Chạy trốn lúc hoàng hôn

Lục Trà Chi đi máy bay buổi chiều thứ năm đến thành phố Lê. Lục Chính Thiên tự mình đến sân bay đón cô, sau đó về nhà thay quần áo, đợi đến lúc chạng vạng, Lục Chính Thiên và Lục Trà Chi lại cùng nhau đi đón Lục Tuyết Đường tan học.
 
Lục Trà Chi ngồi ở ghế sau xe, ấn cửa sổ xuống, nhàn rỗi nhìn đám học sinh mặc đồng phục nối đuôi nhau ra khỏi trường học.
 
Xe có tài xế riêng, Lục Chính Thiên ngồi trên ghế phụ, thấy Lục Trà Chi buồn chán, ông ấy chủ động tìm đề tài nói chuyện: "Lần trước khi con đến đây, đã từng tới nơi này rồi, đúng không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Trà Chi dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng dạ một tiếng.
 
Lục Chính Thiên: "Con thấy trường học này thế nào?"
 
"Cũng được." Lục Trà Chi nhìn xa xăm, ánh mắt hờ hững: "Rất tốt ạ."
 
"Vậy thì tốt." Lục Chính Thiên cười nói: "Ba chuyển học bạ của con tới trường học này rồi, đúng lúc chị gái con cũng đang học ở đây, có chuyện gì con bé có thể kịp thời giúp đỡ con."
 
Lục Trà Chi không ý kiến: "Vâng." 
 
Bên trong xe lại quay về yên lặng.
 
Nhiệt độ của thành phố vùng duyên hải phía nam luôn cao hơn một chút, tháng tư thành phố Sam mưa dầm liên miên, thành phố Lê thì trời cao trong xanh. Mặt trời ngả về phía Tây, ánh chiều tà không lộng lẫy bằng mùa hè, nhưng cũng trong trẻo rực rỡ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm mắt của Lục Trà Chi vẫn nhìn về phía cửa trường học, dừng hình trên một bóng hình quen thuộc.
 
Lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy Hứa Hữu Trì mặc đồng phục học sinh.
 
Trên vai anh đeo cặp sách màu đen tuyền, tay kéo vali hành lý, ra ngoài cùng một đám nam sinh.
 
Dáng người anh vừa cao vừa gầy chính là dáng người mẫu trời sinh, đi ở đâu cũng như đang đi trên sàn chữ T. Có lẽ đang đi cùng người quen, nên hơi thở lạnh lùng người lạ chớ gần trên người anh bị che giấu bớt đi. Đồng phục học sinh màu xanh đen giúp anh tăng thêm cảm giác thiếu niên trẻ trung sạch sẽ.
 
Bọn họ đang nói chuyện phiếm, chắc là đề tài rất thú vị, dù cách một con phố Lục Trà Chi vẫn trông thấy khóe miệng Hứa Hữu Trì cong lên, anh hơi cúi đầu nở nụ cười.
 
Dường như có thần giao cách cảm, trong khoảnh khắc đó hình như Hứa Hữu Trì đã nhận ra một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình. Nụ cười vốn hời hợt lập tức tan đi, anh quay đầu lại nhìn về phía bên này.

 
Lục Trà Chi vội vàng cúi đầu xuống, dùng mái tóc dài bên tai che đi quá nửa khuôn mặt, nâng kính cửa xe lên.
 
Dịch Trách đi bên cạnh Hứa Hữu Trì cũng nhìn về phía bên này, tò mò hỏi: "Xe nhà cậu à?"
 
Hứa Hữu Trì nhìn cửa kính xe đã đóng chặt, quay mặt lại, nói: "Không phải."
 
Dịch Trác khó hiểu: "Vậy cậu nhìn cái gì thế? Lén lén lút lút, cậu đang bị người ta theo dõi à?"
 
Trong đầu Dịch Trác lập tức nhớ lại hàng vạn vụ án về kẻ sát nhân biến thái theo dõi bắt cóc cậu chủ nhà giàu, cho nên dù đang giữa ban ngày ban mặt anh ấy vẫn cảm thấy sau lưng mình đang ứa ra mồ hôi lạnh: "Cậu đừng làm tớ sợ, hiện tại chúng tớ đang đi cùng cậu, liệu kẻ bám đuôi điên khùng kia có giết luôn cả chúng tớ không? Bây giờ chúng tớ chạy vẫn còn kịp chứ? Chắc gã ta chỉ bắt cậu thôi, sẽ không bắt chúng tớ đâu nhỉ?"
 
"..." Khóe miệng Hứa Hữu Trì lại nở nụ cười: "Năng lực trinh sát mạnh như vậy, cậu không đi làm cảnh sát hình sự đúng là uổng phí quá."
 
Dù đang sợ hãi, Dịch Trác vẫn lâng lâng trước lời khen ngợi khoa trương này. Anh ấy dùng hai tay phủi phủi vạt áo trước người, nói: "Khiêm tốn, khiêm tốn nào. Mấy hôm trước FBI vừa gọi điện thoại cho tớ mời tớ về làm việc nhưng bị tớ từ chối rồi. Quả nhiên, đã là nhân tài thì ở đâu cũng tỏa sáng..."
 
Hứa Hữu Trì nhướng mày: "Không phải cậu thật sự cho rằng tớ đang khen cậu chứ?" 
 
Dịch Trác: "?"
 
Dịch Trác quay đầu nhìn về phía anh, đôi mắt ngây thơ khẽ nháy một cái: "Không phải à? Tới hiểu sai rồi sao?"
 
Hứa Hữu Trì trầm mặc hai giây, đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt hoa đào nhướng lên, ánh mắt rất mê người.
 
Dịch Trác sửng sốt trong chớp mắt, lại nghe thấy Hứa Hữu Trì chậm rãi nói: "Không, khả năng nghe hiểu của cậu đạt điểm tối đa."
 
Dịch Trác cảm thấy lời này của anh hơi kỳ cục, nhưng nhất thời không nói ra được kỳ cục chỗ nào. Đợi anh ấy ngẫm ra ý tứ trào phúng trong lời Hứa Hữu Trì nói, đã là chuyện của một phút đồng hồ sau đó.
 
Hay lắm, hôm nay cũng là ngày anh ấy muốn ám sát Hứa Hữu Trì.
 
...
 
Hứa Hữu Trì cũng cảm thấy người trong chiếc xe Maybach kia rất kỳ cục, anh vẫn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, cửa kính xe đã bị kéo lên rồi.
 

Rõ ràng người nọ thật sự đang nhìn anh.
 
Nhưng bắt cóc gì đó như Dịch Trác nói quá vớ vẩn, ai lại lái Maybach đi bắt cóc cậu chủ nhà giàu chứ? Đối thủ của Hứa Thị thì sao? Nhưng lái một chiếc xe khoa trương đường hoàng như vậy, có phải quá ngốc rồi không?
 
Hứa Hữu Trì ghi lại biển số xe của chiếc xe kia vào điện thoại, Khương Vệ Vân ở bên cạnh đột nhiên nghiêng người qua, vỗ lên bả vai anh: "Người anh em, tối mai cô Cả nhà họ Đường tổ chức sinh nhật đấy, cậu có đi không?"
 
Dù sao Đường Nguyệt Trân cũng là người đẹp nổi tiếng trong trường, gia đình còn có điều kiện, tuy rằng gia nghiệp không so được với Hứa Thị, nhưng mà cũng chơi được trong nhóm con cháu nhà giàu bọn họ.
 
Bữa tiệc sinh nhật lần này, cô ấy đã mời một nhóm bạn học thân thiết trong lớp và trong cùng khóa, tối mai sẽ mời khách ở quảng trường Vân Độ, tiện thể còn sắp xếp các hoạt động giải trí khác.
 
Sau khi trải qua chuyện lần trước chưa kịp nói hết câu đã bị Hứa Hữu Trì từ chối, Đường Nguyệt Trân không hề liên lạc với Hứa Hữu Trì nữa, đương nhiên lần này cũng không gửi lời mời đến anh.
 
"Không đi." Hứa Hữu Trì đáp ngay không nghĩ ngợi gì.
 
"Không phải chứ anh trai." Khương Vệ Vân nhíu mày, ánh mắt nhìn anh càng kỳ quái hơn, hơi gian nan mở miệng: "Có phải xu hướng tính dục của cậu thật sự hơi khác người không... Sao tránh con gái như tránh tà thế? Là kiểu không cho người khác phái xuất hiện trong phạm vi năm mét à?"
 
Hứa Hữu Trì không nói gì, nhưng mà Dịch Trác đã giành quyền trả lời vấn đề này thay anh.
 
"Cậu đã nghe qua bảy chữ "Hứa Hữu Trì băng thanh ngọc khiết" trong "Thần thoại trường trung học số 9" chưa? Từ xưa đến nay bé Trì của chúng ta chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với con gái, tám mươi tuổi vẫn còn trinh, sau này cậu bớt hỏi mấy vấn đề này đi, tránh để lộ chỉ số thông minh của mình, có được không?"
 
Hứa Hữu Trì không biết vì sao, mọi người rảnh rỗi sinh nông nỗi đều rất thích suy tưởng cho anh một vài hình tượng kỳ quái, lời đồng vô căn cứ này càng lan truyền càng thái quá, nhưng vẫn có rất nhiều người tin tưởng.
 
Nghe Dịch Trác nói xong, anh cũng lười đáp lại.
 
Ngược lại không phải anh thật sự không thèm để ý đến mấy lời đồn đãi này, chỉ là cảm thấy anh có giải thích, người nghe cũng không tin, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
 
...
 
Sau khi đón được Lục Tuyết Đường, buổi tối ba ba con cùng nhau ra nhà hàng ăn đồ ăn Tô Tích - Giang Nam. Phong cách trang hoàng của lâm viên Tô Châu có tiên hạc nhẹ nhàng bay trong mây mù trên mặt nước, trên tấm bình phong vẽ một bức tranh thủy mặc theo phong cách truyền thống của Trung Quốc, cảnh vật xung quanh yên tĩnh và trang nhã. Món ăn đa phần làm từ cá, cua, tôm, khẩu vị thanh đạm.
 
 Buổi tối về nhà, lúc Lục Trà Chi đang thu dọn đồ đạc trong phòng mình thì nghe thấy có tiếng đập cửa.

 
Cô mở cửa ra, Lục Tuyết Đường đứng trước cửa, tay bưng một đĩa trứng chiên vàng óng ánh và một ly sữa ấm.
 
Lục Trà Chi nghiêng người để Lục Tuyết Đường vào phòng: "Có chuyện gì thế?"
 
"Thấy cơm chiều em ăn ít, nên chị tùy tiện nấu cho em một chút coi như bữa khuya." Lục Tuyết Đường đặt đồ ăn lên trên bàn học: "Nhân lúc sữa còn nóng mau uống đi, nếu không sẽ bị lạnh bụng đấy." 
 
Có thể cảm nhận được Lục Tuyết Đường quan tâm đến mình, Lục Trà Chi khẽ mỉm cười: "Cám ơn chị."
 
Hai chị em lại hàn huyên thêm một lát, sau đó Lục Tuyết Đường đứng dậy, định quay về phòng ngủ của mình. Trước khi đi đột nhiên lại nhớ ra một chuyện, cô ấy xoay người nói với Lục Trà Chi: "Vừa rồi lúc ăn cơm ba nói sáng thứ hai đưa em đến trường làm thủ tục nhập học, đúng lúc tuần này lớp mười, lớp mười một thi tháng, nếu em không muốn tham gia thi thì nói với ba một tiếng, để ông ấy đợi đến thứ năm rồi mang em tới làm thủ tục."
 
"Không sao." Lục Trà Chi không để ý lắm đến một cuộc thi: "Cũng vậy thôi."
 
"Ừ." Lục Tuyết Đường gật đầu, đi tới cửa, còn vươn tay đóng cửa giúp Lục Trà Chi: "Chị đi ngủ trước đây, ngủ ngon nhé, ngủ sớm chút."
 
"Chúc chị ngủ ngon." Lục Trà Chi mỉm cười nhìn Lục Tuyết Đường ra khỏi phòng, sau đó cửa phòng ngủ cũng đóng lại theo.
 
Lục Trà Chi lẳng lặng đứng trước cửa, xoay người, ánh mắt đảo qua cả căn phòng.
 
 Phòng ngủ vẫn là căn phòng trước đây cô ở, sách thiếu nhi vẫn nằm trên giá sách đầy đủ không thiếu quyển nào, búp bê cũng không dính một hạt bụi.
 
Bốn phía đều là dáng vẻ trước đây không thay đổi chút nào. Ký ức về quá khứ ùn ùn kéo đến, Lục Trà Chi mới giật mình, hóa ra thời gian cô đã rời khỏi nơi này, rời khỏi thành phố này đã lâu như vậy rồi.
 
Ngày hôm sau Lục Chính Thiên phải tham gia một buổi đấu thầu đất ở phía Tây thành phố. Buổi sáng sau khi thức dậy, ông ấy bảo người giúp việc trong nhà nghỉ ngơi, để ông ấy tự mình chuẩn bị bữa sáng cho hai chị em, rồi mới lên xe ra khỏi biệt thự.
 
Tối hôm qua Lục Trà Chi ngủ không ngon giấc, nên ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới thức dậy. Dì giúp việc hâm nóng sandwich và sữa giúp cô, rồi nhẹ nhàng nói cho cô sandwich là do Lục Chính Thiên làm.
 
Dì Lý đã làm việc ở nhà họ Lục hơn hai mươi năm rồi, xem như một trong số những người theo sát quá trình trưởng thành của Lục Trà Chi. Vốn dĩ ý của bà ấy là muốn khuyên bảo Lục Trà Chi đã trở lại cái nhà này rồi thì gia đình hòa thuận mọi chuyện mới tốt đẹp, nhưng bây giờ, nhìn Lục Trà Chi ngồi trước bàn ăn uống sữa chỉ khẽ gật đầu không còn phản ứng nào khác, dì Lý thở dài, không chọc người ta thêm phiền nữa.
 
Lục Trà Chi ăn uống máy móc, chính cô cũng không nói ra được là cảm giác gì.
 
Bao nhiêu năm đã trôi qua, sau khi trưởng thành, vốn dĩ cô và Lục Chính Thiên phải là người thân cận nhất mới đúng, nhưng hai người lại rơi vào hoàn cảnh bất hòa như hiện nay. Hai ba con vẫn duy trì quan hệ lúc gần lúc xa kiểu này, không ai đứng ra nói rõ ràng, đều đang bị động chờ đợi kỳ giảm xóc này trôi qua.
 
Ăn cơm chiều xong, Lục Tuyết Đường đi học đàn vi-ô-lông, Lục Trà Chi cũng ra ngoài. Cô nhận khoản tiền Lục Chính Thiên chuyển cho mình qua WeChat, đi đăng ký học ở một phòng vẽ tranh rất nổi tiếng ở thành phố Lê.
 
Phòng vẽ tranh tên là"Altlantis", thuê trọn hai tầng của một tòa nhà văn phòng, nằm trong trung tâm buôn bán tấc đất tấc vàng ở thành phố Lê.
 
Sau khi ra khỏi thang máy, có người ở quầy lễ tân giới thiệu cho Lục Trà Chi về phòng vẽ tranh và chương trình học, cũng dẫn cô đi thăm quan phòng học một lượt.

 
Hành lang sơn màu trắng tông lạnh theo phong cách tối giản hiện đại, trên tường treo tranh, ảnh của giáo viên và học sinh, Lục Trà Chi đã mua khóa học, lập tức có nhân viên công tác kết bạn WeChat với cô, rồi gửi cho cô thời khóa biểu của chương trình học.
 
Lục Trà Chi định ở lại nơi này vẽ xong một bức tranh rồi mới về nhà. Cô đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, giáo viên đang cúi người chỉ dạy học sinh cách vẽ.
 
Nhân viên công tác lấy cho cô tài liệu vẽ tranh và bàn vẽ mới tinh, Lục Trà Chi chuyển bàn vẽ đến góc phòng, dùng kẹp kẹp giấy vẽ lên, rồi vươn tay vuốt phẳng tờ giấy.
 
Pha màu hơi tốn thời gian nên cô lựa chọn ký họa.
 
Cô cầm ảnh chụp lên, sau khi xác định kết cấu và tỷ lệ xong, cô dùng bút máy bắt đầu xác định đường nét.
 
Bức ảnh là một bà cụ đang ngồi trên ghế đọc báo, trong quá trình cô vẽ tranh, giáo viên có tới một chuyến, nhìn thấy bức tranh của nàng, đối phương hơi bất ngờ: "Em là sinh viên mỹ thuật à?"
 
Vẽ xong ngũ quan của nhân vật, Lục Trà Chi dừng bút, phủ nhận: "Không phải."
 
"Em vẽ thật sự không tồi." Giáo viên cười rất ôn hòa: "Trước kia em từng học vẽ à?"
 
"Vâng, đã học hơn mười năm rồi."
 
"Vẽ đẹp hơn sinh viên mỹ thuật của tôi nhiều." Lương Tri đẩy gọng kính, nhìn kỹ bức tranh của cô: "Nên quan sát kỹ càng hơn ngũ quan của nhân vật, sau đó so sánh nhiều lần, cuối cùng chú ý đến độ đậm nhạt của nét vẽ, như vậy có thể càng đẹp hơn."
 
"Vâng." Lục Trà Chi gật đầu: "Cám ơn thầy."
 
"Không cần cám ơn." Trong mắt Lương Tri không giấu được vẻ tán thưởng. Người làm về nghệ thuật mang trong mình máu nghệ sĩ luôn yêu quý nhân tài, đã rất lâu rồi ông ấy không gặp được học trò có năng khiếu vẽ tranh, Lục Trà Chi xem như một trong số đó.
 
Có người vẽ tranh hơn mười năm vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn giống hay không gioongs như trước, nhưng dễ nhận ra trình độ vẽ tranh của Lục Trà Chi đã vượt qua giai đoạn kia rồi.
 
"Có nghĩ đến việc đi theo con đường nghệ thuật này không?" Lương Tri hỏi.
 
Lục Trà Chi nói: "Trước mắt vẫn chưa."
 
Lương Tri hơi tiếc hận, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của học sinh: "Em vẽ tiếp đi, có vấn đề gì cứ việc gọi thầy bất cứ lúc nào."
 
"Vâng, cảm ơn thầy."
 
"Ừ, vẽ tiếp đi, cố lên nhé." Nói xong, Lương Tri lại đi chỉ dạy bạn học khác trong phòng vẽ tranh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận