Jayden ở căn nhà của mình đang liên hệ với mấy người quen biết ở toà soạn tìm cách dẹp đi mấy tờ báo đăng tin đó.
Anh không muốn gây phiền phức cho Tăng Thư, việc này có lẽ tốn một chút thời gian bởi anh không quen ai ở thành phố này cả.
Bỗng lúc này người quen của anh gọi đến nói mấy tin tức đó đã bị dìm xuống, rất nhanh sẽ không ai tìm được.
Jayden trong lòng cảm thấy rất kì lạ, không hiểu là ai đã nhúng tay vào.
______________________________________________
Tăng Thư cuối cùng cũng rời khỏi nhà cùng Dương Hàn.
Anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng gia đình ở ngoại ô, trang trí vừa truyền thống lại có vẻ đơn sơ.
"Ông nội không thích ồn ào nên thường đến đây ăn sáng" Dương Hàn nắm tay cô đi vào nhà hàng nói.
Cô gật gật đầu, đúng là khác xa với hương vị giữa lòng thành phố mà cô thường ở.
Anh dẫn cô đến một gian phòng lớn đã đặt trước, vừa mở cửa thì ông nội đã ngồi ở trong.
"Cháu chào ông" Tăng Thư cùng Dương Hàn đồng loạt nói.
"Được rồi, ngồi đi" Ông nội Dương cười nói.
Tăng Thư nhìn thấy trên bàn có ấm trà, mùi trà thơm thoang thoảng rất dễ chịu.
Lúc này Dương Hàn cầm lấy ấm trà rót vào ly của ông, sau đó lại nhìn sang Tăng Thư,
"Em có thể uống trà không?"
"Được ạ" Tăng Thư nói.
Dương Hàn bỗng nhiên cảm giác giọng điệu ngoan ngoãn của cô thật dễ nghe lại đáng yêu.
Anh hơi nghiêng người nói khẽ vào tai cô:
"Nếu em không muốn uống trà cũng không sao, anh giúp em gọi đồ uống"
Tăng Thư cười ngọt ngào nhìn anh:
"Không sao, em uống được"
Dương Hàn xoa đầu cô.
Hiểu chuyện vậy sao?!
"Hai đứa thì thầm to nhỏ gì vậy? Ông già như ta trở thành bóng đèn rồi" Ông nội Dương cảm giác như bản thân tàng hình vậy liền lên tiếng
Tăng Thư nghe vậy nhanh chóng giải thích:
"Ông đừng giận, bọn cháu..."
"Không sao, ông nội trêu em thôi" Dương Hàn nhìn cô bối rối liền phì cười cắt ngang lời cô.
Bảo bối nhà anh đúng là dễ bị lừa.
"Cô ấy da mặt mỏng, ông tiếp tục trêu thì cô ấy sẽ chạy mất"
Ông nội Dương nghe vậy cũng nhận ra biểu cảm bối rối của cô.
Ông thật là không cố ý, chỉ là ông đã quen với cách nói chuyện này với Dương Hàn.
Nhưng ông thật sự sợ cô sẽ chạy mất, đứa cháu dâu vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như vậy không lý nào lại bị ông dọa bỏ đi.
Ông nội Dương cười hiền hậu nói với Tăng Thư:
"Cháu đừng sợ, ông chỉ đùa thôi"
Tăng Thư gương mặt tươi cười: "Không có gì đâu ạ"
Ông nội Dương đã tuỳ ý chọn mấy món ăn sáng.
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện.
Tăng Thư tuy không nói chuyện nhiều nhưng cô vẫn không đuổi kịp tốc độ ăn uống của Dương Hàn và ông nội, hay nói đúng hơn là cô ăn khá chậm, đặc biệt hôm nay bụng cô có gì đó rất lạ, ăn uống không ngon chút nào.
Tăng Thư nhìn sang Dương Hàn thấy anh đã ăn xong.
Cô khẽ nhìn ông nội Dương ngồi đối diện, ông cũng đã ăn xong.
Trên bàn ăn chỉ còn cô đang ăn, Tăng Thư đột nhiên cảm giác hơi ngại.
Cô đẩy nhanh tốc độ ăn uống của mình.
"Không cần vội" Dương Hàn thấy cô ăn nhanh hơn anh liền nói.
Anh sợ bảo bối nhà mình không thoải mái.
Tăng Thư ừm một tiếng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô lại cảm giác Dương Hàn xem cô như trẻ nhỏ vậy, cô muốn lấy lại một chút tự trọng:
"Bình thường em không ăn chậm như này"
Dương Hàn phì cười xoa xoa đầu cô, giọng nói ấm áp:
"Được rồi, được rồi, bình thường em ăn không chậm"
Ông nội Dương cũng không ngại đợi cô ngồi ăn.
Ông càng cảm thấy như thế này mới có cơ hội ngồi nói chuyện nhiều hơn với đứa cháu trai này.
Hơn nữa nhìn thấy Dương Hàn cùng Tăng Thư thân mật như vậy ông lại muốn bồng cháu.
Không biết thằng nhóc này sao lại chậm chạp như vậy?!
Hai người lại tiếp tục nói chuyện, Tăng Thư nghe thoáng qua đều là chuyện nhà.
Đại khái ông vẫn phàn nàn chuyện Dương Hàn ít khi về nhà, sau đó đảo một vòng lại quay về chuyện nhanh chóng sinh cháu để ông có thể người làm bạn.
Tăng Thư nghe đến đều ngại ngùng không thể tả.
Lại thêm biểu cảm khiêu khích của Dương Hàn làm cô càng không thể tịnh tâm được.
______________________________________________
Lát sau rất nhanh Tăng Thư cũng ăn xong, cô cảm thấy cả người có chút khó chịu.
Bụng cô càng ngày càng đau.
Tăng Thư tay xoa nhẹ bụng rồi lại tiếp tục nói chuyện với ông nội.
"Ông nội! Sao lại trùng hợp như vậy?" Thẩm Như Ý bỗng nhiên xuất hiện rồi đi đến chỗ ba người đang nói chuyện.
Ông nội Dương cũng vui vẻ mời cô ta ngồi lại.
Họ Thẩm cùng họ Dương đã qua lại trước cả khi Dương Hàn được sinh ra.
Trùng hợp Thẩm Như Ý cùng Dương Hàn lại đồng loạt chào đời, ông nội Dương tận mắt nhìn thấy Thẩm Như Ý lớn lên, xem cô như cháu gái vậy.
Mà Thẩm Như Ý lúc nào cũng quây quẩn bầu bạn với ông nội Dương, rất biết cách lấy lòng ông.
"Ông nội, mấy hôm nay trời lạnh, ông cẩn thận đừng để nhiễm lạnh" Thẩm Như Ý ân cần nói.
Cô ta còn thuận tiện rót thêm trà giúp ông.
Tiểu Vũ bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật khó mà so sánh với Thẩm Như Ý, cô ta vừa tinh tế lại hiểu rõ ông nội thích gì.
Cảm giác như người một nhà vậy.
Hơn nữa nhìn thế nào Thẩm Như Ý cũng rất ra dáng con gái hơn cô, dáng vẻ dịu dàng lại nhu mì.
"Cháu dâu, con còn muốn ăn gì thêm không?" Ông nội Dương bỗng lên tiếng hỏi Tiểu Vũ, hai chữ 'cháu dâu' cũng đặc biệt nói vừa chậm vừa rõ.
Mọi người ai nghe được cũng hiểu rõ ý tứ của ông nội Dương.
Ông có thể vui vẻ trò chuyện với Thẩm Như Ý, nhưng trong lòng người cháu dâu chỉ là Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ ngơ ra trong giây lát, cô hiểu ý ông.
Trong lòng càng thêm cảm động.
Cô lắc nhẹ đầu:
"Cháu ăn no rồi ạ"
"Vậy được, cháu đừng ngại, cũng không cần tiết kiệm giúp A Hàn"
Tiểu Vũ cười nhẹ, cô nhìn sang Dương Hàn.
Anh xoa nhẹ đầu cô:
"Chúng ta về nhà" Dương Hàn không thích Thẩm Như Ý, mà cô ta xuất hiện ở đây cũng làm tâm trạng của anh không tốt.
Hơn nữa cô ta còn có ý thù địch với bảo bối nhà anh, ông nội lại có ở đây, Dương Hàn không muốn ông nội khó xử, cũng không muốn để Tiểu Vũ chịu thiệt thòi.
Lúc nãy Tiều Vũ còn liên tục xoa bụng, gương mặt trắng bệch.
Tuy cô vẫn luôn tươi cười nhưng anh chắc chắn cô đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Ừm" Tiểu Vũ gật đầu.
Cả hai chào hỏi ông nội một chút rồi rời đi.
Dương Hàn tất nhiên lái xe đưa cô về nhà mình.
Trên đường đi Tiểu Vũ cảm giác bụng của mình đau quặn lên, cô tựa đầu vào ghế hai mắt nhắm chặt.
"Em sao vậy? Bụng khó chịu chỗ nào sao?" Dương Hàn nhìn sang thấy cô ôm bụng, biểu cảm không ổn liền lo lắng hỏi.
"Em không sao" Tiểu Vũ cố chấp nói.
Dương Hàn biết cô sẽ nói như vậy.
Anh bây giờ đang bận lái xe, không thể làm gì được, đợi đến khi về nhà nhất định sẽ hỏi rõ Tiểu Vũ.