Chạy trốn lúc hoàng hôn

Hứa Hựu Trì nghỉ hết một tuần mới trở về trường học. Buổi sáng ngày thứ ba lúc trở về lớp, sách vở vốn được đặt chỉnh tề trong bàn học đều bị lấy ra chồng lên mặt bàn, trong ngăn bàn đặt một tập thư và bưu thiếp dày cộp.
 
Một tấm anh cũng không có hứng thú xem, anh lấy tất cả ra ném vào thùng rác ở cửa lớp.
 
Dịch Trác ngồi ở ngay bên cạnh anh, đối với thao tác này bày tỏ xem vậy là đủ rồi, tất cả sự cảm thán đều tóm gọn trong năm chữ: "Hứa Hựu Trì trâu bò."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh ấy vẫn không thể nào tin được, dù sao thì một xấp thư tình dày như vậy nói vất là vất.
 
“Thật sự tuyệt tình như vậy à? Cậu đối xử với tấm lòng của nhóm em gái hâm mộ nhỏ kia của mình như vậy á hả? Cậu không cảm thấy cậu có hơi lạnh lùng, vô tình, với cố tình gây sự sao?”
 
Hứa Hựu Trì lười để ý tới anh ấy.
 
Dịch Trác cười sáp lại gần nháy mắt ra hiệu với anh.
 
"Trong đống thư tình mà cậu vừa mới ném còn có cả của Đường Nguyệt Trân nữa đấy, chính là học sinh nghệ thật của lớp ba tầng dưới, chính là người cực kỳ đẹp múa ba lê trong buổi liên hoan đêm chào tân ấy, người đẹp lạnh lùng có tiếng đó, cái khí chất kia, đúng là tuyệt. Thế nào, có phải là hối hận rồi đúng không? Có phải là lập tức muốn đi tới chỗ thùng rác nhặt thư tình về đúng không?"
 
Hứa Hựu Trì cúi đầu, xếp lại toàn bộ sách vào trong ngăn bàn: "Nếu cậu muốn thì tự đi tới chỗ thùng rác tìm đi."
 
"..." Dịch Trác thở dài: "Cậu ấm Hứa à. Cậu tự mình nói xem, người đẹp trong trường chúng ta nhiều như vậy, thư tình cũng viết xong tặng tới trước mặt cậu rồi cậu cũng không nhìn lấy một cái. Tớ với cậu cùng nhau lớn lên, lớn như vậy rồi cũng chưa từng thấy bên cạnh cậu từng có một người bạn khác giới cùng tuổi nào, khai giảng chưa được một tháng, trong không gian của một bức tường nào đó dán đầy những fanfic về tớ và cậu, còn có cả cậu và Khương Vệ Vân nữa!"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói tới đây, Dịch Trác giống như chợt hiểu ra cái gì, không thể tin nổi mà hai mắt mở to.
 
"... Cậu sẽ không thật sự thích tớ đấy chứ?"
 
Hứa Hựu Trì: "... ?"
 
Tớ thấy cậu không được tỉnh táo lắm đâu.
 
Hứa Hựu Trì ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát Dịch Trác một lượt từ trên xuống dưới..
 
Dịch Trác cực kỳ không thích ứng được loại ánh mắt quá trực tiếp này, nó giống như dùng X quang quét xuyên thấu toàn bộ cơ thể của anh ấy, cả người đều không được thoải mái.
 
Anh ấy bị nhìn đến mức sau lưng lạnh buốt: “Cậu, cậu đừng có nhìn tớ như vậy, tớ sẽ xấu hổ đó. Chúng ta làm anh em cũng đã nhiều năm như vậy rồi, nếu như cậu thật sự thật lòng thật dạ thích tớ, chỉ dựa vào gương mặt này của cậu thì tớ vẫn có thể, gắng gượng suy nghĩ một chút, vì cậu cong...”
 
Hứa Hựu Trì chợt nở nụ cười không rõ ý vị, đôi mắt đào hoa vốn đã tinh xảo đẹp đẽ càng lộ ra sự mờ ám. 
 
Dịch Trác nghi ngờ: "Cười cái gì?"
 
"Tớ chỉ đơn thuần là…" Hứa Hựu Trì thu lại nụ cười, sắc mặt vừa lười biếng vừa nhàn nhã. Anh nhìn vào đôi mắt của Dịch Trác rồi lại di chuyển tầm nhìn, lạnh nhạt nói: "Bội phục sự tự tin của cậu."
 
Dịch Trác nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của anh, nổi cơn tam bành muốn giơ tay ra bóp anh: "Hứa Hựu Trì cậu cho rằng cậu lớn lên đẹp trai thì có thể tùy tiện tinh tướng à, cậu chết với tớ!"

 
-
 
Buổi chiều thứ năm có trận đấu bóng rổ theo lớp, Hứa Hựu Trì mặc áo số 29, chạy qua chạy lại trên sân bóng, nhanh nhẹn ném một quả bóng vào trong rổ.
 
Tiếng cười và tiếng hoan hô cùng vang lên, trận đấu kết thúc.
 
Hứa Hựu Trì lui về mép sân bóng, mở nắp bình nước ra ngẩng đầu uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống mấy vòng. Mái tóc đen của anh bị ướt, có mồ hôi chảy dọc xuống theo cổ, chảy qua xương quai xanh rồi chảy thẳng một đường xuống cổ áo.
 
Đứng ở giữa một nhóm nam sinh có màu da khỏe mạnh, cả người anh trắng đến lóa mắt, chỉ một giây đã có thể thu hút ánh mắt của mọi người.
 
Thiên chi kiêu tử đại khái chính là như vậy, sinh ra đã là trung tâm của sự chú ý.
 
Dịch Trác rót nước xong, anh ấy dùng cùi chỏ huých Hứa Hựu Trì, hất cằm lên ra hiệu cho anh nhìn lên khán đài.
 
Vẻ mặt Hứa Hựu Trì rất lạnh nhạt, quay đầu nhìn qua.
 
Trên khán đài có một nữ sinh mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc dài đen láy thả ra sau lưng. Cô đứng ở chỗ cao nhất, không có bất cứ động tác nào, chỉ yên tĩnh đứng ở phía xa xa cách một biển người nhìn anh.
 
Cách quá xa, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt của cô.
 
Nhưng Hứa Hựu Trì nhìn thấy một khoảnh khắc nữ sinh kia dừng lại.
 
Nhưng cũng chỉ là trong một cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi.
 
Dịch Trác chỉ nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của anh, bèn bày ra dáng vẻ đã dự liệu sớm, vui mừng nói: "Xem đi, không hổ là anh em tốt nhiều năm như vậy, tớ biết ngay là cậu thích loại hình con gái như Đường Nguyệt Trân mà, lần trước lúc tớ nhắc đến cô ấy với cậu, cậu còn bày ra vẻ mặt như kéo được nhị ngũ bát vạn* ấy, bây giờ thì thích rồi chứ gì."
*Nguyên văn拽的跟二五八万: 二五八万 trong mạt chược rất quan trọng, không có nó thì không thắng được, nhưng có nó rồi thắng vẫn không lớn. Khi nói người vừa kéo được 二五八万 là một người kiêu ngạo, ngông cuồng
 
Thế nhưng đợi mãi cũng không có ai trả lời anh ấy.
 
Dịch Trác đột nhiên phúc chí tâm linh*, khịt mũi cười một tiếng, cánh tay khoác lên bả vai của Hứa Hựu Trì.
*福至心灵 Phúc chí tâm linh: điều tốt lành đến thì đầu óc cũng trở nên nhạy bén, linh hoạt, khôn ngoan hơn.
 
"Thích thì cứ nói thẳng đi, đừng ngại ngùng, Đường Nguyệt Trân xinh đẹp như vậy, hộp socola nhân rượu của Neuhaus lúc trước kia cũng là cô ấy tặng cậu đấy. Con gái người ta đã chủ động như vậy rồi, tớ biết cái vỏ bọc thần tượng của cậu khá nặng, nhưng theo đuổi con gái như thế là không được. Vừa nãy tớ đã nhìn thấy rõ ràng hết cả rồi, thứ tình cảm đang âm thầm nổi lên trong mắt cậu, cậu thế này có lẽ chính là “nhất kiến chung tình” rồi. Tớ đột nhiên có chút mong đợi xem hai ngọn núi băng các cậu có thể tạo ra tia lửa thế nào..."
 
Dịch Trác càng nói càng hưng phấn.
Hứa Hựu Trì không hiểu nổi trong đầu anh ấy mỗi ngày đều nghĩ tới những thứ linh tinh vớ vẩn gì, anh vặn chặt nắp chai nước khoáng rồi lên tiếng cắt ngang anh ấy:  "Im miệng."
 
"Òa." Dịch Trác lập tức ngậm miệng, nhưng không lâu sau lại hỏi: "Haiz, nói như vậy, cho dù cậu và Đường Nguyệt Trân hai người đều thích nhau đi nữa, làm thế nào cũng rất lãng mạn..."
 
Hứa Hựu Trì cảm giác sự nhẫn nại của mình đã tới giới hạn rồi, giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm nào: "Tớ không thích."
 
"?" Dịch Trác hỏi: "Vậy tại sao vừa nãy lúc cậu lại nhìn cô ấy như vậy?"

 
Hứa Hựu Trì không muốn nói nhiều, chỉ giải thích đơn giản: "Tớ nhớ tới một người. Cậu không quen."
 
Buổi chiều hôm đó lúc đứng ở trạm tàu cao tốc ở thành phố Sam, Lục Trà Chi cũng mặc như vật.
 
Tóc dài tới eo, váy trắng tới đầu gối.
 
Trong màn mưa, cô mặc màu trắng đơn giản nhất nhưng lại rất tươi tắn xinh đẹp, sinh động lại tươi sáng.
 
-
 
Trường trung học cơ sở số 9 thành phố Lê tan học lúc sáu giờ chiều thứ sáu.
 
Một tuần không gặp Hứa Hựu Trì, hiển nhiên là nhóm Dịch Trác sẽ không bỏ qua cơ hội, trên danh nghĩa là tụ tập với anh em tốt nhưng thực tế lại là làm thịt anh một trận.
 
Buổi tối mấy nam sinh chơi thân với nhau cùng đi ăn lẩu, nước dùng sôi ùng ục, Dịch Trác gắp một miếng thịt bò, cười hi hi ha ha đùa nghịch với các nam sinh khác.
 
Thi thoảng quay đầu, dư quang liếc thấy Hứa Hựu Trì từ lúc đầu đã nhìn chằm chằm vào điện thoại mà không động đũa chút nào.
 
Dịch Trác đặt đũa xuống, xích lại gần hỏi: "Nhìn cái gì thế."
 
Hứa Hựu Trì gần như là tắt màn hình điện thoại ngay trong khoảnh khắc mà anh ấy sáp lại, một đôi mắt đào hoa tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào anh ấy.
 
Trong lòng Dịch Trác cực kỳ sợ hãi.
 
Anh ấy thở dài, túm lấy cánh tay của Hứa Hựu Trì tới chỗ bàn ăn: "Được rồi được rồi cậu ấm à, đừng có làm mình làm mẩy nữa. Đợi lát nữa chúng ta chia đều, sẽ không để một mình cậu trả tiền đâu. Chỉ một chuyện nhỏ như vậy, có cần thiết phải bày ra biểu cảm như vậy không, ăn nhiều một chút."
 
"..." Hứa Hựu Trì thật sự rất cạn lời với bộ não heo có IQ âm vô cực của Dịch Trác: "Im miệng, sau này cậu đừng có nói chuyện với tớ nữa."
 
Dịch Trác tủi thân, đến cuối cùng cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình đã làm gì mà lại khiến Hứa Hựu Trì ghét bỏ như vậy.
 
Ăn lẩu xong anh ấy đi đến quầy tính tiền, nhân viên phục vụ nói đã có người thanh toán rồi, là một nam sinh rất đẹp trai.
 
Đó chính là Hứa Hựu Trì.
 
Vậy vẻ mặt vừa nãy của anh có lẽ không phải vì vấn đề tiền bạc.
 
Dịch Trác cẩn thận suy nghĩ, cũng đúng, anh ấy chơi cùng với Hứa Hựu Trì từ nhỏ tới lớn, nhưng chưa bao giờ thấy cậu Hứa buồn phiền vì tiền.
 
Vậy tối hôm nay anh có chuyện gì thế?

 
Dịch Trác đột nhiên nhớ lại, lúc anh ấy vừa lại gần, Hứa Hựu Trì đang xem một giao diện nào đó, hình như là trang chủ weixin của… một người nào đó?
 
Anh ấy nhớ tới chuyện chiều hôm qua Hứa Hựu Trì nói, nhìn Đường Nguyệt Trân bèn nhớ tới một người nào đó.
 
Suy luận theo con đường này, có lẽ người mà anh nhớ tới kia là một cô gái…
 
Dịch Trác: ! 
 
Hình như anh ấy đã phát hiện ra bí mật lớn khủng khiếp nào đó!
 
-
 
Một nhóm người ăn lẩu xong thì đi ra khỏi tiệm, Khương Vệ Vân đề nghị đi tới quán net thâu đêm.
 
Hứa Hựu Trì đứng ở dưới cột đèn đường cao lớn, mặc đồng phục trường màu xanh trắng đan xen của trường trung học cơ sở 9, khóa kéo kéo lên đến ngực. Dáng người anh cao gầy thẳng tắp, khí chất rất đặc biệt, lúc không có biểu cảm gì rất dễ tạo ra cho người khác một loại cảm giác lạnh lùng, xa cách cả chục kilomet.
 
Anh nói: "Tớ không đi, các cậu chơi đi."
 
Anh cũng không nói nguyên nhân cụ thể, chỉ đơn giản tạm biệt rồi rời khỏi, ngồi lên xe taxi trở về nhà.
 
Khương Vệ Vân luôn cảm thấy hôm nay Hứa Hựu Trì có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào.
 
Anh ấy hỏi Dịch Trác: "Này, cậu có cảm giác tối nay Hứa Hựu Trì có gì đó khác thường không? Từ lúc nào mà cậu ấy thích xem điện thoại như vậy? Lẩu cũng không ăn, đang lướt xem chị gái nhỏ trên douyin à?"
 
“Cậu cho là ai cũng nông cạn giống cậu à?” Dịch Trác nở một nụ cười bí hiểm lắc đầu: “Bé Trì của chúng ta lạnh lùng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”
 
Khương Vệ Vân tức đến bật cười, giơ tay lên huých cùi chỏ với anh ấy: “Có thể nào nói lời mà người dương hiểu không?”
 
Dịch Trác: "Cút."
 
Không nghe được tin tức hữu dụng nào từ chỗ của Dịch Trác.
 
Khương Vệ Vân nghĩ, dù sao thì anh ấy cũng không hiểu được thế giới của học bá, càng huống hồ, Hứa Hựu Trì còn không phải học bá mà là học thần.
 
Những chuyện mà anh làm tất nhiên là người phàm sẽ không thể nào hiểu được.
 
Sau khi dùng lý do này thuyết phục mình thành công, Khương Vệ Vân bèn đi cùng đám anh em ngốc nghếch còn lại kia tới quán net tiếp tục vui vẻ.
 
Hứa Hựu Trì về đến nhà, Hứa Hành Châu và Triệu Mạn ra ngoài đi tham gia tiệc tối, trong biệt thự trống không.
 
Chó Phú Quý nghe thấy tiếng cửa mở ra thì lập tức bổ nhào qua, móng vuốt cào cào ống quần của anh không buông.
 
Hứa Hựu Trì mang con chó lớn đen sì này trở về phòng, đi lên lầu mở cửa phòng ngủ, anh liếc mắt liền thấy con thỏ nhồi bông màu hồng kia ở trên đầu giường của mình.
 
Anh ngồi ở mép giường, cầm tên đầu sỏ khiến anh phiền muộn cả tuần này lên.
 
Quan sát kỹ một lát, anh đặt con thỏ vào trong ngăn kéo rồi đóng lại.
 

Mắt không thấy tâm không phiền.
 
Con chó Phú Quý bị làm lơ lâu như vậy thì nức nở mấy tiếng, giơ ai cái móng vuốt đằng trước lên đặt lên hân Hứa Hựu Trì, ra hiệu cho anh chơi cùng nó.
 
Hứa Hựu Trì nhìn chằm chằm gương mặt to ngốc nghếch của con chó Phú Quý hai giây, túm lấy một cái chân mềm mại của nó lắc hai cái qua loa lấy lệ.
 
Nếu như anh thật sự cắn câu của cô, chủ động liên lạc với cô thì anh mới thật sự là một thằng ngốc.
 
-
 
Mười hai giờ trưa ngày thứ sáu, trường trung học cơ sở 1 của thành phố Sam tan học.
 
Lục Trà Chi cầm điện thoại, trong miệng còn ngậm một cây kẹo que vị việt quất, cô ngồi ở trước bàn học của mình, hai chân lắc đi lắc lại trong không trung, vô cùng buồn chán đợi tổ của Phương Hòe Nhĩ quét dọn vệ sinh.
 
Cô lướt đi lướt lại giao diện trên điện thoại mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở cái app màu xanh khiến người ta tan nát cõi lòng kia lên.
 
Cũng trong dự đoán, không có lời nhắc nhở thêm bạn bè mới nào.
 
Cô thầm chửi trong lòng rằng mình có bệnh thích tìm ngược, cô đang mở hình nền định tắt hoàn toàn cái phần mềm này đi.
 
Đột nhiên, trên màn hình nhảy ra một dòng thông báo mới.
 
[Người dùng “xyc” đề nghị thêm bạn làm bạn bè mới.]
 

 

 
Con nai nhỏ trong lòng Lục Trà Chi vốn đã hết giận kia lại lập tức bắt đầu vui vẻ nhảy loạn lên, đập vào lồng ngực mà không có chút quy luật nào.
 
"... ... ..."
 
"Gâu!"
 
-
 
Hứa Hựu Trì ngồi ở trước bàn đọc sách, cuốn đề toán dày cộp đặt ở trước mặt kia đã được ba tiếng rồi cũng chưa lật trang nào.
 
Anh nhìn chằm chằm giao diện thêm bạn tốt kia một lúc lâu, sau đó khóa màn hình lại ném điện thoại lên giường.
 
Con chó Phú Quý ở dưới gầm bàn cọ qua cọ lại dưới chân anh, cái đuôi lông xù lắc qua lắc lại.
 
Anh cúi đầu nhìn một cái.
 
Con chó ngu ngốc.
 
Cũng không biết là đang nói ai.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận