Chạy trốn lúc hoàng hôn

Đúng là đề thi toán học cực kỳ khó, nhưng đó chỉ là đối với phần lớn học sinh mà thôi.
 
Vạn Bồ giảng bài trên bục, giảng đến nỗi mặt mày hớn hở, chỉ một bài điền vào chỗ trống thôi mà đã chiếm hơn nửa cái bảng đen, Hứa Hữu Trì ngồi ở hàng cuối, ngồi xoay bút vô cùng chán chường.
 
Bài điền vào chỗ trống có trọng số điểm rất lớn, mỗi bài phải năm điểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Trà Chi đã làm sai bài lấp chỗ trống này. Cô vừa nghe giảng vừa tính toán lại, nhưng kết quả ở bước giữa trong các bước tính đáp án lại khác với đáp án ở trên bảng đen mà thầy giảng. Cô lại tính lại hai lần nữa mà đáp án vẫn không khớp.
 
Cô nhíu nhíu mày, dùng bút gạch kết quả của mình ở trên giấy nháp đi. Dư quang bị một cánh tay ở bên cạnh thu hút.
 
Ánh nắng buổi sáng rất đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu qua ô cửa sổ kính. Hứa Hữu Trì một tay chống đầu, lơ đãng nhìn lên bảng, hàng lông mi thật dài dưới đôi mắt hai mí dày như một chiếc bàn chải nhỏ, sợi nào cũng đen nhánh.
 
Chiếc bút kẹp giữa những xương ngón tay thon dài của anh xoay rất nhanh, thân bút vô cùng nhẹ nhàng, tốc độ di chuyển nhanh, không hề ngừng lại.
 
Một kỹ năng hoa mỹ, nhưng không thể phủ nhận rằng quả thật nó thu hút người ta vô cùng.
 
Lục Trà Chi xuýt xoa một tiếng trong lòng.
 
Vạn Bồ ở trước mặt vẫn giảng bài say sưa, nhưng e rằng học trò cưng của ông ấy, bạn học Hứa Hữu Trì, lại chẳng hề để tâm đến bài thi số học.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Trà Chi lướt nhìn qua rồi nhìn đi chỗ khác, cũng không gọi là cực kỳ chú ý tới anh. Cô đang chuẩn bị lật trang giấy nháp đầy những tính toán lộn xộn thì "phạch" một tiếng, không khí đột ngột có biến động.
 
Lục Trà Chi dừng động tác lại.
 
Chiếc bút mới cách đây không lâu còn ở trong tay Hứa Hữu Trì, mà giờ khắc này đây đã nằm gọn nghiêm chỉnh ở trên bàn của cô rồi.
 

Hứa Hữu Trì giơ tay lên, vươn cánh tay vòng qua bàn tay đang viết của cô, nhặt lại chiếc bút vừa đánh rơi xuống bàn cô kia lên.
 
Anh liếc nhìn bài nháp của cô, cất giọng điệu  lạnh nhạt: "Trên bảng thầy viết sai bước cuối cùng mất rồi. Khoảng cách từ điểm M đến điểm F là bốn phần bảy nhân căn bậc hai của bốn mươi."
 
Trên bảng đen viết là hai phần bảy nhân căn bậc hai của bốn mươi.
 
Vì những lời này mà sự chú ý của Lục Trà Chi vốn đặt trên hai bàn tay của anh lại lập tức bị kéo về đề toán. Cô nhìn về phía những số bị gạch trên giấy nháp của mình, rồi khoanh tròn nó lại, rồi lại viết những con số đó lần nữa.
 
Sau khi viết xong thì cô thở phào nhẹ nhõm. Cứ như vậy, cuối cùng những bước làm phía sau cũng liền mạch rồi.
 
Hứa Hữu Trì thấy vẻ mặt căng thẳng của cô cuối cùng cũng trở nên tươi tắn trở lại, lại nhớ tới dáng vẻ cô khi nãy buồn rũ rượi tính toán rất lâu, anh không khỏi cười khẽ một tiếng.
 
Tiếng cười mang theo cảm giác trong trẻo và sảng khoái đặc trưng của tuổi trẻ, lanh lảnh thanh thoát.
 
Nghe tiếng, Lục Trà Chi quay đầu lại, nhìn anh ba giây, rồi chớp mắt hỏi: "Lúc nãy cậu không tính mà đã chắc chắn là bốn phần bảy nhân căn bậc hai bốn mươi rồi à?"
 
Kỳ thi toán đã diễn ra từ hai ngày trước. Trong bài đó, khoảng cách từ điểm M đến điểm F là một bước không quan trọng, nhưng tính toán lại rất phức tạp.
 
Một chi tiết nhỏ như thế mà Hứa Hữu Trì cũng có thể nhớ rõ ràng đến vậy, nói thật thì Lục Trà Chi cũng thấy có chút bái phục. Có lẽ không chỉ là một chút, mà có lẽ là còn xen lẫn cả chút tình cảm mà cô dành cho Hứa Hữu Trì.
 
"Đặt hệ trục rồi giải phương trình đường thẳng MN và DF sẽ dễ hơn nhiều so với cách tính toán đại số." Hứa Hữu Trì nói.
 
Lục Trà Chi cầm bút, liếc nhìn anh rồi cúi đầu xuống, cô nối điểm M với điểm N rồi bắt đầu đặt hệ trục giải phương trình đường thẳng.
 
Cách làm này thật sự đơn giản hơn cách tính toán đại số một chút, nhưng có rất nhiều chỗ phải làm vòng lại và suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa cũng rất khó để nghĩ ra cách làm này. Xét về mặt tư duy giải bài thì cũng không hẳn là đã dễ hơn so với cách tính toán đại số.
 
Ít nhất thì trong lúc thi, Lục Trà Chi cũng không thể nghĩ ra cách làm này được.

 
Có rất nhiều bài cần phải giảng giải chi tiết, một tiết học chỉ đủ thời gian để Vạn Bồ giảng bài trắc nghiệm và điền vào chỗ trống. Tiếng chuông tan học vang lên, sau khi ông ấy giao bài sửa lại bài sai rồi thì liền xách cặp công văn rời khỏi phòng học.
 
Phía ngoài cùng bên phải bảng đen, học sinh trực nhật dùng phấn viết thời khóa biểu hôm nay, tiết tiếp theo là tiết thể dục.
 
Vạn Bồ vừa bước chân ra khỏi lớp, theo ngay sát đằng sau là mấy học sinh nam xô đẩy nhau chạy về phía cuối lớp, lôi một quả bóng rổ ở tầng dưới cùng của tủ sách ra, bọn họ đứng ở cửa sau hú hét: "Anh Trì, đi thôi! Cậu đang làm gì đó? Mau lên mau lên, sân sẽ bị các lớp khác chiếm mất!"
 
Hứa Hữu Trì vẫn ngồi ở chỗ của Khương Vệ Vân, như thể ngăn cách với mọi âm thanh khác của thế giới bên ngoài, hoàn toàn không nghe thế tiếng giục giã của mọi người, anh tỉ mỉ viết từng chữ, viết nốt vài bước cuối cùng của bài toán lên giấy nháp cho Lục Trà Chi.
 
Kiên nhẫn ghê gớm.
 
Hướng Phàm ôm quả bóng rổ, nhìn về phía Hứa Hữu Trì đang ngồi đó, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
 
Đúng là không thể nhìn nổi.
 
Thời buổi bây giờ các trường học đang thịnh hành cái kiểu lừa chó độc thân vào trong phòng học để đồ sát à.
 
Khương Vệ Vân cũng khổ sở vô cùng, tay trái đặt lên vai Hướng Phàm, nhìn về hai bóng hình gần như dính sát vào nhau ở phía cuối lớp, anh ấy lắc đầu thở dài, nói: "Cậu tin nổi không, cái người đó chính là huyền thoại của trường chúng ta, cậu cả Hứa Hữu Trì cao quý, lạnh lùng, không gần gũi với một ai, thế mà dính đến yêu đương là lại thành ra chó má thế này đây."
 
...
 
Lục Trà Chi nhìn bên mặt của Hứa Hữu Trì, không biết có phải là anh thực sự quá tập trung vào bài toán mà không nghe thấy tiếng những bạn bè khác gọi anh hay không.
 
Cô hơi cúi thấp đầu xuống, nhẹ giọng nhắc nhở anh: "Bạn cậu gọi cậu đi chơi bóng kìa."
 
"Biết rồi." Hứa Hữu Trì vẫn không ngừng bút, viết một chuỗi phương trình cực lưu loát: "Giảng cho xong bài này trước đã, không cần phải bận tâm tới bọn họ."

 
Lục Trà Chi có hơi do dự: "Cậu đối xử với bọn họ thế này có phải hơi không tốt cho lắm không?"
 
Đuôi lông mày Hứa Hữu Trì hơi nhướng lên, liếc nhìn cô ở bên cạnh, hỏi lại: "Có gì mà không tốt?"
 
"Thì, trông cậu cực kỳ không ra gì." Lục Trà Chi suy nghĩ cẩn thận một lát, rồi suy đoán hợp lý: "Liệu sau này bọn họ có nghỉ chơi với cậu không?"
 
Hứa Hữu Trì không để ý nửa câu sau, anh lại tiếp tục cầm bút lên, buồn cười nói: "Cậu cảm thấy tớ thế nào?"
 
"Nói ra thì tổn thương lòng tự trọng của cậu lắm." Lục Trà Chi nhìn dòng chữ viết sắc bén của anh, cô từ tốn nói ra câu tiếp theo, nhưng nội dung câu nói lại chẳng dễ nghe như giọng nói của cô.
 
"Hẳn là trong lòng cậu cũng tự biết rõ, ai cũng biết rõ cả, tớ không cần phải nói thẳng."
 
Hứa Hữu Trì viết xong con số cuối cùng, đẩy quyển nháp về phía cô, hững hờ cười nhạt: "Có phải tớ nên cảm ơn cậu vì đã đã bảo vệ lòng tự trọng mong manh của tớ không."
 
"Không cần cảm ơn." Lục Trà Chi cong khóe môi, nhận lấy quyển nháp: "Tớ xinh đẹp lại còn tốt bụng, chẳng phải cậu là người biết rõ nhất sao. Đi chơi bóng đi, tạm biệt nha."
 
Điển hình của kiểu được lợi còn ra vẻ.
 
Hứa Hữu Trì đóng nắp bút lại, dịch bàn về phía bên phải, trở lại vị trí cũ. Anh nhìn về phía Lục Trà Chi, nói: "Tớ đi đây."
 
"Ừ ừ ừ biết rồi." Lục Trà Chi vừa kiểm tra lại các bước tính toán của mình với bài viết của anh, cũng không ngẩng đầu lên: "Cậu đi nhanh đi, tạm biệt."
 
"?"
 
Cảm ơn, đã bị phớt lờ.
 
Người trong cuộc vẫn còn đang đắm chìm trong bài toán, không hề nhận ra giọng điệu và hành động của mình cực kỳ qua loa.
 
Hứa Hữu Trì nhìn gò má cô, đột nhiên bật cười.
 

Thật đúng là đồ không tim không phổi.
 
...
 
Cuối cùng khi Hứa Hữu Trì rời đi, Bạch Vũ Dao đã nhịn tám chuyện suốt cả một tiết học cuối cùng cũng quay đầu lại, vẻ mặt phấn khích như được bị tiêm máu gà: "Trời ơi, cậu và Hứa Hữu Trì là thật đấy à?"
 
Lục Trà Chi ngẩng đầu khỏi quyển nháp, không hiểu: "Hả? Thật gì cơ?"
 
"Cậu ấy chủ động dời chỗ ngồi của mình để ngồi cạnh cậu đó!" Mắt Bạch Vũ Dao tỏa sáng. Chỗ ngồi của cô ấy ở ngay phía trước Lục Trà Chi, suốt cả tiết học cô đã nghe lỏm được một vài đoạn đối thoại ngắt quãng vang lên ở phía đằng sau, thế này cũng có nghĩa là trong tay cô ấy đang nắm giữ tin tức sốt dẻo về cặp đôi hot boy trường học lạnh lùng và nữ sinh chuyển trường xinh đẹp.
 
Nghĩ đến những đoạn đối thoại vừa nghe, cảnh bỏ rơi anh em vì vợ, Bạch Vũ Dao hào hứng đến mức tưởng như có thể nhảy dựng lên.
 
"Cậu là nữ sinh đầu tiên trong lớp chúng ta, trong khối chúng ta, trong trường chúng ta, được tiếp xúc với Hứa Hữu Trì ở khoảng cách gần như thế đó! Vì cậu mà cậu ấy còn không thèm để ý tới đám Khương Vệ Vân nữa!"
 
Bạch Vũ Dao hít một hơi sâu rồi tiếp tục: "Lúc nãy vào lớp, tớ còn chưa kịp nói hết với cậu."
 
"Cậu có biết ở trong trường mình, Hứa Hữu Trì có một biệt danh là gì không? Chính là 'Hứa Hữu Trì thuần khiết như ngọc' đó."
 
Lục Trà Chi lắc đầu.
 
Cô chỉ vừa mới tới đây, đương nhiên là chưa biết về mấy tin đồn này.
 
"Đấy là bởi vì từ trước tới nay xung quanh cậu ấy chưa bao giờ xuất hiện nữ sinh, càng không nói đến việc cậu ấy chủ động giảng bài cho nữ sinh. Xung quanh cậu ấy lúc nào cũng làm một đám nam sinh thôi." Bạch Vũ Dao cố tình nhấn thật mạnh hai chữ "nam sinh."
 
Lúc trước thì Lục Trà Chi còn chưa nhận ra điều gì kỳ lạ, nhưng nghe đến đây, cô bắt đầu hiểu được một chút ý tứ trong lời nói.
 
Không nằm ngoài dự đoán, đúng lúc này Bạch Vũ Dao tiếp tục nói: "Ở Trường trung học số 9, Hứa Hữu Trì còn có một biệt danh khác nữa đó. Tất cả mọi người đều nói, cậu ấy là..."
 
"Người tình trong mộng của đồng tính nam."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận