Nam sinh yêu thích ngủ trần truồng giường dưới tên Xa Minh Dự, hắn đánh xong một trận game liền dơ chân đá lên nam sinh cáu kỉnh giường trên, làm hắn đột nhiên nảy lên một cái, nhìn đặc biệt buồn cười.
"Cười chết tôi, cậu mẹ nó nhìn như cá bị điện giật... Ôi chao! Đừng đánh lão tử... Trước tiên đừng đánh, tôi có chính sự nói cho cậu, Lưu Văn Nghị nhờ cậu tìm giúp hắn vài huynh đệ, tối mai đến quán net ngồi xổm bắt chước Trần Đạc."
"Cậu nói hay vậy, tôi đi đâu tìm người cho hắn được? Tôi bằng cái gì vì hắn mà đắc tội với hai tên kia? " Nam sinh giường trên vừa nghe, càng nóng nảy, "Cậu nghĩ đi lúc chơi bóng cậu ta còn biết chúng ta là huynh đệ sao? Tôi cho là cậu ta chơi bóng đã đủ điên rồ rồi, vừa đụng tới bóng liền thay đổi, sáu đời nhà cậu ta chắc cũng không nhận ra đây là ai. "
Nam sinh bóng rổ kia vừa rửa mặt xong, đi ra liền chen miệng nói: "Tôi đã nói với cậu rồi Xa Minh Dự, việc này nếu dám giúp Lưu Văn Nghị, cậu nhất định sẽ chết."
Năm chữ cuối bị hắn cắn nặng âm thanh, gằn từng chữ nói.
"Uầy, làm tôi sợ mất mật. " Xa Minh quái khí trêu nói: "Tôi vẫn sẽ đứng về phía Lưu Văn Nghị đấy, ngươi định như thế nào đánh chết tôi?"
Trong nhà vệ sinh, một nam sinh khác đột nhiên hô to một câu: "Cho cậu cùng Trần Đạc ngủ một giường, sáng hôm sau liền chuẩn đoán dính sida!"
Xa Minh Dự cười mắng, lớn tiếng nói lại: "Tôi không đứng về phía Lưu Văn Nghị nữa, tôi phục rồi."
Trong túc xá mọi người trừ Chu Nghệ đều cười khanh khách, Chu Nghệ nhìn bọn họ cười đến ngã chỏng vó lên trời, vẫn không hiểu được mắc cười chỗ nào, cậu vắt chéo chân nằm ngửa ở trên giường, cánh tay che lại mày, ngại ầm nhắm hai mắt lại.
Lưu Sướng trên cổ đắp khăn mặt, hắn từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy phòng ngủ mọi người đều bởi vì mình nói đang cười, chỉ có cái tên mới trông dữ dằn không phản ứng, liền nhìn Xa Minh Dự, ra hiệu hắn đi cùng bắt chuyện với Chu Nghệ.
"Huynh đệ, làm quen một chút?" Xa Minh Dự ngữ khí giận dữ lườm Chu Nghệ hô một tiếng.
"Khối 11 lớp 9, Chu Nghệ."
"Được, Chu Nghệ tôi nói nhìn cậu có chút gấp, cậu trông cũng không giống lớp 11, lưu ban hay học lại? "
Cảm giác đầu tiên của Xa Minh Dự dành cho Chu Nghệ chính là hung ác, cho dù hắn không làm gì, khuôn mặt kia cũng nhìn vô cùng dữ tợn, phối hợp với chiều cao gần mét chín, liền tạo cho người khác cảm giác ngột ngạc.
Cảm giác thứ hai chính là sự vững vàng, loại này chắc hẳn đã từng trải qua rất nhiều chuyện cho nên nhìn sẽ không như mấy tên tiểu tử lớp 11 vắt mũi chưa sạch, mà Xa Minh Dự khó giải thích được không muốn thừa nhận cái cảm giác này, vì vậy liền chua xót mà đổi thành nói Chu Nghệ trưởng thành đến già nua.
"Học lại hai năm."
"Cậu biết người nằm giường là ai không, " Lưu Sướng chặn hai bọn họ lại, nhìn Chu Nghệ nói: "Trần Đạc mà chúng tôi vừa nói nằm ở giường trên, nếu cậu muốn đời sống về sau hạnh phúc, cách hắn xa một chút, hắn nhiễm Hiv mấy năm nay rồi."
Chu Nghệ nghe xong trầm mặc một hồi, cậu không đem trọng tâm đặt ở câu "Trần Đạc ngủ ở giường trên", ngược lại bởi vì câu nói cuối cùng, nhớ lại đoạn video kia.
"Bị... Bị lây nhiễm sao."
"Tám phần mười là vậy, bên trong trường đều đồn rằng do hắn đã làm cùng rất nhiều nam nhân, năm ngoái sự việc này gây náo loạn thập trung nên mọi người đều gọi hắn là Trần Đạc chó điên. " Lưu Sướng nói tới chút tức giận, càng nói càng hăng: "Hắn coi trọng một nam sinh, biến thái theo dõi người ta như giám thị, cứng rắn không được còn muốn dùng sức mạnh, đem một người sống sờ sờ nhảy xuống từ tòa ký túc xá. Đệt, nói đến chuyện này tôi liền tức giận đến mức loét miệng, tên khốn này đến con chó còn không bằng. "
Nam sinh giường trên vẫn luôn im lặng mím môi một cái, "Được rồi ngậm miệng đi, buổi trưa Trần Đạc ở lại ký túc xá tôi không phát hiện cậu nói nhiều như vậy, cút nhanh lên giường ngủ đi."
Lưu Sướng nhìn hắn lẩm bẩm vài câu rồi mới nằm dài trên giường chơi điện thoại di động, Xa Minh Dự cũng cùng một nam sinh khác lập đôi chơi game.
Chu Nghệ đang ngủ gật thì nghe bọn họ lải nhải không dứt, rốt cục chờ bọn hắn ai vội việc người đó, cậu liền nhanh chóng xoay người nhắm mắt ngủ trưa.
Kỳ thực Lưu Sướng nói những lời kia Chu Nghệ có thể tóm tắt được tâm lý tên này, "Ăn thua gì đến ta" bốn chữ khái quát, cậu cùng Trần Đạc tổng cộng cũng không tiếp xúc qua mấy lần, đơn giản chính là lúc hắn định cho tên đầu trọc kia một quyền đã bị Trần Đạc đoạt trước mất.
Sau đó thiếu chút nữa đã mua nhầm chai nước Trần Đạc uống qua, tại nhà vệ sinh trùng hợp nhìn thấy hắn đánh người, bởi vì đánh chuyện thuốc lá có oán giận hai câu, buổi sáng đi học đụng mặt qua một lần, tiếp đến buổi trưa liền ăn cơm chung một bàn mà thôi.
Đêm nay dù sao cũng chỉ là ngủ chung một phòng mà thôi, dù sao cũng là người giường trên, người giường dưới, không liên quan đến nhau.
Chu Nghệ cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ, trái lại càng không ngủ được, đêm nay cậu muốn trốn ra quán net thức một đêm.
Chu Nghệ phát hiện mỗi lần cùng Trần Đạc ở chung một chỗ, liền khó giải thích được tâm tình dễ dàng kích động, kích động lớn đến mức như đi tàu lượn siêu tốc. Một giây trước vừa lúng túng không biết có nên hay không nói chuyện với hắn, một giây sau liền hận không thể nện một quyền lên mặt hắn.
Hơn nữa Chu Nghệ có dự cảm, cậu cùng Trần Đạc khẳng định có phương diện nào đó đối nghịch, sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận, đem đối phương đánh phục mới có thể hòa thuận ở chung.
Buổi chiều sau khi tan học, Chu Nghệ nhận được tin nhắn của Chung Vũ Khải.
- Đi tìm đại ca ta tự ôn chuyện đi
Cậu kinh ngạc nhíu mày, lập tức nhấc máy gọi Chung Vũ Khải nhưng không ai bắt, điện thoại vẫn luôn trong trạng thái chờ.
"Đại ca" trong miệng Chung Vũ Khải chính là Đặng Vinh Kỳ, cũng là người dẫn đầu đám đánh nhau.
Sau khi bị trường học tận diệt, Chu Nghệ cùng một đám huynh đệ đều đi tỉnh lị, chỉ có Đặng Vinh Kỳ không đi, như đứa nhóc bị bỏ rơi mà ở lại, hơn nữa hai năm qua hắn cùng Chu Nghệ liên hệ rất ít, chỉ có ngày lễ ngày tết mới chúc nhau một hai câu.
Chu Nghệ trước đây không nghĩ ra nguyên nhân, nửa năm mới đột nhiên hiểu ra, không chỉ hiểu mà còn cảm động lây một cái.
Đặng Vinh Kỳ đã sớm tách bản thân ra khỏi bọn họ.
Cắt đứt liên lạc với mấy anh em, không tham dự mấy cuộc nhậu cùng bọn họ, không chủ động xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, từ từ đem chính mình tách ra khỏi sinh hoạt cùng các bằng hữu, cuối cùng đem mọi người biến thành có cũng được mà không có cũng không sao. Sau đó, đổi sang một loại phương thức sinh hoạt khác, làm những việc có ý nghĩa, kết giao càng nhiều bằng hữu chất lượng hơn.
Những điều này, đều là những thứ mà Chu Nghệ muốn và cũng đang làm.