Chế Tạo Hào Môn

Lúc này, Nhạc Khánh Ninh đầy tức tối, lúc Hoắc Khải cho người tới mời anh ta, Nhạc Khánh Ninh đã dự tính, nhất định phải tận lực bôi đen Hoắc Khải!

Anh ta nhìn Cố Phi Dương và Nhạc Văn Văn bên cạnh, hai mẹ con có vẻ rất lo lắng, nhưng sự lo lắng đó lại không phải vì anh ta.

Giữa hai bên còn ít nhất bốn nhân viên bảo vệ không cho Nhạc Khánh Ninh có bất cứ cơ hội nào làm tổn thương người khác.

Có vài phóng viên của mấy hãng truyền thông không nhịn được, đi qua hỏi: “Anh chính là anh Nhạc đã tung tin nóng đó sao? Xin hỏi, anh và cô Cố thật sự là vợ chồng?”

“Đương nhiên, nếu không tin, các anh chị có thể đến cục dân chính để kiểm tra hồ sơ”, Nhạc Khánh Ninh nói.

“Nếu nói như vậy thì anh Lý, ông chủ của Hi Vọng Mới thật sự đã chen chân vào hôn nhân của anh?”

“Đương nhiên! Anh ta cướp vợ và con gái tôi, còn tẩy não họ, khiến bây giờ cả hai mẹ con đều không nhận tôi!”, Nhạc Khánh Ninh nói với vẻ mặt phẫn nộ: “Tôi luôn ngưỡng mộ thành tích của công ty Hi Vọng Mới. Công ty này chính là sự tự hào của quốc gia. Nhưng tôi không ngờ, ông chủ của công ty lại là loại ác thú! Có lẽ, anh cảm thấy gia đình tôi không quyền không thế, có thể tùy ý bắt nạt, nhưng tôi nói cho anh biết, không thể nào làm như thế đâu! Chỉ cần tôi còn sống thì không cho phép bất cứ ai chà đạp lên người dân thường như vậy! Cho dù anh có thân phận cao đến đâu, đạt được thành tựu lớn như thế nào cũng không được!”

Thái độ hùng hồn của Nhạc Khánh Ninh nhận được sự đồng tình của đám đông. Phần lớn mọi người đều vô cùng phản đối với cái gọi là đặc quyền, vì bản thân họ không có đặc quyền nên đương nhiên cũng không hi vọng người khác có được. Đây chính là cái gọi là công bằng.

Thành tựu mà Hoắc Khải đạt được quá lớn, lớn đến mức khiến người khác không biết nên tìm ra tật xấu của anh từ đâu.

Bây giờ, Nhạc Khánh Ninh tỏ ra bộ dạng hết lòng vì chính nghĩa thế này, đương nhiên là sẽ dễ dàng nhận được sự đồng tình của người khác.


“Anh nói bậy bạ gì thế!”, Cố Phi Dương tức giận hét lên với Nhạc Khánh Ninh.

Nhạc Khánh Ninh bày ra vẻ như nạn nhân vô tội, nói: “Mọi người xem, tôi nói không sai chứ”.

Một số phóng viên quay sang ngay hỏi Cố Phi Dương: “Cô Cố, xin hỏi cô thật sự sống cùng anh Lý sao? Chắc là cô biết anh ta là người đã có vợ chứ. Làm như thế, lẽ nào không cảm thấy xấu hổ à? Cô làm như thế, có cảm thấy có lỗi với chồng, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đến sự phát triển bình thường của con gái? Hay phải nói là đối với xã hội mang lại những ví dụ tiêu cực?”

Cố Phi Dương bị mấy phóng viên hỏi đến run rẩy, không biết nên trả lời thế nào.

May mà Hoắc Khải đã chú ý tới tình huống bên này, kịp thời cho người giải tán những phóng viên kia.

Hoắc Khải cũng tự đi tới bên này, đưa tay ra trước mặt Cố Phi Dương.

Hành động của anh khiến tất cả phóng viên không nhịn được đứng dậy, vội vã chụp lại cảnh tượng này.

Thấy Hoắc Khải giơ tay qua, Nhạc Khánh Ninh gào lên: “Lý Phong, anh ức hiếp người quá đáng quá!”

Hoắc Khải không thèm quan tâm đến anh ta, chỉ nhìn Cố Phi Dương.

Mà Cố Phi Dương thì đã rơi đầy nước mắt, lắc đầu nhìn Hoắc Khải. Cô ta không hi vọng có người khác nhìn thấy cảnh này, cô ta muốn trong ấn tượng của mọi người trên thế giới này, Hoắc Khải vĩnh viễn là người luôn sáng chói và vĩ đại.


Nếu mình là một vết nhơ trong đời anh, vậy thì đoạn tình cảm này cũng xong rồi.

Nhưng, Hoắc Khải cũng không cho cô ta cơ hội rời đi, thấy Cố Phi Dương không đến, anh dứt khoát tiến lên phía trước, chủ động nắm lấy tay cô ta.

Cố Phi Dương theo phản xạ giãy dụa, Hoắc Khải nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, tất cả đã có anh”.

Lời nói dịu dàng, vẻ mặt kiên định khiến Cố Phi Dương nhận ra điều gì đó.

Mắt cô ta đỏ hoe, nói: “Không thể như thế, anh…”

“Không sao”, Hoắc Khải khẽ cười, sau đó nói với Nhạc Văn Văn: “Đi thôi, chúng ta cùng đi”.

Nhạc Văn Văn không cự tuyệt, ngoan ngoãn đi theo, nhưng đi được vài bước thì thỉnh thoảng lại quay về phía sau nhìn Nhạc Khánh Ninh.

Bởi vì, đây là bố đẻ của cô bé, cũng là người đàn ông duy nhất giúp cô bé không bị các bạn chê cười.

Dắt tay Cố Phi Dương đến phía sân khấu, Hoắc Khải đứng trước micro, Cố Phi Dương nhìn Ninh Thần, có chút hoảng hốt nói: “Cô, cô Ninh, tôi…”


Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ta, Ninh Thần không thể nào tức giận nổi, cô chỉ cảm thấy vô cùng thương cảm với cô ta.

Cô đứng lên, đi tới bên cô ta, nắm lấy bàn tay còn lại, nói: “Đừng lo, chúng ta cùng đối diện với mọi chuyện”.

Thấy vẻ dịu dàng và cách cầm tay của Ninh Thần khiến Cố Phi Dương hiểu ra điều gì đó.

Đúng lúc này, Hoắc Khải lên tiếng.

“Hôm nay, tôi mời các anh chị phóng viên trong giới truyền thông tới, lý do rất đơn giản. Anh Nhạc đã tung tin cho giới truyền thông, nói tôi và Cố Phi Dương có tình cảm nam nữ không chính đáng. Tại đây, tôi muốn nói rõ với các vị, anh ta nói không sai. Tôi thừa nhận chuyện này”, Hoắc Khải nói.

Trong lòng Cố Phi Dương nghẹn lại, cũng rõ ràng cảm thấy lực nắm tay của Ninh Thần cũng tăng mạnh một chút. Rõ ràng là tâm trạng của cô cũng không bình tĩnh như cô đang thể hiện.

Các phóng viên của các hãng đều trở nên phấn kích, tách tách chụp ảnh, Hoắc Khải tự thừa nhận chuyện này, nhất định sẽ là tin cực nóng!

Nhưng rất nhiều người cũng như Nhạc Khánh Ninh, đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không hiểu tại sao Hoắc Khải lại thừa nhận.

Dựa vào sức ảnh hưởng của Hi Vọng Mới chỉ cần bộ phận quan hệ công chúng mở miệng thì chuyện này nhất định có thể giải quyết, thậm chí không bị quá nhiều người biết.

Nhưng cho đến nay, bộ phận quan hệ công chúng của Hi Vọng Mới cũng không can thiệp vào chuyện này, mà lại giữ thái độ im lặng.

Giờ đây, Hoắc Khải tự mình thừa nhận, khiến người ta cảm thấy khó hiểu, tại sao anh phải làm như thế.

Không thể nói, đây thật ra là ông chủ Lý sắp đặt để đối phó với đối thủ nào chứ?


“Các vị không cần nghĩ nhiều. Ý tôi nói ý đơn giản. Nhưng cần nói rõ một điều, tôi và Cố Phi Dương đều không phải là kẻ thứ ba. Tôi không phải là kẻ thứ ba và cô ấy cũng vậy”, Hoắc Khải nói: “Hai người chúng tôi yêu nhau chân thành, hi vọng có thể cùng nhau xây dựng một gia đình mới. Đương nhiên, điều này không phải có nghĩa là bỏ rơi Ninh Thần. Tôi nghĩ, mọi người hiểu tôi đang nói cái gì”, Hoắc Khải nói.

“Vô liêm sỉ! Cô ấy là vợ tôi, anh cùng với cô ấy bên nhau không phải là kẻ thứ ba thì là cái gì! Lại còn thật lòng yêu thương, thật không biết xấu hổ!”, Nhạc Khánh Ninh xông tới chỉ thẳng vào mặt Hoắc Khải.

Mấy nhân viên bảo vệ giữ anh ta lại, không để anh ta đi lên phía trước.

Hoắc Khải xua tay, ra hiệu nhân viên bảo vệ không cần ngăn cản, sau đó nói: “Sau khi nói rõ về sự việc này, tôi muốn nói một sự thật. Đó chính là, tôi và cô Cố đã gặp nhau rất nhiều năm về trước, lúc đó Hi Vọng Mới chỉ là một cửa hàng Taobao nhỏ ít người biết đến”.

Hoắc Khải nói về quá trình quen biết Cố Phi Dương, cả chuyện Cố Phi Dương rời đi sau đó gặp nhau ở một thành phố khác, tiếp đó bị bắt cóc, sống chết trong gang tấc thì tình cảm của hai người mới bùng cháy.

Những chuyện này, Hoắc Khải đều nói rõ ràng một năm một mười.

“Có lẽ có người sẽ cảm thấy đây là câu chuyện lừa người, nhưng tôi muốn nói cho mọi người, nếu tôi muốn viết chuyện vậy thì bộ phận quan hệ công chúng có thể làm được, không cần tôi đích thân nói về điều này. Hơn nữa, câu chuyện mà họ nói có thể dễ dàng được thấu hiểu và tiếp nhận hơn”, Hoắc Khải nói: “Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, để tiếp nhận Cố Phi Dương thì đối với gia đình chúng tôi cũng là điều vô cùng khó khăn. Vì chúng tôi đều biết, đạo đức không cho phép làm như vậy, nhưng tôi vẫn làm. Không vì điều gì khác, chỉ vì cô ấy là một người phụ nữ tốt, không nên gặp phải nhiều gian khổ trong cuộc đời như vậy. Là một người đàn ông, tôi cũng không thể từ bỏ một người phụ nữ nguyện chết vì tôi, cứ thế rời khỏi thế giới này. Cho nên, tôi chọn lựa chấp nhận tình cảm này, cho dù sẽ bị chỉ trích của tất cả mọi người”.

“Diễn, diễn tiếp đi, đừng nói như kiểu hai người đóng phim thần tượng như vậy chứ, có ý nghĩa sao? Cũng không thay đổi được sự thật bẩn thỉu này!”, Nhạc Khánh Ninh tiếp tục chửi mắng.

Hoắc Khải nhìn anh ta, nói: “Tình cảm của tôi và Cố Phi Dương không thể nói bằng cái từ bẩn thỉu này. Thế còn anh, tôi muốn hỏi anh mấy câu. Mấy năm nay, anh đi đâu? Tại sao anh lại bị xóa khẩu?”

“Tôi…”, Nhạc Khánh Ninh mở miệng, muốn giải thích vài câu, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.

Hoắc Khải không cần anh ta giải thích mà nói tiếp: “Để tôi nói thay anh nhé. Sau khi khởi nghiệp thất bại, anh chọn lựa trốn tránh. Bỏ rơi người vợ vừa mới sinh con, ném lại một đống nợ, bốc hơi trên thế giới. Trong mấy năm nay, anh chạy khắp đất nước, có tình cảm với người phụ nữ khác, thậm chí sinh con. Nhưng hai mẹ con đó cũng rất đáng thương, bệnh tật mà chết, sau đó anh mới trở lại. Nếu không thì bây giờ anh sẽ không còn gọi là Nhạc Khánh Ninh nữa mà là một cái tên khác. Bởi vì người tên là Nhạc Khánh Ninh này đã vì mất tích quá ba năm mà bị tuyên bố là đã chết rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận