Chạy trốn lúc hoàng hôn

Hứa Hữu Trì cảm thấy bản thân anh dường như đã chọc giận Lục Trà Chi rồi.
 
Lúc kết thúc bài thi môn toán buổi chiều, giám thị gác thi thu lại phiếu trả lời rồi mới cho các học sinh rời khỏi phòng học. Giáo viên đi ra ngoài trước, các học sinh vội vàng thảo luận sôi nổi độ khó của đề ở phía sau, có một đám đông ở cửa phòng học.
 
Anh vẫn ngồi trên ghế, ngồi gấp mảnh giấy nháp chỉ có viết vài phép tính thành hình dạng khác. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bỗng nhiên lại có một tấm thẻ học sinh của trường xuất hiện trên mặt bàn.
 
Anh sững sờ một lát, nhìn thấy hàng chữ họ tên trên tấm thẻ học sinh đó của trường.
 
… “Hứa Hữu Trì”
 
Là tấm thẻ mà anh đưa cho Lục Trà Chi mua cơm vào buổi trưa.
 
Cô trả tấm thẻ lại cho anh.
 
Nhưng mà không nói câu nào với anh cả.
 
Anh ngước mắt lên tìm kiếm Lục Trà Chi theo bản năng, nhưng mà bóng dáng của cô đã hòa theo dòng người, biến mất ở cửa phòng học.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
 
Bữa ăn tối Lục Trà Chi cùng ăn với chị gái ở trong nhà ăn, quẹt thẻ trường của Lục Tuyết Đường.
 
Lục Trà Chi không cảm thấy ngon miệng, nhưng lại không muốn để Lục Tuyết Đường nhận ra cô đang không vui, cô chỉ đành miễn cưỡng bản thân nuốt cơm tối xuống.
 
Lục Tuyết Đường hỏi cô vài chuyện liên quan đến chuyện thi cử, Lục Trà Chi trả lời từng câu một. Sau khi cơm nước xong, Lục Tuyết Đường lại dẫn cô đi siêu thị mua đồ ăn vặt.
 
Lục Trà Chi không thấy hứng thú đối với đồ ăn vặt lắm, nhưng mà Lục Tuyết Đường muốn mua cho cô nên cô chỉ đành miễn cường chọn một gói khoai tây chiên, hai gói kẹo sữa bò.
 
Mua đồ xong thì Lục Tuyết Đường trở về lớp tự học buổi tối.
 
Lục Trà Chi vẫn chưa được chia lớp nên cô đã quay trở về kí túc xá ôn tập một chút các môn học sẽ thi vào ngày mai. Cô cảm thấy buồn ngủ nên sau khi tắm rửa xong thì đã tắt đèn lên giường.
 
Trước khi ngủ, cô nhớ lại chuyện xảy ra cả ngày hôm nay, ngoại trừ độ khó của bài thi thật sự khó hơn nhiều ra thì vẫn còn một chuyện khiến cho cô canh cánh trong lòng. Chính là quà cô tặng cho Hứa Hữu Trì đã bị anh ném vào trong thùng rác.
 
Hóa ra Hứa Hữu Trì là tên đàn ông chó giỏi nhất là trở mặt không nhận người ở trên đời này.
 

Ọe.
 
Bên này, Lục Trà Chi âm thầm mắng chửi Hứa Hữu Trì lật lọng, bội tình bạc nghĩa, chân trong chân ngoài, chính là một tên xấu xa nhất trên đời này.
 
Thì ở phía bên kia, Hứa Hữu Trì đang ngồi ở trong phòng học, nhanh chóng làm xong bài tập, anh bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc bản thân đã làm sai chuyện gì khiến cho Lục Trà Chi lại tức giận như vậy.
 
Lúc thi buổi sáng, cô còn nhìn anh, cho nên vấn đề xuất hiện không phải vào lúc đó.
 
Buổi trưa anh giúp cô quẹt thẻ mua dâu tây và nước ngọt, sau đó đưa thẻ cho cô, rồi cùng đi ăn cơm với nhóm người Dịch Trác...
 
Ăn cơm.
 
Buổi trưa anh ăn cơm cùng với nhóm người Dịch Trác.
 
Nghĩ như thế Hứa Hữu Trì dường như đã phát hiện ra điểm mù.
 
-
 
Trong phòng học chỉ có tiếng ngòi bút ma sát với giấy.
 
Trong lúc các bạn học xung quanh vẫn liều chết đấu tranh với bài tập của ngày hôm nay giống như mọi khi thì Hứa Hữu Trì lấy điện thoại ở trong bàn học ra, gửi một tin nhắn cho Lục Trà Chi.
 
[Xu]: Ngày mai cùng ăn cơm trưa đi.
 
Sau khi cất điện thoại vào thì Hứa Hữu Trì thoáng chốc thở phào nhẹ nhõm.
 
Nhưng cảm giác nhẹ nhàng ung dung như trút được gánh nặng này của anh cũng chỉ kéo dài vỏn vẹn đến trước tiết thứ ba của giờ tự học buổi tối.
 
Vào tiết thứ hai của giờ tự học buổi tối, Dịch Trác bị tờ đề thi vật lý dày vò đến mức mệt mỏi cả người đã kéo tờ giấy của Hứa Hữu Trì qua. Cuối cùng trong bài thi chỉ làm được năm câu lựa chọn đáp án thì anh ấy bắt đầu múa bút thành văn.
 
Anh ấy vừa chép vừa mắng: “Tớ mẹ nó phục thật rồi, lão Dương chắc chắn có bệnh mà. Một đêm trước ngày thi mà thầy ấy còn sắp xếp một bài thi vậy thì làm sao mà chấm đây, cho bài tập thì cũng thôi đi còn cho khó tới vậy nữa. Thầy ấy có phải thật sự cho rằng ai nấy đều là Hứa Hữu Trì đó chứ. Năn nỉ luôn đấy, lão Dương thầy có thể làm người được không vậy.”
 
Sau khi Dịch Trác tốn tám phút để sao chép xong tờ giấy, anh ấy cảm thấy bầu không khí xung quanh không có gì thay đổi, nhưng chỉ cảm thấy rằng chúng tươi mới hơn rất nhiều một cách vô hình.
 
Anh ấy cử động cổ tay đang ê ẩm của mình, dùng hai phút còn lại nói chuyện phiếm với Hứa Hữu Trì: “Nè, buổi chiều cậu sao vậy? Sao lại vứt đồ mà cô gái xinh đẹp tặng cậu vậy, buổi trưa còn quẹt thẻ cho người ta mà, buổi chiều thì đã thay lòng rồi sao?”
 
Lúc trước thì Hứa Hữu Trì rất lười nghe Dịch Trác bla bla, anh lựa chọn xem nhẹ giọng nói của anh ấy, sự chú ý đều dành cho quyển sách luyện tập vật lý mà anh đã mua.
 
Nhưng khi Dịch Trác nói đến câu này thì động tác hạ bút của Hứa Hữu Trì rõ ràng đã ngừng lại.
 

Tựa như một phân cảnh chiếu chậm trong phim ảnh.
 
Hứa Hữu Trì chậm rãi ngẩng đầu lên, hỏi từng từ từng chữ một: “Cậu - nói - cái - gì?”
 
Giác quan thứ sáu bẩm sinh của Dịch Trác nói cho anh ấy biết rằng có việc không hay đã xảy ra.
 
Yết hầu của anh ấy trượt xuống, sau lưng chợt ớn lạnh, cả người bắt đầu run rẩy, nói: “Tớ chỉ đơn thuần nói ra sự thật thôi! Tớ đâu có lừa gạt cậu đâu, tớ tận mắt nhìn thấy cậu ném cái hộp màu hồng của cô gái xinh đẹp để trên bàn của cậu vào trong thùng rác! Chuyện cậu tự mình làm thì không thể nào không có ấn tượng chứ!”
 
Đương nhiên Hứa Hữu Trì biết chuyện bản thân đã ném cái hộp đó vào trong thùng rác, câu mà anh nên hỏi là rốt cuộc cái hộp đó là do ai tặng.
 
Anh nhíu mày lại rồi hỏi: “Sao cậu lại biết cái hộp đó là do ai tặng?”

“Tớ vừa bước vào cửa sau phòng học thì nhìn thấy rồi, cô gái xinh đẹp đó đặt cái hộp lên bàn của cậu rồi đi ra ngoài.” Nói đến đây thì lúc này Dịch Trác mới phát hiện ra điều gì đó, mặt anh ấy ngập tràn sự nghi ngờ hỏi: “Ể? Cậu không thấy sao?”
 
Hứa Hữu Trì: “...”
 
Dịch Trác giống như vì để tiếp tục đập tan phòng tuyến trong lòng của Hứa Hữu Trì, anh ấy thân thiết bổ sung thêm: “Cô gái xinh đẹp ấy chính là đối tượng hẹn hò qua mạng cpdd của cậu đó, cái người lần trước trong lễ hội đoàn cậu đưa quần áo cho đó.”
 
Hứa Hữu Trì: “...”
 
Buổi chiều lúc về lại phòng thi, bọn họ đi lên cầu thang ở gần cửa sau của lớp 3. Dịch Trác đi vào từ cửa sau, còn Hứa Hữu Trì lại đi thêm một đoạn nữa ở ngoài phòng học để vào bằng cửa trước, dĩ nhiên là đã bỏ lỡ cảnh Lục Trà Chi đặt đồ lên trên bàn của anh.
 
Cho nên Lục Trà Chi tức giận, vốn dĩ không phải vì anh không ăn cơm với cô mà là bởi vì anh ném đồ cô tặng cho anh vào trong thùng rác.
 
Là bởi vì như vậy, đúng không.
 
“...”
 
Bây giờ anh đi xuống chỗ thùng rác ở lầu dưới xem thử có thể nhặt món đồ đó về không, vẫn còn kịp chứ nhỉ?
 
Sự thật chứng minh là không kịp.
 
Hai phút chỉ đủ nói chuyện phiếm mà thôi, tiếng chuông vào học đã vang lên vào khoảnh khắc Hứa Hữu Trì đứng lên.
 
Bình thường tiết thứ ba của giờ tự học buổi tối thì đều không có giáo viên canh gác. Nhưng đang trong giai đoạn thi cử, Nhiếp Bình đã tự mình tăng ca, ngồi trên bục giảng giám sát các học sinh tiếp tục ôn tập cho kì thi.
 
Cô ấy nhìn thấy Hứa Hữu Trì bỗng nhiên đứng lên cùng với tiếng chuông reo vào học, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén và nguy hiểm.
 

Ý tứ ẩn trong đó rất rõ ràng.
 
Cô ấy đang cảnh cáo Hứa Hữu Trì an phận một chút, đừng làm ra những chuyện đại loại như trốn học ảnh hưởng đến tâm trạng học của các bạn khác trước kì thi.
 
Nếu đổi lại là người khác thì vào lúc này có lẽ dưới sự uy hiếp và dạy dỗ của Nhiếp Bình thì đã ngoan ngoãn ngồi xuống rồi, nhưng Hứa Hữu Trì rõ ràng không phải là kiểu người sẽ an phận.
 
Anh ung dung không gấp gáp đi đến chỗ bục giảng nói với Nhiếp Bình rằng bản thân bị đau đầu, cần phải lập tức đi phòng y tế một chuyến.
 
Nhiếp Bình quan sát anh từ trên xuống dưới, anh vẫn là dáng vẻ dửng dưng như thường không nhìn ra đang bị nhức đầu chỗ nào, cô ấy cũng không biết tại sao lại dám nói ra những lời như vậy.
 
Nhưng mà chuyện học sinh bị bệnh Nhiếp Bình cũng không thể ngăn cản được. Lỡ như ngăn cản không cho anh đi mà anh lại thật sự bị nhức đầu thì làm sao đây. Cuối cùng lỡ như xảy ra chuyện gì thì chủ nhiệm lớp phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
 
Dù cho trong lòng của Nhiếp Bình hoàn toàn không tin tưởng lý do này của Hứa Hữu Trì, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể thả cho anh đến phòng y tế, đồng thời cũng dặn anh đi mau về mau.
 
Hứa Hữu Trì gật đầu, anh rời khỏi phòng học trong cái nhìn ngập tràn sự ngưỡng mộ của Dịch Trác.
 
Ánh mắt của Dịch Trác vẫn còn lưu luyến ở cửa phòng học.
 
Không hổ là anh A Trì thân yêu của mình.
 
Dáng vẻ vì tình yêu mà điên cuồng không sợ cường quyền đúng là sự hấp dẫn của bạn trai max plus.
 
Tầm mắt lại hướng về phía góc nghiêng bên cạnh, Dịch Trác nhận được ánh mắt cảnh cáo của Nhiếp Bình thêm lần nữa.
 
“...”
 
Anh ấy không dám lỗ mãng, chỉ đành rụt đầu lấy lại một trăm phần trăm tinh thần để ôn tập, anh ấy sợ nếu mình còn không an phận nữa thì e là Nhiếp Bình sẽ gọi điện thoại báo tin cho ba mẹ của anh ấy mất.
 
Trên đời này không phải ba mẹ nào cũng dịu dàng, giản dị dễ gần giống như ba mẹ của Hứa Hữu Trì. Lần trước thì dây nịt đánh vào mông, cảm giác đau đớn trầy da tróc vảy đó khiến cho Dịch Trác vẫn còn nhớ như in.
 
-
 
Hứa Hữu Trì đi đến lầu 5 một chuyến, tìm được cái thùng rác mà anh đã ném đồ vào, bọc nilon đựng rác màu đen bên trong đã bị đổi, trong thùng rác sạch sẽ không có một miếng giấy vụn nào cả.
 
Hoàn hảo đến mức đạt đến mức tiêu chuẩn an toàn vệ sinh.
 
Cũng giống như cái quy định ngu ngốc bị học sinh mắng mấy chục lần “Trong thùng rác không cho phép có rác.”
 
Hứa Hữu Trì trầm mặc trở lại phòng học.
 
Cuối cùng Nhiếp Bình cũng nhìn thấy một chút triệu chứng đau đầu của anh.
 
Cô ấy an ủi bản thân ở trong lòng, học sinh giỏi chính là học sinh giỏi, nói bị bệnh chính là bị bệnh thật, nhất định sẽ không lừa gạt giáo viên.
 
Tiết thứ ba của giờ tự học buổi tối chỉ còn lại khoảng nửa tiếng, câu hỏi mà Dịch Trác vô tình phàn nàn trong giờ học thì cuối cùng cũng có câu trả lời.
 

Lão Dương không thể tự chấm bài thi nhưng mà thầy ấy có thể đưa đáp án để bạn tự tìm ra cách giải.
 
Thầy ấy thật sự có thể không cần làm người nữa.
 
Cán sự môn vật lý dùng máy chiếu chiếu đáp án của bài thi vật lý, để mọi người bên dưới tự thảo luận cách giải đồng thời cần phải làm hiểu được mỗi một câu trong đề thi trước buổi thi ngày mai.
 
Các bạn học ngồi bên dưới đa phần đều là biểu cảm đứa câm bị cưỡng ép ăn hoàng liên*.
 
*Đứa câm ăn hoàng liên (啞巴吃黃連): hoàng liên (một loại cây dùng làm thuốc; vị đắng); hình dung cái khổ mà không nói ra được.
 
Có khổ mà không thể nói ra.
 
Buổi sáng ngày mai thi vật lý, câu hỏi khó thì cũng thôi đi, còn bắt mọi người trước khi thi phải hiểu rõ cách làm của mỗi một câu trong đề thi.
 
Dùng cách nói của Dịch Trác thì chính là: “Ông trời sao lại hủy hoại một linh hồn yếu ớt và đáng thương như tôi vậy chứ, rốt cuộc là do nhân cách vặn vẹo hay là mất đi đạo đức mới để cho lão Dương làm những việc tán tận lương tâm như vậy. Nếu như ông trời thật lòng muốn tôi chết như vậy thì cần gì phải đi đường vòng nhiều như vậy làm gì.”
 
Thật ra thì Nhiếp Bình cũng không đồng ý lắm với phương thức giáo dục như vậy của thầy Dương, nhưng dù sao thì cô ấy cũng không dạy vật lý, cũng không tiện nói gì cả. Cô ấy chỉ có thể nói với các học sinh trong lớp rằng không cần ôn quá nhiều câu hỏi trước kỳ thi quy mô lớn như vậy sau này, việc xem xét và tổng hợp các câu hỏi sai mới là điều quan trọng nhất.
 
Tối nay nhất định là một đêm mất ngủ.
 
Mọi người đều có những cuộc đấu tranh nội tâm của riêng mình.
 
Hứa Hữu Trì trằn trọc trở mình đến hai giờ sáng, anh vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc nên nhận lỗi với Lục Trà Chi như thế nào đây.
 
Dịch Trác cùng với hai người bạn cùng phòng nằm trong top 50 của khối vẫn đang cầm tờ bài thi vật lý đúng hoàn toàn của Hứa Hữu Trì nghiên cứu đến nửa đêm hai giờ. Tuy rằng Hứa Hữu Trì đã đánh dấu cho họ những cách giải cặn kẽ ở mỗi câu hỏi nhưng mà… Họ xem không hiểu thì vẫn là không hiểu.
 
Khoảng cách giữa học sinh chăm chỉ và thiên tài vẫn luôn đứng đầu khối có lẽ chính là hàng trăm triệu điểm như vậy.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, toàn bộ bốn người trong phòng ngủ đi đến nhà ăn dùng bữa sáng với trạng thái tinh thần cực kỳ âm u.
 
Hứa Hữu Trì mặc một chiếc áo len có mũ trùm đầu màu đen, bên dưới áo khoác là đồng phục học sinh, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
 
Cậu chủ kiêu ngạo hắc hóa rồi.
 
Không giống như đến ăn cơm mà giống như đến đòi nợ.
 
Hơn nữa, còn như kiểu người khác thiếu Hứa thị mấy trăm tỷ vậy.
 
Ba người bạn cùng phòng kia có vẻ mặt không mấy tươi tắn chỉ đơn giản là vì họ buồn ngủ mà thôi, nhưng còn Hứa Hữu Trì thì bởi vì sáng sớm thức dậy nhìn thấy tin nhắn trả lời liên quan đến việc cùng nhau ăn cơm của Lục Trà Chi gửi cho anh.
 
[Chạy trốn lúc hoàng hôn]: Không có chân, không đi được. Không ăn.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận