Chế Bạo

"Ai, tiểu tử cậu hai năm qua uống hoóc-môn à!"

Đặng Vinh Kỳ đau đớn mệt mỏi xoa gáy, ngưỡng mộ Chu Nghệ, hỏi: "Không khí trên đó có vị gì, có ngọt không? "

Chu Nghệ: "Lạnh."

Đặng Vinh Kỳ cao giọng cười ha hả, vỗ vào cánh tay cậu hỏi: "Cao bao nhiêu?"

"Không sai biệt lắm, chắc 188cm."

Đặng Vinh Kỳ nhất thời cảm thấy được chính mình tự rước lấy nhục, hỏi rõ trái lại càng bị đả kích, hắn cùng Chu Nghệ bằng tuổi nhau, hắn đã bí mật nhét thêm hai miếng độn giày mới thật giả lẫn lộn đến 179cm, thứ chiều cao này đã khiến hắn phải đau đầu một khoảng thời gian.

"Tôi đêm qua mới biết cậu trở lại, cậu cũng không chào hỏi tôi một tiếng." Đặng Vinh Kỳ nói xong vừa vặn thấy một chiếc taxi, hắn bắt xe, giúp Chu Nghệ mở cửa xe sau đứng ở một bên, bảo cậu lên trước.

"Đại ca khách khí như vậy, " Chu Nghệ cười nói, chờ Đặng Vinh Kỳ ngồi vào, cậu lại hỏi: "Đi đâu vậy? "

Đặng Vinh Kỳ trước tiên nói tên nhà hàng cho tài xế, sau đó quay đầu nói với Chu Nghệ: "Đi uống chút rượu, Chung Vũ Khải nói tôi dẫn cậu đi cùng Hàn Chiêu làm quen một chút. Sau này cậu có ngứa tay đánh người, Hàn Chiêu sẽ giúp cậu thu dọn tàn cuộc, tôi không giúp được cậu nhiều, bây giờ tôi như phụ nữ hoàn lương, chị dâu cậu đến cả nắp bia cũng không cho tôi liếm. "


Chu Nghệ vui vẻ một chút, đùa giỡn nói: "Trong nhà Phương Tế tất cả đều là bình rượu nắp, nếu không tôi và cậu cùng nằm trên đất liếm, chị dâu cũng không ngăn được hai ta."

"Chu Nghệ! " Đặng Vinh Kỳ cực kỳ nghiêm túc nhìn hắn, "Tôi không doạ cậu đâu, nếu tôi thật sự dám liếm, cô ấy liền dám đem tôi cất vào bao tải sau đó quăng xuống mấy mương hôi thối đó! "

Chu Nghệ cười cười, cậu vẫn là lần đầu tiên thấy Đặng Vinh Kỳ có thể nguyện ý bị người khác quản.

Kỳ thực suy nghĩ kỹ một chút, Đặng Vinh Kỳ từ lúc bắt đầu đã không giống với bọn họ, hắn đi đầu đánh nhau khiến thanh danh thối đến không thể thối hơn, dù vậy lại không hề buông thả bản thân đi đến tỉnh lị giống những người khác. Ngược lại, đến nơi khác sống cuộc sống của một người bình thường, không giống với Mã Vấn Sơn hay Hàn Chiêu sau khi đánh nhau xong đi đến tỉnh lị, trở thành một tên côn đồ lưu manh không thể làm được bất cứ việc gì đàng hoàng.

Hắn đã làm một điều rất sáng suốt: Rời xa những người có thể dẫn hắn đi sai đường, những người có thể phá hoại tương lai hắn, sau đó mai danh ẩn tích, làm phai dần ký ức của mọi người đối với hắn, hướng lại con đường đúng đắn đi tới.

Xe dừng lại tại một nhà cửa hàng đồ nướng, lúc hai người xuống xe Đặng Vinh Kỳ khoác tay lên vai Chu Nghệ dặn dò: "Hàn Chiêu hiện tại là cảnh sát trong trại giam, sau khi đi vào nhớ chào hỏi hắn một câu, tạo cho hắn chút hảo cảm cũng không cần nhiều lời, thuận tiện lưu lại số hắn, chờ sau này ngày nào đó cậu ngồi xổm trong trại giam, hắn nhất định có thể giúp đỡ được việc."

"Không phải, anh hai à! " Chu Nghệ bất đắc dĩ nở nụ cười: "Cục cảnh sát tôi đều phải đi vòng qua, có thể phạm chuyện gì đến nỗi vào đó ngồi chứ, cậu đang nguyền rủa tôi à. "

Đặng Vinh Kỳ không nói tiếp, vào cửa liền đi tìm Hàn Chiêu sau đó mang Chu Nghệ tới bàn, nửa đường nhỏ giọng nói thầm một câu: "Nhìn thấy tên ngồi cạnh Hàn Chiêu không, tên đó cứ ba ngày lại bị cảnh sát tóm một lần. "

Chu Nghệ nhìn sang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Đạc đang ngồi đối diện.


....

Hai ngày nay tần suất cậu gặp Trần Đạc cao đến không nói nên lời. Chu Nghệ kinh ngạc nhíu mày, nghiệt duyên này sâu nặng đến mức không biết nói gì cho phải.

Hàn Chiêu kẹp đuốc thuốc giữa hai ngón tay, hắn gảy gảy khói xuống đất, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Đạc đang nhìn Chu Nghệ, thuận miệng hỏi: "Quen biết sao? "

Trần Đạc gật gật đầu, "Có biết, không quen."

"Ăn xong bữa này liền quen. " Hàn Chiêu ngồi vào đối diện Đặng Vinh Kỳ hỏi thăm một chút, sau đó liếc mắt nhìn Chu Nghệ, nói: "Uống được không? "

"Có thể."

Hàn Chiêu người này thoạt nhìn có vẻ dễ gần, Chu Nghệ trước khi tới còn hơi lo lắng, hiện tại nhìn thấy một đĩa thịt nướng chỉ cảm thấy vô cùng đói bụng.

"Nếu Chung Vũ Khải không muốn cho cậu mang tiểu tử này lại đây, cậu định không bao giờ liên lạc với tôi đúng không? " Hàn Chiêu đem một bình rượu đế đưa cho Chu Nghệ, nói với Đặng Vinh Kỳ: "Tốc độ tin tức của cậu cứ như trên núi vừa mở mạng vậy, Trung thu năm ngoái tôi nhắn cho cậu, thanh minh năm nay mới trả lời, không còn muốn chơi với tôi à? "

"Có việc nên quên trả lời thôi. " Đặng Vinh Kỳ uống một hơi hết chai bia, ợ xong lau miệng sạch sẽ miệng liền lấy thêm vài dĩa xiên nướng, cũng không quên lấy cho Chu Nghệ mấy xuyến.


Chu Nghệ nhận lấy nói tiếng cảm ơn, rõ ràng Đặng Vinh Kỳ đây là đang nhắc cậu im lặng ăn cho no, vì thế liền cúi đầu chuyên chú ăn. Hàn Chiêu cùng Đặng Vinh Kỳ ở bên tai tán gẫu không ngừng, bữa ăn này đến bây giờ thậm chí còn không có ba giây lúng túng hay trầm mặc.

Chung Vũ Khải có thể suy nghĩ chu đáo cho Chu Nghệ đến vậy là vì biết cậu tính tình lãnh đạm, không giỏi giao tiếp với người khác nên mới cho Đặng Vinh Kỳ tới giúp đỡ.

Hàn Chiêu cùng Đặng Vinh Kỳ tán gẫu xong về bản thân liền đem đề tài chuyển đến Trần Đạc cùng Chu Nghệ đang vùi đầu ăn hỏi: "Hai ngươi học cùng trường à? "

Trần Đạc cùng Chu Nghệ đồng thời ừ một tiếng.

"Không khí ngột ngạt này cứ như từ trong bụng mẹ đi ra vậy. " Đặng Vinh Kỳ bị phản ứng của hai người chọc cười, cười cười nói: "Hai ngươi khá giống nhau, đám lưu manh chúng ta đám cũng có hai người thành tích học tập trâu bò, không giống với Hàn Chiêu còn chưa đụng vào sách giáo khoa lớp năm, Tam tự kinh cũng chỉ có thể mò mẫm cẩu thả. "

"Đừng có thả rắm! " Hàn Chiêu cười mắng, hắn quay đầu định nói Trần Đạc hai câu, lại nhìn thấy Trần Đạc hạ thấp người, lấy ngón tay kìm sau gáy ấn ấn mấy cái mấy, nụ cười nhất thời thu lại.

Hắn mò tới bên cổ Trần Đạc, một bên giúp hắn xoa xóa xương sống một bên thấp giọng nói: "Hai ngươi đều học chung một trường, có việc liền giúp đỡ nhau một cái, sau đó phải bảo đảm đừng gặp chuyện trên đường. Chu Nghệ nói lần này trở về là muốn đi thi đại học lấy bằng tốt nghiệp, ngươi cùng Cát Triệu Lâm đi gây sự cũng đừng mang theo cậu ta. "

"Được." Trần Đạc cúi đầu đáp một tiếng.

Chu Nghệ nhìn hắn đáp ứng sảng khoái gọn gàng như vậy, nghĩ thầm Trần Đạc còn không biết hai người bọn họ đã giúp đỡ nhau đến mức ngủ cùng giường tầng đi, cậu cảm thấy được cuộc chiến sớm muộn cũng xảy ra, có khi là tối nay trong ký túc xá luôn.

"Được rồi, cũng gần tám rưỡi rồi, giờ này bắt xe có thể phải đợi hơi lâu, ngươi cùng Chu Nghệ về trường đi." Đặng Vinh Kỳ nhìn đồng hồ trên tay, giục xong Trần Đạc lại từ trong cái đĩa cầm lên vài xiên nướng bỏ vào túi nhựa đưa cho hắn, cố ý đánh đố nói: "Hiểu hay không?"


"Hiểu." Trần Đạc nhận bịch xiên nướng, đứng lên nói với Chu Nghệ: "Đi thôi."

Chu Nghệ gật gật đầu, tạm biệt Hàn Chiêu cùng Đặng Vinh Kỳ xong liền cùng Trần Đạc rời đi.

Ngay lúc vén rèm cửa đi ra, Chu Nghệ liền cảm nhận được sự lúng túng tăng vọt trong nháy mắt, hai người như hai người câm đứng ở ven đường, ai cũng không thèm mở miệng.

Vừa nãy trên bàn ăn có Hàn Chiêu cùng Đặng Vinh Kỳ tán gẫu tạo bầu không khí, Chu Nghệ không cảm thấy nửa điểm lúng túng, hiện tại đến phiên cùng Trần Đạc một chỗ, không khí hít vào mũi cũng lúng túng có vị chua.

"Đón xe hay đi bộ."

Trần Đạc đại khái đã không chịu được bầu không khí cứng nhắc này, mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc.

"Đi bộ đi, coi như sau khi ăn xong tản bộ." Chu Nghệ nói.

Trần Đạc ừ một tiếng, xoay người đi ở phía trước, Chu Nghệ hai tay cắm ở trong túi, không nhanh không chậm đi theo phía sau, giữa hai người từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách hai mét.

Chu Nghệ đi tới, đột nhiên phát hiện từ phía sau nhìn Trần Đạc cũng rất đẹp mắt, trước hắn vẫn cảm thấy Trần Đạc mặt trắng như trang điểm, hiện tại mới phát hiện sau gáy hắn so với mặt còn trắng hơn một tone, vóc người cao gầy, vai rộng chân thẳng, lộ ra một đoạn cổ chân cũng rất trắng.

Bóng lưng này là thật rất dễ nhìn, trong lòng hắn có chút đố kỵ mà thừa nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận