Chạy trốn lúc hoàng hôn

Lục Trà Chi rửa mặt xong thì chạy nhanh về phòng ngủ, ngã người xuống giường lớn, cằm gối lên cái gối bông hình đầu con chó đầy phiền muộn.
 
Vừa làm sáng màn hình di động cô đã nhìn thấy ở các thông báo nhảy giữa màn hình có một cái tin nhắn trả lời vô cùng ngắn gọn.
 
[xyc]: ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Trà Chi nhìn nửa giây, đại khái đã đọc hiểu được hàm nghĩa đằng sau dấu hỏi chấm đó, là: “Tìm tôi có việc gì sao?”
 
Không hổ danh là chàng trai cool ngầu mà cô thích, ngay cả phương thức nói chuyện cũng ngầu đến như thế.
 
Có thể sử dụng dấu chấm câu thì chắc chắn sẽ không gõ chữ, nếu không sẽ có vẻ không ngầu lắm.
 
Lục Trà Chi dùng vân tay mở màn hình, đập vào mắt cô chính là khung chat giữa cô và anh.
 
Một giây đó, nụ cười của cô cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
 
Tất cả đều phát triển đúng như trong dự đoán của cô, ngoại trừ số lượng nhãn dán mà cô gửi cho anh từ một tăng thành hai.
 
Hơn nữa phần chú thích rất khó diễn tả.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Trà Chi không cười nữa, ngược lại cực kỳ bình tĩnh mà nhắc lại tin nhắn kia, đồng thời trong lòng cô cũng tự nhủ với mình, đây là hậu quả của việc cô bị hoa mắt, sau này cũng không thể cứ đọc sách trong thời gian quá dài giống như xế chiều hôm nay được.
 
Đọc nhiều đến mức xuất hiện ảo giác.
 
Ừ.
 
Cô bấm lại vào khung chat giữa mình và “xyc” một lần nữa.
 
Tất cả giống hệt như ba mươi giây trước.
 
“…”
 
Nứt.
 
Ra.
 
Rồi.
 
Cô nhìn dấu chấm hỏi mà anh gửi tới năm phút trước, trong nháy mắt cô đã nghĩ hàm ý văn hóa của dấm chấm hỏi đó đúng là bác đại tinh thâm.
 
Một dấu hỏi ngắn ngủi, đằng sau bao hàm tình cảm nhiều không đếm xuể.
 
Mà nghi hoặc và trào phúng là rõ ràng nhất, chúng chiếm chừng tám mươi phần trăm hàm nghĩa.
 
Nghi ngờ sao cô lại nằm mơ như thế, giễu cợt cô cũng chỉ có thể nằm mơ.
 
Lục Trà Chi gạch chéo đỏ phần đọc hiểu của mình trước đó và cho 0 điểm.
 
Chắc ý tứ đằng sau dấu chấm hỏi này chính là: “Cậu là đồ biến thái hả? Không chỉ nhắn tin gây dựng quan hệ với tôi còn chưa đủ, còn mơ tưởng ngủ với tôi, dạng con gái đầy âm mưu quỷ kế như cậu mà cũng xứng?”
 
Hu hu, anh giai à tôi biết bây giờ tôi không xứng, nhưng anh có thể nhìn lại tôi một chút không, nói không chừng chờ đến khi anh thích tôi thì tôi lại xứng đấy.
 
Lục Trà Chi vứt bỏ những ý nghĩ mờ mờ ám lung tung, trong đầu suy nghĩ như vậy.
 
Nếu như đối tượng thích cô thông qua thủ đoạn không đàng hoàng nào đó mà kết bạn WeChat với cô, đồng thời ngay từ đầu còn gửi cho cô cái nhãn dán như thế này, ai quan tâm người đó trông như thế nào, có lẽ người đó đã có một phần mộ cỏ mọc cao ba mét trong sổ đen của cô rồi. 
 
A a a a, cho nên vì sao trong điện thoại của cô lại lưu cái kiểu nhãn dán nhìn là thấy xấu hổ như vậy chứ!
 
Kiểu không biết đang vui vì lừa được người khác hay là vì thiết lập của cô là nữ tổng tài bá đạo nhưng mù.
 
Lục Trà Chi cảm giác hình tượng của mình ở trong lòng người đẹp mặt lạnh đã bị chính bản thân phá hủy không còn gì, đến bây giờ anh còn chưa xóa cô khỏi danh sách bạn bè đã là sự dịu dàng cuối cùng mà anh dành cho cô rồi.
 
Bao nhiêu nhiệt huyết dần trở thành nản lòng thoái chí.
 
Trong chớp mắt, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cô.
 
… Anh sẽ không cho cô vào danh sách đen đấy chứ?
 
Lục Trà Chi đột nhiên tỉnh lại.
 
Cô mở khung chat, nhập tin nhắn, gửi đi.

 
Tin nhắn gửi thành công.
 
Cũng không thấy dấu chấm than màu đỏ.
 
Lúc này cô mới thở phào một hơi.
 
May mà người đẹp mặt lạnh của cô còn chưa tuyệt tình đến thế.
 
Hu hu.
 
Hứa Hữu Trì nhìn nhãn dán tràn ngập vẻ đùa cợt bên phía Lục Trà Chi, vừa bực mình vừa buồn cười.
 
Anh không có quá nhiều suy nghĩ linh tinh giống cô, chỉ cảm thấy không bình thường.
 
Tương Uông nằm trên đùi anh với vẻ mặt thỏa mãn đang hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, đột nhiên cảm giác lực tay trên cổ mình mạnh hơn rất nhiều, nó bất mãn “meo meo” hai tiếng, đuôi phất lên cao đảo qua mu bàn tay của Hứa Hữu Trì.
 
Hứa Hữu Trì cũng không có hứng vuốt lông mèo lắm, anh buông tay đang nắm cổ Tương Uông ra, vỗ bộp bộp lên cơ thể béo phì của nó, muốn nó tự nhảy xuống khỏi sô pha, đi tìm con chó Phú Quý mà chơi.
 
Nhưng Tương Uông đầy lông lại giống như nhựa cao su, dính chặt lấy chân anh, kéo kiểu gì cũng không chịu đi.
 
Hứa Hữu Trì tựa lên lưng ghế sô pha, mắt đối mắt với nó.
 
Tương Uông không hề phát hiện ra chủ nhân đang lạnh nhạt và ghét bỏ nó, nó nheo mắt trở mình, để lộ ra cái bụng mềm mại, ngửa đầu không yên phận quơ quơ hai cái móng vuốt trên không trung.
 
Nói chung là không đi.
 
Hứa Hữu Trì không thèm để ý tới con mèo mập này.
 
Âm báo tin nhắn lại vang lên lần nữa.
 
Hứa Hữu Trì cầm cái di động ở trên sô pha lên, thấy Lục Trà Chi gửi tới một chuỗi dấu chấm than thật dài.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Anh đẹp trai!!!!!!!!!!
 
Hứa Hữu Trì: “…”
 
[xyc]: ?
 
Lục Trà Chi nhận được tin trả lời từ người đẹp, tuy rằng chỉ là dấu chấm câu, giống hệt như tính cách lạnh như băng không thân với người khác của anh, cô cũng cảm động muốn khóc.
 
Không, công chúa không dễ dàng rơi lệ.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: qwq
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Nếu như tôi nói, vừa nãy tôi lỡ tay.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Cậu có tin không?
 
[xyc]: Ừ.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Cậu không cần an ủi tôi.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Nói ra đến tôi còn chả tin được: (
 
… Thực ra cũng không phải đang an ủi cô.
 
[xyc]: Ừ.
 
Lục Trà Chi chăm chú mổ xẻ tin nhắn của anh, tuy rằng chỉ là một chữ “Ừ”, hơi lộ ra vẻ lãnh đạm và có lệ, nhưng cô vẫn nhận ra được một điều, thái độ của anh đối với cô không có vẻ ác liệt cho lắm.
 
Chí ít còn hơn là một cái dấu hỏi lẻ loi, thái độ hiện tại của anh đã có vẻ thân thiện hơn rồi.
 
Nói không chừng nói chuyện thêm nửa tiếng nữa thì bọn họ có thể mở lòng tâm sự luôn.
 
Lục Trà Chi nghĩ như vậy, trong đầu nghĩ cái gì thì cũng gõ tin nhắn hệt như thế, nói chuyện trên trời dưới đất, giọng điệu cũng tự nhiên mà trở nên nhẹ nhàng hơn.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Sao hôm nay cậu mới đồng ý kết bạn WeChat với tôi thế, cậu mới nhìn thấy con thỏ kia sao?
 
[xyc]: Không.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Oh, một tuần rồi đó, tôi còn tưởng là cậu sẽ không đồng ý kết bạn với tôi: (

 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Thực ra con thỏ kia là do tôi vô tình làm rơi thôi!!! Không phải tôi cố tình bỏ lại đâu, tin tôi đi!!!
 
“…”
 
Cũng không cần tự nổ đường hoàng như thế.
 
“Giấu đầu lòi đuôi” cũng không nên quá rõ ràng.
 
[xyc]: Biết rồi.
 
Thực ra Lục Trà Chi hiểu rõ, ép anh kết bạn WeChat với mình là một cách làm ngu xuẩn đến mức người bình thường cũng có thể nhìn ra được mánh khóe của cô, nhưng trước khi bị hành hình, dù thế nào đi nữa có ai mà không muốn thử một lần.
 
Không ngờ rằng Hứa Hữu Trì lại không so đo với cô như thế.
 
Không hổ là người đẹp lạnh lùng mà cô thích.
 
Mà anh khác hoàn toàn với kiểu tỏ vẻ kiêu ngạo như những nam bạch liên hoa khác sau khi có nữ sinh xin phương thức liên lạc, bọn họ vốn không quá đẹp nhưng lúc nào cũng cảm thấy mình cao quý vô cùng vậy.
 
Trong lòng cô, thiện cảm đối với anh không ngừng tăng lên.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Tôi nên xưng hô với cậu thế nào?
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Mặc dù cậu cực kì đẹp trai, nhưng tôi cũng không thể cứ gọi cậu là anh đẹp trai đúng không?
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Thực ra gọi như thế có thể chấp nhận được thôi, nhưng tôi nghĩ hẳn là cậu không thích.
 
[xyc]: Hứa Hữu Trì.
 
Hứa, Hữu, Trì.
 
Lục Trà Chi thầm đọc lại cái tên này.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Tôi là Lục Trà Chi.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Là hoa sơn trà và hoa sơn chi.
 
[xyc]: Ừ.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Tôi có thể hỏi thêm về sinh nhật của cậu không?
 
Để tránh đối phương cho rằng bản thân mình có mưu đồ bất chính, tuy là cái nhãn dán trước đó đã rất rắc rối rồi, nhưng Lục Trà Chi vẫn quyết định giải thích thêm một chút.
 
Cái thứ như hình tượng này, có thể cứu được chút nào hay chút ấy.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Tôi chỉ hỏi vậy thôi, tôi muốn biết giữa hai chúng ta thì ai lớn hơn!
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Cậu không nói cũng không sao.
 
Hứa Hữu Trì nhắn một dãy chữ số.
 
Ngày 9 tháng 7 của một năm nào đó.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Cậu lớn hơn tôi một chút.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Tôi với cậu sinh cùng năm nhưng tôi ra đời vào đêm thất tịch, sang tháng tám rồi.
 
[xyc]: Ừ.
 
Lục Trà Chi nghĩ hôm nay mình và người đẹp lạnh lùng đã có một bước tiến triển vô cùng lớn rồi.
 
Dựa vào thường thức bình thường thì bây giờ nên kết thúc cuộc nói chuyện linh tinh này thôi.
 
Mà chủ yếu là lần nào anh cũng trả lời rất ngắn gọn, đại khái là không muốn nói chuyện phiếm với cô cho lắm.
 
So sad.
 
Lục Trà Chi không muốn khiến anh cảm thấy phiền, nên phải để lại một chút ấn tượng tốt trong lòng anh.

 
Dù sao cô cũng muốn áp dụng cách mưa dầm thấm lâu để cưa đổ anh, nên quan trọng nhất chính là phải biết điểm dừng.
 
Muốn để con mồi vô tình rơi vào tay giặc.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Ngủ ngon nhé.
 
[xyc]: Ngủ ngon.
 
Ngủ ngon!
 
WAN AN.
 
Bốn bỏ năm lên thì cũng như anh đã nói “Tôi yêu cậu” rồi.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Ngủ ngon nha.
 
Lục Trà Chi thêm một câu.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Anh A Trì :D
 
Hứa Hữu Trì không trả lời cô nữa.
 
Lục Trà Chi chui vào trong chăn, tắt đèn ngủ, chỉ để lại ánh sáng phát ra từ những ngôi sao dạ quang trên tường.
 
Cô bỏ hai cánh tay mạnh khảnh ra khỏi chăn, mò lấy điện thoại di động ở đầu giường, mở lên.
 
Cô suy nghĩ một chút, sửa lại biệt danh của anh: Trì.
 
Đổi xong, cô để di động xuống, vui vẻ vô cùng mà tiến vào mộng đẹp.
 
Hứa Hữu Trì nhìn chằm chằm câu “Anh A Trì” mà cô gửi tới, không hiểu sao lại cười khẽ.
 
Sau khi anh tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm, Khương Vệ Vân đã nhắn cho anh hơn mười cái tin trên QQ.
 
[Khương Vệ Vân]: Tạo team 5 đi.
 
[Khương Vệ Vân]: “Ảnh”.
 

 
[Khương Vệ Vân]: Cậu chủ Hứa!
 
[Khương Vệ Vân]: Anh Trì!
 
[Khương Vệ Vân]: Anh Trì??
 
[Khương Vệ Vân]: Anh! A! Trì!
 
[Khương Vệ Vân]: Cục! Cưng! A! Trì!
 
[Xu]: ?
 
[Khương Vệ Vân]: Được rồi được rồi, cuối cùng cậu cũng tới.
 
[Khương Vệ Vân]: Kéo một em gái, team 5 đi.
 
[Khương Vệ Vân]: Đợi tớ kéo cậu vào nhóm chat.
 
Hứa Hữu Trì mở máy tính lên, đăng nhập QQ trên máy tính và tài khoản liên minh huyền thoại.
 
Vừa vào được trò chơi, anh đã nhìn thấy lời mời vào đội của Khương Vệ Vân, bèn thuận tay chọn đồng ý.
 
Trò chơi tới đoạn chọn tướng.
 
[Khương Vệ Vân] đã kéo xong nhóm chat trên QQ, mới vừa vào voice chat, Hứa Hữu Trì đã nghe thấy một giọng nữ giả vờ ngọt phát ngấy lên, điệu đà nói: “Ai nha, anh trai, anh nói ván này chúng ta nên chơi cái gì?
 
… ?
 
Hứa Hữu Trì nhắn cho [Khương Vệ Vân] một dấu chấm hỏi.
 
[Khương Vệ Vân]: Em gái quen ở quán net hai hôm trước, cô ấy mới chơi trò này, kéo cô ấy mấy ván.
 
[Khương Vệ Vân]: Sao hả, giọng loli như thế này, nghe cưng không yêu không.
 
[Hứa Hữu Trì]: .
 
[Khương Vệ Vân]: Làm sao thì cậu nói đi chứ, ngọt không, dịu dàng không, có đem lại cảm giác vui như mở cờ trong bụng, tắm trong gió xuân không?
 
[Hứa Hữu Trì]: .
 
[Khương Vệ Vân]: …
 

[Khương Vệ Vân]: Được rồi, cậu đừng gửi dấu chấm nữa, tớ hiểu rồi.
 
Trò chơi bắt đầu.
 
Ván này Hứa Hữu Trì chọn Camille đi rừng, Dịch Trác dùng Syndra đi đường giữa, đường trên Riven là một bạn cùng lớp, tên La Nguyên Thành.
 
[Khương Vệ Vân] và em gái ngọt ngào của anh ấy cùng nhau xuống đường dưới.
 
Trong voice chat, Dịch Trác và La Nguyên Thành rất ít khi nói chuyện, thỉnh thoảng báo mấy điểm nóng phối hợp giết người.
 
Hứa Hữu Trì không hề hứng thú với giọng nói loli trong tai nghe, cái giọng đó như đầu lưỡi không thẳng nổi vậy.
 
Anh tháo tai nghe đặt lên bàn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trò chơi.
 
Trong giai đoạn đầu và giữa trận, Camille vẫn luôn gank đều cả ba đường, đánh cho địch không dám bước chân ra khỏi trụ.
 
Dịch Trác kinh ngạc: “Sao hôm nay cậu đánh ghê thế, để kẻ địch một con đường sống không được sao.”
 
La Nguyên Thành phụ họa: “… Anh Trì mạnh quá.”
 
Từ đầu tới giờ, Hứa Hữu Trì chưa từng nói một câu.
 
Đương nhiên cũng không trả lời vấn đề của Dịch Trác.
 
Ở dưới đường dưới, [Khương Vệ Vân] có thể nói là tận tâm tận lực với em gái của mình, rất kiên nhẫn mà dạy cô ta ra kỹ năng và chọn vị trí.
 
Sau đó cả hai cùng chết, rồi hai người cùng nhau về nhà chính.
 
Đến cả Dịch Trác cũng câm nín, Khương Vệ Vân gà như thế, rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin mà dám kéo gái, dạy người ta chơi game! Không sợ em gái kia thấy mình đáng xấu hổ cỡ nào sao?
 
Giai đoạn cuối game, bên địch farm lại được tiền, sau lần combat thua, cả team địch cùng đẩy tới nhà chính bên ta.
 
Trận chiến lấy kết quả Camille với KDA 30/1 để kết thúc.
 
Bên ta lật kèo giành chiến thắng.
 
Em gái kia KDA là 0/18.
 
Hứa Hữu Trì tắt voice chat, rời khỏi đội.
 
[Khương Vệ Vân]: Nghỉ à?
 
[Xu]: Ừ.
 
[Xu]: Đi ngủ đây.
 
Hứa Hữu Trì tắt máy tính.
 
Anh nằm dài trên giường, Dịch Trác cũng gửi tin nhắn cho anh.
 
[Dịch Trác]: 555.
 
[Dịch Trác]: Cậu có hiểu cảm giác áp lực của bọn tớ trong hai game trước không? Cái giọng loli của em gái kia nghe không thấm nổi thì thôi, mẹ nó Khương Vệ Vân còn cùi bắp nữa. Đã gà còn lắm chuyện, dám kéo gái! Cậu ta kéo em gái mà cả hai bị giết loạn cả lên, tớ mà là em gái kia thì tớ đã đạp chết cậu ta từ lâu rồi, tìm anh giai khác mà chơi.
 
[Dịch Trác]: Con gà [Khương Vệ Vân] kia còn dám kéo gái! Đánh không nổi còn đòi kéo người khác! Ông đây qua chửi cậu ta!
 
[Xu]: Cậu không chơi à?
 
[Dịch Trác]: Con gà Khương Vệ Vân kia còn tự biết mình không hay, dẫn em gái kia đi chơi minecraft rồi.
 
[Dịch Trác]: Duo City Guard không?
 
[Xu]: Tớ ngủ.
 
[Xu]: Cậu tự chơi đi.
 
[Dịch Trác]: À. T^T
 
[Dịch Trác]: Ngủ ngon nhóc Trì.
 
Hứa Hữu Trì tắt đèn, vừa định để điện thoại di động xuống thì chợt có thông báo kết bạn.
 
Thông báo nhảy ra từ nhóm chat năm người trước đó Khương Vệ Vân lập ra để chơi game, nữ sinh để ảnh đại diện lolita màu hồng gửi cho anh một yêu cầu kết bạn, với dòng ghi chú là: “Anh thật lợi hại! Sau này chơi chung tiếp nha! ^_^”
 
Hứa Hữu Trì bấm từ chối, tiện thể rời khỏi nhóm chat năm người.
 
Trong phòng ngủ tối đen, màn hình điện thoại tỏa ra ánh sáng yếu ớt, ánh lên gương mặt anh.
 
Anh mở WeChat ra, bấm vào khung chat với Lục Trà Chi.
 
Nhìn thấy câu chúc ngủ ngon của cô, anh tắt điện thoại di động, trong lòng nói nhỏ, ngủ ngon.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận