Chạy trốn lúc hoàng hôn

Thật sự là người tình trong mộng của đồng tính nam.
 
Xu hướng tình dục của Hứa Hữu Trì rốt cuộc là thế nào thì Lục Trà Chi cũng không dám chắc chắn. Nhưng cô nhớ lại đêm lần đầu tiên mình gặp anh, mưa lạnh sao sáng, Hứa Hữu Trì mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, cứu cô ra khỏi con hẻm bẩn thỉu và chật hẹp. Trước cửa hiệu thuốc, mỹ nam lạnh lùng môi đỏ răng trắng đứng trước mặt cô, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng đã đủ khiến cô say đắm đến bây giờ.
 
Nếu nói anh thu hút cả nam lẫn nữ thì dường như cũng không có gì là quá đáng cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Trà Chi bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, bị Bạch Vũ Dao kéo xuống tầng dưới đánh cầu lông ở tầng hai của nhà thi đấu. Đi cùng còn có hai cô gái khác, đều là bạn thân của Bạch Vũ Dao. Một cô gái ngầu với mái tóc dài buộc cao, tên là Minh Nặc; một cô gái khác tóc ngắn đáng yêu, tên là Hà Tư Huyên.
 
Bốn người cùng đánh cầu lông được một lúc thì Bạch Vũ Dao lại đề nghị nói muốn xuống tầng một xem các anh đẹp trai chơi bóng rổ.
 
Ở trường trung học số 9, các tiết thể dục đều được chia theo mô-đun, nhiều lớp học cùng một lớp.
 
Tầng một của nhà thi đấu có sân bóng rổ trong nhà, nhưng không được rộng rãi như sân ngoài trời. Trước khi vào tiết học thì bọn họ đã thấy các nam sinh trong lớp mình chơi bóng ở đó. Có lẽ vì họ đến muộn, sân ngoài trời đã bị các lớp khác chiếm mất, cho nên họ phải lùi lại chọn phương án thứ hai, đến sân vận động trong nhà để chơi bóng.
 
Trên khán đài lác đác có vài nữ sinh, phần lớn đều là những người không thấy quá hứng thú với thể dục, không muốn ra ngoài phơi nắng, nên tụ tập tốp năm tốp ba ở trên khán đài sân trong nhà trò chuyện.
 
Bống người họ ngồi ở hàng trên cùng của khán đài.
 
Ở sân bóng rổ trung tâm, nam sinh lớp năm đang đấu giao hữu với một lớp khác. Từ cuộc trò chuyện của nhóm Bạch Vũ Dao thì Lục Trà Chi biết được đó là lớp ba.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên sân bóng rổ, một thân hình cao lớn và thon dài đang cầm bóng nhanh nhẹ luồn lách qua đám người.
 
Người có bề ngoài đẹp mắt trời sinh thì tự nhiên sẽ sức hút, tự mang hào quang, đứng lẫn giữa đám đông cũng có thể khiến người ta nhìn thấy bóng hình của anh ngay lập tức.
 
Người đó đã cởi áo đồng phục bên ngoài, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng, lúc nhảy lên còn thoáng lộ ra một phần eo bụng thon gầy.
 
Quả bóng rơi vào rổ.
 
Trận đấu vẫn tiếp tục, Hứa Hữu Trì đập tay với đồng đội, quay người định trở lại vị trí của mình, nhưng lại thấy bóng dáng quen thuộc kia đang ngồi trên khán đài.
 
Vừa vận động xong, hơi thở của Hứa Hữu Trì vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Anh hờ hững điều chỉnh nhịp thở của mình, lồng ngực có hơi phập phồng, nhưng ngay trong khoảnh khắc ánh mắt anh chạm đến Lục Trà Chi, khóe môi anh khẽ cong lên một chút.
 
Trong hiệp hai của trận đấu, nam sinh lớp ba rõ ràng cảm nhận được sự chênh lệch về sức mạnh.

 
Cách chơi của Hứa Hữu Trì rõ ràng đã trở nên hung hăng hơn nhiều, bọn họ ngoài chạm bóng lúc mở màn ra thì khoảng thời gian còn lại chỉ có thể chạy khắp sân bóng hoặc đứng yên tại chỗ xem màn trình diễn bóng rổ cá nhân của Hứa Hữu Trì.
 
Dẫn bóng về, kéo bóng, ném rổ, từng động tác đều vô cùng hoa mỹ lại cuốn hút, đẹp trai biết bao nhiêu, tỏa sáng đến nỗi khiến đối thủ đau đầu.
 
Dịch Trác chạy mệt lả, chống hông thở dốc, nheo mắt ngẩng đầu nhìn Hứa Hữu Trì xoay người rồi đột ngột dừng lại, nhân lúc đối thủ ngẩn người trong giây lát, anh ném bóng.
 
Đúng là đẹp trai, thật sự đẹp trai, nổi bật đến mức không để lại chút chỗ trống nào cho những người khác ở trên sân.
 
Trong lúc Dịch Trác vẫn còn đang cảm thấy nghi ngờ về khát vọng thể hiện mạnh mẽ bất thường của Hứa Hữu Trì ngày hôm nay, thì Hướng Phàm đã dùng khuỷu tay huých anh ấy một cái, ra hiệu cho anh ấy nhìn lên phía khán đài.
 
Dịch Trác đẩy gọng kính, đứng thẳng nhìn lên, rồi thấy người ngồi trên hàng trên cùng của khán đài.
 
Vậy là tất cả mọi thứ đã rõ ràng.
 
Cậu được lắm đấy, Hứa Hữu Trì ạ.
 
Dịch Trác chua xót nói: "Cậu có cảm thấy rằng cái danh Hứa Hữu Trì "thanh khiết như ngọc" thật đúng là oan uổng cho cậu ấy rồi không. Bây giờ cậu ấy cực kỳ giống như..."
 
Hướng Phàm: "Giống như gì?"
 
"Giống như..." Dịch Trác do dự hồi lâu, sau khi tìm được cách diễn đạt chính xác, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình: "Một con công đực đang điên cuồng xòe đuôi."
 
Ban đầu thì Hướng Phàm còn ngẩn người sửng sốt, sau khi đã tiếp thu cái thiết lập này rồi, lại nhìn về phía cậu cả Hứa đang đắm chìm trong màn trình diễn ném bóng của mình.
 
Hình như... Thật sự, rất chuẩn?
 
Lúc kết thúc trận đấu, Hứa Hữu Trì đứng ngoài vạch ba điểm của sân, quả bóng bay qua không trung tạo thành một đường parabol hoàn hảo, rồi rơi vào rổ.
 
"Tuyệt!"
 
Không biết ai là người đầu tiên hét lên, cả đám nam sinh cất quả bóng rổ đi, cười cười nói nói rời khỏi nhà thi đấu.
 
Hứa Hữu Trì bị đám đông vây quanh đi về phía căng tin, vẻ mặt anh lười biếng, môi vẫn mỉm cười. Anh ngoái đầu lại nhìn, liếc về phía khán đài bên này một cái.
 

Trong lòng Lục Trà Chi thầm hiện ra ba chữ.
 
"Con công đực."
 
Là cái loại công rất biết cách trêu hoa ghẹo nguyệt.
 
Xem bóng rổ xong, còn ba phút nữa là hết tiết. Bạch Vũ Dao và các bạn vội vàng đứng dậy cầm lấy đồ để trên ghế, không thể nhìn thấy cái ngoái đầu nhìn lại cuối cùng của Hứa Hữu Trì, nhưng Đường Nguyệt Trân cũng đang ngồi trên khán đài lại nhìn thấy, bạn bè của cô ấy cũng nhìn thấy.
 
Bạch Vũ Dao chủ động kéo tay Lục Trà Chi, bốn người cùng đi ăn trưa tại căng tin. Bên phía Đường Nguyệt Trân, bầu không khí lúng túng đang lan tỏa.
 
Người bạn thân Lý Giai Giai sợ cô ấy buồn nên cầm lấy tay cô ấy, chủ động an ủi: "Không sao không sao, có lẽ Hứa Hữu Trì chỉ liếc nhìn qua thôi, khán đài đông người thế này, chắc gì cậu ấy đã thật sự nhìn cậu ta. Sắp tan lớp rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đã."
 
Đường Nguyệt Trân kìm nén cảm giác chua xót nơi hốc mắt, khẽ "ừ" một tiếng.
 
Trong trường học, tin đồn hóng hớt lan truyền cực kỳ nhanh.
 
Ngay cả Lý Giai Giai cũng có thể thấy rõ là Hứa Hữu Trì nhìn ai, đương nhiên trong lòng Đường Nguyệt Trân lại càng biết. Nhưng cô ấy còn biết thêm một điều nữa, đó là nữ sinh mới chuyển trường tới này, cũng chính là nữ sinh đã khiến Hứa Hữu Trì sẵn lòng đưa áo khoác của mình tại siêu thị nửa năm trước.
 
Không phải tình cờ gặp, mà là, ngày hôm đó, cô ấy và Lý Gia Gia đã đi theo sau Hứa Hữu Trì, bước vào siêu thị.
 
Lý Giai Giai đã quên từ lâu, nhưng Đường Nguyệt Trân thì vẫn còn nhớ.
 
Một nữ sinh xinh đẹp rạng rỡ như vậy, hơn nữa còn xuất hiện bên cạnh Hứa Hữu Trì, khó mà Đường Nguyệt Trân không nhớ kỹ được gương mặt cô.
 
Nhưng Đường Nguyệt Trân thấy, tương tác giữa Hứa Hữu Trì và cô gái ấy cũng chỉ vẻn vẹn qua một chiếc áo mà thôi.
 
Bản năng tự bảo vệ của cô ấy ám chỉ cô ấy nên tin vào một phiên bản khác của câu chuyện... Nữ sinh kia chạm phải áo khoác của Hứa Hữu Trì khiến anh vô cùng chán ghét, đến mức thẳng tay cởi áo ném luôn cho cô.
 
Đường Nguyệt Trân tự ám thị như vậy trong một thời gian dài, giờ khi quay đầu nhìn lại những chuyện đó, dường như đã có manh mối đã rõ ràng từ lâu.
 
Ví dụ như nếu Hứa Hữu Trì thật sự tức giận, thì tại sao anh không ném áo khoác vào thùng rác. Ví dụ như tại sao ngay tối hôm đó, Hứa Hữu Trì lại đột nhiên trốn học ra khỏi trường.
 
Sự xuất hiện của Lục Trà Chi, đây chính là lý do.

 
Chỉ vài ngày trước, vào sinh nhật của Đường Nguyệt Trân, cô ấy còn trông mong rằng Hứa Hữu Trì sẽ đến, nói với cô ấy một câu chúc mừng sinh nhật. Chỉ là một câu bốn chữ ấy mà thôi, mà Hứa Hữu Trì cũng keo kiệt không muốn bố thí.
 
Đường Nguyệt Trân cười một cái tự giễu.
 
Cả gia thế và thành tích, cô ấy đều có cả, cô ấy được học múa ba lê suốt mười năm, cho dù là ở tường hay ở nhà thì từ trước đến nay cô ấy luôn được coi là tâm điểm được mọi người vây quanh, nhưng lại hết lần này tới lần khác cứ vấp phải vách đá cứng ngắc nơi Hứa Hữu Trì.
 
Đường Nguyệt Trân không khỏi nhìn nhận lại bản thân thật kỹ càng, tự hỏi một câu hỏi.
 
Tình cảm của cô dành cho Hứa Hữu Trì, trong mắt Hứa Hữu Trì, rốt cuộc nó được coi là gì chứ.
 
Hoặc có lẽ, từ trước đến giờ, tình cảm ấy chưa bao giờ lọt được vào mắt anh chăng.
 
...
 
Sau khi ăn trưa xong thì Lục Trà Chi về phòng nghỉ, lúc ăn cơm trưa Bạch Vũ Dao có hỏi số phòng ký túc xá của Lục Trà Chi, cô ấy chạy tới gõ cửa phòng ký túc xá của của cô, tặng cho cô một hộp sữa chua vị dâu. Lục Trà Chi để sữa chua lên bàn mà chưa uống, nghỉ trưa xong thì mang nó đến phòng học.
 
Giờ tự học buổi trưa có hai mươi phút, sau đó mới bắt đầu giờ học chính thức.
 
Giờ tự học chưa qua được năm phút thì trước cửa đã vang lên một tràng tiếng bước chân. Lục Trà Chi ngẩng đầu khỏi cuốn sách bài tập, nhìn thấy một thầy giáo trung niên có dáng người hơi phúc hậu, xách cặp công văn bước vào lớp.
 
Thầy giáo bước lên bục giảng, quét mắt nhìn quanh lớp học, khẽ ho một tiếng coi như là để nhắc nhở các học sinh về sự có mặt của mình: "Bây giờ là giờ lớp tiếng Anh, thu dọn hết bài tập môn khác đi, lấy bài thi tháng ra."
 
Dưới lớp ngay lập tức có người không hài lòng lên tiếng: "Bây giờ là giờ tự học buổi trưa, không phải giờ tiếng Anh ạ."
 
"Nếu em không muốn nghe thì hoặc là đi tìm cô Nhiếp bảo cô ấy dạy em môn sinh học, hoặc là mở tủ ở góc vệ sinh phía sau, tự ngồi vào đó cùng với mấy cây lau nhà bị hỏng mà tự kỷ đi." Thầy giáo tiếng Anh nheo mắt qua cặp kính dày, hung tợn trừng mắt một cái: "Đừng có mà phá hỏng tâm trạng dạy học của tôi."
 
Fine.
 
Bị nói móc cho một trận, La Nguyên Thành tự giác im lặng.
 
Lục Trà Chi lấy bài thi ra. Bài thi có rất nhiều từ mới, các đoạn văn cũng vừa dài vừa khó, chi chít những câu tiếng Anh phức tạp, rất dễ khiến người ta mất hết hứng thú đọc tiếp. Nhưng khi cô làm bài thi thì lại làm khá suôn sẻ, thành tích cuối cùng cũng không tệ lắm, xếp hạng đơn môn trong khối cũng rất cao.
 
Lục Trà Chi đợi gần hai mươi phút, thầy giáo tiếng Anh mới phân tích xong toàn bộ ý nghĩa của bài thi, từ ý đồ ra đề đến độ khó dễ của đề bài.

 
Thật sự là vô cùng nhàm chán, cô mở hộp sữa chua vị dâu mà Bạch Vũ Dao tặng, cắm ống hút vào, nhâm nhi từng chút một.
 
Lời dẫn dài hơn nửa tiết học của thầy giáo tiếng Anh cuối cùng cũng kết thúc, Lục Trà Chi đặt hộp sữa chua xuống, nhìn sang bạn học bên cạnh. Tiết này Hứa Hữu Trì không ngồi gần cô, còn Khương Vệ Vân thì đã bắt đầu vào trạng thái ngủ trưa vẫn chưa kết thúc ngay từ khi thầy giáo tiếng Anh vừa bước vào phòng học rồi. Đợi đến khi thầy giáo tiếng Anh nhắc mọi người xem phần điền vào chỗ trống, Khương Vệ Vân mới từ từ tỉnh dậy, ngáp một cái, mò bài thi tiếng Anh nhăn nhúm ở trong hộc bàn ra.
 

Hạ cánh chuẩn xác nhỉ?
 
Lục Trà Chi khá khâm phục.
 
"Lần này phần bài điền vào chỗ trông cũng không khó, chắc là mọi người đều hiểu được chứ?" Thầy giáo tiếng Anh liếc nhìn xuống dưới, chọn ngẫu nhiên một người may mắn: "Được rồi, Dịch Trác, em hãy nói qua về phần summary này cho tôi."
 
Người may mắn Dịch Trác đứng dậy, "Ờmmm" đến hơn nửa phút, hai tay cầm tờ đề thi mỏng dính, do dự hỏi lại: "Em có thể nói bằng tiếng Trung không ạ?"
 
"Nói đi."
 
Dịch Trác thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu kỹ năng nói lưu loát của mình.
 
"Bài văn này kể về một người đàn ông, chỉ lo cho công việc, không quan tâm đến gia đình. Vào ngày sinh nhật lần thứ 30 của anh ta, vợ anh ta làm cho anh ta một bữa tiệc thịnh soạn, còn có bánh kem, nhưng anh ta làm việc đến 4 giờ sáng, khi về nhà thì vợ đã ngủ, anh ta thấy các món ăn trên bàn đã nguội lạnh, bè đổ đi. Thế là ngày hôm sau, những những món ăn bị đổ đi đó bị vợ phát hiện, vợ anh ta rất đau buồn, anh ta mới nhận ra, bắt đầu suy ngẫm lại về bản thân, nâng cao chủ đề của bài văn."
 
Hứa Hữu Trì vẫn đứng đầu lớp về điểm môn tiếng Anh, vốn dĩ anh chẳng mấy hứng thú với việc ôn lại bài kiểm tra tiếng Anh, câu trả lời của Dịch Trác cũng chỉ lọt tai trái rồi ra tai phải.
 
Nhưng mà càng nghe, anh càng cảm thấy hình như có điều gì đó không ổn.
 
Anh cau mày, ánh mắt dừng lại ở bài đọc hiểu.
 
Khi đọc nguyên văn, anh chẳng cảm thấy gì hết, nhưng khi Dịch Trác dịch lại một lần nữa, Hứa Hữu Trì nhớ đến hộp bánh quy nhỏ mà Lục Trà Chi tặng anh trước bài thi tiếng Anh, bị anh ném vào thùng rác.
 
Cảm giác... Làm như vậy hình như có hơi quá đáng thật.
 
Dù là nhân vật nam chính trong đoạn văn, hay là chính bản thân anh.
 
Dịch Trác trả lời câu hỏi xong, vừa ngồi xuống chưa được hai phút đã bị thầy giáo gọi đứng dậy.
 
"Em hãy đánh giá nhân vật nam chính này xem."
 
"Theo em thì, người này đúng là đáng ghét." Dịch Trác đặt mình vào nhân vật, càng nói lại càng cảm thấy tức giận hơn, giọng điệu cũng dần trở nên phẫn nộ.
 
"Vợ anh ta đối xử tốt với anh ta như vậy mà anh ta không biết trân trọng, loại đàn ông này đúng là đồ tồi! Nhặt được hạt vừng lại bỏ quả dưa hấu, vì kiếm tiền mà vứt bỏ vợ. Loại đàn ông này thì có lý do gì để ở bên chứ, vợ anh ta sớm muộn gì cũng sẽ ly dị anh ta thôi!"
 
"...?" Hứa Hữu Trì đang ngồi ngay bên phải Dịch Trác, anh nhướng mắt lên, nhìn Dịch Trác đứng bên cạnh mình với vẻ mặt đầy căm phẫn bất bình.
 
Nếu không phải vì giọng điệu và biểu cảm của Dịch Trác quá nghiêm túc, Hứa Hữu Trì suýt nữa đã nghi ngờ rằng Dịch Trác đang mượn bài văn để mắng mình.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận