Chạy trốn lúc hoàng hôn

Thứ tư ngày 30 tháng 9, buổi chiều được nghỉ.
 
Tiết cuối cùng của buổi sáng là mỹ thuật tạo hình, học ở phòng học mỹ thuật tạo hình bên tòa nhà nghệ thuật.
 
Giáo viên dạy mỹ thuật ôm tài liệu rất nặng đi tới, đứng trên bục giảng nói: “Các em học sinh, các buổi trước chúng ta đã nói về yếu tố cơ bản và kết cấu của một bức tranh màu nước, cũng thưởng thức một vài tác phẩm. Trong buổi hôm nay chúng ta sẽ tự do sáng tác, không có yêu cầu nội dung, tuần sau quay lại trường đi học thì nộp lại. Tôi sẽ chấm điểm cho mọi người, đây sẽ coi như là điểm thi cuối kì, hi vọng mọi người làm bài cẩn thận.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong phòng học toàn là những bàn tròn lớn, mỗi bàn đủ chỗ cho sáu người, chỗ ngồi là do mọi người tự chọn, trên cơ bản đều là người quen.
 
Giáo viên vừa nói xong, trong phòng học lập tức vang lên tiếng rì rầm thảo luận.
 
Hứa Hữu Trì lấy một chiếc bút 2B từ trong hộp bút ra, vạch mấy đường lên giấy.
 
Mấy nam sinh ngồi cùng bàn đang thảo luận không ngừng bên tai anh.
 
Khương Vệ Vân: “Tranh gì giờ tranh gì giờ? Tớ sốt ruột, sốt ruột lắm.”
 
Dịch Trác rất bình tĩnh: “Muốn vẽ cái gì thì vẽ cái đó thôi. Đây để tớ cho cậu xem, tớ thể hiện cho xem một nghệ thuật gia lớn sẽ vẽ cái gì. Trước tiên vẽ ngang một đường, tiếp theo là đầu, rồi lỗ tai, mắt, bên dưới là móng vuốt…”
 
Hướng Phàm ghé lại gần: “Con mẹ nó, cậu vẽ cái quái gì thế, xấu không chịu được.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Heo nhỏ Bội Kỳ, cậu mù à?” Dịch Trác lườm.
 
Khương Vệ Vân cười nhạt: “Đây phải heo không hay là con gà, trong lòng cậu không rõ ràng sao?”
 
“…”
 
La Nguyên Thành cũng rất tò mò: “Sao cậu lại ép người ta làm gà?”
 
“…”
 
Dịch Trác không muốn nói chuyện với họ nữa, nhìn về phía Hứa Hữu Trì vẫn luôn bàng quan không tham gia cuộc thảo luận này: “A Trì vẽ gì thế?”
 
Trên giấy vẽ của Hứa Hữu Trì, một nửa trống không, nửa còn lại, từ hình dáng có thể nhìn ra được đó là một đóa hoa sơn chi. 
 
Dịch Trác thầm nghĩ kết cấu này có vẻ quen mắt: “Hình như tớ từng thấy thứ cậu đang vẽ ở đâu rồi.”
 
Khương Vệ Vân cạn lời: “Bao nhiêu hoa sơn chi ở bên khu cấp hai kia cậu không nhớ hả, có thế mà cũng không nhận ra, đồ cùi bắp.”
 
“Không phải như thế.” Dịch Trác thật sự không nghĩ ra mình đã thấy bức tranh này ở nơi nào, bèn xua tay với Khương Vệ Vân: “Tớ không thèm giải thích với cậu.”
 
Hứa Hữu Trì vẫn đang cúi đầu vẽ tranh, vẻ mặt chăm chú, không nói chuyện.
 
Đề tài mà Dịch Trác khơi ra nhanh chóng bị bỏ qua, cả đám vừa vẽ vừa thương lượng về kế hoạch cho bảy ngày nghỉ của lễ Quốc khánh.

 
Nhất trung của thành phố Sam dù sao cũng nằm trong một thành thị nhỏ, phong trào học tập rất chặt chẽ. Nghỉ lễ Quốc khánh cho cấp 3 chỉ có ba ngày, lớp mười thì thoáng hơn một chút, nhưng cũng chỉ có năm ngày.
 
Buổi chiều ngày nghỉ, hơn mười chiếc xe tải đỗ trước cổng trường học, nhân viên công tác vội vàng dỡ xuống một đống đồ gì đó.
 
Lục Trà Chi đứng trong quán văn phòng phẩm đối diện cổng trường, photo tài liệu, trong lúc đợi, cô nhìn lướt qua chỗ mấy cái xe, hỏi: “Đó là gì thế?”
 
Phương Hòe Nhĩ đứng cạnh giải thích kĩ càng: “Những thứ đồ trên xe chuẩn bị được dọn tới thư viện mới, do Trí Hằng quyên góp.”
 
Cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tòa nhà thư viện và ký túc xá mới sửa sang lại cũng do Trí Hằng quyên góp. Không phải tháng sau là kỷ niệm tròn năm mươi năm ngày thành lập trường chúng ta sao, lúc đó tổng giám đốc của công ty kia sẽ tới, cho nên hội học sinh mới coi trọng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này như thế.”
 
“Ừ.” Lục Trà Chi nói xong, đột nhiên cảm thấy kì lạ: “Sao cậu lại biết rõ thế?”
 
“Dù gì tớ cũng là phó bí thư khối mà.” Phương Hòe Nhĩ bĩu môi, nhéo mặt cô một cái: “Không có gì là chị đây không biết, hiểu chưa.”
 
“À.” Lục Trà Chi rất nghiêm túc hỏi: “Vậy cậu có biết A và B xuất phát cùng một thời điểm, A thực hiện chuyển động thẳng đều, B thực hiện chuyển động có gia tốc đều, vận tốc ban đầu bằng 0, khi nào khoảng cách giữa A và B là lớn nhất?”
 
Phương Hòe Nhĩ: “…” Trò hề gì đây?
 
Phương Hòe Nhĩ nhìn cái người đứng trước mặt đang dùng đôi mắt to tròn vô tội cực kỳ nhìn chăm chú vào cô ấy, trong lòng phức tạp vô cùng.
 
Đến bây giờ rồi sao cô ấy vẫn còn nghĩ Lục Trà Chi là một đóa hoa trắng ngây thơ đáng yêu chứ a a a a! Rõ ràng cô chính là một đóa hoa sen đen có thể ăn thịt người không cần nhả xương!
 
Đối với phản ứng của Phương Hòe Nhĩ, Lục Trà Chi thấy nhưng chẳng thể nói gì được, dường như tất cả đều nằm trong dự đoán.
 
Cô nhận lấy tài liệu photo mà nhân viên cửa hàng đưa cho, nhét vào tay Phương Hòe Nhĩ còn đang ngẩn người, bất đắc dĩ nói: “Chị gái à, tớ biết tớ đẹp rồi, nhưng cậu ngắm nhiều năm như thế, bây giờ nhìn thấy gương mặt này của tớ vẫn còn thất thần được sao.”
 
Hành vi của Phương Hòe Nhĩ hoàn toàn bị vạch trần, cô ấy vỗ cánh tay Lục Trà Chi một cái, ho nhẹ: “Cậu nói linh tinh gì thế? Tớ đang suy nghĩ đề lý, ok? Vào thời điểm vận tốc của B là 10m/s thì khoảng cách giữa A và B là xa nhất.”
 
“…”
 
Lục Trà Chi trả tiền cho văn phòng phẩm xong thì quay người đi khỏi tiệm, cuối cùng còn để lại cho Phương Hòe Nhĩ một ánh mắt ẩn ý sâu xa.
 
Ánh mắt này cùng với gương mặt kiêu ngạo không để ai vào mắt của Lục Trà Chi giống như đang nói trong yên lặng: “Xem ra dây thần kinh của cậu bị chặn nhiều lắm.”
 
Phương Hòe Nhĩ cúi đầu, tiện tay lật tài liệu photo trong tay.
 
Đây là ghi chép mà Lục Trà Chi đã chỉnh sửa lại.
 
Từng kiến thức đều được viết ra theo trình tự, có mô hình lời giải cho các câu hỏi tương ứng kèm theo ở cuối bài, chi tiết và trật tự hơn rất nhiều so với những gì giáo viên yêu cầu ghi lại trên lớp.
 
Khi Phương Hòe Nhĩ còn đang vô cùng cảm động vì cục cưng tri kỷ của mình thì QQ của cô ấy đã nhận được một đống tin nhắn mới.
 
Cô ấy lấy điện thoại ra, mở lên.

 
Lục Trà Chi gửi tới ba đoạn voice chat, cuối cùng còn gửi thêm một icon mặt cười.
 
Phương Hòe Nhĩ mở voice chat ra, đưa gần vào tai.
 
"Vấn đề là có một khoảng cách tối đa hoặc tối thiểu khi A và B có cùng vận tốc khi cả hai bắt kịp nhau. Tớ nhớ rằng lúc nãy tớ hỏi cậu, tớ chưa nói với cậu rằng vận tốc của A là mười mét một giây. ."
 
“Sau này cậu uống ít trà sữa thôi, ăn thêm sáu quả óc chó vào. À không phải, sáu quả chưa chắc đã cứu nổi cậu, chắc cậu phải ăn hẳn mười hai quả mới đủ. Có biết mười hai quả óc chó nghĩa là gì không? Sáu quả óc chó nhân với hai là mười hai quả.”
 
“Bổ não.”
 
[Lục Trà Chi]: [/mỉm cười]
 
[Phương Hòe Nhĩ]: Biến đi cho bà.
 
Lục Trà Chi vốn có thể là một cục cưng tri kỷ.
 
Nếu như cô không há mồm.
 
Kỳ nghỉ Quốc khánh khác với những ngày nghỉ bình thường, Lục Trà Chi rảnh rỗi cứ ngâm mình trong phòng vẽ tranh, chỉ cần một bảng thuốc màu và giấy vẽ tranh là cô có thể ngồi cả ngày.
 
Đã sắp chạng vạng tối, toàn bộ thành phố được bao phủ trong ráng chiều.
 
Phương Hòe Nhĩ đứng dưới tòa nhà có phòng vẽ tranh gọi điện cho Lục Trà Chi, không ai nghe máy, có lẽ cô đã để chế độ im lặng để vẽ tranh.
 
Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên phòng vẽ ở tầng hai, suy nghĩ một lúc rồi quyết định lên đó tìm người.
 
Trong phòng vẽ tranh có mấy học sinh, tất cả đều đang ngồi trước giá vẽ của mình tô tô vẽ vẽ.
 
Lục Trà Chi ngồi cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía cửa phòng học, đang bê bảng màu tô màu cho tranh.
 
Trên giấy vẽ là một con mèo mun, hai chân trước co lại nằm lên mặt đất phủ đầy quả và lá ngân hạnh, trong đôi con ngươi màu vàng kim là ánh mắt lạnh lẽo, thoạt nhìn vừa lười biếng vừa nguy hiểm.
 
Lục Trà Chi nhận thấy có bóng râm phủ lên đỉnh đầu mình, cô ngẩng đầu lên, va vào ánh mắt của Phương Hòe Nhĩ: “Tới đây ngồi đi.”
 
“Ừ.” Phương Hòe Nhĩ nói: “Chờ cậu vẽ xong rồi cũng tới giờ đi ăn cơm.”
 
“Đi.” Lục Trà Chi dùng bút chấm chút màu trắng, vẽ nên bộ lông mịn màng của con mèo: “Hội học sinh các cậu đi liên hoan cứ phải kéo tớ theo làm gì.”
 
Phương Hòe Nhĩ ngồi xuống cái ghế băng bên cạnh: “Cậu đẹp như thế, cả ngày giam mình trong phòng vẽ tranh làm gì, dẫn theo ra ngoài cho tớ nở mày nở mặt.”
 
Lục Trà Chi nhìn chằm chằm bức tranh không chớp mắt, không ngẩng lên, giọng nói đầy nghi hoặc: “Tớ là công cụ của cậu hả?”

 
“Rốt cuộc cậu cũng giác ngộ ra rồi.” Phương Hòe Nhĩ vỗ vỗ đỉnh đầu cô.
 
Lục Trà Chi cười mắng cô ấy: “Biến.”
 
Phương Hòe Nhĩ không quấy rầy cô nữa, ngồi bên cạnh yên lặng chơi di động.
 
Lục Trà Chi tô điểm màu sắc cuối cùng cho bức tranh, đẩy giá vẽ ra, thu dọn đồ đạc đi tới phòng vệ sinh tẩy rửa.
 
Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun bó sát màu đen, nửa dưới là chiếc quần đen túi hộp, hai thắt lưng xích buông thõng trên lưng quần.
 
Dường như cô rất thích những kiểu trang sức kim loại này.
 
Vòng cổ, kim băng, nhẫn, thắt lưng.
 
Phương Hòe Nhĩ nhìn từ đằng sau, thấy vòng hông mềm mại nhỏ xíu và cái hõm lưng venus, không nhịn được mà “chậc” một tiếng.
 
Lục Trà Chi rửa thuốc màu trên tay, xé giấy lau sạch, đối diện với Phương Hòe Nhĩ ở trong gương nói: “Cậu chậc cái gì.”
 
“Thắt lưng này của cậu…” Ánh mắt Phương Hòe Nhĩ lưu luyến không rời: “Nhỏ quá đi.”
 
Lục Trà Chi thả giấy lau xuống, đội chiếc mũ nồi màu đen lên, quay đầu nhìn cô ấy: “Nếu như cậu kiểm soát chế độ ăn uống hàng ngày và tập plank, gập bụng cùng tớ thì cậu cũng có.”
 
Phương Hòe Nhĩ nhớ lại trải nghiệm cùng tập plank với Lục Trà Chi lần trước, cảm giác đau rã rời lại kéo tới: “… Thôi không cần nữa, đi thôi.”
 
Hai người bắt xe tới trung tâm thương mại, địa điểm liên hoan là tại một nhà hàng hải sản nổi tiếng.
 
Lục Trà Chi hạ thấp vành mũ, Phương Hòe Nhĩ kéo cô đi vào phòng.
 
Lần này liên hoan, tất cả các cán bộ lớp mười của trường cấp ba số 2, ngồi đối diện cửa chính là hội trưởng hội học sinh Văn Khải Trạch.
 
Vừa mở cửa phòng ra, ánh mắt của mọi người đã đổ dồn tới, có đàn chị thân thiện bắt chuyện với bọn họ: “Chỉ thiếu hai em nữa thôi, mau vào ngồi đi.”
 
Lục Trà Chi tham gia câu lạc bộ nghệ thuật của trường, là một con cá mặn đục nước béo cò trong câu lạc bộ, nhưng giá trị nhan sắc và năng lực thì không tồi, nên trên cơ bản hội học sinh đều biết cô.
 
Trong phòng có hai cái bàn tròn lớn, nam sinh và nữ sinh chia nhau ngồi riêng.
 
Lục Trà Chi đi theo Phương Hòe Nhĩ tới ăn cơm, bầu không khí nói chuyện phiếm trên bàn cơm cũng tăng vọt, cô rất tự giác làm giảm sự tồn tại của mình, ép thấp vành mũ, yên tĩnh ăn.
 
Cũng không chịu nổi ánh mắt của rất nhiều người cứ dừng ở chỗ cô.
 
Dù sao cô cũng là một người đẹp nổi tiếng trong trường.
 
Suốt cả bữa cơm, Lục Trà Chi vẫn luôn im lặng, gương mặt chỉ có sự thay đổi khi Phương Hòe Nhĩ đưa cho cô một đĩa rau, hoặc là nói nhỏ với nhau cái gì đó.
 
Cơm nước xong, Văn Khải Trạch từ chối chia đôi, chủ động đi trả tiền.
 
Có người trêu cậu ta: “Hội trưởng, có phải cậu nên đổi tên thành Hứa Khải Trạch không, ha ha, để lấy được niềm vui của người đẹp mà cậu trả cái giá cũng đắt quá đấy.”
 
Văn Khải Trạch nhìn Lục Trà Chi đứng cách đó không xa, cười ôn hòa: “Cậu đừng nói linh tinh.”
 

Lục Trà Chi vẫn ngồi im tại chỗ nghịch điện thoại, không nghe thấy cuộc nói chuyện này, chỉ bắt được một chữ quan trọng, đưa mắt nhìn về phía Phương Hòe Nhĩ: “Hứa?”
 
“Ừ.” Phương Hòe Nhĩ nói: “Chủ tịch của Trí Hằng, người quyên góp cho chúng ta tòa nhà thư viện họ Hứa. Dù sao thì người đó cũng cực kỳ nhiều tiền, Trí Hằng chỉ là một công ty chi nhánh của Hứa thị mà thôi. Tên người đó là Hứa gì đó… tớ không nhớ lắm.”
 
“Là Hứa hay Từ?”
 
“Hứa trong hứa nguyện ấy.”
 
Thì ra là họ Hứa.
 
Lục Trà Chi cầm điện thoại di động, nhớ tới Hứa Hữu Trì đã một tuần không liên lạc.
 
Cô thuận miệng “À” một tiếng, cúi đầu mở wechat, bấm vào khung chat với Hứa Hữu Trì.
 
Nội dung nói chuyện hoàn toàn dừng lại tại tối thứ sáu, là dòng chữ “anh A Trì” mà cô gửi cho anh.
 
Anh không trả lời.
 
Nhìn ảnh đại diện wechat đen thui của anh, không hiểu sao trong lòng Lục Trà Chi lại có cảm giác thất bại, sự khó chịu bủa vây lấy cô.
 
Nước ngọt có gas xì hơi, bọt khí dịu nhẹ vỡ tan trong cuống họng.
 
Lần đầu tiên theo đuổi người ta, dường như đã bị hai chữ “thất bại” dính chặt lấy.
 
Cô đột nhiên nhớ ra mình còn bỏ quên một con thỏ bông ở chỗ anh.
 
Lục Trà Chi mở khung chat ra, nhập địa chỉ nhà mình rồi bấm gửi đi.
 
[Lạc Nhật Xuất Đào]: Con thỏ đó làm phiền anh gửi qua đây, tiền tôi sẽ trả sau, cảm ơn anh.
 
Hứa Hữu Trì trả lời rất nhanh.
 
[xyc]: Được.
 
Thì ra anh đang online.
 
Lục Trà Chi mở tường nhà anh lên, phát hiện có một chỗ khác thường.
 
Một ngày trước, anh đăng một bài đăng trong vòng bạn bè.
 
Chỉ có một bức ảnh.
 
Là một bức tranh.
 
Hoa sơn chi.
 
Lục Trà Chi thả tim cho hoạt động này.
 
Sau đó không hiểu sao cô lại cong môi cười.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận