Chạy trốn lúc hoàng hôn

Lục Trà Chi uống một ngụm sữa chua.
 
Lúc Dịch Trác bị thầy Hùng Mậu gọi lên lần nữa, rồi tràn đầy căm phẫn mà thốt ra hai chữ "ly hôn", cô đột nhiên bị sặc bởi hạt dâu tây trong sữa chua.
 
Rất rõ ràng, cả cô và Hứa Hữu Trì đều không hẹn mà gặp, cùng đang nghĩ đến một chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô và Hứa Hữu Trì còn chưa bắt đầu mà, chẳng lẽ lại phải vì một hộp bánh hoa hồng mà kết thúc một cách khó hiểu sao?
 
Sự khác biệt giữa một hộp bánh quy và một bữa tối hẳn là khá lớn, trường hợp của cô và Hứa Hữu Trì chắc là cũng không nghiêm trọng đến mức như Dịch Trác nói đâu nhỉ.
 
Chắc là... Không đến nỗi đâu nhỉ?
 
Lúc đầu Hùng Mậu đã dành rất nhiều thời gian phân tích bài kiểm tra, cộng thêm tính cách tốt của ông ấy, những người khác có nói đùa ông ấy cũng sẽ không nổi giận. Nhờ vậy mà lớp học trở nên vui vẻ, mà ở mỗi tiết học cũng chẳng thể giảng dạy được bao nhiêu nội dung.
 
Trước khi đi ông ấy còn yêu cầu mọi người tự kiểm tra lại từ vựng và sửa lại lỗi sai, tiết tự học buổi tối ông ấy sẽ kiểm tra lại. Vừa nói xong, phía dưới lớp là những tiếng kêu rên đau khổ thấu trời.
 
Hùng Mậu không thèm đếm xỉa, làm như không nghe thấy gì mà ra khỏi phòng học.
 
Hôm nay là thứ năm, tiết tự học buổi tối là lớp tiếng Anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước giờ học buổi tối, Lục Trà Chi đã dành thời gian để làm xong bài tập mà Hùng Mậu giao, sau đó mới bắt đầu làm bài tập Vật lý, là một bài thi mới, tất cả đều là bài tập lớn về cơ học, trải đầy chi chít khắp trang giấy thi.
 
Lục Trà Chi đọc thật kỹ đề bài rồi bắt đầu vẽ biểu đồ phân tích lực.
 
Mới vẽ được một nửa thì Hùng Mậu bước vào. Ông ấy lập tức ra lệnh: "Cất hết bài tập việc làm của môn khác đi, lớp tiếng Anh thì phải cho ra dáng lớp tiếng Anh, lấy bài thi ra nghiêm túc nghe giảng đi."
 
Buổi tự học buổi tối được chia thành ba tiết, tiết đầu tiên là giáo viên dùng để giảng bài, hai tiết sau là để học sinh tự do sắp xếp.
 
Hùng Mậu không cho nghỉ giữa tiết, cưỡng ép chiếm dụng luôn tiết hai trong giờ tự học buổi tối, giảng giải xong đề thi tiếng Anh, ông ấy mới vung tay lên, cho mọi người tự làm bài tập của các môn khác được giao hôm nay.
 
Sau giờ học, Bạch Vũ Dao không chờ nổi nữa mà quay người lại phàn nàn với cô: "Cậu thấy không. Thầy Hùng Mậu đúng là cứ bi ba bi bô mãi. Học lớp tự học buổi tối của thầy ấy còn khiến tớ đau đớn hơn cả bị giết nữa, thật sự, mãi mà không làm hết được bài tập, thầy ấy đúng là biết cách kéo dài giờ học thật."
 
Thật ra tình trạng thế này tồn tại ở bất cứ trường học nào, giáo viên kéo dài giờ học để kịp tiến độ chương trình môn học cũng là chuyện thường tình thôi.
 
Lục Trà Chi cười một tiếng, đi cùng Bạch Vũ Dao ra ngoài phòng học để lấy nước rồi đi hóng gió.
 
Dựa vào lan can, gió đêm hơi lành lạnh, thổi bay sợi tóc bên tai.
 
Đứng trên hành lang, trò chuyện trên trời dưới biển một thôi một hồi, Minh Nặc cũng nhanh chóng đi ra ngoài này, ôm lấy bả vai hai người họ từ phía sau: "Hey! Không vào trong làm bài tập đi, hai người các cậu đứng ngoài này nhìn cái gì?"
 
Lục Trà Chi ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời: "Đang nhìn mặt trăng."
 

"Mặt trăng?" Minh Nặc cũng ngẩng đầu lên nhìn, trong bóng đêm dày đặc, một vầng trăng tròn giữa màn đêm, xung quanh phủ một ánh sáng nhẹ nhàng dìu dịu. Cô ấy không khỏi cảm thán: "Hôm nay trăng tròn quá."
 
Trước kia lúc còn ở thành phố Sam, những đêm hè yên bình và nóng bức, trong tiếng ve kêu khắp xung quanh, việc Lục Trà Chi thường hay làm nhất chính là mở cửa phòng khách ra, còn bà ngoại thì đang đứng ngoài hiên ngắm trăng, nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt cói, Lục Trà Chi ôm quạt ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi cười ha hả.
 
Có đôi khi bộ phim truyền hình yêu thích của cô chiếu hết tập vào buổi tối, cô liền chạy ra phòng khách, hoặc là mang giá vẽ ra, bật đèn sợi đốt dưới hiên nhà, ngồi cạnh bà vẽ tranh, hoặc ngồi xuống ghế đẩu, đặt đầu lên chân bà, ngước lên nhìn mặt trăng trên bầu trời, nói chuyện phiếm với bà.
 
Trên phố có ông Trương làm nghề may qua đời, con gái ông ấy khóc đến mức phải nhập viện... Con chó vàng nhà hàng xóm nghịch ngợm chạy ra đường lớn bị xe cán chết, chủ xe bồi thường cho năm mươi đồng rồi vung tay bỏ đi... Vợ của ai đó sinh đứa con thứ hai, là một bé trai trắng trẻo mũm mĩm...
 
Mặt trăng thay đổi hình dạng theo thời gian, trong làn gió nhẹ nhàng từ chiếc quạt mo, cô cùng bà ngắm nhìn nó suốt.
 
Bà ngoại không có nhiều kiến thức, thời xa xưa bà không được đi học. Hồi Lục Trà Chi học tiểu học, trong sách giáo khoa có học bài thơ của Trương Cửu Linh, buổi tối cô ngồi dưới hiên học thuộc bài, để bà ngoại kiểm tra mình.
 
"Vọng nguyệt hoài cổ", thơ thời Đường, Trương Cửu Linh.
 
"Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì.
 
Tình nhân oán dao dạ, cánh tịch khởi tương tư.
 
Diệt chúc liên quang mãn, phi y giác lộ tư.
 
Bất kham doanh thủ tặng, hoàn tẩm mộng giai kỳ.(*)"
(*) Dịch thơ: 
Vầng trăng mọc ở bể khơi, cùng trong một lúc góc trời soi chung.
Đêm xa ai đó sầu mong, suốt đêm gợi mãi tấm lòng tương tư.
Tắt đèn tiếc sáng ngẩn ngơ, khoác bào mới biết sương sa đã nhiều.
Tặng ai tay bốc được nào, giai kỳ xin để chiêm bao mơ màng.
 
Trời vừa trở tối là tầm mắt của bà ngoại cũng kém đi, nhưng bà vẫn mỉm cười với đôi mắt lờ mờ, khen ngợi: "Chi Chi giỏi quá, có thể nói cho bà nghe ý nghĩa bài thơ này là gì không?"
 
Lục Trà Chi khép sách lại, giải thích: "Ý nghĩa của bài thơ này là, trên biển có một vầng trăng lên sáng ngời, thi nhân và người thân bạn bè mà ông ấy thương nhớ đều đang ở xa cách muôn trùng, ông ấy rất rất nhớ bọn họ, nhưng tiếc rằng không thể mang ánh trăng đẹp này tặng cho bọn họ, chỉ hy vọng rằng trong buổi đêm ấy có thể gặp được bọn họ ở trong mơ."
 
Đêm đó, bà cười nói, nếu mặt trăng bên bờ biển thực sự đẹp như trong trong bài thơ viết, vậy thì bà nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe, sau này có cơ hội, bà nhất định sẽ đến thành phố Lê ngắm trăng bên bờ biển.
 
Ngay lúc ấy, Lục Trà Chi đã lập tức đồng ý, rằng sau này chắc chắn sẽ đưa bà ngoại đến thành phố Lê.
 
Sau này bà ngoại qua đời rồi, Lục Trà Chi vẫn không thể thực hiện lời hứa của mình với bà.
 
Bây giờ nghĩ lại, trăng có gì đẹp đâu. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, nó chẳng qua cũng chỉ là một chiếc đĩa bằng ngọc trắng phát sáng. Trăng khuyết thì cũng chỉ là một mảnh cầu vồng cong như lưỡi liềm.
 
Lục Trà Chi nhìn lên trời.
 
Trăng tròn mang ý nghĩa cho sự viên mãn và đoàn tụ.
 
Nhưng khi người mình thương nhớ không ở bên cạnh, ngay cả trăng tròn cũng trở nên có vẻ cô đơn và đáng thương.

 
Cô bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ khi ấy bà ngoại chỉ muốn đến xem cái thành phố lớn phồn hoa và náo nhiệt ấy, nơi mà con gái và cháu gái bà đã từng sống và lớn lên.
 
Chuông vào lớp vang lên, Lục Trà Chi chớp chớp mắt, nhìn đi chỗ khác.
 
Mặt trăng vẫn là mặt trăng.
 
Nhưng khi ở bên bà ngoại ngắm vầng trăng, cô thấy nó ấm áp đáng yêu.
 
Còn ở thành phố Lê, nó lại lạnh lẽo cô quạnh.
 
...
 
Nếu so sánh trường trung học số 1 thành phố Sam với trường trung học số 9 thành phố Lê, thì dù là giáo viên hay học sinh cũng đều có sự cách biệt một trời một vực, tiến độ giảng dạy của hai trường cũng khác nhau, Lục Trà Chi chỉ đành nghĩ rằng cuối tuần mình phải tự luyện đề nhiều hơn nữa, phải nhanh chóng đuổi kịp tiến độ của trường trung học số 9.
 
Buổi chiều thứ sáu, lúc tan học, lớp phó lao động phân công cho nhóm của Lục Trà Chi ở lại dọn vệ sinh. Lục Trà Chi dọn xong khu vực mình chịu trách nhiệm thì mọi người trong lớp cũng đã đi gần hết.
 
Cô vừa ra khỏi phòng học thì đã bắt gặp Hứa Hữu Trì.
 
Anh mặc đồng phục màu xanh đậm, không kéo khóa áo, bên trong mặc một chiếc áo thun mỏng. Trên vai khoác ba lô, dáng người uể oải dựa mình vào lan can ban công.
 
Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi, nhưng khi anh làm động tác ấy, lại trông như người mẫu đang pose vậy.
 
Anh có đôi mắt đào hoa lạnh lùng trời sinh, gương mặt tựa tranh vẽ, không cần ánh nắng để tôn lên, chỉ cần mặc đồng phục đứng ở đó thôi, đã có cảm giác thanh xuân không thể thay thế, đẹp trai thuần khiết thu hút sự chú ý.
 
Các cô gái đi qua đều không thể không nhìn anh.
 
Nhưng ánh mắt của Hứa Hữu Trì vẫn nhìn thẳng, vẫn luôn dừng lại trên người Lục Trà Chi. Cô chưa phát hiện ra rằng anh ở đây còn vì lý do khác: "Đang đợi tớ à?"
 
Hứa Hữu Trì "ừ" một tiếng, đứng thẳng dậy, đưa cho cô quyển sổ lò xo trong tay.
 
Lục Trà Chi tò mò nhận lấy, lật qua vài trang, toàn bộ đều là ghi chú môn khoa học tự nhiên, toán, lý, hóa, sinh. Nét chữ sắc bén, đều nhau, và cũng rất quen thuộc.
 
Là vở ghi của anh.
 
Lục Trà Chi ngừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao lại cho tớ vở ghi?"
 
"Tặng cậu."
 
"Hử?" Lục Trà Chi không dám tin vào tai mình.
 
"Tớ đã chép lại rồi, cái này cho cậu dùng." Hứa Hữu Trì nói nhẹ bẫng.

 
Nói bóng gió như thế, có nghĩa là anh đã cẩn thận chăm chú chép lại bài ghi của mình rồi tặng cho cô, còn anh dùng bản chép lại.
 
Món quà quá quý giá.
 
Lục Trà Chi ôm vở ghi vào ngực, mím môi, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
 
Hứa Hữu Trì không mấy để ý, bước lên một bước: "Đi thôi."
 
Cùng nhau đi xuống lầu.
 
Dưới tòa nhà dạy học, Dịch Trác đang kéo hai chiếc vali, một của anh ấy, một của Hứa Hữu Trì. Anh ấy đang đứng cạnh bồn hoa chơi điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Hữu Trì thì vẫy tay: "A Trì!"
 
Hứa Hữu Trì nghiêng đầu nói với Lục Trà Chi: "Cuối tuần gặp nhé."
 
Lục Trà Chi cười lên, đôi mắt sáng trong veo hơi cong lên: "Cuối tuần gặp."
 
Lục Trà Chi trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, ra khỏi cổng trường, tài xế chủ động cất vali của cô vào cốp xe đằng sau. Ngồi trên xe chưa được hai phút thì Lục Tuyết Đường cũng đã ra ngoài. 
 
Buổi tối Lục Chính Thiên vẫn không về nhà ăn cơm. Dì Lý đã chuẩn bị xong bữa tối, chờ hai chị em họ về đến nhà là có thể dùng bữa luôn.
 
Ăn tối xong, Lục Tuyết Đường lên tầng đi luyện đàn, Lục Trà Chi ở trong phòng của mình, cẩn thận xem lại nội dung trong vở ghi chép mà Hứa Hữu Trì đã đưa cho cô.
 
Phần chữ đen nguyên bản trong vở ghi rất đơn giản, nhưng bên cạnh lại dùng bút đỏ giải thích ghi chút rất cẩn thận chi tiết.
 
Như là anh cố tình viết thêm vào để cô có thể đọc hiểu được vậy.
 
Lục Trà Chi cẩn thận gấp vở lại, đặt lên giá sách rồi lấy một tập vở vẽ ở trên giá sách xuống.
 
Hình như đã lâu lắm rồi cô chưa vẽ Hứa Hữu Trì, có lẽ đã gần ba tháng.
 
Trước khi cô đến thành phố Lê, lần cuối cùng cô và Hứa Hữu Trì gặp nhau là từ tận hồi trước Tết, anh chủ động tới thành phố Sam gặp cô trong đêm tuyết rơi.
 
Mà bức tranh cuối cùng cô vẽ về Hứa Hữu Trì là vào đêm đầu tiên của năm mới, khi ấy cô đột nhiên rất nhớ anh, liền gọi điện cho anh. Cô nghe giọng nói của anh, vừa phác họa lại dáng hình anh trên giấy.
 
Sau khi kỳ học bắt đầu, ngoài việc học ra thì tất cả thời gian rảnh rỗi còn lại Lục Trà Chi đều dùng để ở bên bà ngoại đang ngày một ốm yếu đi.
 
Cô bận đến nỗi không có thời gian để vẽ một bức Hứa Hữu Trì hoàn chỉnh, chỉ vẽ được dáng người, hoặc là đôi mắt, hoặc là hình dáng đôi môi cong đẹp.
 
Mà ở góc dưới bên phải của những bức tranh chưa hoàn chỉnh đó, đều ghi ngày tháng khác nhau.
 
Một chồng rất dày. Mỗi lần vẽ một bức, cô lại nhớ Hứa Hữu Trì thêm một lần.
 
Dù tranh có sống động thế nào, cũng không chân thực được bằng những ngày cô và anh ở bên nhau.
 
Gặp mặt nhau mới là cách giải quyết nỗi nhớ hiệu quả nhất.
 
Lục Trà Chi mở trang trống trong cuốn sổ phác thảo ra, vẽ thêm một bức tranh mới vào.
 
...
 

Chủ nhật quay lại trường, Nhiếp Bình chiếu bảng chỗ ngồi mới lên màn hình lớn ở phía trước lớp học. Lục Trà Chi được xếp ngồi vào hàng thứ hai, còn chỗ ngồi của Hứa Hữu Trì vẫn ở cách cô rất xa, nhưng giữa một đống tên xa lạ xung quanh mình, Lục Trà Chi vẫn nhìn thấy được một cái tên quen thuộc.
 
Bạch Vũ Dao.
 
Hai người từ bạn ngồi trước sau với nhau trở thành bạn ngồi cạnh bàn.
 
Vì chuyện hồi còn nhỏ mà sau khi đến thành phố Sam với mẹ, Lục Trà Chi đã phải ở một mình trong một khoảng thời gian rất rất dài, cô rất ít khi nói chuyện, hồi khai giảng vào lớp 1, các bạn nhỏ học chung khác đều nói cô là nhóc câm điếc.
 
Bề ngoài xinh đẹp thì có ích gì chứ, chẳng phải vẫn chỉ là một đứa nhóc câm điếc thôi sao.
 
Phương Hòe Nhĩ là bạn cùng bàn của Lục Trà Chi.
 
Khi nghe người khác chế nhạo Lục Trà Chi là đồ câm điếc, cô ấy đã chủ động vươn tay bịt tai Lục Trà Chi lại, bóc kẹo mút ra rồi đưa tới bên miệng cô.
 
Rồi nói với cô: "Tớ biết tên cậu là Lục Trà Chi. Tên cậu nghe đẹp lắm đó, là hai loài hoa cực kỳ đẹp. Cậu đừng nghe bọn nó nói lung tung, cậu không phải là nhóc câm điếc, cậu là bông hoa xinh đẹp nhất trên thế giới."
 
Phương Hòe Nhĩ là người đầu tiên chủ động thể hiện lòng tốt với Lục Trà Chi, hai người như hình với bóng suốt mười năm, mới có được tình cảm sâu đậm như bây giờ.
 
Lục Trà Chi không phải kiểu người đặc biệt hướng ngoại, cũng rất khó mở lòng.
 
Nhất là sau sự việc ở sân trượt băng ấy, cô rất khó để nói chuyện với người lạ. Ban đầu là mâu thuẫn, sau này khi quen rồi thì dần dần cảm thấy cũng chẳng còn quan trọng nữa.
 
Cô ghét chuyện chia ly, cũng ghét phải làm quen.
 
Từ nhỏ đến lớn, người đầu tiên mà Lục Trà Chi dồn hết tâm trí để chủ động tiếp cận, cũng chỉ có một người duy nhất là Hứa Hữu Trì mà thôi.
 
Mãi cho đến tận tháng bảy, khi kỳ hai lớp mười gần kết thúc, Lục Trà Chi vẫn chưa nhớ hết tên các bạn trong lớp, nhưng cũng may là cô đã quen thân với những bạn ngồi xung quanh hơn một chút.
 
Người cô quen thân nhất chính là Bạch Vũ Dao.
 
Mỗi tuần Phương Hòe Nhĩ đều gọi điện cho Lục Trà Chi, cứ như một bà mẹ già khuyên nhủ cô phải làm quen với nhiều bạn mới hơn ở trường mới, đừng có lúc nào cũng như một kẻ lập dị nữa.
 
Nói cũng không sai, lúc trước khi ở trường trung học số 1 thành phố Sam, ngoài Phương Hòe Nhĩ ra thì bên cạnh Lục Trà Chi gần như không có người bạn đồng trang lứa nào thân thiết cả.
 
Mỗi lần nghe Phương Hoài Nhĩ lặp đi lặp lại những lời khuyên giống y hệt nhau, Lục Trà Chi đều đồng ý cho có, nhưng Phương Hòe Nhĩ lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự thờ ơ của cô.
 
Cô ấy biết về quá khứ của Lục Trà Chi, hai người ở cách nhau hai nghìn km giữa thành phố Sam và thành phố Lê, ngoài việc khuyên nhủ Lục Trà Chi qua điện thoại hoặc tin nhắn ra thì Phương Hòe Nhĩ cũng chẳng thể làm gì khác được nữa cả.
 
Phương Hòe Nhĩ cực kỳ ghét cái cảm giác bất lực thế nào, cứ như đấm vào bông gòn vậy.
 
Cô ấy chỉ hy vọng kỳ nghỉ hè mau đến.
 
Như vậy, Lục Trà Chi có thể trở lại thành phố Sam.
 
Cô ấy có thể thực sự chạm vào cô, chứ không phải qua màn hình hay tin nhắn.




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận