Chạy trốn lúc hoàng hôn

Buổi sáng thứ hai, Lục Chính Thiên dẫn Lục Trà Chi đi đến trường học mới nhập học.
 
Trong phòng Hiệu trưởng sau khi gặp mặt Hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp xong thì Lục Chính Thiên đã rời đi trước. Chủ nhiệm dẫn cô đi lấy đồng phục rồi dẫn cô đến kí túc xá, suốt cả đường đi thầy ấy đều rất hòa nhã và khách sáo.
 
Cô vẫn chưa được chia lớp nên trong kí túc xá chỉ có một mình cô ở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bởi vì vừa đúng dịp đang diễn ra kỳ thi tháng nên nhà trường muốn thông qua kỳ thi này sẽ sắp xếp một lớp học thích hợp với cô.
 
Lục Trà Chi thay xong đồng phục, thấy thời gian sắp đến tám giờ rưỡi rồi, cô cầm lấy dụng cụ thi rồi đi đến tòa nhà dạy học mà ban nãy Chủ nhiệm đã chỉ cho cô, các học sinh đều đang vội vàng sắp xếp phòng thi, chất bàn học dư thừa ở bên ngoài hành lang.
 
Phòng thi là được sắp xếp theo thứ tự ngẫu nhiên, Lục Trà Chi được chia đến lớp 3 khối 10.
 
Trong khối đã sớm lan truyền tuần này có một học sinh mới chuyển đến.
 
Trường trung học số 9 rất nổi tiếng trên cả nước, tỉ lệ tốt nghiệp rất cao, khóa trước có không ít thủ khoa, không thiếu những học sinh xuất sắc, có gia cảnh và thành tích học tập ưu tú.
 
Theo lẽ tự nhiên thì học sinh muốn ra rất dễ nhưng muốn vào thì lại rất khó.
 
Học sinh trong nhà không có điều kiện, không có mối quan hệ muốn dựa vào con đường tắt như việc chuyển trường để vào Trường trung học số 9 thì mức độ khó cũng gần tương đương đến việc lên trời rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất nhiều người đang thầm mong chờ học sinh mới chuyển trường đến này.
 
Trong một xã hội mà ngoại hình nắm quyền cai trị, trường học cũng là một mô hình thu nhỏ.
 
Khi Lục Trà Chi mới vừa ngồi trong phòng thi của lớp 3 thì cô lập tức nhận được vô số ánh mắt đang hướng về phía mình. Gương mặt xinh đẹp tinh xảo quá mức đó của cô không muốn thu hút ánh nhìn của người khác cũng khó. Rất nhanh những học sinh ở phòng thi khác đã vây quanh cửa lớp liếc nhìn cô một cái.
 
Nửa tiếng trước khi bắt đầu thi thì tại phòng thi ở lớp 3, chuyện có một học sinh mới chuyển đến xinh đẹp giống như tiên nữ vốn đã truyền đi khắp khối.
 
Lớp 3 ở lầu 2, lớp 5 ở lầu 3.
 
Hứa Hữu Trì vẫn đang dựa vào lan can ở trên lầu nói chuyện với nhóm người Khương Vệ Vân. Dịch Trác sau khi đi vệ sinh xong thì anh ấy hào hứng chạy lại, lôi vạt áo đồng phục của Hứa Hữu Trì, biểu hiện kích động đến mức khó kìm nén được mà nói: “Các cậu nghe nói gì chưa học sinh mới chuyển đến kia là một người đẹp tuyệt trần đó! ĐM! Ở phòng thi lớp 3 đó! Chung phòng thi với tớ! Đợi lát nữa tớ sẽ là người đầu tiên tìm mỹ nữ xin Wechat, các cậu không được giành với tớ đó!”
 
Ánh mắt của Khương Vệ Vân sáng lên, hỏi lại: “Thật sự là người đẹp sao? Đẹp cỡ nào?”

Dịch Trác nói: “Theo như tin đồn tớ nghe được trong nhà vệ sinh thì nhan sắc của người đẹp kia so với lại hoa khôi trường học hiện tại của trường chúng ta thì đã đạt đến mức độ đè bẹp hoàn toàn rồi, hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp. Cậu ấy là tiên nữ, những học sinh nữ khác là người phàm, chính là kiểu không thể so sánh được.”
 
“Thật hay giả vậy?” Khương Vệ Vân nửa tin nửa nghi ngờ nhưng mà rất khó để che giấu sự háo hức trong giọng điệu của anh ấy: “Tớ cũng muốn đi ngắm người đẹp!”
 
“Vậy giờ đi xuống?” Dịch Trác nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu thi, hiện giờ cậu đi xem một chút chắc là vẫn kịp.”
 

“Đi, đi, đi!” Lúc này Khương Vệ Vân muốn phi xuống lầu dưới rồi, anh ấy thuận tay kéo theo Hứa Hữu Trì đang đứng dựa vào lan can.
 
Đứng trước cửa lớp của lớp 3, họ trông thấy quần chúng vây xem đến mức con kiến chui còn không lọt.
 
Hứa Hữu Trì bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn phiền.
 
Giống như món đồ bản thân đã giấu riêng nhưng bỗng nhiên có một ngày lại phơi bày trước mặt người đời, chính là cảm giác buồn phiền đó.
 
Giám thị gác thi nhận bài thi đã đi đến phòng thi, cuối cùng nhóm người cũng tản ra. Khương Vệ Vân ở trước cửa lớp 3 chỉ nhìn thấy thân hình mờ mờ của mỹ nữ, đã bị Hứa Hữu Trì mặt lạnh vội vã đuổi về phòng thi của anh ấy.
 
Khương Vệ Vân đi uổng công một chuyến, sau cùng chỉ đành ôm nỗi oán niệm mà rời đi.
 
Phòng thi của Hứa Hữu Trì và Dịch Trác đều ở lớp 3.
 
Phòng thi có 5 dãy, mỗi dãy có 6 bàn, Lục Trà Chi ngồi ở vị trí thứ nhất, sát bên cửa sổ. Hứa Hữu Trì là số 12, hai người cùng được xếp ngồi chung một chỗ.
 
Lục Trà Chi không thích cảm giác khi người khác nhìn cô vừa mang sự đánh giá vừa mang theo sự chăm chú hiếu kỳ.
 
Một tay của cô chống cằm, tầm mắt rơi xuống chỗ sân tập ngoài cửa sổ.
 
Cứ như vậy phần lớn gương mặt của cô đều đưa lưng về phía cửa phòng học, chỉ chừa lại một bóng lưng cho người bên ngoài. Nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng việc bọn họ đang nhìn ngắm người đẹp, dù sao trên người của mỹ nữ từ trên xuống dưới ngay cả cọng tóc cũng đẹp đến ngỡ ngàng.
 
Cho đến khi giám thị gác thi đi vào phòng thi bắt đầu phân phát phiếu trả lời môn ngữ văn, người bên ngoài đã rời đi khá nhiều rồi, lúc này thì Lục Trà Chi mới ngồi thẳng lên.
 
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt của cô liếc sang người đang ngồi phía bên tay phải của cô.
 
Hứa Hữu Trì cũng quay sang nhìn cô.
 
Ánh mắt của hai người va nhau trong không trung.
 
Lục Trà Chi bỗng nhiên nhớ ra nhiệt độ ngón tay của Hứa Hữu Trì khi lau nước mắt cho cô vào tối ngày hôm trước, cảm giác lạnh buốt, nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt của cô.
 
Gương mặt của cô bỗng trở nên ửng đỏ, cô quay đầu đi không nhìn anh nữa.
 
Hứa Hữu Trì thu hồi tầm mắt, tâm trạng của anh vui vẻ đến nỗi nhếch khóe miệng.
 
Trong phòng học không có ai nhìn thấy biểu cảm nhỏ này của Hứa Hữu Trì  nhưng cảnh tượng tiên nữ xấu hổ này thì đã hoàn toàn lọt vào tầm mắt của hai mươi tám thí sinh còn lại.
 
Thí sinh: “...? Không phải chứ, hai người các cậu quen biết nhau sao? Tại sao lại bắt đầu tán tỉnh trước mặt tất cả chúng tôi nhanh như vậy? Chơi trò gì đấy?”

Dịch Trác ngồi ở số hai mươi chín, ở phía sau cùng trong phòng học, vốn dĩ anh ấy không thể nhìn thấy mặt chính diện của học sinh mới chuyển trường xinh đẹp như tiên nữ kia.

 
Cái này cũng thôi đi nhưng mà tại sao vị tiên nữ kia còn đỏ mặt với Hứa Hữu Trì chứ!
 
Bởi vì do Hứa Hữu Trì ở Trường trung học số 9, trong trường có rất nhiều học sinh nữ ôm tâm nguyện thiếu nữ với anh. Có một khuôn mẫu giống như anh làm đối tượng so sánh đầu tiên, thì những học sinh nam khác tìm không được bạn gái cũng thôi đi, nhưng mà bây giờ khó khăn lắm mới có một người đẹp tuyệt trần chuyển đến, tại sao cô nhìn Hứa Hữu Trì một cái lại xấu hổ chứ!
 
Cạn lời.
 
Cực kỳ cạn lời.
 
Dịch Trác ôm nỗi oán hận trong lòng làm bài thi ngữ văn.
 
Phụ nữ đều là động vật thị giác nông cạn, họ dễ dàng bị vẻ ngoài gây hại cho nhân gian đó của Hứa Hữu Trì thu hút gây thương nhớ mà không biết rằng cậu ta mặt lạnh lùng, tính khí như chó. Thay vào đó, họ phớt lờ những người đàn ông ấm áp thực sự thích hợp làm bạn trai.
 
Thật sự cạn lời mà.
 
-
 
Mười một giờ rưỡi, kết thúc bài thi ngữ văn.
 
Dịch Trác ra khỏi phòng thi, tìm thấy Hứa Hữu Trì trong đám người, anh ấy muốn cùng đi với anh đến chỗ nhà ăn.
 
Hứa Hữu Trì đứng ở chỗ lan can đang nhìn chỗ cửa cầu thang.
 
Lục Trà Chi mặc áo khoác đồng phục rộng lớn của trường trung học số 9, trên vai đeo chiếc cặp trống rỗng, một mình đi lẫn trong nhóm người rồi đi xuống lầu.
 
Buổi sáng thầy chủ nhiệm có nói với Lục Trà Chi, nhà ăn chỉ có thể sử dụng thanh toán bằng thẻ học sinh của trường. Hiện tại cô vẫn chưa lấy được thẻ học sinh của trường, vậy nên cô chỉ đành đi đến siêu thị mua đồ bằng tiền mặt.
 
Lúc này buổi thi ngữ văn của khối 10 và khối 11 vừa kết thúc, những khối khác vẫn còn đang học, trong siêu thị của trường học rải rác không tới vài người.
 
Lục Trà Chi mở cửa kiếng tủ ướp lạnh, tiện tay lấy một lon nước ngọt vị quả đào mật. Lon nước có bao bì màu bạc trắng, in hình vẽ cây đào màu hồng.
 
Lúc đi đến hành lang quầy tính tiền, trái cây tươi được xếp vào ngăn mát, bọc kín bằng màng bọc thực phẩm. Cô lấy một hộp dâu tây, đặt lên quầy tính tiền chung với nước ngọt.
 
Dì thu ngân quét mã vạch, Lục Trà Chi đang tính lấy tiền mặt ở trong túi ra thì một tấm thẻ học sinh của trường nhanh hơn cô một bước đặt lên máy cà thẻ ở trên quầy tính tiền.
 
Phía sau truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
 
“Quẹt thẻ.”
 

Động tác của Lục Trà Chi ngừng lại, cô ngước mắt lên nhìn.
 
Đôi tay đang cầm tấm thẻ học sinh của trường rất đẹp.
 
Khớp xương rõ ràng, dài nhọn trắng nõn.
 
Dì thu ngân không cảm thấy lạ với chuyện mà học sinh nam quẹt thẻ thay học sinh nữ, dì ấy xem hai người họ như một đôi tình nhân nhỏ đang yêu đương.
 
Lời của Lục Trà Chi đã bị ngăn cản không thể thốt thành lời, còn động tác dì thu ngân thì trôi chảy ấn vài con số.
 
Thanh toán thành công.
 
Đi ra khỏi khu vực tính tiền, nhường lại vị trí cho người cần thanh toán ở phía sau. Lục Trà Chi quay đầu nhìn về phía Hứa Hữu Trì, cô nói: “Lát nữa tôi sẽ chuyển tiền trả lại qua wechat cho cậu.”
 
Hứa Hữu Trì không quan tâm lắm, anh chuyển chủ đề nói: “Cậu vẫn chưa lấy thẻ học sinh của trường sao?”
 
Lục Trà Chi gật đầu rồi nói: “Chủ nhiệm Dương nói với tôi là sáng ngày mai mới có thể lấy được.”
 
Hứa Hữu Trì không hỏi thêm gì nữa, anh đưa tấm thẻ học sinh của trường của mình cho cô rồi nói: “Cậu xài cái này trước đi.”
 
Lục Trà Chi nhìn thấy dòng chữ “Hứa Hữu Trì” được in ở trên thẻ học sinh của trường, cô suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy cậu xài cái gì?”
 
Hứa Hữu Trì không trả lời câu hỏi này, anh nói: “Cậu đi ăn trước đi, nghỉ ngơi cho tốt, buổi thi chiều cố lên.”
 
Nói xong anh xoay người đi về phía có mấy học sinh nam đang đứng chờ anh cách đó không xa. Lục Trà Chi đứng tại chỗ, cầm cũng không được mà không cầm cũng không xong. Cuối cùng cô vẫn không đi đến nhà ăn ăn cơm trưa mà trở về kí túc xá uống nước ngọt, ăn trái cây.
 
Những học sinh nam khác có thể đã không còn nhớ đến Lục Trà Chi nữa.
 
Nhưng Dịch Trác với tư cách là người trong cuộc tận mắt chứng kiến Hứa Hữu Trì cố ý đưa quần áo cho Lục Trà Chi ở lễ hội đoàn ngày hôm đó. Anh ấy mãi mãi đều không quên được cô gái có thể làm tan chảy tảng băng ngàn năm khó tan này.
 
Dịch Trác tốn hết thời gian một bữa cơm trưa mới có thể tiêu hóa được tin buồn này.
 
Dù cho người chuyển đến là một cô gái xinh đẹp nhưng mà có liên quan gì đến bọn họ chứ.
 
Người ta đã sớm cùng Hứa Hữu Trì cảm tình cháy hừng hực như keo như sơn, thậm chí Hứa Hữu Trì không còn chút tự giác của một anh chàng đẹp trai nổi tiếng, cậu ta đã giúp chị gái tiên nữ quẹt thẻ thanh toán trước mặt nhiều học sinh như vậy rồi.
 
Chao ôi.
 
Đây chính là ma lực của bạn trai sao.
 
Người đẹp đều là của Hứa Hữu Trì.
 
Bọn họ không có cái gì cả.
 
Trong nhà ăn biển người chật chội, nhóm học sinh nam của Hứa Hữu Trì ngồi ở chỗ cửa sổ tầng 2 của nhà ăn.
 
Bàn của những học sinh khác ngồi ăn đều là ngồi đối diện nhau, ở chỗ của bọn họ thì mấy học sinh nam ngồi chật cả một bàn, dáng dấp cường tráng to lớn chỉ tính khí thế thôi thì đã thắng được phân nửa rồi.
 

Trong mắt của các học sinh khác thì bọn họ giống như một nhóm đang làm việc cho tổ chức to lớn nào đó vậy.
 
Ông trùm thế giới ngầm trẻ tuổi và các vệ sĩ riêng của hắn.
 
Cảm giác đắm chìm rất mạnh.
 
Những người bình thường còn lại là bia đỡ đạn trong tay của cậu chủ.
 
Bữa cơm trưa này không khác với ngày thường lắm, mọi người đều đang nói về đề thi hoặc là những đề khác, nhưng mà bầu không khí ngày hôm nay không giống với ngày thường lắm.
 
Tất cả mọi người đều đang tò mò về mối quan hệ giữa Hứa Hữu Trì và học sinh chuyển trường xinh đẹp kia, nhưng mà không có một ai thật sự hỏi câu này cả.
 
Người trong cuộc Hứa Hữu Trì vẫn luôn tách biệt với đề tài nói chuyện của bọn họ, anh không lên tiếng nói chuyện, khiến cho những người khác càng cảm thấy ngại hơn nên không đặt câu hỏi nữa.
 
Dịch Trác biết chút ít về chuyện này. Nhưng sau khi anh ấy thay Hứa Hữu Trì quẹt thẻ mua đồ ăn trưa xong thì ngồi xuống vị trí ở bàn ăn. Anh ấy vô tri vô giác bắt đầu ăn, ánh mắt rất đờ đẫn, tầm mắt rất trống rỗng, tâm tư hoàn toàn trôi dạt đến phương xa.
 
Trông dáng vẻ như cả người không còn gì luyến tiếc nữa.
 
Hứa Hữu Trì không ăn cơm chung với Lục Trà Chi, mục đích là vì không muốn để cô nổi tiếng quá nhanh ở trường học mới.
 
Nhưng anh thực sự đã đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của học sinh chuyển trường với vẻ đẹp tỏa sáng trong khuôn viên trường.
 
Kết thúc giờ nghỉ trưa.
 
Câu chuyện tình yêu giữa học sinh chuyển trường vừa gặp đã rơi vào lưới tình với hot boy lạnh lùng của trường ở phòng thi, hơn nữa cậu cả Hứa không nhuốm màu khói lửa nhân gian chỉ hứng thú với việc học hành, lại chủ động thay cô gái xinh đẹp thanh toán. Câu chuyện đã được lưu truyền nhanh chóng ở trong khối với nhiều phiên bản rồi.
 
Lục Trà Chi dùng thời gian nghỉ trưa để quét dọn kí túc xá, thuận tiện cô đã dành chút thời gian để tự mình ghi nhớ các công thức lượng giác.
 
Buổi chiều trước khi thi môn toán, Lục Trà Chi đã đến phòng thi trước, đặt một cái hộp màu hồng ở chỗ ngồi bên tay phải của cô. Sau đó cô cầm lấy bình nước đi ra khỏi phòng học, đi đến cuối hành lang để rót chút nước ấm.
 
Hứa Hữu Trì đi vào phòng thi, nhìn thấy trên bàn thi của mình có đặt một cái hộp màu hồng, bên trên còn dán một tờ giấy ghi chú màu hồng.
 
Tình huống này dường như ngày nào cũng diễn ra như vậy.
 
Anh xem nó như món đồ mà các học sinh nữ khác hay tặng cho anh, anh cũng lười xem nội dung trong tờ giấy ghi chú, anh trực tiếp cầm cái hộp giấy cứng đó lên rồi đi ra khỏi phòng học.
 
Sau khi Lục Trà Chi rót nước xong thì mới đi tới cửa sau của lớp 2 ở kế bên, cô nhìn thấy Hứa Hữu Trì cầm cái hộp màu hồng đó ném vào trong thùng rác được đặt ở hành lang ngay cửa sau của lớp 3.
 
Nice!
 
Ném hay lắm!





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận