Chạy trốn lúc hoàng hôn

Vẽ ký họa xong, Lục Trà Chi cố ý luyện lại ngũ quan của nhân vật một lát, còn giao lưu với Lương Tri vài câu. Nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách truyền đến từ ngoài cửa sổ, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi đứng dậy rời đi.
 
Đợi rất lâu thang máy mới đi xuống, bên trong rất nhiều người, đều là học sinh trạc tuổi cô, có lẽ là rủ nhau ra ngoài liên hoan.
 
Lục Trà Chi vào thang máy, đứng trong một góc, không để ý đến vài ánh mắt đang quan sát mình. Cô cúi đầu, nhắn tin cho Phương Hòe Nhĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lúc đầu ngón tay đang chạm vào màn hình điện thoại để gõ chữ, cô nghe được giọng của một nam sinh gửi tin nhắn thoại qua WeChat.
 
"Anh à, em xin anh đó, anh mang cho em mấy cái ô được không? Anh không biết bây giờ trời mưa lớn đến mức nào đâu, anh nhẫn tâm nhìn chúng em đều bị mưa xối ướt như chuột lội à? Xin anh đó, anh trai!"
 
Thang máy tới lầu một, lúc gia ngoài, Lục Trà Chi nghe được tin nhắn trả lời trên điện thoại của nam sinh kia.
 
Hình như vì để cho tất cả bạn học đều nghe thấy, đối phương đã cố ý bật loa ngoài.
 
Giọng nam hơi trầm, hơi lạnh lùng truyền ra từ điện thoại, giọng điệu cũng lạnh như băng không nể tình chút nào.
 
"Bản thân không biết đi siêu thị mua ô à? Tối nay cậu đã ăn gì mà khiến trí thông minh của cậu giảm sút ghê gớm như vậy? Cần tớ gọi điện thoại tố cáo nhà hàng kia giúp cậu không?"
 
Khương Vệ Vân: "..."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Trà Chi cảm thấy giọng nói kia rất quen tai.
 
Nhưng ngữ điệu vừa lạnh như băng vừa thèm đòn kiểu này, Lục Trà Chi lại chưa nghe thấy anh nói bao giờ.
 
Là người qua đường, sau khi nghe xong tin nhắn thoại này, Lục Trà Chi yên lặng âm thầm cảm thán, đúng là đối phương thèm đòn thật, nhưng về mặt logic vẫn rất chặt chẽ.
 
Ít nhất trong câu châm chọc sắc bén ấy chỉ ra được hiện tại nên đi mua ô, chứ không phải ngây ngốc núp ở nơi nào đó chờ mưa tạnh, hoặc là chờ người khác mang ô đến.
 
Nhưng mà khi đi đến lối ra, nhìn thấy mưa to như vậy, đột nhiên cô thay đổi suy nghĩ.
 
Hay là... Gọi điện thoại cho chị gái bảo chị ấy đến đón mình nhỉ?
 
Nhưng chín giờ tối Lục Tuyết Đường mới tan học.
 
Lục Trà Chi mím môi, im lặng đứng dưới mái hiên.
 
Hiện tại chẳng qua vừa mới đến tám giờ, thế mà sắc trời đã tối hẳn rồi. Cơn mưa vừa to vừa dồn dập, chưa đến mười phút mặt đất đã ướt sũng rồi, có vài nơi đã bắt đầu ngập nước.
 

Hạt mưa lớn như hạt đầu tương rơi xuống ào ào.
 
Lục Trà Chi thở dài một hơi, đưa ra quyết định. Cô bỏ điện thoại di động vào trong túi, đi dọc theo mái hiên của những ngôi nhà trên con phố này, định tìm một cửa hàng tiện lợi. Nhưng mới đi được vài bước, đã đến một giao lộ không có gì che trên đỉnh đầu.
 
Hạt mưa như thác nước rơi trên cơ thể, phần váy đen phía sau lưng lập tức ướt một mảng lớn.
 
Đợi khi Lục Trà Chi chạy được đến cửa hàng tiện lợi, chiếc váy màu đen kia đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, lạnh như băng dính sát vào da thịt rồi. Mái tóc dài cũng dính mưa, dán chặt vào cổ và lưng, cả người đều nhếch nhác không chịu nổi, giống như vừa được vớt lên từ dưới biển.
 
Lục Trà Chi lấy khăn tay ra từ túi đeo vai, lau khô nước mưa trên mặt và trên cánh tay, vào trong cửa hàng mua một chiếc ô che mưa.
 
Cô che ô, dựa theo chỉ dẫn trên điện thoại đi đến bến xe công cộng gần nhất để chờ xe taxi.
 
...
 
Hứa Hữu Trì ở nhà giải đề, do tấm rèm trong phòng học không đóng, nên bị gió mạnh thổi tung bay. Mưa càng lúc càng nặng hạt, tất nhiên anh cũng biết trận mưa này lớn thế nào.
 
Khi nhận được tin nhắn của Khương Vệ Vân, anh thật sự không muốn ra ngoài trong thời tiết ác liệt thế này. Khương Vệ Vân cũng không phải thật sự không biết gọi ai đến đón anh ấy, dù không mua được ô, cũng chỉ là chuyện gọi cho ba mẹ nhà anh ấy một cuộc điện thoại, cho dù thế nào cũng không tới lượt anh quan tâm.
 
Nhưng không biết đêm nay Khương Vệ Vân bị làm sao, mà cứ khăng khăng bắt anh đi đưa ô cho mình, đã gọi cho anh vài cuộc điện thoại rồi.
 
Bị làm phiền hết lần này đến lần khác, Hứa Hữu Trì không chịu nổi đành xuống lầu nói với Triệu Mạn một tiếng, rồi che ô ra ngoài.
 
Bánh xe taxi nghiền qua nước mưa trên mặt đất, dừng lại ở bến xe chỗ quảng trường Vân Độ.
 
Hứa Hữu Trì thanh toán tiền xe, bật ô, giày dẫm lên nước mưa trên mặt đường. Anh chưa đóng cửa xe đã trông thấy một nữ sinh mặc váy đen đang đứng bên cạnh chờ lên xe.
 
Khoảnh khắc ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, đột nhiên bầu không khí xung quanh trở nên trì trệ.
 
...
 
Trong khoảng thời gian ngắn không ai có hành động gì, hạt mưa rơi lộp bộp trên hai chiếc ô.
 
Tài xế nhận ra điểm không thích hợp, nhìn xuống cửa xe phía sau, hỏi: "Cô gái, rốt cuộc cô có lên xe không, hay là không lên xe?"
 
"..." Lục Trà Chi dời ánh mắt, rất lễ phép nói: "Xin lỗi bác tài nhé, bác đi trước đi, cháu không lên xe nữa."
 
Tài xế không hiểu quan hệ vi diệu giữa hai người, nhanh chóng lái xe rời đi.
 
Hứa Hữu Trì trầm mặc đối mặt với cô.
 

Ánh mắt dừng trên xương quai xanh, bả vai, cánh tay và chiếc váy đen bị mưa thấm ướt đang ôm sát vào cơ thể nhỏ bé hơi gầy của cô.
 
Đợi khi Hứa Hữu Trì lại nhìn thẳng vào mắt Lục Trà Chi, trong đồng tử đen nháy và trong đôi mắt hoa đào vốn dĩ bẩm sinh đã lạnh lùng và hờ hững kia, cô nhìn thấy sắc màu u ám khó hiểu.
 
Mặt anh không có biểu cảm nào, môi mỏng hơi mím lại.
 
Cô xem không hiểu, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, tâm trạng của anh không tốt lắm, hoặc nên nói là rất xấu.
 
Hứa Hữu Trì không nói một lời, bước nhanh về phía trước.
 
Lục Trà Chi cắn môi, thất vọng cúi đầu đứng tại chỗ. Trong khoảnh khắc Hứa Hữu Trì lướt qua vai cô, Lục Trà Chi lập tức cảm thấy bóng đêm lạnh như băng, ngoài những hạt mưa rơi xuống, hình như còn có thứ gì đó sắp vỡ vụn.
 
Nhưng Hứa Hữu Trì không hề xoay người rời đi giống như trong tưởng tượng của Lục Trà Chi, ngược lại dừng bước đứng bên cạnh cô.
 
Hai giây sau, anh nói: "Đi theo tôi."
 
Lục Trà Chi ngẩng đầu, ngoái đầu nhìn theo bóng dáng anh, hàng mi dài ướt át khẽ chớp một cái.
 
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Hứa Hữu Trì mua một chiếc ô che mưa mới.
 
Lục Trà Chi cảm thấy đúng là ông trời đang trêu đùa người ta mà.
 
Trên thế giới này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy. Giọng nói cô vừa nghe được trong thang máy kia không phải giống giọng của anh, mà chính là anh.
 
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Hứa Hữu Trì dựa theo địa chỉ Khương Vệ Vân gửi cho mình, đi đến dưới sảnh trung tâm thương mại.
 
Anh gọi điện thoại cho Khương Vệ Vân: "Ra lấy ô."
 
Lục Trà Chi đứng bên cạnh Hứa Hữu Trì, tà váy dài màu đen bay lên trong gió lạnh, khiến cô cảm thấy từng cơn lạnh lẽo dâng lên quấn lấy cánh tay và lưng cô.
 
Lạnh.
 
Lạnh hơn cả mưa, chính là giọng nói của Hứa Hữu Trì.
 
Vốn dĩ Khương Vệ Vân không định gọi Hứa Hữu Trì đến đưa ô cho mình đâu, nhưng đám bạn thân của cô Cả nhà họ Đường, chủ bữa tiệc sinh nhật hôm nay cứ giễu cợt mãi, Khương Vệ Vân bị ép không còn cách nào khác, đành phải năn nỉ ỉ ôi gọi Hứa Hữu Trì đến.
 
Anh ấy vội vàng chạy xuống từ phòng KTV trên tầng hai, nhận lấy chiếc ô Hứa Hữu Trì ném cho mình, vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào để lừa Hứa Hữu Trì đến phòng KTV, ngay cả câu cảm ơn cũng chưa kịp nói, Hứa Hữu Trì đã xoay người bước đi, không bận tâm chút nào đến tình cảm anh em mười mấy năm qua của bọn họ.
 

Khương Vệ Vân gọi tên Hứa Hữu Trì, Hứa Hữu Trì lại giống như không nghe thấy, bước chân không hề lưỡng lự cũng không dừng lại.
 
Lục Trà Chi đi sau lưng anh, nghĩ tới nghĩ lui, rồi nói khẽ với Hứa Hữu Trì: "Người phía sau đang gọi tên cậu kìa."
 
Cuối cùng Hứa Hữu Trì cũng dừng lại.
 
Lục Trà Chi và anh nhìn nhau một giây đồng hồ, chạm vào ánh mắt hời hợt lạnh như băng của anh, cô lập tức không còn lời nào để nói.
 
Đi một mạch đến trạm xe công cộng, Lục Trà Chi không nói thêm với Hứa Hữu Trì câu nào.
 
Lúc đợi xe taxi đến, Lục Trà Chi che ô, mặc cho gió lạnh thổi đến, chiếc váy đen ẩm ướt lạnh lẽo dính trên da thịt trắng nõn của cô, cảm giác khí lạnh thấu tận xương cốt.
 
Một chiếc áo ấm áp phủ lên vai cô, mùi hương mát lạnh truyền đến từng đợt, xua tan cảm giác giá rét muốn đóng băng cơ thể cô.
 
Hứa Hữu Trì cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô.
 
Lục Trà Chi lẳng lặng nhìn anh, không ai mở miệng nói chuyện trước.
 
Lên xe taxi rồi, tài xế hỏi: "Đi đâu?"
 
Hứa Hữu Trì quay đầu nhìn cô: "Nhà cậu ở đâu?"
 
Lục Trà Chi nói địa chỉ, quãng đường sau đó đều không nói gì.
 
Cô ngửi được mùi hương từ quần áo của anh, khác với cơn mưa ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng lại có điểm tương đồng, đều mang tác dụng xâm nhập vào hơi thở và cảm quan của cô nhưng theo một cách khác.
 
Chắc là anh mới thay đổi loại sữa tắm, là mùi cam quýt giống kẹo trái cây vị quýt mà cô ăn khi còn nhỏ.
 
Chút ngọt ngào cất giấu trong chua xót của dáng vẻ lạnh lùng chính là hơi thở và độ ấm từ anh.
 
Xe taxi chạy đến cửa vào khu biệt thự thì dừng lại, Hứa Hữu Trì xuống xe cùng cô, đưa cô đến trước cửa nhà.
 
Bậc thang trước cửa ra vào sáng đèn, Lục Trà Chi đi lên bậc thềm, cụp ô xuống, xoay người nói: "Tôi tới rồi, cảm ơn cậu."
 
Hứa Hữu Trì vẫn đứng trong mưa.
 
Nhìn bọn họ đứng như vậy, chênh lệch chiều cao của hai người đã đảo ngược.
 
Anh ngửa mặt nhìn Lục Trà Chi, Lục Trà Chi cúi xuống nhìn anh.
 
"Lục Trà Chi." Hứa Hữu Trì nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Cậu đến từ khi nào thế?"
 
Lục Trà Chi mím môi: "Chiều hôm qua." 
 
Cô nghĩ đợi đến thứ hai tới trường học rồi sẽ nói cho anh, không phải cố ý giấu diếm.
 

Nhưng hình như cũng giống lần trước, cô cho rằng đó là niềm vui bất ngờ, nhưng Hứa Hữu Trì lại không thích niềm vui bất ngờ.
 
Một lúc lâu sau, Lục Trà Chi dời tầm mắt trước.
 
"Lục Trà Chi."
 
Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sức hút của Hứa Hữu Trì vang lên, hòa với tiếng mưa rơi tí tách, lọt vào tai cô, cảm giác xa cách mãnh liệt như hai người cách nhau hàng vạn ngọn núi con sông.
 
"Cậu sắp chuyển đến trường trung học số 9, đúng không?"
 
"Cậu muốn cho tôi niềm vui bất ngờ giống như lần trước, đúng không?"
 
Lục Trà Chi nói không nên lời, cổ họng cô nghẹn ngào, cúi gằm mặt xuống khẽ gật đầu, sống mũi cay cay.
 
Hứa Hữu Trì bước lên bậc thang, thở dài rất khẽ, ngón trỏ gập lại, dùng khớp ngón tay lau nước mắt rơi trên mặt cô.
 
Ánh trăng lạnh lẽo bị màn mưa xé nát, từng giọt mưa rơi trên ngọn cây và tán ô, ngọn đèn đường bên ngoài biệt thự chiếu sáng lên bóng dáng hai người.
 
Lục Trà Chi ngửa mặt lên, làn da rất trắng, là kiểu trắng xanh xao ốm yếu, đôi mắt to tròn ngập nước, hốc mắt đỏ ửng, giọt nước mắt rơi xuống.
 
Lúc này cảm xúc tiêu cực sâu thẳm trong lòng anh lập tức biến mất, cả trái tim của Hứa Hữu Trì đều mềm nhũn ra, hoàn toàn đầu hàng trước cô.
 
Yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng anh cũng trở nên dịu dàng.
 
"Đừng khóc, tôi biết rồi."
 
Lục Trà Chi ngừng khóc, nhìn vào đôi mắt đẹp như tranh sơn mài của anh, đêm mưa lạnh lẽo đã hiện ra vẻ dịu dàng rồi.
 
Đợi Lục Trà Chi vào nhà, người giúp việc đóng cửa biệt thự lại, Hứa Hữu Trì mới che ô rời đi.
 
Trước khi ngủ, Lục Trà Chi nhận được cuộc gọi của Hứa Hữu Trì.
 
Anh hỏi: "Cậu có biết câu thành ngữ quá tam ba bận không?"
 
Lục Trà Chi ngồi ở mép giường trong phòng ngủ, nhìn ánh trăng mờ nhạt bị bóng cây và màn mưa che khuất bên ngoài cửa sổ, cô giật mình sửng sốt, ngón tay vô thức nắm chặt tấm chăn mềm mại sau lưng, mơ hồ cảm thấy lời này hơi quen tai.
 
Đầu bên kia điện thoại, Hứa Hữu Trì trầm mặc rất lâu, lại mở miệng nói.
 
"Lục Trà Chi, đừng để tôi nhặt được cậu trên đường lúc nửa đêm lần thứ tư."
 
"Chúc ngủ ngon."
 
Ngón tay vô thức nắm chặt tấm chăn mềm mại sau lưng, cô cảm thấy những lời này nghe có vẻ quen thuộc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận