Chạy trốn lúc hoàng hôn

Lục Trà Chi ngủ lạ giường nên cũng không ngủ được sâu giấc, ở trong ký túc xá mới của trường trung học số 9, cho dù đã đeo bịt mắt và nút tai nhưng chất lượng giấc ngủ vẫn rất tệ.
 
Buổi sáng thứ năm, cô dậy rất sớm nhưng không tới nhà ăn ăn sáng, cô ở trong ký túc xá nghe tiếng Anh, dùng yến mạch và sữa chua thay thế bữa sáng, ăn xong lại đọc sách một lúc.
 
Lúc hơn mười giờ, trên sân vận động vang lên khúc quân hành của vận động viên, các học sinh xuống dưới lầu đi tới sân vận động tập bài tập trong giờ giải lao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Trà Chi ở trong ký túc xá thu dọn cặp sách xong thì đi tới phòng giáo vụ tìm chủ nhiệm Dương.
 
Tòa nhà hành chính cách sân vận động khá xa, cũng cách âm. Cửa văn phòng không đóng, chủ nhiệm Dương đang ngồi trước máy tính chỉnh sửa tài liệu, nhìn thấy cô thì lập tức nở nụ cười: "Tới rất đúng lúc, thành tích vừa mới có, qua đây nhìn xem, thi cũng khá tốt."
 
Lục Trà Chi nhận lấy bảng thành tích mà chủ nhiệm Dương đưa cho, cô nhìn thấy xếp hạng trên khóa của mình, hạng 15.
 
Hiển nhiên là chủ nhiệm Dương rất hài lòng với thành tích lần này của cô, ông ấy khen ngợi: "Em chuyển trường sang bên này, khoảng cách với giáo trình lúc trước học khá lớn, xếp hạng như thế này đã là rất tốt rồi, lớp mười một mười hai lại cố gắng thêm nữa, nếu tiến được vào top mười thì đỗ Thanh Hoa Bắc Đại cũng không thành vấn đề."
 
Trường trung học số 9 cạnh tranh kịch liệt, cho dù là đầu bảng thì khoảng cách cũng rất nhỏ.
 
Thật ra thì thứ hạng khóa này vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn mong đợi của Lục Trà Chi, cô cất bảng thành tích đi gật đầu nói với chủ nhiệm Dương: “Vâng, em sẽ cố gắng.”
 
Giáo viên trời sinh đã thích những học sinh ngoan ngoãn nghe lời như thế này, sự tán thưởng đối với cô trong mắt chủ nhiệm Dương lại tăng thêm mấy phần: “Kết quả chia lớp đã có rồi, là lớp 10-5, thầy đưa em đi tìm chủ nhiệm lớp.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Trà Chi đi theo chủ nhiệm Dương tới tầng ba của tòa nhà dạy học, Nhiếp Bình ngẩng đầu lên nhìn thấy chủ nhiệm Dương dẫn theo một học sinh nữ đi vào phòng làm việc, cô ấy lập tức hiểu ra, có lẽ đây chính là học sinh được phân tới lớp của mình.
 
Trước bàn làm việc, chủ nhiệm Dương quay đầu giới thiệu với Lục Trà Chi: “Đây là cô giáo Nhiếp – Nhiếp Bình, chủ nhiệm lớp của em.”
 
Lục Trà Chi ngoan ngoãn chào hỏi cô ấy: "Chào cô giáo Nhiếp ạ."
 
Trong lúc nói chuyện, Nhiếp Bình đã quan sát xong Lục Trà Chi một lượt từ trên xuống dưới.
 
Ấn tượng đầu tiên đối với Lục Trà Chi chính là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, nói chuyện cũng lễ phép nhã nhặn, cộng thêm lúc trước Nhiếp Bình đã từng nhìn thấy thành tích của cô, độ hảo cảm trong lòng đối với học sinh mới chuyển trường này cũng tăng lên rất nhiều.
 
Bởi vì bên ngoài phòng làm việc dần có tiếng ồn ào truyền tới, giờ giải lao dài nhất đã kết thúc, các học sinh đang lục tục trở về lớp.
 
Chủ nhiệm Dương lại hàn huyên thêm mấy câu rồi đi ra khỏi văn phòng, Nhiếp Bình đứng lên đóng máy tính xách tay lại: “Đi thôi, cô đưa em tới lớp trước.”
 
Trên đường, Nhiếp Bình muốn giảm bớt áp lực cho học sinh mới chuyển trường khi mới tới lớp mời lần đầu tiên: "Không sao đâu, bầu không khí của lớp chúng ta rất sôi nổi, các bạn học đều khá nhiệt tình, em tới lớp năm rồi thì sau này sẽ các bạn chính là người một nhà, không cần phải có áp lực tâm lý quá lớn, có vấn đề gì có thể tới văn phòng tìm cô bất cứ lúc nào."
 
Nghe vậy, Lục Trà Chi đáp lại một tiếng “vâng” rồi đi theo Nhiếp Bình vào lớp năm.
 

Thành tích của tháng thi vừa mới ra lò, thành tích của tất cả học sinh trong lớp đều được in trên một tờ giấy rồi dán lên tường ở cửa sau của phòng học.
 
Trong lớp rất ồn ào, phần lớn các học sinh đều tụ tập ở cửa sau xem thành tích, không biết là ai ho lên một tiếng trước, lúc này các bạn học mới chú ý tới bục giảng có thêm hai người, sau đó vội vàng chuồn về chỗ ngồi của mình.
 
Trong lớp dần dần yên tĩnh lại.
 
Sắc mặt của Nhiếp Bình dịu lại một chút, cô ấy đứng trước bục giảng nói một đống lời hoan nghênh học sinh mới, sau đó mới vẫy tay với Lục Trà Chi đang đứng ở bên cạnh, ra hiệu cho cô đi qua.
 
Nhiếp Bình để cho cô tự giới thiệu bản thân.
 
Lục Trà Chi nhận lấy phấn trắng mà Nhiếp Bình đưa cho, cô viết tên của mình lên bảng đen.
 
Toàn bộ quá trình lúc trước cô đều im lặng làm nền cho Nhiếp Bình, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên sau khi bước vào phòng học này.
 
"Chào mọi người, tớ tên là Lục Trà Chi."
 
Vừa dứt lời, bên dưới đã vang lên tiếng vỗ tay mãnh liệt, đặc biệt là nhóm nam sinh ở chỗ sát tường lớp là nhiệt tình nhất, tiếng vỗ tay vang rất lâu.
 
Lục Trà Chi liếc mắt nhìn tới chỗ đó một cái, cô nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc. Chỗ đó là nhóm nam sinh thường xuyên đi cùng với Hứa Hựu Trì đang ngồi, nhưng duy chỉ không thấy bóng dáng của Hứa Hựu Trì đâu.
 
Nhiếp Bình chỉ Lục Trà Chi đi tới chỗ bàn học trống ở cuối lớp: “Hiện tại trong lớp chỉ còn một bàn trống, hôm nay em ngồi tạm ở đó đi, cô sẽ cố gắng làm sơ đồ chỗ ngồi mới nhanh nhất có thể.”
 
Lục Trà Chi nhìn chỗ ngồi mới của mình, là hàng cuối cùng bên cửa sổ. Cô không có ý kiến gì đi tới chỗ ngồi của mình.
 
Nhiếp Bình sắp xếp xong những chuyện này rồi trở về văn phòng làm việc, bầu không khí trong lớp cũng lập tức trở nên náo nhiệt, sôi nổi. Một nhóm nam sinh rời khỏi chỗ ngồi của mình tụ tập lại với nhau vừa cười vừa đùa, thi thoảng ánh mắt lại di chuyển tới chỗ bàn cuối bên cửa sổ, những vẻ mặt hóng hớt phong phú đa dạng, nhìn một cái là có thể thấy rõ ràng.
 
Lục Trà Chi im lặng ngồi ở chỗ ngồi mới của mình, cô lấy đồ trong cặp của mình ra đặt vào trong ngăn bàn. Một bạn nữ tóc ngắn ngồi trước mặt cô quay lại, nở nụ cười rạng rỡ nói với cô: “Chào cậu, tớ tên là Bạch Vũ Dao.”
 
Lục Trà Chi cũng nở nụ cười với cô ấy: “Chào cậu.”
 
Bạch Vũ Dao nhìn chằm chằm cô hai giây, sắc mặt chợt trở nên mờ ám, cô ấy lại gần hơn một chút rồi đè thấp giọng hỏi: “Có phải cậu rất thân với Hứa Hựu Trì không?”
 
Lục Trà Chi hơi ngớ ra.
 
Bạch Vũ Dao thẳng thắn vô tư hỏi như vậy, nhất thời khiến cô không biết nên trả lời như thế nào.
 
Rất thân sao?
 
Hình như cũng, không đến mức ấy.

 
Trước khi ở đây, cô và anh cũng chỉ mới gặp nhau được ba lần ngắn ngủi mà thôi. Hai lần ở thành phố Sam, một lần ở thành phố Lê.
 
Bạch Vũ Dao cũng nhìn ra vẻ khó xử của cô nên không tiếp tục truy hỏi nữa, chủ động hóa giải sự lúng túng: “Không có gì đâu, tớ cũng chỉ hỏi vậy thôi, cậu không muốn nói thì bỏ đi.”
 
Lục Trà Chi còn chưa tiếp lời, Bạch Vũ Dao lại tự mình nói: "Có điều, con người Hứa Hựu Trì này... Chậc."
 
"Hửm?" Lục Trà Chi không hiểu: "Hứa Hựu Trì thế nào?"
 
Bạch Vũ Dao bĩu môi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, có chút khó khăn nói: "Chính là, có một vài chuyện, ừm... Tớ cũng không tiện nói... Mọi người đều biết nhưng chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra được."
 
Lời này nói có chút mơ hồ, lại càng khơi lên sự tò mò của Lục Trà Chi, cô chớp mắt hỏi: “Chuyện gì thế?”
 
Bạch Vũ Dao đối mặt với cô năm giây, suýt chút nữa thì rơi vào trong đôi mắt to tròn trong veo kia của cô.
 
Bạch Vũ Dao hồi thần lại, cô ấy vừa định mở miệng nói thêm gì đó thì tiếng chuông vào lớp vang lên, giáo viên dạy toán đã đi vào trong lớp học, đằng sau còn có một thiếu niên dáng người cao lớn đi theo.
 
Lục Trà Chi nhìn lên trên phòng học, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Hứa Hựu Trì đang ôm một chồng đề thi toán.
 
Trong mắt Hứa Hựu Trì chợt lóe lên một chút cảm xúc gì đó, nhưng sắc mặt anh từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt, ở trong mắt người ngoài thì dường như anh không có gì khác biệt so với bình thường.
 
Tiếng phổ thông của giáo viên dạy toán không quá chuẩn, ông ấy bảo Hứa Hựu Trì phát bài thi cho các bạn, sau đó cầm phấn lên quay người viết mô hình đề thi lên trên bảng.
 
Hứa Hựu Trì đi phát bài thi.
 
Tầm mắt của Lục Trà Chi rời khỏi gương mặt anh, ánh mắt cô chuyển ra nhìn hàng cây long não cao to ngoài cửa sổ.
 
Thành phố Lê là thành phố ven biển có enternal summer* dưới ngòi bút của Shakespeare. Khoảng thời gian cuối xuân đầu hè, bầu trời trong xanh đến mức không có chút tạp chất nào, dưới ánh mặt trời trong veo, những cành cây long não xanh mướt lá, từng chùm hoa màu trắng nở rộ trên đầu cành.
* Enternal summer: Mùa hè vĩnh cửu
 
Hình thành sự đối lập rõ ràng với thời tiết mưa dầm ẩm ướt ở thành phố Sam.
 
Lục Trà Chi nghĩ, khoảng thời gian này năm ngoài, có lẽ ở thành phố Sam đang mưa nhỏ liên miên, mưa nhiều đến mức mấy ngày liên tiếp đều không nhìn thấy mặt trời. Bà ngoại mua mấy bó lá dong từ trên phố về ngồi trên hành lang, nghe tiếng mưa rơi triền miên từ trên mái ngói xanh rơi xuống, nhẫn nại đặt gạo nếp vào trong lá dong rồi gói bánh chưng cùng với cô.
 
Ánh mặt trời bên người bị ngăn lại, một bóng mờ phủ xuống.
 
Lục Trà Chi lấy lại tinh thần, ghé mắt nhìn qua, Hứa Hựu Trì quay lưng về phía cô, đưng ở bàn bên cạnh, anh đang nói chuyện với bạn học ngồi ở bàn bên cạnh cô.

 
Hứa Hựu Trì lời ít ý nhiều: "Đổi chỗ."
 
Khương Vệ Vân đang đọc tạp chí ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu cau mày lại: "... Trò gì thế?"
 
Hứa Hựu Trì lạnh nhạt nhìn anh ấy một cái, tiếp tục nói mấy lời hoang đường không đâu vào đâu.
 
"Hôm qua cậu nói với tớ là muốn tập trung nghe giảng môn toán nên muốn đổi chỗ với tớ. Quên rồi à?"
 
Khương Vệ Vân không hiểu gì phản bác theo bản năng: "Tớ không..."
 
Thế nhưng sắc mặt và giọng điệu của Hứa Hựu Trì vẫn không có bất cứ dao động nào mà cắt ngang anh ấy: “Được rồi, không cần cảm ơn, thái độ cố gắng học tập của cậu rất đáng quý, tớ rất đồng tình với thái độ này của cậu. Cậu mau dọn đồ đi, đừng làm ảnh hưởng đến thời gian học hành quý báu của những bạn khác.”
 
Khương Vệ Vân: "..."
 
Cho dù Khương Vệ Quân có ngu ngốc đến đâu đi chăng nữa, giọng điệu của Hứa Hựu Trì lộ liễu như vậy anh ấy cũng kịp phản ứng, hiểu ra mục đích thật sự của Hứa Hựu Trì.
 
Khương Vệ Vân muộn màng nhận ra mình bị coi thành công cụ thì tức giận không thôi, anh ấy cầm đề thi toán và bút của mình lên, sau đó đi tới một vị trí khác ở giữa phòng học.
 
Trước khi đi còn không quên quay đầu lại cười lạnh với Hứa Hựu Trì: “Có khả năng tớ không phải người nhưng cậu thì thật sự là chó.”
 
Lục Trà Chi là người đứng quan sát bên ngoài chỉ nghe thấy Hứa Hựu Trì nói gì đó “đổi chỗ”, nghiêm túc nghe giảng”, “không cần cảm ơn”, “tớ đồng ý với cậu” với bạn học cạnh bàn của cô lúc đầu, cuối cùng lúc bạn học kia rời khỏi, bóng lưng của cậu ấy vừa nhanh chóng vừa kiên quyết, Hứa Hựu Trì cũng vô cùng thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
 
Lục Trà Chi vẫn có chút không hiểu: "Sao thế? Không phải bạn học kia ngồi cạnh tớ à?"
 
Có cùng một nghi ngờ giống như cô còn có giáo viên dạy toán đang đứng trên bục giảng.
 
Vạn Bồ dùng tay đẩy cái kính dày, sau đó nhìn Khương Vệ Vân từ bàn cuối cùng lên đến bàn ba rồi tò mò hỏi: “Khương Vệ Vân, sao em lại ngồi ở đây thế?”
 
Khương Vệ Vân vừa ngồi xuống ghế đã nghe thấy giáo viên dạy toán thân thiết hỏi thăm đồng thời quan tâm anh ấy.
 
Trong lòng anh đã mang Hứa Hựu Trì ra mắng tắm trăm lần rồi, nhưng trên mặt vẫn giả vở giả vịt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười không quá cứng ngắc với giáo viên dạy toán: “Thầy Vạn, lần thi này đã để lại một đả kích nặng nề đối với em, em đã cải tà quy chính, hạ quyết tâm phải nghiêm túc học tiết của thầy, vượt qua được môn toán, ngồi hàng trên giúp em càng tập trung tinh thần hơn.”
 
Vạn Bồ sáng tỏ ồ một tiếng, ông ấy híp mắt cười khen: "Mặc dù thành tích lần này của bạn học Khương Vệ Vân không quá lý tưởng, nhưng tinh thần nhiệt tình đối với môn toán vẫn rất đáng để khích lệ, top một toàn khóa đã nhường chỗ cho em rồi, đã ngồi ở đằng trước rồi thì phải chăm chỉ học theo thầy, đừng ngủ gà ngủ gật nữa, mọi người cho bạn học Khương một tràng pháo tay, học tập tinh thần vươn lên của bạn ấy."
 
Hứa Hữu Trì nghiêm túc ngồi ở chỗ của người khác, mặt không đổi sắc vỗ tay cùng với các bạn trong lớp.
 
Anh nghiêng đầu nhìn Lục Trà Chi một cái, giống như đang im lặng nói với cô: “Nhìn đi, chính cậu ấy chủ động đổi chỗ với tớ mà.”
 
Vạn Bồ vừa khen Khương Vệ Vân xong đã chuyển chủ đề, lại chuyển chủ đề tới chỗ Hứa Hựu Trì.
 
"Bạn học Hứa Hựu Trì của lớp chúng ta lần này vẫn phát huy rất tốt, một trăm bốn mươi chín điểm, bất kể là điểm từng môn hay là tổng điểm các môn đi chẳng nữa thì đều ổn định ở top một toàn khóa. Độ khó của đề thi các em cũng đã rất rõ ràng rồi, top hai toàn khóa là một trăm ba mươi lăm điểm. Hứa Hựu Trì chỉ thiếu một điểm nữa là được max điểm, có chút tiếc nuối nhưng cũng đáng để khích lệ."
 
Vạn Bồ nhìn Hứa Hựu Trì ngồi ở bàn cuối cùng, tiện thể nhìn gương mặt xa lạ ở bên cạnh anh.
 

"Bạn học mới hả?" Ông ấy hỏi.
 
Lục Trà Chi gật đầu.
 
"Em tên là gì?"
 
"Lục Trà Chi ạ."
 
"Ồ được." Vạn Bồ phản ứng lại, hơi hắng giọng: "Điểm môn toán lần này của bạn học Lục nằm top 2 của khóa, top 1 top 2 đều tụ tập trong lớp chúng ta rồi, rất tốt."
 
Lục Trà Chi cụp mắt, liếc nhìn bảng thành tích đặt trên bàn mình sau đó nhét vào trong ngăn bàn.
 
Vạn Bồ nhìn quanh lớp một vòng, giọng nói ôn tồn: “Mọi người đều đã lấy được đề mà mình chưa làm rồi. Nếu như chưa tìm thấy đề thì xem tạm với bạn bè xung quanh trước. Năm đề bài đầu tiên rất đơn giản thầy sẽ không giảng nữa, chúng ta bắt đầu xem từ đề lựa chọn thứ sáu.”
 
Vạn Bồ viết một chuỗi ký tự lên trên bảng: "Phương pháp đơn giản nhất chính là công thức vạn năng."
 
Lục Trà Chi nhấc bút lên đang định ghi lại, dư quang liếc nhìn thấy Hứa Hựu Trì đang nhìn mình chằm chằm, cô hơi nghiêng đầu: “Sao thế?”
 
Hứa Hựu Trì nhìn bài thi của cô một cái, sau đó lại nhìn vào mắt cô, sắc mặt bình tĩnh nói với cô: “Tớ không có bài thi.”
 
Lục Trà Chi sửng sốt: "Bài thi của cậu đâu?"
 
“Ở trên bàn học của tớ.” Sắc mặt Hứa Hựu Trì bình tĩnh, giọng nói khoan thai: “Chỗ tớ đang ngồi là chỗ của Khương Vệ Vân.”
 
Lục Trà Chi: "..."
 
Cho nên, cho dù Hứa Hựu Trì chỉ thiếu một điểm là được max điểm, lúc nghe giáo viên đánh giá đề thi cũng vẫn nghiêm túc như vậy, có cần xem đề gốc không?
 
"Vậy..." Lục Trà Chi suy nghĩ một chút, cô đặt bút đỏ xuống, giọng nói càng ngày càng nhỏ hỏi thăm dò: "Cậu muốn ngồi sang đây xem cùng với tớ không?"
 
-
 
Khương Vệ Vân nhìn tờ đề thi toán viết chữ “Hứa” trên bàn kia, đúng vào lúc anh ấy quay đầu định bảo bạn học chuyển đề thi cho Hứa Hựu Trì thì vừa vặn nhìn thấy Hứa Hựu Trì chuyển bàn sang bên trái ghép bàn với bàn của bạn học mới.
 
Hai người ngồi chung một chỗ, cùng nhau xem một tờ đề thi.
 
Thật đúng là ân ái mà.
 
Khương Vệ Vân hùng hùng hổ hổ quay đầu lại, ném tờ đề thi của Hứa Hựu Trì vào trong ngăn bàn.
 
Anh ấy cũng rất hèn. Quan tâm ai chẳng được, cứ phải quan tâm tên khốn họ Hứa.
 
Xem đi, tự mình chọc tức mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận