Chạy trốn lúc hoàng hôn

Buổi chiều thi tiếng Anh.
 
Từ trước đến nay đề của trường trung học số 9 đều rất khó, cả tờ đề đều là từ mới tối nghĩ khó hiểu, nhìn đến mức váng đầu hoa mắt.
 
Lục Trà Chi lại viết rất nhanh, sau khi kiểm tra toàn bộ bài thi vẫn còn bốn mươi phút. Cô buồn chán tô tô vẽ vẽ trên giấy nháp chờ đợi bốn mươi phút dài đằng đẵng này trôi đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Tuyết Đường đã hẹn cô tối nay cùng nhau ăn tối ở tầng hai nhà ăn, ăn mì trộn kiểu hàn.
 
Lúc xuống tầng, Lục Tuyết Đường nhắc tới chuyện thi cử: "Giáo viên của trường trung học số 9 chấm bài thi rất nhanh, có lẽ tổng thành tích và kết quả phân lớp sáng mai là sẽ có."
 
Lục Trà Chi gật đầu: "Vâng, đến lúc đó em đi tìm chủ nhiệm Dương để hỏi kết quả."
 
Ra khỏi nhà ăn, Lục Tuyết Đường trở về tòa nhà dạy học, Lục Trà Chi trở về ký túc xá, hai người đi hai hướng khác nhau nên đã tách ra ở chỗ đường rẽ.
 
Hầu như khoảng thời gian này trong khu ký túc không có bao nhiêu người, thi thoảng sẽ có mấy bạn nữ trở về lấy đồ, bọn họ vội vàng đi lướt qua cô trong hành lang.
 
Trở lại ký túc xá, Lục Trà Chi rửa mặt bằng nước lạnh, rảnh rỗi không có việc gì làm, cô mở máy tính bảng lên xem bộ phim của Mỹ đã tải xuống lúc trước.
 
Tám rưỡi, cô tắt máy tính bảng, cô tắm xong rồi chuẩn bị đi tới sân vận động đi dạo một vòng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gió đêm cuối mùa xuân vẫn hơi lạnh, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhiều so với ban ngày.
 
Lục Trà Chi chỉ mặc một chiếc áo T-shirt bên trong đồng phục trường, đi ra khỏi tòa ký túc xá, gió lạnh ập tới, cô ngại lên tầng mặc thêm quần áo nên chỉ kéo khóa áo đồng phục lên.
 
Động tác này khiến cô chợt nhớ tới cảnh tượng lúc trước khi Hứa Hựu Trì đến ven biển tìm cô, cố chấp kéo khóa áo khoác đến tận cổ áo cho cô.
 
Chuyện xảy ra vào tháng mười một năm ngoái, bây giờ nhớ lại phảng phất như mới ngày hôm qua. Ký ức rõ ràng đến mức thậm chí cô có thể nhớ được hoàn chỉnh từng giọng điệu và vẻ mặt khi anh nói từng chữ.
 
Lục Trà Chi cong môi, nở một nụ cười nhẹ rồi đi tới sân vận động.
 
Đèn đường cao lớn chiếu sáng cả sân vận động. Có học sinh cấp hai tan trường sớm đang nói chuyện hoặc chạy bộ trên đường đua, Lục Trà Chi đeo tai nghe bluetooth lên, chậm rãi đi ở mé bên trong đường đua tránh những học sinh đang chạy bộ.
 
Cô nhớ chỗ này.
 
Lễ hội đoàn lần trước của trường trung học số 9, cô đứng trên sân khấu trước cờ nhảy, Hứa Hựu Trì đứng ở bên dưới nhìn cô.
 
Càng ngày càng nhiều những hình ảnh quen thuộc trong ký ức hiện lên trước mắt, sau khi đi bộ được hơn nửa vòng sân vận động, cô nhìn thấy một nhóm người đi từ sân bóng rổ tới.
 
Bọn họ nói chuyện ồn ào, đẩy cửa sắt ra đánh bóng rổ dưới ánh đèn bên lề sân.
 
Lục Trà Chi vốn không để ý lắm, nhưng lúc đến gần lại liếc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
 
Hứa Hựu Trì cũng ở trong nhóm nam sinh đó.
 
Cất bước nhảy lên, đập chuẩn vào giữa quả bóng.
 
Giơ tay nhấc chân cũng đều thể hiện cảm giác tuổi trẻ rạo rực.
 
Trái tim của Lục Trà Chi cũng đập mạnh theo quả bóng rổ chợt rơi xuống đất.
 
Hứa Hựu Trì đánh trúng quả bóng này xong thì ra khỏi sân, anh cầm điện thoại lười biếng dựa vào tấm lưới thép màu xanh, ngược lại cũng không sợ cọ bẩn phần lưng áo đồng phục.
 
Giống như bị ma ám vậy.
 
Lục Trà Chi đi tới một đầu khác của sân bóng rổ để ẩn mình trong bóng tối, vị trí vừa hay đối diện với Hứa Hựu Trì, giơ điện thoại lên phóng to màn hình rồi tìm một góc chụp đẹp nhất.

 
Hứa Hựu Trì cúi đầu, tựa như đang gửi tin nhắn cho ai đó.
 
Lần đầu tiên Lục Trà Chi làm ra loại chuyện chụp nén nam sinh như vậy, cô cố gắng nín thở, khoảnh khắc ấn chụp trên màn hình chợt nhảy ra một dòng tin nhắn.
 
[Xu]: Nếu đã thích tớ như vậy thì có thể đứng ra quang minh chính đại mà chụp.
 
"..."
 
Tay của Lục Trà Chi hơi run lên, vẫn lưu tấm ảnh lại.
 
Cô mở album ảnh ra.
 
Bức ảnh rất mờ, ở giữa còn cách một lớp lưới thép màu xanh.
 
Có thể nhìn được rất rõ ràng, một giây trước khi chụp Hứa Hựu Trì đã nhìn tới chỗ vị trí ống kính. 
 
Cách xa như vậy mà vẫn không thể ngăn được giá trị nhan sắc đẹp đến quá đáng và tỷ lệ ưu việt của vòng eo thon và đôi chân dài.
 
Ảnh mờ cũng rất đẹp trai.
 
Tâm trạng của Lục Trà Chi rất phức tạp.
 
Lần đầu tiên làm loại chuyện này đã bị đương sự bắt tại trận, cô vừa quẫn bách vừa ngượng.
 
Nhưng cô là chứ, cool guy* sao có thể vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cảm thấy khó xử được chứ.
*Cool guy là một ngôn ngữ mạng, chỉ những người trẻ tuổi nhìn rất ngầu
 
Cô mím môi giơ tay lên vén mái tóc dài ra sau tai. Nhấn vào khung trò chuyện với Hứa Hựu Trì.
 
[Chạy trốn hoàng hôn]: Ồ, ngại quá. Có khả năng là cậu hiểu lầm tớ rồi.
 
[Chạy trốn hoàng hôn]: Chỗ cậu đứng quá gần, cản trở tớ chụp bạn học bên tay phải của cậu.
 
[Chạy trốn hoàng hôn]: Có thể né ra chút được không?
 
Dịch Trác đứng bên phải Hứa Hựu Trì đang nồng nhiệt nhìn theo bóng chợt cảm nhận được ánh mắt chết chóc tới từ người bên cạnh.
 
Dịch Trác: "... ?"
 
Anh ấy hỏi thăm dò: “Sao thế anh trai?”
 
Hứa Hựu Trì không trả lời, lại cúi đầu xuống đánh chữ trên điện thoại, cả người trông vừa lạnh lùng vừa ngầu.
 
Dịch Trác đứng ở bên cạnh vô cùng khó hiểu.
 
Xảy ra chuyện gì thế? Anh ấy và Hứa Hựu Trì thật sự đang ở cùng một tần số à?
 
Thật là không hiểu ra làm sao.
 
Tất nhiên Lục Trà Chi không thể ở lại nơi khiến cô mất mặt với Hứa Hựu Trì này được nữa, cô cũng không thể thật sự tới trước mặt Hứa Hựu Trì rồi quang minh chính đại chụp anh được.
 
Cô quay người trở về ký túc xá, trên đường nhận được tin nhắn của Hứa Hựu Trì.
 
[Xu]: Cuối tuần có rảnh không.
 
[Chạy trốn hoàng hôn]: Cậu muốn hẹn tớ à?

 
[Xu]: Ừm.
 
Lục Trà Chi do dự một lúc, không vội vàng trả lời.
 
Giác quan thứ sáu bẩm sinh nói với cô, câu này của Hứa Hựu Trì rất kỳ lạ.
 
Nếu đổi thành cậu ấm cao quý lạnh lùng xa cách thường ngày thì sao có thể nói ra lời như thế này được.
 
Cô cũng lười nghĩ thêm nữa, coi câu nói này như sự bồi thường của Hứa Hựu Trì có lỗi với cô.
 
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ xem nên trả lời lời mời nhiệt tình này của Hứa Hựu Trì như thế nào mà vừa cao quý ưu nhã vừa không mất đi sự lễ phép thì anh lại nói.
 
[Xu]: Dẫn cậu đi khám mắt.
 
"..."
 
Cô cũng biết, không trả lời câu hỏi kia của anh ngay lập tức đúng là một cách làm sáng suốt.
 
[Chạy trốn hoàng hôn]: Không cần.
 
[Chạy trốn hoàng hôn]: Bây giờ ngài có rảnh không?
 
[Xu]: ?
 
[Chạy trốn hoàng hôn]: Giới thiệu người đẹp trai bên cạnh cậu cho tớ đi?
 
Ai mà không biết chọc tức người khác chứ.
 
So xem ai có thể chọc ai tức chết.
 
Quả nhiên Hứa Hựu Trì chưa trả lời cô.
 
Lục Trà Chi mới vừa trở về phòng ngủ thì điện thoại đã bắt đầu rung lên. Hứa Hựu Trì trực tiếp gọi điện tới cho cô.
 
... Đã nói là nhắn tin qua mạng cơ mà, tại sao lại còn gọi điện thoại nữa thế.
 
Tuyển thủ Hứa Hựu Trì phạm quy rồi.
 
Lục Trà Chi đi ra ban công, vừa nhấn nút nghe thì người ở đầu bên kia đã trực tiếp hỏi cô: “Thích người khác rồi?”
 
Mặc dù đã làm chuẩn bị tâm lý xong từ sớm nhưng Lục Trà Chi vẫn không ngờ tới, chỉ nghe thấy câu này của anh thôi, sự kiêu căng, hống hách của cô mấy phút trước trên điện thoại đã hoàn toàn tan biến.
 
Dù sao thì, đúng thật là do cô không có lý trước.
 
Mãi chưa nghe thấy câu trả lời của cô, Hứa Hựu Trì bị tức cười, lại hỏi lại một lần: “Thích người khác rồi à?”
 
Không nói là ai.
 
Dùng hai chữ “người khác” để thay thế so với chất vấn đơn giản thì lại càng giống như một loại lên án hơn.
 
Lục Trà Chi nhỏ giọng lầm bầm: "Không có."
 
"Hửm?"
 

Cô tăng âm lượng: "Không có."
 
"Không nghe thấy."
 
"Không có!"
 
"Ồ." Giọng nói của Hứa Hựu Trì chợt khôi phục lại sự bình tĩnh, thờ ơ hỏi: "Vừa nãy cậu đang chụp ai?"
 
Loại giọng điệu như gió thoảng mây bay này so với lời nói mang theo cảm xúc rõ ràng lúc trước càng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt hơn.
 
Lục Trà Chi đang liên tục đứng bên bờ sụp đổ: "Chụp cậu, chụp cậu, chụp cậu."
 
"Tớ là ai?"
 
"..."
 
Lục Trà Chi nhả ra ba chữ: "Hứa Hựu Trì."
 
Cô không kiềm được mà cà khịa: “Cậu cũng không đến mức mới đánh được một quả bóng đã quên mất mình là ai đấy chứ. Mau quên là bệnh, cần phải trị.”
 
Hứa Hựu Trì đã có được đáp án mà mình muốn, tốt tính không bám vào vấn đề này với cô nữa, rất tự nhiên mà đổi một chủ đề khác: “Về đến phòng ngủ rồi à?”
 
"Vừa mới tới." Lục Trà Chi dừng lại một chút, lại bổ sung thêm: "Vừa vào phòng thì nhận được điện thoại của cậu."
 
"Bây giờ tớ vẫn đang ở trên ban công hứng gió lạnh đây này."
 
Hứa Hựu Trì nghe ra được cảm xúc tủi thân không rõ ràng của cô: "Đi vào trước đi, đừng để bị cảm."
 
Lục Trà Chi bĩu môi: "Nhưng tín hiệu trong phòng ngủ không tốt, vào rồi thì không thể nói chuyện với cậu nữa."
 
Lời mà Hứa Hựu Trì muốn nói chợt mắc lại trong cổ họng.
 
Một lúc lâu sau, anh thấp giọng hỏi: “Muốn nói gì?”
 
Lục Trà Chi mím môi: "Không biết."
 
Cô cũng không biết có thể nói gì, lúc ở chung với Hứa Hựu Trì, dường như chỉ treo điện thoại ở đó không nói gì thì cảm giác đó cũng rất tốt.
 
"Vậy thì ngày mai rồi lại nói." Hứa Hựu Trì nói: "Không còn sớm nữa, đi ngủ trước đã có được không?"
 
Ý tứ chính là.
 
Ngày mai anh cũng sẽ nói chuyện với cô.
 
"Được rồi." Có những lời này, Lục Trà Chi cũng miễn cưỡng không so đo chuyện cãi nhau lúc trước với anh nữa: "Ngủ ngon nha."
 
"Ừm, ngủ ngon."
 
Vốn dĩ giờ tự học buổi tối của trường trung học số 9 là mười giờ mới tan học, nhưng chiều hôm nay vừa mới kết thúc kỳ thi chung hàng tháng của trường, các giáo viên đi tới trường học khác phải chấm bài thi suốt đêm nên không có bài tập, tiết tự học cuối cùng cũng không còn ai ở lại nữa.
 
Nhóm người Khương Vệ Vân gan to không sợ chết, chủ nhiệm khoa vừa nhấc túi công văn đi ra khỏi tòa nhà dạy học thì đã ôm quả bóng rổ chạy tới sân vận động với các nam sinh lớp sáu bên cạnh.
 
Trên sân bóng lại đổi người.
 
Hướng Phàm đi tới mép sân uống nước thuận miệng hỏi một câu: “Ấy, anh Trì đâu rồi?”
 
Dịch Trác hất cằm tới một góc của sân bóng rổ: "Ở kia kìa."
 
Hướng Phàm uống một ngụm nước rồi nhìn qua.
 
Nhìn từ hướng này chỉ có thể nhìn thấy gò má của Hứa Hựu Trì.
 
Anh cầm điện thoại đang nghe máy. Biểu cảm trên mặt là sự dịu dàng mà Hướng Phàm chưa bao giờ nhìn thấy.
 
Sau đó, anh cười lên.

 
? ? ?
 
Hướng Phàm bị hình ảnh trước mặt làm cho kinh ngạc, còn tưởng là trời quá tối, đèn ở sân bóng rổ quá mờ nên xuất hiện ảo giác. Anh ấy cố gắng mở to mắt rồi lại nhìn qua đó, ý cười trên môi của Hứa Hựu Trì không chỉ không biến mất mà ngược lại còn dâng lên.
 
Hướng Phàm há to miệng.
 
Anh ấy quen biết với Hứa Hựu Trì ít nhất cũng đã hơn nửa năm rồi, nhưng chưa có lúc nào nhìn thấy anh còn có một mặt dịu dàng như vậy.
 
"Có phải là tớ đang nằm mơ không?" Anh hỏi Dịch Trác: “Anh Trì đang làm gì thế? Là tớ không bình thường hay là anh ấy không bình thường?”
 
Dịch Trác nhìn Hứa Hựu Trì ở phía xa xa, sau đó lại nghiêng đầu vỗ lên vai của Hướng Phàm rồi thở dài một hơi đầy thâm ý.
 
"Gì thế." Hướng Phàm vội vàng truy hỏi: "Cậu thở dài là có ý gì?"
 
"Phàm Bảo à, cậu còn nhỏ."
 
Hướng Phàm không hiểu: "Gì chứ?"
 
"Đợi hai ba năm nữa thì tự nhiên cậu sẽ biết thôi." Ánh mắt Dịch Trác mờ ám sáp lại gần anh ấy: "Những hành vi gần đây của Hứa Hựu Trì quá ác liệt, tớ không muốn đầu độc tâm hồn thiếu niên trong sáng của cậu, cậu hiểu chứ."
 
Hướng Phàm yên lặng mấy giây, lựa chọn tiến hành thăm hỏi thân thiết với Dịch Trác.
 
"Ít nhiều gì cậu cũng bị nhiễm ít tật xấu."
 
-
 
Mười giờ tối, một nhóm nam sinh rầm rộ rời khỏi sân bóng rổ, đi tới tòa ký túc xá của nam.
 
Trở về phòng ngủ, Hứa Hựu Trì tắm xong đi ra ngoài, anh dùng khăn lông lau khô tóc, nhìn cái hộp màu hồng mà Lục Trà Chi tặng cho anh ở trên bàn sách.
 
Buổi chiều thi xong, anh vừa trở về phòng học của lớp năm đã mở cái hộp ra xem qua thứ được đựng ở bên trong.
 
Là bánh hoa hồng được làm thành hình con gấu, nó nằm yên tĩnh trên giấy gói, tỏa ra mùi hương hoa hồng thoang thoảng.
 
Không giống như là mua mà càng giống như tự làm hơn.
 
Bên trong còn có một tờ giấy ghi chú màu hồng.
 
Nội dung là trả lời về chuyện xảy ra đêm hôm trời mưa kia với anh.
 
"Quá tam ba bận. Tớ bảo đảm sẽ không có lần thứ tư đâu. Đây là quà xin lỗi, cậu không được vất đi nữa."
 
Bên dưới còn vẽ một cái icon mặt buồn, miệng cong xuống biểu thị mình không vui.
 
Rất giống một đứa nhỏ đang giận dỗi nhưng dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng rất không tình nguyện dỗ dành người khác.
 
Tối nay lúc ở trên sân bóng rổ, thật ra từ rất xa Hứa Hựu Trì đã nhìn thấy cô đi một mình trên sân vận động rồi.
 
Nhưng cô không phát hiện ra, còn tưởng là mình đã núp rất kỹ, trốn ở sau hàng rào thép chụp lén anh.
 
Trong khoảnh khắc đó, thật ra tâm trạng của Hứa Hựu Trì cũng có một chút vui vẻ.
 
Anh rất rõ ràng, nguồn gốc của loại cảm xúc này không phải vì ném bóng vào rổ, cũng không phải vì sự reo hò của người khác, mà là vì Lục Trà Chi.
 
Lục Trà Chi da mặt mỏng, bị anh vạch trần rồi cũng không chịu thừa nhận, cố ý chọc tức anh.
 
Anh gọi một cuộc điện thoại, thái độ của cô cũng lập tức dịu xuống.
 
Hứa Hựu Trì đặt bánh hoa hồng nhận được lên giá sách.
 
Anh phát hiện ra một điều.
 
Lục Trà Chi thật sự cực kỳ, cực kỳ dễ mềm lòng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận