Chạy trốn lúc hoàng hôn

Thời gian trở lại trường trung học cơ sở 1 của thành phố Sam là sáu giờ chiều chủ nhật. Lục Trà Chi đến trường, trước tiên cô cất hành lý vào ký túc xá sau đó đeo cặp đi tới tòa nhà dạy học.
 
Đã gần năm rưỡi, trong phòng học cũng không còn bao nhiêu người, mấy bạn học đã đến đều ngồi ở chỗ của mình chơi điện thoại hoặc làm bù bài tập.
 
Lục Trà Chi đeo tai nghe, dùng MP3 mở bài “Lưu giữ” của Quách Đỉnh lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Trong những cuộc gặp gỡ khác nhau, tôi đều có thể phát hiện ra em ngay lập tức
 
Có một loại trực giác nhẹ nhàng không thể miêu tả thành lời
 
Muốn chạm vào gương mặt em trước khi màn đêm biến mất
 
Tôi tình nguyện tin rằng đây là ảo tưởng hơn tin rằng nó là sự chia ly
 
..."
 
Sách bài tập Vật lý có hai đề lớn, có bạn học ở cửa sau gọi cô: “Lục Trà Chi, có người tìm cậu.”
 
Lục Trà Chi tháo tai nghe xuống quay lại nhìn, nhìn thấy một bóng người nhỏ gầy đang bứt rứt không yên đứng ở cửa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt của cô, người kia lập tức đỏ mặt lên vội vàng cúi đầu xuống.
 
Nhóc đáng thương tối hôm qua?
 
Lục Trà Chi nhớ tới những lời tối hôm qua đã nói với cậu ấy, cô bước nhanh tới trước mặt cậu ấy: “Sao thế, xảy ra chuyện gì à? Bọn họ lại tới tìm cậu à?”
 
"Không, không có." Vu Húc cắn răng ngẩng đầu lên, không ngờ vừa nhìn đã thấy đôi mắt xinh đẹp thu hút kia của Lục Trà Chi, lại bắt đầu nói lắp: “Tôi, tôi tới nói với cậu... Hôm qua, cảm ơn cậu. Cậu là một, là một, người tốt.”
 
"Người tốt?" Lục Trà Chi cẩn thận thưởng thức cái từ này một lát, sau đó bật cười ra tiếng: "Cậu biết không, cái từ này không thể tùy tiện mang ra để nói lời cảm ơn đâu."
 
Hiển nhiên là Vu Húc không hiểu ý của cô, sắc mặt đỏ bừng, lo lắng mình làm cô tức giận nên có chút luống cuống: "Tôi, tôi không biết. Thật xin lỗi."
 
"Không sao, chị đây không so đo với trẻ con." Lục Trà Chi thấy dáng vẻ đơn thuần chưa trải sự đời này của cậu ấy thì toàn bộ phiền muộn vì bắt chuyện không thành với người đẹp mặt lạnh lúc trước đều tan biến hết, vô cùng vui vẻ nói: "Chỉ tới nói với tôi những lời này thôi à?"

 
"Không, không phải." Vu Húc trầm mặt, đứng nghiêm chỉnh, cố gắng hết sức để bản thân trông nghiêm túc hơn: “Tôi tới, tới đưa đồ cho cậu, đồ ăn mà mẹ tôi... làm...”
 
Càng nhìn càng căng thẳng, âm thanh nói chuyện của Vu Húc càng ngày càng nhỏ, cuối cùng suy sụp cúi đầu xuống thật thấp.
 
Một lúc sau, cậu ấy lấy hết can đảm, nói rõ ràng từng câu chữ với cô: "Tôi không phải bạn nhỏ, cũng không phải trẻ con."
 
Lục Trà Chi cảm thấy rất mới mẻ.
 
Cùng lắm là cậu ấy cũng chỉ đứng tới cằm của cô, không phải trẻ con thì là gì, trẻ con vừa lên lớp sáu, có thể thành thục đi tới bất cứ đâu. Cô vừa mới nói chuyện thẳng thừng như vậy, có phải là đã làm tổn thương tới lòng tự ái mãnh liệt của bạn nhỏ rồi không.
 
Lục Trà Chi tự mình suy nghĩ lại, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
 
Bầu không khí vừa nặng nề vừa gượng gạo, tai của Vu Húc vừa đỏ vừa nóng, hận không thể đào một cái hố rồi vùi mình vào bên trong.
 
Cậu ấy căng da đầu nhét cái túi trong tay vào trong lòng cô rồi quay đầu chạy đi.
 
Lục Trà Chi nhằm chằm chằm vào bóng lưng chạy xuống dưới tầng của cậu ấy một lát, cô buồn cười cong môi.
 
Trở lại chỗ ngồi, cô mở túi ra xem, là một hộp bánh hoa quế. Những chiếc bánh ngọt mềm mại được đặt chỉnh tề trong hộp nhỏ, còn có mùi hoa quế nhàn nhạt.
 
"Nhìn gì thế?"
 
Trên đỉnh đầu có một bóng mờ phủ xuống, Lục Trà Chu ngẩng đầu, Phương Hòe Nhĩ đã ngồi xuống vị trí ở trước bàn cô, cười như không nhìn cô chằm chằm: “Này, vừa nãy em trai kia là ai thế?”
 
“Là cậu nhóc bị bắt nạt tối hôm qua đó.” Lục Trà Chi mở hộp bánh hoa quế trong tay kia ra đưa cho cô ấy: “Này, tới cảm ơn tớ. Đây là quà cảm ơn.”
 
Phương Hòe Nhĩ không hề khách sáo cầm lên ăn một miếng, sau khi ăn xong thì có chút hưởng thụ đánh giá: “Ừm... Ngon.”
 
"..." Lục Trà Chi rất cạn lời: "Tớ còn tưởng là cậu có thể nói ra lời đánh giá tao nhã gì đó chứ, xem ra là tớ nghĩ nhiều rồi. Cậu thích thì cầm lấy ăn hết đi."
 
"Cậu không ăn à?"
 
"Không ăn." Lục Trà Chi nằm bò xuống bàn học như không có xương vậy, giọng điệu rất buồn bã nói: "Tớ sắp sầu chết rồi đây, không có khẩu vị."

 
"Sao thế, ai chọc công chúa của chúng ta không vui thế?" Phương Hòe Nhã cười tít mắt, cúi đầu vỗ lên gương mặt của cô: "Nói cho tớ, tớ ám sát người đó giúp công chúa."
 
"Cậu không giết nổi anh ấy đâu." Lục Trà Chi bắt lấy cái tay đang làm xằng làm bậy của cô ấy, cô ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Khả năng những người nhìn thấy gương mặt đó của anh ấy, trước hết là bị mê hoặc đến choáng váng sau đó bị giết ngược lại."
 
Chỉ trong năm giây mà Phương Hòe Nhĩ đã phản ứng được người mà cô nói là ai: “Người đẹp mặt lạnh kia á?”
 
"Đúng vậy." Lục Trà Chi vùi mặt vào trong khuỷu tay, dáng vẻ buồn bã: “Hiện tại tớ còn không biết anh ấy tên là gì nữa, có khả năng thật sự phải liên lạc bằng bình phiêu lưu như cậu nói rồi.”
 
Nói tới đây, cô chợt đứng thẳng người lên nhìn chằm chằm Phương Hòe Nhĩ, svẻ mặt lạnh lùng như bước vào trời đông giá rét vậy: “Đều tại cậu, đồ miệng quạ. Nói mau, cậu nên bồi thường tớ như thế nào.”
 
“Anh ấy không chủ động liên lạc với cậu à? Kế hoạch thất bại rồi?” Vẻ mặt của Phương Hòe Nhĩ càng giống như đang cười trên nỗi đau của người khác: “Không phải đã viết xong kịch bản rồi à? Chuyện gì thế đạo diễn Lục, diễn viên đột nhiên phát huy ngẫu hứng à?”
 
Lục Trà Chu nghiến răng nghiến lợi: "Phương, Hòe, Nhĩ, cậu, có, thể, im, miệng, lại, không?"
 
"Sai rồi, sai rồi, thật sự sai rồi." Phương Hòe Nhĩ bắt lấy tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, tốt tính vuốt lông cho cô: "Không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, thật sự động lòng rồi? Không phải chứ?"
 
Lục Trà Chi: "Ừm."
 
Dừng một chút, cô bổ sung thêm: "Anh ấy là nam sinh duy nhất trong số những người mình gặp được mấy năm nay có vẻ ngoài hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của mình."
 
"Không phải chứ, cậu thế này là sao?" Phương Hòe Nhĩ hoàn toàn không ngờ tới Lục Trà Chu lại nghiêm túc. Cô ấy nhíu mày, hỏi: "Thấy sắc nảy lòng tham?"
 
"Không thể nói như vậy được." Lục Trà Chi rất nghiêm túc dạy dỗ cô ấy: "Cậu có thể đổi thành một cách nói nghệ thuật hơn một chút, ví dụ như... Nhất kiến chung tình?"
 
"Cậu nói không phải là chỉ cái ý đó của mình à, còn muốn thêm những thứ giả tạo này lên trên nữa hả, đúng là giấu đầu lòi đuôi." Đáy lòng Phương Hòe Nhĩ khinh bỉ hành vi này của cô ấy.
 
"Được rồi. Tớ chính là thấy sắc nên nổi lòng tham đó." Hai tay Lục Trà Chi ôm mặt, rất rầu rĩ nói: “Tớ thừa nhận, cái tớ thích chính là gương mặt kia của anh ấy. Ai bảo anh ấy có vẻ ngoài như yêu tinh hại nước như vậy chứ, tớ rung động rồi, nhưng cái này không thể trách tớ được, là anh ấy mê hoặc tớ trước.”
 
Phương Hòe Nhĩ bị nghẹn lại một chút: "Chi Chi bảo bối, Chi Chi công chúa, tớ biết nhiều năm như vậy, trong cái thành phố nhỏ mười tám tuyến của thành phố Sam của chúng ta không có một anh đẹp trai nào lọt được vào mắt của cậu cả, cũng là lý do trực tiếp dẫn tới việc cậu không có cơ hội yêu sớm. Nhưng “thích” thật sự là một chuyện vô cùng vô cùng nghiêm túc, cậu hiểu không? Cậu không hiểu chút gì về anh ấy, cũng mới chỉ gặp anh ấy được hai lần. Chỉ dựa vào lớp vỏ bên ngoài mà cậu đã xác định như vậy là thích anh ấy à?"
 
"Chắc chắn." Lục Trà Chi thu tay lại, ngước mắt nhìn cô ấy, giọng điệu bình thản nhưng lại cực kỳ kiên định: “Tớ chính là thích anh ấy.”
 

Phương Hòe Nhĩ không nói chuyện. Sắc mặt cô ấy không tốt lắm, cô ấy bày ra vẻ mặt rất không tán thành.
 
"Ai da Nhĩ Nhĩ, cậu đừng lo lắng mà." Lục Trà Chi lập tức cười lên ôm lấy cánh tay của Phương Hòe Nhĩ lắc lắc: "Tớ không còn là trẻ con nữa rồi, hơn nữa tớ cũng không phải hoàn toàn không hiểu anh ấy, không phải tối qua anh ấy còn cứu tớ đấy à, nói thế nào thì cũng sẽ không phải một tên cặn bã. Tớ mới không phải chỉ thấy sắc nổi lòng tham đâu, tớ không nông cạn như vậy có được không."
 
Phương Hòe Nhĩ không nghĩ tới chuyện này, được Lục Trà Chi nhắc nhở mới nhớ ra.
 
Thấy Lục Trà Chi cũng không phải là đơn thuần bị sắc đẹp của người kia làm mờ hai mắt, sắc mặt của cô ấy mới hơi dịu lại một chút: “Cậu tự mình hiểu rõ là được, sau này đừng có nhìn thấy ai dáng vẻ đẹp trai cũng ngây ngốc để bị lừa đi mất.”
 
Lục Trà Chi gật đầu, vô cùng khéo léo đồng ý: "Ừm ừm ừm, Nhĩ Nhĩ nói đều đúng."
 
-
 
Dịch Trác nói không sai, lần này ba của Hứa Hựu Trì là Hứa Hành Châu cùng trở về thành phố Phong với anh, mua bánh hoa hồng hoàn toàn không phải chuyện quan trọng, mục đích duy nhất chính là đi thăm ông bà nội.
 
Quả thực không thể coi là lý do xin nghỉ gì đó quá chính đáng.
 
Hứa thị căn cơ vững chắc, vẫn luôn phát triển ở vùng duyên hải thành phố Lê. Bà nội của Hứa Hựu Trì là người thành phố Phong, ông nội giao Hứa thị cho con trai duy nhất là Hứa Hành Châu xong thì hoàn toàn lui lại, trở về thành phố Phong xa xôi dưỡng lão cùng với vợ của mình.
 
Những năm gần đây sức khỏe của bà nội Hứa không tốt, tuần trước cũng đổ một trận bệnh nặng cho nên rất hy vọng cháu trai duy nhất của mình trở về với bà ấy nhiều một chút.
 
Từ khi còn nhỏ, quan hệ của Hứa Hựu Trì và bà nội vẫn luôn rất thân thiết, xin nghỉ một tuần với chủ nhiệm lớp xong, lại đúng lúc ba anh phải tới thành phố Phong công tác nên đã trở về cùng.
 
Ở nhà với bà nội mấy ngày Hứa Hựu Trì mới chọn một buổi chiều đi tới thành phố Sam mua bánh hoa hồng.
 
Kết quả mất gần hai ngày mới mua được đồ mà bà Triệu tâm tâm niệm niệm.
 
Hứa Hựu Trì đi ra khỏi trạm tàu cao tốc của thành phố Phong, Hứa Hành Châu đã sắp xếp xong tài xế đón anh ở cửa.
 
Trở lại căn biệt thự rộng lớn, bà nội đang ở trên tầng ngủ trưa, ông nội đang xem báo trên ban công. Hứa Hựu Trì đi chào hỏi xong thì trở về phòng của mình sắp xếp hành lý.
 
Trong phòng ngủ, anh mở vali ra, lấy mấy hộp bánh hoa hồng được đóng gói tinh tế ra đặt lên bàn.
 
Đã sớm nghe nói bánh kia không dễ mua , cho nên mới mang theo vali tới thành phố Sam, vì thế mà dẫn tới việc những chuyện xảy ra tiếp sau đó.
 
Tối ngày hôm qua, cùng với, buổi trưa hôm nay.
 
Hứa Hựu Trì nhìn chằm chằm mấy hộp bánh quy để chồng lên nhau kia, nhớ lại cô gái có phong cách làm việc ngạo mạn, kỳ quặc kia.
 
Lúc cứu người đã bất chấp tất cả lấy một chọi ba. Lúc bắt chuyện còn cố ý đặt con thỏ ở chỗ của anh để anh chủ động liên lạc với cô.
 

Ngay lập tức, anh lạnh lùng xì một tiếng, sau đó tiện tay với bộ quần áo rồi quay người đi vào phòng tắm.
 
-
 
Trường trung học cơ sở số 1 của thành phố Sam cấm không cho mang theo điện thoại, những bạn học đã mang thì bắt buộc phải đưa điện thoại cho chủ nhiệm lớp bảo quản, buổi trưa ngày thứ bảy tan học lại trả lại.
 
Lục Trà Chi nộp điện thoại, cũng không biết rốt cuộc người đẹp mặt lạnh có liên hệ với mình không, chỉ cần có lúc rảnh rỗi một lát là trong lòng lại giống như có móng vuốt mèo đang cào vậy.
 
Buổi tối ngày thứ tư, cô thật sự không thể kiềm chế được cõi lòng muốn nhanh chóng biết kết quả của mình, cô kiếm một cái cớ đi tìm chủ nhiệm lớp lấy điện thoại. 
 
Mở weixin ra, danh bạ vẫn là một mảng yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.
 
Trong lòng Lúc Trà Chi chỉ có một ngọn lửa đang len lói cũng bị chậu nước lạnh dập tắt. Cô trả lại điện thoại cho chủ nhiệm lớp, gương mặt ủ rũ, cơ thể lắc lư đi về ký túc xá.
 
Phương Hòe Nhĩ mở cửa cho cô, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách này của cô thì trong lòng cả kinh: “Sao thế?”
 
"Hu hu." Lục Trà Chi nhào vào lòng Phương Hòe Nhĩ, hai mắt nhắm lại, mấy giọt nước mắt cứ thế chảy ra: "Hu hu hu. Nhĩ Nhĩ, tớ thất tình rồi."
 
"Cậu yêu đương từ lúc nào thế?" Nói xong, Phương Hòe Nhĩ nhận ra mình nói lệch chủ đề lại giơ tay ra khẽ vỗ lên lưng cô: “Được rồi được rồi, ngoan nha, không khóc.”
 
Lục Trà Chi nghe rõ nhất câu nói đầu tiên kia của cô ấy, nước mắt giống như được mở van, càng không thể khống chế được: "Hu hu hu, cậu nói đúng, tình yêu của tớ còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi..."
 
Ngày thứ ba, Lục Trà Chi vác theo đôi mắt sưng lên vì khóc đi học.
 
Cô xé từng trang giấy vẽ người đẹp mặt lạnh mà cô vẽ trên giấy nháp hai hôm trước đi. Lúc sắp phải ném những tờ giấy này vào trong thùng rác cô lại do dự.
 
Đau khổ vùng vẫy một phen, cô lại gian nan thu tay về: "Bỏ đi."
 
Quay về chỗ ngồi, cô gấp từng trang giấy lại, kẹp vào trong cuốn giáo trình công nghệ thông tin không dùng tới.
 
Làm xong tất cả những chuyện này, Lục Trà Chi cũng coi như đã hoàn toàn chết tâm với đoạn tình cảm không thuộc về mình này.
 
Truyện cổ tích đều là lừa người.
 
Tình yêu không đáng giá.
 
Nếu như cô còn động lòng với tên khốn khiếp lạnh lùng vô tình kia nữa thì cô chính là chó!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận