Chạy trốn lúc hoàng hôn

Bẵng đi một khoảng thời gian hai người không liên lạc lại với nhau, Lục Trà Chi vẫn luôn chờ đợi con thỏ bông kia, muốn nhân cơ hội này để cảm ơn Hứa Hữu Trì một lần nữa.
 
Phần lịch tháng 10 mỏng dần, nhưng xấp chân dung của Hứa Hữu Trì trong tập tranh ký họa của cô lại ngày càng dày lên.
 
Chớp mắt, ngày cuối cùng của tháng 10 đã đến, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức bắt đầu. Lục Trà Chi vẫn chưa nhận được con thỏ bông màu hồng nhạt vốn thuộc về cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Những biểu ngữ được treo trước cổng trường, những bông hồng tươi được trồng trên vô số những kệ hoa gỗ mới thay, những quả bóng bay và những lá cờ đủ màu sắc được buộc trên nhành cây, tất cả đều đang báo hiệu một ngày lễ long trọng sắp đến.
 
Trước đó Lục Trà Chi đã được chủ nhiệm lớp đề cử làm gương mặt đại diện cho đội nghi lễ. Hôm tổ chức cô dậy sớm trang điểm, thay váy lễ phục trắng, đến đứng trước đội ngũ chào đón ở cổng trường.
 
Lục Trà Chi đứng thẳng trên đôi giày cao gót nghiêm túc đoan trang đợi gần một giờ đồng hồ, đúng lúc cô cảm thấy bắp chân mình bắt đầu tê dại, cuối cùng chiếc xe Bentley cũng khoan thai đến muộn.
 
Người phục vụ mở cửa, người đàn ông trang phục chỉnh tề, cao lớn đĩnh đạc bước xuống. Với sự pha trộn hoàn hảo giữa sự điềm tĩnh và sắc bén, không khó để nhận ra ông thuộc tầng lớp thượng lưu lâu đời.
 
Lục Trà Chi thoáng nhìn thấy khuôn mặt vẫn rạng rỡ sáng ngời dẫu sau bao nhiêu năm sương gió của người đàn ông, đột nhiên như nhìn thấy bóng dáng của một người khác.
 
Mắt thấy Hứa Hành Châu chuẩn bị đi đến trước mặt mình, Lục Trà Chi vội hoàn hồn lại, hơi cúi người xuống, đưa tay ra hiệu “mời vào”, sau đó đi theo Hứa Hành Châu vào trong khuôn viên trường.
 
Chiếc Bentley đậu trước cổng trường, cửa kính sau từ từ hạ xuống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Hữu Trì nheo mắt nhìn bóng người màu trắng đi cùng ba mình càng lúc càng xa, khóe miệng mím lại thành một đường mỏng.
 
Lục Trà Chi dẫn Hứa Hành Châu đến hội trường, trên đường đi Hứa Hành Châu có hỏi cô một số chuyện về trường học, cô đều trả lời ngắn gọn và rõ ràng. Dù sao cũng chỉ có một mục đích duy nhất: khen ngợi là xong việc.
 
Hiệu trưởng cùng chủ nhiệm lớp đã đợi sẵn ở cửa, sau khi đưa nhóm người vào hội trường, công việc của Lục Trà Chi coi như đã hoàn thành.
 
Cô nâng váy đi vào phòng thay đồ trong hậu trường tìm Phương Hòe Nhĩ. Cô ấy đang đính sequin lên khóe mắt nữ MC chuẩn bị lên sân khấu, nhìn thấy Lục Trà Chi đi tới bèn ngẩng đầu lên, nói với cô: "Tớ để sữa đậu nành với sandwich ở phòng học cho cậu đấy."
 
Buổi sáng Lục Trà Chi bận trang điểm và thay lễ phục, còn chưa kịp ăn sáng, lúc này bụng cô đã bắt đầu đau. Cô gật đầu đi về phía khu dạy học.
 
Vừa ra ngoài đã gặp Văn Khải Trạch đang định bước vào.
 
Văn Khải Trạch ngước mắt lên nhìn thấy cô, sửng sốt một chút: “Cậu đi đâu vậy?”
 
"Phòng học."
 
Lục Trà Chi nói không chút cảm xúc, muốn vòng qua anh ta để tiếp tục đi.
 
Văn Khải Trạch phản ứng rất nhanh, đứng chặn ở trước mặt cô: "Chờ một chút, sáng nay cậu chưa ăn sáng phải không? Tớ mua sữa bò và bánh mì này, cậu ăn trước lót dạ nhé."
 
Lục Trà Chi nhìn thoáng qua thứ anh ta đang cầm, nhanh chóng quay mặt đi, giọng điệu lãnh đạm nói: "Không cần, cảm ơn."
 
Văn Khải Trạch đứng nguyên tại chỗ, nhìn chăm chú vào bóng lưng đang xa dần của Lục Trà Chi. Một lúc lâu sau, anh ta mới cúi đầu, ném bánh mì và sữa vào thùng rác.
 
Cơn đau cồn cào trong dạ dày dần lan ra không thể kiểm soát, Lục Trà Chi rảo bước nhanh hơn, sau khi đi qua ngã ba đường, cô bị ai đó khiêng một chiếc bàn dài có đạo cụ va vào vai.
 
Giây tiếp theo, có người nắm lấy cánh tay cô.
 
Lục Trà Chi quay đầu nhìn lướt qua.
 

Người nọ không mặc đồng phục học sinh. Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống, đeo một chiếc khẩu trang đen che gần hết khuôn mặt. Cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt lộ ra dưới phần tóc mái.
 
Sự kiện kỷ niệm thành lập trường này diễn ra rất hoành tráng. Rất nhiều đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp trường Trung học cơ sở số 1 đều trở về tham gia, khắp nơi đều có người không mặc đồng phục.
 
Lục Trà Chi không nhìn thêm nữa, vội vàng nói “cảm ơn” rồi rút tay ra, tiếp tục đi về phía trước.
 
Là thái độ cực kỳ phòng bị dành cho người lạ.
 
Đến phòng học đang trống, Lục Trà Chi ngồi vào chỗ của mình, mở túi sandwich ra.
 
Vai cô vẫn còn đau nhức do bị cú va vừa rồi, cô đưa tay xoa xoa, trong đầu nhớ lại người vừa đỡ mình lên.
 
Cô luôn cảm thấy bóng dáng anh ấy trông có chút quen mắt.
 
Lục Trà Chi nghĩ, có thể cô đã đói đến lú luôn rồi.
 
Không thể là anh ấy được.
 
-
 
Ăn sáng xong, Lục Trà Chi vứt rác vào thùng rác ngoài cửa rồi đi về phía hội trường. Phương Hòe Nhĩ đang đứng ở cửa,vừa nhìn thấy cô thì lập tức chạy tới nắm lấy tay cô bước vào trong: “Đã bắt đầu rồi, đi thôi.”
 
Trên bục diễn thuyết giắt đầy hoa trang trí, Hứa Hành Châu đang đứng phát biểu.
 
“Tôi vẫn nhớ rõ khi tôi mới đến trường trung học số 1, thành phố Sam vừa trải qua một trận động đất lớn. Tôi và hiệu trưởng Trương cùng nhau đi trong khu dạy học được dựng tạm bằng những thanh gỗ. Niềm khao khát tri thức in sâu trong mắt các em học sinh đã làm tôi vô cùng xúc động.
 
Thoáng cái đã qua gần mười năm, trường trung học số 1 đã được tái sinh từ trong hoang tàn, nhưng ánh sáng trong mắt các em học sinh vẫn không hề thay đổi.
 
Để khuyến khích các em phát triển toàn diện, Trí Hằng quyết định khen thưởng cơ hội du lịch đến thành phố Lê cho 20 học sinh xuất sắc. Về kế hoạch cụ thể, sau đây xin mời Hiệu trưởng Trương phổ biến chi tiết…”
 
Lục Trà Chi và Phương Hòe Nhĩ đến muộn, những hàng ghế trước đều đã không còn chỗ, hai người phải ngồi ở chỗ trong góc hàng cuối.
 
Lục Trà Chi nói chuyện phiếm với ba cô, Lục Chính Thiên, trên WeChat.
 
"Thành phố Lê à, một thành phố ven biển rất lớn đó. Được đến đó chơi thích thật." Phương Hòe Nhĩ nghiêng đầu dựa vào vai cô nói, vừa lúc nhìn thấy ảnh trong máy cô, ảnh mấy mẫu đồng hồ mới do Jaeger-LeCoultre phát hành năm nay.
 
[Lục Chính Thiên]: Con thích cái nào?
 
Lục Trà Chi nhẹ nhàng vỗ đầu Phương Hòe Nhĩ trên vai cô, gõ tin nhắn trả lời kèm theo tên của một mẫu đồng hồ.
 
[Lục Chính Thiên]: Được, vài ngày nữa ba sẽ gửi cho con. Có thích cái nào khác không?
 
Phương Hòe Nhĩ liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng hình hoa hồng trên tay Lục Trà Chi, khịt mũi nói: “Chắc khóc quá, là kẻ nghèo hèn như tôi đây không xứng chơi với công chúa bỏ trốn.”
 
Thành phố Sam là một thành phố nhỏ, các gia đình học sinh ở trường trung học số 1 dù có giàu sang đến đâu cũng khó có thể cho con mình chơi đồng hồ.
 
Đương nhiên, không ai nhận ra viên kim cương màu hồng trên tay Lục Trà Chi là kim cương hồng thật, giá cả cũng là bảy trăm nghìn nhân dân tệ thật.
 
Ban đầu Phương Hòe Nhĩ cũng không biết, sau đó vì thấy nhiều thứ hơn ở nhà Lục Trà Chi, mới dần dần hiểu hơn.
 
Lục Trà Chi gửi tin nhắn xong, cất điện thoại rồi nói: "Hình như hôm nay cổng trường ra vào tự do hơn, buổi trưa chuồn ra ngoài ăn không?"

 
"Phải thế chứ." Phương Hòe Nhĩ đồng ý.
 
Buổi sáng không có hoạt động gì, chỉ cần ngồi ở giảng đường nghe phát biểu. Chủ tịch Hứa phát biểu xong đến hiệu trưởng, hiệu trưởng phát biểu xong đến cựu học sinh nổi tiếng.
 
Lục Trà Chi nghe mà cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng cũng đeo tai nghe lên bắt đầu chơi game.
 
Lúc tất cả mọi người đều phát biểu xong, cô cùng Phương Hòe Nhĩ trở lại ký túc xá, thay quần áo thường ngày rồi đi lẫn vào đám đông cựu học sinh, lẻn ra ngoài ăn trưa.
 
Họ cùng ăn đồ Nhật ở một nhà hàng Nhật gần đó, đến khi thanh toán dường như cô lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
 
Một câu đáp án hoang đường chợt bật ra thật rõ nét trong lòng cô.
 
-
 
Vào lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, mỗi lớp đều phải tổ chức hoạt động ở sân bóng rổ. Hoạt động của lớp số 1 và lớp số 3 ở trường trung học phổ thông là mở tiệm bánh mì. Chỉ cần đặt trước bánh mì ở ngoài trường rồi mang vào bán trong trường là được. Trong lễ kỷ niệm này, những việc gian thương kiếm lợi từ chênh lệch giá đều trở nên chính đáng.
 
Trong tiệm có mở điều hòa, các học sinh lớp số 3 đội băng đô hình thỏ và đeo mặt nạ thỏ che nửa khuôn mặt, thay phiên nhau đứng trước quầy bán bánh mì.
 
Đến phiên Lục Trà Chi, cô đứng trước tủ kính, nhìn ổ bánh mì hình con thỏ bên trong, nghĩ đến con thú bông đã làm mình chờ suốt một tháng nay.
Quả nhiên đàn ông đẹp trai đều là kẻ lừa đảo.
 
Đã nói sẽ gửi cho cô mà một tháng kể từ ngày đó rồi, cô vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng con thú bông đâu.
 
Không biết nói gì.
 
Trong khi đầu óc cô đang vơ vẩn đi tận, có một người đến đứng trước tủ kính, dùng ngón trỏ tay phải gõ nhẹ vào mặt bàn.
 
Lục Trà Chi ngẩng đầu nhìn.
 
Đối diện với khuôn mặt mà cô ngày đêm nhớ đến.
 
Trái tim cô bắt đầu mất kiểm soát, đập liên hồi như nai con chạy loạn.
 
Anh không đeo khẩu trang như buổi sáng nữa, để lộ khuôn mặt như được các vị thần tạo tác tinh xảo bằng tất cả tình yêu.
 
Sân bóng rổ vốn đông đúc và ồn ào, nhưng giờ đây mọi thứ xung quanh đều như bị nhấn nút tắt âm.
 
Tất cả những gì cô nghe được là giọng nói nhẹ tênh của anh, nói với cô: “Một chiếc bánh mì thỏ.”
 
Lục Trà Chi chớp mắt, cúi đầu lấy ra một cái túi đóng gói: "Vâng, xin chờ một lát."
 
“Hôm nay tiệm có hoạt động, mua một con thỏ tặng một con.” Lục Trà Chi hơi cong khóe môi lên, đưa túi cho anh: “Mua một con thỏ nhỏ…”
 
Cô ngước mắt nhìn anh, trong đôi mắt dưới lớp mặt nạ thỏ ánh lên nụ cười rạng rỡ: "Tặng một con thỏ to như tôi nha."
 
Hứa Hữu Trì nhìn cô vài giây, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, đôi mắt đen bình lặng không chút gợn sóng.
 
Anh cụp mắt xuống, đặt một tờ mười nhân dân tệ lên quầy kính.

 
Khóe miệng cong lên của Lục Trà Chi cứng đờ.
 
Chẳng lẽ anh... không nhận ra cô sao?
 
Nụ cười trên mặt cô tắt dần, mím môi, bỗng thấy anh lại đưa tay ra.
 
Bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
 
Đưa đến trước mặt cô.
 
Trên bàn tay kia, chính là con thỏ bông màu hồng mà cô đã mong chờ bấy lâu nay.
 
-
 
Khi gần đến bữa tối, trên cao tràn ngập ánh sáng đủ màu.
 
Một nhóm người ngồi trong một gian hóng gió, quây quần xung quanh một chiếc bàn đá chơi trò thật hay thách. Luật chơi là người bên phải đưa câu hỏi cho người chỉ vào miệng chai.
 
Hôm nay Lục Trà Chi may mắn đến không tưởng, đã qua vô số vòng chơi, nhưng chai nước vẫn chưa hề quay về phía cô.
 
Cô luôn cầm trên tay chiếc móc khóa hình con thỏ lông xù, nụ cười trên môi luôn rạng rỡ, chưa hề phai nhạt.
 
Chai nước lại bắt đầu quay tròn trên bàn đá.
 
Phương Hòe Nhĩ đang ngồi bên phải của Lục Trà Chi. Hôm nay dường như cô ấy đã trở thành đứa trẻ được thần tiên ưu ái. Năm vòng chơi thì ba vòng quay tới cô ấy.
 
Đúng là quá đáng.
 
Cô ấy chắp hai tay lại, không ngừng lẩm bẩm: "Không phải mình, không phải mình, không phải mình..."
 
Tốc độ quay của chai nước chậm dần, phương hướng của nó từ từ tiếp cận Phương Hòe Nhĩ.
 
Đôi mắt cô ấy mở to, hơi thở cũng chậm lại theo.
 
Cuối cùng, cái chai lướt qua cô ấy, sau đó dừng lại.
 
Chỉ vào Lục Trà Chi.
 
Thời gian dường như đứng yên.
 
Lúc Lục Trà Chi ý thức được chuyện gì xảy ra, Phương Hòe Nhĩ ngồi bên phải đã vòng tay ra bá cổ cô, cười cực kỳ bất thiện: "Cục cưng, chọn thật hay thách, hả?"
 
“… Thách.” Lục Trà Chi bị ghì chặt, chỉ có thể ngả người ra sau, nghiêm túc nói: “Phương Hòe Nhĩ, cậu phải nhớ kỹ, người vừa hỏi cậu không phải là tớ, mà là Chu Cảnh Nghệ.”
 
“Tớ nhớ rất rõ mà.” Phương Hòe Nhĩ mỉm cười, giọng điệu dịu dàng, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng: “Người hỏi không phải cậu, người ồn ào lớn tiếng nhất chính là cậu.”
 
“…”
 
Lục Trà Chi ra sức thuyết phục: "Là một thanh niên tốt trong thời đại mới, chúng ta phải kiên quyết ngăn chặn hành vi lấy việc công trả thù riêng, cậu có hiểu không?"
 
Phương Hòe Nhĩ cầm lấy giấy bút, viết nguệch ngoạc hai dòng, gấp lại đưa cho Lục Trà Chi: "Đừng nói nhảm nữa, đi ra ngoài đưa cái này cho người khác giới đầu tiên cậu gặp đi."
 
"Làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ." Lục Trà Chi tiếp tục vớt vát.
 
Phương Hòe Nhĩ lạnh lùng nhìn cô, không hề bị lời nói của cô lay động.
 
Lục Trà Chi ngơ ngác nhìn cô ấy: “Cậu thật sự muốn như vậy sao?”
 

"Hay cậu nghĩ lại chút đi?"
 
"Chỉ một chút thôi."
 
Một lúc lâu sau, Lục Trà Chi nghiến răng cầm lấy tờ giấy rồi bước ra khỏi đình hóng gió.
 
-
 
Sau khi tham quan khuôn viên trường gần một buổi chiều, Hứa Hành Châu dẫn Hứa Hữu Trì chuẩn bị rời đi. Hiệu trưởng và các giáo viên chủ nhiệm đi theo hai cha con họ, cả đoàn người hoành tráng bước về phía cổng trường.
 
Hứa Hữu Trì lại đeo khẩu trang đen lên, kéo vành mũ lưỡi trai xuống, khắp người đều toát lên vẻ thờ ơ.
 
Khi sắp đến cổng trường, đột nhiên có người chặn anh lại.
 
Giây tiếp theo, một tờ giấy được nhét vào tay anh.
 
Anh ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cô gái kia vội vã bỏ chạy.
 
Hiệu trưởng bị hành động của học sinh nhà mình dọa cho đứng hình, chỉ sợ làm phật ý vị thái tử nhà ông lớn đầu tư: “Việc này, thực sự xin lỗi. Ngày mai chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc phê bình học sinh kia, không để hành vi này thành gương xấu…” 
 
"Không sao." Hứa Hữu Trì cầm tờ giấy trong tay nói: "Đừng phê bình cô ấy."
 
Hứa Hành Châu có chút hứng thú nhìn con trai mình, trấn an hiệu trưởng: "Không sao đâu, hiệu trưởng Trương. Hình như cô gái đó là người dẫn tôi đến hội trường buổi sáng phải không? Tôi nghe cô bé kể cho tôi rất nhiều chuyện ở trường học, là một cô bé rất ngoan." 
 
Hiệu trưởng Trương thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười xin lỗi nói: “Chủ tịch Hứa thật có con mắt nhìn người, cô bé là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh cấp 3 của thành phố chúng tôi, còn đạt giải về hội họa, rất ưu tú. Chỉ là vừa rồi..."
 
“Không sao đâu.” Hứa Hành Châu nghe xong, lại nhìn về phía Hứa Hữu Trì lãnh đạm bên cạnh, nụ cười trong mắt càng sâu: “Chỉ là hiểu lầm thôi, đừng phê bình cô bé.”
 
-
 
Trong xe, Hứa Hữu Trì đeo tai nghe vào, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hứa Hành Châu đột nhiên hỏi anh: “Con có biết cô gái đó sao?”
 
Hứa Hữu Trì quay đầu lại, lười biếng “Vâng” một tiếng.
 
Hứa Hành Châu nhướng mày: "Cho nên cô bé chính là nguyên nhân khiến con một hai phải trốn học đi theo ba đến thành phố Sam?"
 
Vành tai Hứa Hữu Trì nóng lên, không trả lời.
 
Không cần trả lời, đáp án đã quá rõ ràng rồi.
Hứa Hành Châu bỗng nhiên mỉm cười vỗ vỗ vai Hứa Hữu Trì: "A Trì đã lớn rồi, có chuyện giấu ba."
 
"Không có." Hứa Hữu Trì mơ hồ nói, ngón tay chạm vào tờ giấy trong túi áo khoác.
 
Hứa Hành Châu cười lắc đầu, nhắm mắt lại tựa vào ghế sau ngủ.
 
Hứa Hữu Trì do dự một lúc rồi lấy tờ giấy ra, mở ra xem.
 
Những con chữ trên mặt giấy giống như rồng bay phượng múa.
 
Bên trên viết…
 
"Cpdd, có anh là một."
 
?
 
*Giải thích cho mọi người một chút, cp là viết tắt của couple, có thể hiểu nôm na là đối tượng yêu đương, còn dd nghĩa là tìm tôi.
Cpdd, có anh là một = Tôi muốn yêu, có hứng thú thì tìm tôi nhé, nhưng tôi không chỉ tìm mỗi anh để thành cặp, anh chỉ là một trong những con cá tôi thả thính thôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận