích.
 
Nhưng đôi khi người ta dường như bị mù gián đoạn vậy, chỉ nhìn thấy thứ mà mình muốn nhìn thấy. Giống như Giản Lăng chỉ nhìn thấy người trước, người sau bị bà ấy cố tình xem nhẹ.
 

Lục Chính Thiên không hiểu vì sao vợ mình hành động quái gở với một cô bé bị bệnh như vậy, thậm chí sau này còn nổi giận đùng đùng.
 
Giáo dưỡng từ nhỏ đến lớn của ông ấy không cho phép ông ấy tranh cãi với Giản Lăng, ông ấy sẽ để Giản Lăng tự mình bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục đến phòng làm việc làm nốt công việc đang còn dang dở.
 
Lục Chính Thiên luôn luôn lý trí, giống như là người máy không có tình cảm vậy.
 
Ngày Giản Lăng chính thức đưa ra yêu cầu ly hôn là ngày sinh nhật tròn sáu tuổi của Lục Trà Chi.
 
Buổi chiều hôm đó, Giản Lăng mở một buổi triển lãm tranh trung tâm thành phố, Lục Chính Thiên dẫn Lục Trà Chi và Lục Tuyết Đường đi tới sân băng trượt băng.
 
Lục Tuyết Đường đã phẫu thuật từ rất lâu rồi, hồi phục rất khá, nhưng mà không thể vận động mạnh, nên đeo giày trượt rồi bám vào lan can chậm rãi di chuyển. Lục Trà Chi không trượt băng một mình, mà ở bên rìa sân băng với chị gái, học từ từ từng chút một.
 
Hôm đó, Lục Tuyết Đường bị một cậu nhóc vừa học trượt băng va phải, sau khi đứng lên không lâu đã xuất hiện tình trạng đau tức ngực. Lục Chính Thiên đưa cô ấy đi bệnh viện, trước khi đi đã nói với huấn luyện viên dạy Lục Trà Chi trượt băng một tiếng, nhờ đối phương trông nom Lục Trà Chi một chút.
 
Huấn luyện viên đồng ý, Lục Chính Thiên lập tức bế Lục Tuyết Đường đi luôn.
 
Trong sân trượt băng có rất nhiều trẻ con, Lục Trà Chi trượt một mình một lát, rồi ngồi xuống một góc sân băng nghỉ ngơi. 
 
Một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp vừa cười vừa đi đến gần chỗ cô. Theo tiếng cười của ông ta, thịt mỡ trên mặt bắt đầu rung rinh, vốn dĩ mắt đã nhỏ rồi, nay lại híp thành một đường thẳng sắp không nhìn thấy khe hở.
 
Người đàn ông cúi cơ thể to béo của mình xuống trước mặt Lục Trà Chi, đưa chai nước chanh trong tay qua, gần như cưỡng ép đưa cho cô: "Cô bé, uống nước ngọt không? Chú mua cho cháu đấy."
 
"Không cần." Hai tay Lục Trà Chi nắm chặt thành nắm đấm, cảnh giác lui về phía sau một bước. Cô đứng dậy định chạy, lại bị người đàn ông ôm lấy giam cầm trong vòng tay ông ta. Ông ta vặn nắp chai nước một cách thô bạo, rót thẳng vào miệng Lục Trà Chi, còn nhỏ giọng quát: "Uống cho ông!" 
 
Bốn phía đều ầm ĩ, tiếng người ồn ào náo động như thủy triều căn bản không ai để ý chuyện xảy ra bên này.
 
Lục Trà Chi sốt ruột cắn vào ngón tay người đàn ông một cái, vì cắn quá mạnh nên đã cắn rách da của ông ta, máu tươi lập tức chảy ra.
 
Nước chanh vừa chua vừa chát trong khoang miệng, lúc này lại có thêm cả máu tươi.
 
Người đàn ông đau đớn vung tay đẩy Lục Trà Chi ngã trên mặt đất, đau đớn khiến ông ta sắp mất đi lý trí, không hề suy nghĩ đã vung tay tát cô một cái thật mạnh.
 
"Cắn con mẹ mày à! Đồ con chó!"
 
Lục Trà Chi phun nước chanh trong miệng ra, gắng sức chạy về phía đám người, hô to: "Cứu mạng."
 

Nghe tiếng kêu mọi người đều nhìn về phía bên này.
 
Người đàn ông đuổi theo như chó dại, túm lấy tóc Lục Trà Chi từ phía sau, đau đến mức cô phải kêu lên. Sau đó người đàn ông lại ngẩng đầu, sắc mặt giả vờ ngượng ngùng, cười xin lỗi mọi người: "Ngại quá, con gái tôi vừa cãi nhau với tôi, gây thêm phiền toái cho mọi người rồi."
 
Ông ta chỉ vào đầu mình, dáng vẻ hơi xấu hổ: "Chỗ này của con gái tôi có chút vấn đề, luôn nói lung tung, khiến mọi người chê cười rồi."
 
Sau đó ông ta thay đổi sắc mặt, dựa vào chênh lệch về sức lực, túm chặt cánh tay Lục Trà Chi, lớn tiếng quát to: "Không được làm loạn, về nhà với ba nào, ba mua đồ ăn ngon cho con là được chứ gì."
 
Đa phần người vây xem đều ôm tâm trạng xem náo nhiệt, không biết chuyện là thật hay giả, không ai sẵn lòng tự tìm phiền phức cho bản thân.
 
Trong lúc mọi người còn đang xì xào, người đàn ông đã nắm lấy hai tay Lục Trà chi, kéo cô đứng dậy, không quan tâm cô la hét điều gì, lập tức kéo cô ra ngoài, đám đông cũng tự nhiên nhường đường cho ông ta.
 
Nhưng vừa đến cửa ra, đột nhiên lưng ông ta bị ai đó dùng đồ vật đập mạnh một cái từ phía sau.
 
Ông ta lảo đảo vài bước, buông lỏng tay, Lục Trà Chi bị ném xuống đất.
 
Người đàn ông quay đầu lại nhìn, là một chiếc giày trượt băng.
 
Ngay sau đó, một chiếc giày trượt băng khác cũng đập về phía ông ta, đập thẳng vào giữa gáy không chệch chút nào, cú đập khiến ông ta hoa mắt chóng mặt, sao bay đầy đầu.
 
Bảo vệ lập tức lao đến từ lối ra, chế phục người đàn ông.
 
Lục Trà Chi được một cậu bé bằng tuổi đỡ dậy.
 
Rõ ràng hôm đó là sinh nhật cô, cô nên là công chúa nhỏ gọn gàng xinh đẹp mới đúng. Thế mà lúc này trên người lại đầy vết bẩn, tóc tết gọn gàng cũng rối bù lên, giống như cô bé lọ lem chạy trốn tới nhân gian.
 
Cô được cảnh sát đưa đến bệnh viện rửa ruột.
 
Triển lãm tranh của Giản Lăng diễn ra được một nửa thì nhận được điện thoại của cảnh sát, sau đó bà ấy vội vàng chạy tới bệnh viện.
 
Sau khi xem lại camera giám sát, biết Lục Chính Thiên bỏ Lục Trà Chi một mình ở lại nơi đó, nghĩ đến suýt chút nữa con gái của mình đã bị kẻ ác khét tiếng giở trò bắt cóc ấu dâm, bà ấy lập tức mất hết lý trí.
 
Hai cô con gái đều nằm trong bệnh viện.

 
Buổi tối hôm đó về đến nhà Giản Lăng đơn phương cãi nhau với Lục Chính Thiên.
 
Nhưng cho dù bà ấy khóc như đứt từng khúc ruột, Lục Chính Thiên vẫn chỉ trầm mặc tự kiểm điểm bản thân.
 
Ông ấy chậm rãi mở miệng: "Xin lỗi." 
 
Ông ấy biết nếu bản thân không bỏ Lục Trà Chi lại một mình, Lục Trà Chi sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
 
Nhưng trên đời này không có nếu như.
 
Giản Lăng nói: "Đưa Lục Tuyết Đường đến cô nhi viện đi, sẽ có người chăm sóc con bé."
 
Lục Chính Thiên nhíu mày không đồng ý: "Chuyện này là lỗi của một mình tôi." 
 
Giản Lăng nhìn chồng mình một lúc lâu, không muốn tin đây là câu trả lời được thốt ra từ miệng đối phương.
 
Bà ấy thất vọng đến cực điểm, đưa ra yêu cầu ly hôn.
 
Lục Chính Thiên mấp máy cánh môi một lúc, cuối cùng lựa chọn tôn trọng ý kiến của bà ấy, trả lời lại: "Được."
 
Giản Lăng cho rằng đã tới bước này rồi, nhớ đến tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm qua, ít nhất Lục Chính Thiên sẽ đặt mình vào hoàn cảnh của người khác sẽ nghĩ đến cảm nhận của bà ấy một chút.
 
Nhưng Lục Chính Thiên không hề.
 
Ông ấy chỉ suy nghĩ cách giải quyết tối ưu nhất cho vấn đề này, suy nghĩ làm sao mới có thể giải quyết một cách hoàn mỹ nhất.
 
Ly hôn.
 
Ông ấy sẽ bớt phải nghe tiếng oán giận không ngừng bên tai, đỡ phải chịu đựng dục vọng khống chế mãnh liệt của bà ấy. Mà bà ấy, cũng không cần cảm thấy tức giận vì sự tồn tại của Lục Tuyết Đường mỗi ngày nữa.
 
Hai người sẽ đạt được cục diện cùng thắng lợi.
 
Rất nhanh đã có phán quyết của tòa án, chị gái Lục Tuyết Đường ở lại thành phố Lê với ba, Lục Trà Chi thì đi theo mẹ về thành phố Sam.
 
Trong một buổi triển lãm tranh nào đó Giản Lăng làm quen với Edward. Edward thích tranh của bà , càng thích con người bà ấy hơn, sau đó bắt đầu theo đuổi mãnh liệt.
 
Giản Lăng không đồng ý ngay, cũng không từ chối thẳng thừng, vẫn duy trì quan hệ mập mờ với Edward.
 
Bà ấy hy vọng Lục Chính Thiên sẽ đến tìm bà ấy vì chuyện này. Nếu đối phương biểu hiện vẫn còn tình cảm với bà ấy, mẹ con họ có thể quay về thành phố Lê, nhưng Lục Chính Thiên không tới tìm bà ấy.
 

Chủ tịch Lục tiếp nhận Lục Thị, mỗi ngày đều bận đến mức sứt đầu mẻ trán vì chuyện của công ty, không hề quan tâm đến chuyện gì khác.
 
Sau đó Giản Lăng nhận lời Edward, cũng kết hôn với đối phương.
 
Bà ấy định mang Lục Trà Chi tới anh, nhưng Lục Trà Chi vừa đến thành phố Sam chưa đầy hai năm, vẫn đang làm quen với hoàn cảnh ở nơi này.
 
Trước kia Lục Trà Chi rất vui vẻ cởi mở, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, lại theo Giản Lăng về thành phố Sam, bắt đầu quen với việc mỗi ngày đều phải đối mặt với người xa lạ, Giản Lăng thấy con gái mình dần dần trở nên trầm lặng, u ám, thi thoảng lại ngồi một mình trên giường nhìn vào bức tường ngẩn người.
 
Tới một thành phố khác đã như vậy, càng khỏi nói tới việc đưa cô đến một quốc gia hoàn toàn xa lạ, nghe không hiểu ngôn ngữ của đối phương, tình hình của cô sẽ càng ngày càng xấu đi.
 
Đêm cuối cùng trước khi qua nước Anh, Giản Lăng ngủ với Lục Trà Chi.
 
Hai mẹ con tâm sự về cuộc sống ở thành phố Lê, Giản Lăng ôm lấy Lục Trà Chi nói: "Ba và chị gái con đều làm sai rất nhiều chuyện, nếu không phải bọn họ như vậy, chúng ta hiện tại sẽ không thế này."
 
"Mẹ, con đã nói rồi." Lục Trà Chi ngẩng đầu, cau mày, giọng rất nghiêm túc: "Chuyện kia không phải lỗi của ba hay chị gái, lỗi là của kẻ đã vào tù kia chứ không phải bọn họ."
 
Sắc mặt Giản Lăng cứng đờ.
 
Vì muốn con gái mình có được tình thương công bằng từ chỗ Lục Chính Thiên, bà ấy không tiếc trả giá bằng việc ly hôn. Nhưng hóa ra trong mắt con gái, bà ấy lại là một người mẹ không biết phân biệt phải trái.
 
Nực cười biết bao.
 
Giản Lăng đi rồi, đi rất lâu vẫn không quay về.
 
Để Lục Trà Chi sống một mình ở thành phố Sam.
 
Sau này thi thoảng Lục Trà Chi cũng suy nghĩ lại, không biết có phải cô nói chuyện như vậy đã khiến mẹ mình tổn thương rồi hay không.
 
Tình cảm và lý trí, rốt cuộc điểm cân bằng giữa hai người nằm ở đâu.
 
Cô gọi điện thoại cho Giản Lăng, chỉ nhận được thái độ qua loa có lệ của mẹ mình.
 
Cô muốn xin lỗi, lại không biết nên xin lỗi thế nào.
 
Cô nói sai rồi sao?
 
Hình như cô không nói sai.
 
Nhưng lại giống như nói gì cũng không đúng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận