Chạy trốn lúc hoàng hôn

Lục Trà Chi thấy phần xác nhận kết bạn trên Wechat có dòng giới thiệu là "Con Thỏ" thì suýt nữa bật nhảy cao ba thước lên trời, quay một vòng tròn,  từ từ nhắm hai mắt lại.
 
Cô phóng to ảnh đại diện của người kia rồi nhìn đi nhìn lại mấy lần, mặc dù đó chỉ là một bức ảnh đen sì chẳng có bất cứ ý nghĩa gì, nhưng cô nhìn thôi cũng thấy vui rồi.
 
Quả nhiên, anh cũng giống như cô, đều là những người cool ngầu cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau cơn kích động, Lục Trà Chi ổn định tâm trạng, cô kìm lại cái khóe miệng đang nhếch lên đến tận mang tai, đầu ngón tay chạm vào nút màu xanh lá "Đồng ý."
 
Bên này vừa mới kết bạn thì Phương Hòe Nhĩ đã quét dọn vệ sinh xong rồi, cô ấy đeo cặp sách lên vai rồi gọi Lục Trà Chi: "Chi Chi, đi thôi."
 
"Đi ngay đây." Mặt mày Lục Trà Chi hớn hở, cô cất điện thoại đi rồi đi đến bên cạnh Phương Hòe Nhĩ
 
Phương Hòe Nhĩ nhìn cô đầy nghi ngờ: "Cậu cười cái gì đấy, chẳng hiểu gì cả, trông đần quá."
 
Lục Trà Chi lập tức tắt nụ cười, cô lạnh lùng nói một câu: "Cậu đúng là cái đồ thiếu thú vị đến mức chẳng khiến người ta thấy bất ngờ nữa."
 
Phương Hòe Nhĩ khẽ hừ một tiếng: "Đi thôi đi thôi, đừng làm bộ nữa, chị đây mời cậu ăn một bữa, tớ dẫn cậu đến một nhà hàng kho báu tớ vừa mới phát hiện ra."
 
...
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ăn trưa xong xuôi ở khu thương mại vừa mới được xây dựng ở nội thành, chiều nay Phương Hòe Nhĩ phải đi học thêm, Lục Trà Chi tự đi xe buýt về nhà một mình.
 
Dưới ánh nắng chói chang, cô đứng chờ ở trạm xe buýt hơn mười phút đồng hồ, xe buýt mới lững thững đi tới.
 
Thành phố Sam là thành phố du lịch, phương tiện giao thông ở đây lúc nào cũng cực kỳ được chú trọng, bên ngoài xe buýt in hình những sản phẩm đặc trưng của thành phố Sam, trong xe có mở điều hòa, treo rất nhiều những đồ trang trí nhỏ tinh xảo.
 
Trong xe rất ít hành khách, Lục Trà Chi kéo vali quẹt thẻ xe buýt rồi ngồi một mình một chỗ trống ở giữa xe.
 
Cô dựa đầu vào cửa sổ xe, mở WeChat trên điện thoại ra, bấm vào trang chủ của người bạn mới thêm "xyc".
 
Kết quả lại phát hiện ra trang chủ của anh chẳng có phần vòng tròn bạn bè.
 
?
 
Nếu không phải vì nick WeChat của anh không phải là một chuỗi ký tự ngẫu nhiên bắt đầu bằng "wxid" thì Lục Trà Chi đã nghi ngờ rằng đây là một nick clone vài trăm năm không ai dùng tới rồi.
 
Cô do dự một lát, rồi mở giao diện trò chuyện với anh ra, đánh vào phần nhắn tin nhắn, cứ gõ rồi lại xóa đi xóa lại.
 
... Có đó không?
 
Chẳng có gì bất ngờ, có mà vài chục năm nữa thì anh vẫn ở đây thôi.
 
... Đang làm gì đó?
 
Hình như cô và anh vẫn chưa thân thiết đến mức có thể hỏi thăm nhau về cuộc sống thường ngày.
 
... Anh đẹp trai ơi, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không ạ? qwq

 
Quá thân mật, liệu anh có nghĩ cô là một kẻ điên tình hay một đứa biến thái không nhỉ?
 
Lục Trà Chi thất vọng buông điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật đang dần lùi về sau mà thở dài.
 
Theo đuổi bạn học nam khó thật. Mà theo đuổi trai đẹp càng khó hơn.
 
Theo đuổi một chàng trai lạnh lùng, khó tính, khó gần, nhưng lại thật sự đẹp trai đến mức khiến cả người và trời đất đều phẫn nộ thì còn khó hơn nhiều.
 
Cho nên rốt cuộc là cô có nên thách thức bản thân hay không đây?
 
Khó quá đi mất.
 
...
 
Hứa Hữu Trì vứt điện thoại qua một bên, tâm trạng vẫn chẳng bình tĩnh hơn được bao nhiêu. Anh viết hai trang bài tập phải làm, đứng dậy dẫn theo chú chó ngốc nghếch cứ luôn lắc lư bên chân mình đi xuống dưới tầng.
 
Anh cho nó ăn thức ăn cho chó và uống nước, dì Lưu bước vào gọi anh đi ăn trưa ngoài quán.
 
Hứa Hành Châu đã tới công ty, còn Triệu Mạn thì đi với hội chị em quý bà của bà ấy ra ngoài dạo phố, đi dưỡng da, đi làm vật lý trị liệu từ sáng sớm, một mình Hứa Hữu Trì ăn đại một cái gì đó rồi lại tự nhốt mình vào căn phòng ở trên tầng.
 
Anh mở điện thoại ra, lời mời kết bạn mà anh gửi đã được chấp nhận.
 
Anh mở giao diện trò chuyện của mình với Lục Trà Chi ra, thấy biệt danh của cô ở phía trên cùng đã đổi thành: "Đối phương đang nhập."
 
Hứa Hữu Trì lại ngồi trước bàn sách một lần nữa, đóng tất cả đống trang sách bài tập phải làm lại, anh đặt điện thoại di động lên bàn, chờ cho Lục Trà Chi chủ động gửi tin nhắn đầu tiên.
 
Năm phút trôi qua.
 
Gần mười phút trôi qua.
 
Mười lăm phút trôi qua.
 
Trong giao diện trò chuyện chỉ còn lại tin nhắn yêu cầu kết bạn mà anh gửi đi lúc gửi lời mời kết bạn... Hai từ và một dấu chấm hết. Nó nằm lẻ loi trơ trọi trong khung chat màu xanh lục.
 
Mà dòng "Đối phương đang nhập" cũng đã quay về thành tên hiển thị WeChat ban đầu của cô từ lúc nào.
 
Như thể mọi thứ chỉ là ảo giác của anh vậy.
 
Hứa Hữu Trì lạnh lùng tắt màn hình điện thoại đi.
 
...
 
Lục Trà Chi về đến nhà tắm rửa qua một lần, cô quấn khăn tắm nằm sấp trên giường, ôm điện thoại suy nghĩ sầu não, rốt cuộc là nên bắt đầu cuộc hành trình nói chuyện phiếm với chàng trai mình thầm mến kiểu gì bây giờ đây.
 
Cô lăn lộn hai vòng trên chiếc giường lớn mềm mại, giang rộng cánh tay, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, đúng là chẳng có một tí manh mối gì hết.
 
Từ trước đến nay, đám con trai nhao nhao lên muốn nói chuyện với cô nhiều đến mức xếp thành hàng, cô chỉ chê bọn họ vừa ồn ào vừa phiền phức, mấy chủ đề họ chọn cũng nhàm chán lúng túng đến mức đáng xấu hổ.
 

Khi ấy cô chỉ cười khẩy một tiếng, nhìn thoáng qua một cái đầy ẩn ý rồi quay đầu bước đi, như thể rất khinh thường bọn họ vậy.
 
Mặc dù cô không nói ra miệng nhưng trên mặt viết đầy chữ: "Muốn yêu tôi ấy hả? Thế thì phải tự hỏi bản thân xem có xứng đáng hay không."
 
Lúc này trong đầu Lục Trà Chi tràn đầy những lần người khác bắt chuyện với cô mà thất bại, trong thời điểm quan trọng mà chẳng có tí tác dụng gì hết.
 
Cô cụp hàng mi dài dày xuống, rồi lại nhìn vào điện thoại.
 
Trên màn hình có có mỗi hai chữ "xác nhận".
 
Chắc là ấn tượng của anh với cô cũng không tốt lắm nhỉ, dù sao cô cũng vừa không biết xấu hổ vừa được đà lấn tới, cho nên anh mới lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn với cô như thế.
 
Dường như Lục Trà Chi đã hơi hiểu cái thứ gọi là "nghiệp báo" rồi.
 
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
 
Đã từng có quá nhiều chàng trai trái tim mong manh bị những lời mỉa mai châm biếm của cô làm tổn thương, cho nên ông trời mới cố tình phát anh tới làm báo ứng của cô.
 
Lần này ông trời quyết tâm muốn khiến cô phải làm một người muốn yêu mà không được.
 
Chứ nếu không! Thì với gương mặt chim sa cá lặn, hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh này của cô! Thì bất cứ người đàn ông nào! Cũng không thể không xao xuyến được!
 
Nghĩ đến đây, Lục Trà Chi ủ rũ cúi đầu cắm sạc điện thoại, lấy đại một chiếc áo thun đen ở trong tủ quần áo ra mặc vào rồi ngồi vào bàn học, đau thương biến thành động lực học hành.
 
Nếu anh đã không hành động theo lẽ thường, không khom lưng trước vẻ ngoài vô cùng xuất sắc của cô, vậy chắc chắn, một trăm phần trăm, một nghìn phần một nghìn, anh sẽ yêu sự phấn đấu chăm chỉ rèn luyện của cô!
 
...
 
Chín giờ tối, điện thoại của Lục Trà Chi nhận được tin nhắn mới.
 
[Phương Hòe Nhĩ]: Tớ tan học rồi.
 
[Phương Hòe Nhĩ]: Mỗi lần học xong vật lý là tớ lại cảm thấy cái thứ này đang sỉ nhục nhân cách của tớ, gây ra tổn thương cực lớn đến cả thể chất lẫn tinh thần của tớ.
 
[Lục Trà Chi]: Nói tiếng người đi.
 
[Phương Hòe Nhĩ]: Bài thi này khó quá.
 
[Lục Trà Chi]: Xé bài thi đi.
 
[Phương Hòe Nhĩ]: Xé cậu thì có ấy.
 
[Lục Trà Chi]: ...
 
[Lục Trà Chi]: [mỉm cười] [mỉm cười] [mỉm cười]
 

[Phương Hòe Nhĩ]: Cậu đang làm gì đấy?
 
[Lục Trà Chi]: Tớ đang tự hỏi.
 
[Lục Trà Chi]: Làm thế nào để tóm được trái tim thiếu nam ngây thơ.
 
[Phương Hòe Nhĩ]: ... Bệnh à.
 
[Phương Hòe Nhĩ]: Vẫn nhớ người ta không quên à?
 
[Lục Trà Chi]: Đúng thế. Trưa nay anh ấy kết bạn WeChat với tớ, nhưng mà đến bây giờ bọn tớ vẫn chưa nói với nhau câu nào. Tớ thật sự không biết phải mở lời kiểu gì nữa a a a a phiền quá đi mất. [đau khổ]
 
[Lục Trà Chi]: [Ảnh chụp màn hình]
 
[Phương Hòe Nhĩ]: Cậu không biết nói gì thì cứ gửi biểu cảm đi.
 
[Phương Hòe Nhĩ]: Đừng nói là thật sự có người ngốc nghếch đến nỗi ngay cả cái cách này mà còn không nghĩ ra đó nhé?
 
Lục Trà Chi bị giọng điệu mỉa mai của cô ấy chọc giận thành công, tin nhắn văn bản không đủ để thể hiện sự tức giận của cô ngay lúc này, cô gọi điện cho Phương Hoài Nhĩ, vừa nối máy là cô đã nói một tràng: "Không thể nào không thể nào, môn vật lý đơn giản như thế chẳng phải ai có tay là cũng làm được hay sao, chẳng lẽ lại thật sự có người không học nổi à?"
 
Phương Hòe Nhĩ: "..."
 
Phương Hòe Nhĩ nghiến răng nghiến lợi: "Lục Trà Chi, cậu đúng là cái đồ chẳng giống con người gì hết."
 
Lục Trà Chi chẳng thèm bận tâm tới cô ấy, chỉ hững hờ cười một tiếng.
 
Phương Hòe Nhĩ mở video lên, ống kính chĩa thẳng vào quảng trường rực sáng ở đằng sau lưng cô ấy. Dòng người nườm nượp, những người bán hàng mang theo đằng sau lưng những chùm bóng bay trong suốt phát sáng đầy màu sắc.
 
"Thấy không, ở đó có người bán cái loại bóng bay nổi tiếng trên mạng kìa."
 
"Cậu thích cái đó à?" Lục Trà Chi liếc nhìn một cái, sau đó lại bấm vào ứng dụng khác nghịch nghịch.
 
"Thích chứ, chẳng phải con gái đều thích mấy thứ đẹp hào nhoáng vậy sao." Phương Hòe Nhĩ nói xong thì lại quay camera về phía mặt mình.
 
Trên màn hình điện thoại di động chỉ còn thấy được hình ảnh Lục Trà Chi cúi đầu dưới ánh đèn tỏa sáng trên đỉnh đầu, không nhìn rõ được mặt của cô, cũng không biết cô đang làm gì chiếc điện thoại.
 
"Cậu đang làm gì đó?"
 
Cuối cùng hình ảnh bên phía Lục Trà Chi cũng trở về bình thường: "Không làm gì cả. Chỉ là chuyển tiền cho cậu qua Alipay thôi, tặng cậu một quả bóng bay đó."
 
"!" Phương Hòe Nhĩ luống cuống ấn vào ứng dụng Alipay, quả nhiên thấy được một thông báo chuyển tiền khoảng nửa phút trước. Cô ấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Cậu làm cái gì đấy."
 
"Chẳng phải cậu nói thích sao." Lục Trà Chi nằm trên giường, người người qua một bên, đột nhiên ánh mắt thay đổi, cô nhếch môi cười: "Hôm nay Chủ tịch Chi nuôi cậu."
 
Gương mặt thiếu nữ tinh xảo đến vô cùng, đôi môi màu đỏ rực khiến người ta bất giác liên tưởng tới đóa hoa trà ướt đẫm sương trong buổi sớm ngày hè.
 
Vì vậy, dù bình thường cô vẫn hay tự luyến khoe khoang không ai xứng với mình, thì Phương Hòe Nhĩ cũng chưa từng phản bác cô.
 
Xét về vẻ bề ngoài thì quả đúng là Lục Trà Chi có vốn liếng khiến mọi người đều cực kỳ hâm mộ ghen tị.
 
Nụ cười ấy của cô, Phương Hòe Nhĩ thậm chí còn cảm nhận được mấy phần nữ chủ tịch bá đạo.
 
Phương Hòe Nhĩ hoảng hồn, kịp thời xóa bỏ cái bầu không khí trò chuyện về một thứ dụng cụ kim loại nào đó đang ngày càng trở nên căng thẳng, cô ấy hít sâu một hơi, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Chủ tịch Chi, Chủ tịch Chi vĩ đại, chúc Chủ tịch Chi thuận buồm xuôi gió long phụng sum vầy an khang thịnh vượng xuôi chèo mát mái phúc lộc thọ toàn vạn sự như ý đại cát đại lợi oai phong lẫm liệt cuối cùng là thập toàn thập mỹ(*)."
(*)Nguyên văn là: chi vẫn khí quyển, chúc chi vẫn thuận buồm xuôi gió nhị long hí châu tam dương khai thái bốn bề yên tĩnh năm phúc lâm môn sáu lục đại thuận thất tinh báo tin vui oai phong lẫm liệt suy cho cùng thập toàn thập mỹ.
 
Lục Trà Chi bị một tràng lời cảm ơn liên tiếp không ngừng nghỉ của cô ấy là kinh ngạc á khẩu không trả lời được.

 
"... Phương Hòe Nhĩ, cậu nói cho tớ biết." Lục Trà Chi ngồi dậy, ánh mắt phức tạp: "Cậu thật sự không lén lút livestream sau lưng tớ đó chứ?"
 
"Tớ không có." Phương Hòe Nhĩ bật cười: "Tớ đang học từ streamer chơi cái trò mà tớ siêu siêu thích."
 
Trong lúc nói chuyện, cô ấy đã chạy tới chỗ người bán bóng bay.
 
Cô ấy chọn lấy một quả, quét mã QR rồi nói lại với Lục Trà Chi: "Cúp máy trước nhé, điện thoại tớ chỉ còn 1% pin thôi, về nhà rồi tớ nói chuyện với cậu."
 
"Ừm." Lục Trà Chi đáp: "Vậy cậu đi đường cẩn thận."
 
"Ừ, bái bai."
 
Cúp máy, căn phòng lại trở về yên tĩnh.
 
Lục Trà Trị tự khích lệ bản thân không được bỏ cuộc, phải phấn chấn lên. Trước hết cô mở thư viện ảnh trên điện thoại ra, nhận ra mấy tấm ảnh mình lưu toàn là mấy biểu cảm ngu ngốc buồn cười để trêu người khác, chẳng có cái nào thích hợp để gửi cho chàng trai mà mình để tâm cả.
 
Đúng là rác rưởi.
 
Cô đăng nhập Weibo, sưu tầm một đống biểu cảm dễ thương rồi mới yên tâm, cô lại mở ra khung chat với anh chàng lạnh lùng đẹp trai kia.
 
Cô chọn tấm dễ thương nhất trong số những hình vừa lưu, một biểu cảm hình một con mèo trắng trẻo mũm mĩm, ấn nút gửi tin.
 
Gửi ảnh xong, cô thở phào nhẹ nhõm, hài lòng đi ra phòng ngủ rửa mặt.
 
Lúc đánh răng, cô nhìn chằm chằm vào dung mạo vẫn luôn xinh đẹp động lòng người của mình trong gương, trong đầu bắt đầu tưởng tượng phản ứng của chàng trai kia sau khi nhận được tin nhắn của mình.
 
Liệu anh có bị sự đáng yêu của cô mà quên ngay lập tức quá trình gặp gỡ không mấy vui vẻ trước đây của họ không nhỉ, thậm chí còn cẩn thận nhớ lại dung nhan vô cùng tuyệt vời của cô, sau đó thành công trúng mũi tên của thần Cupid.
 
Lục Trà Chi bỗng bật cười, con ngươi sáng lấp lánh.
 
Ngay cả động tác đánh răng rửa mặt cũng nhanh hơn hẳn.
 
Cô không thể chờ nổi để thấy phản hồi của anh.
 
...
 
Phía bên kia, nhà họ Hứa.
 
Hứa Hựu Trì đang ngồi lười biếng trên sofa trong phòng khách ở tầng một, vừa xem TV vừa chọc ghẹo con mèo nằm trên đùi mình.
 
Đột nhiên chiếc điện thoại trên bàn trà liên tục reo lên thông báo tin nhắn mới.
 
Trên WeChat, Lục Trà Chi gửi hai tấm ảnh.
 
Hứa Hữu Tri lười biếng hạ mi mắt, một tay véo nhẹ phần thịt mềm trên cổ con mèo, một tay cầm điện thoại ấn mở hai tấm ảnh mới được gửi tới WeChat.
 
Trong ảnh thứ nhất, một chút mèo trắng duỗi móng vuốt về phía ống kính, kèm theo bộ lọc với hình vẽ màu hồng, cùng dòng chữ "Đáng yêu".
 
Trong tấm ảnh thứ hai, một nhân vật anime nữ trang điểm đậm một tay chống cằm, ánh mắt mơ màng mê ly pha thêm chút quyến rũ.
 
Dòng chữ phía bên dưới là...
 
"Tối nay không có lời tình tứ, chỉ muốn đè anh xuống."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận