Chè Xanh Rượu Ngọt

Thiếu niên đắm chìm trong hương chè thanh dịu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ không mộng mị, không có những thứ khiến cậu chán ghét cùng sợ hãi, thậm chí chính bản thân cậu cũng không còn tồn tại.

Duy chỉ có hương vị kia khiến cậu quyến luyến.

Sau khi ngủ dậy, hai người lại cùng trải qua một buổi chiều bình thường.

Ngày thường đại mỹ nhân bận bịu đi làm, tan tầm về nhà cũng mệt mỏi nên thường tích góp đến cuối tuần dọn nhà một thể. Thiếu niên phụ trách lau bàn, đại mỹ nhân tay quét nhà, miệng không khỏi cằn nhằn không biết có nên mua một người máy dọn dẹp không. Thiếu niên không nói gì, vội vàng làm xong việc của mình rồi chạy tới đoạt cái chổi trên tay anh, chọc đại mỹ nhân cười không ngừng.

“Tiều Tầm muốn làm người máy dọn dẹp của anh đấy à?” Đại mỹ nhân bám theo sau, dựng một ngón tay trên đầu cậu, “Cột anten nè~”

Thiếu niên hỏi lại: “Người máy dọn dẹp cũng có anten sao?”

Đại mỹ nhân nhanh miệng đáp: “Đương nhiên là có nha~” Rồi giơ thêm một ngón nữa, “Có hai cái.”


Thiếu niên vừa nghe liền biết anh nói nhảm nhưng cũng không vạch trần, chuyên tâm quét tước. Đại mỹ nhân tràn đầy phấn khởi lẵng nhẵng đi phía sau, một bên khen cậu giỏi việc nhà, một bên kiên trì dựng hai ngón tay thành cột anten đáng yêu trên đầu cậu.

Dọn dẹp xong thiếu niên bắt đầu làm bài tập, đại mỹ nhân cũng ôm máy tính ngồi phía đối diện. Hai người tự làm việc của mình.

Đại mỹ nhân thỉnh thoảng đứng dậy giãn gân cốt, đi lại trong phòng lấy ít tài liệu, xong chạy qua máy giặt phơi quần áo, rục rịch tới tới lui lui. Cuối cùng anh rót hai cốc trà sữa, bưng một cốc đặt bên cạnh thiếu niên, vừa hiếu kì vừa thán phục nói: “Ôi chao em ngồi ở đây liên tục một tiếng rồi đó.”

“Ừm.”

“Một chút cũng không phân tâm. Thật lợi hại!”

“Buổi tối đều tự học một giờ đồng hồ, không có gì lạ.” Khi cậu đi học trên lớp hay tự học ở nhà cũng đều tập trung như vậy.

Đại mỹ nhân trong lòng không khỏi nảy sinh kính nể. Hèn chi thành tích Tiểu Tầm lại tốt đến thế, hóa ra là cậu rất chăm chỉ và nỗ lực, còn mình thì chưa gì đã chủ động muốn tìm chuyện để nói rồi.

Thiếu niên cũng không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục giải đề của mình. Đại mỹ nhân hơi chột dạ: “Xấu hổ ghê~” rồi nhịn không được ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay đấm bóp. “Em làm bài tiếp đi, tôi bóp vai cho em!”

Thiếu niên ngoài ý muốn cũng không đáp một lời, tốc độ viết trong tay tăng nhanh.

Đại mỹ nhân càng cảm giác bội phục, nghiêm túc bóp vai cho cậu. Được một lúc thì nghiêng đầu nhìn tờ giấy của thiếu niên.

Lúc này mới phát hiện nét chữ của cậu ngày càng xiêu vẹo, dòng cuối cùng còn không khác gì thiên thư.

Anh bật cười: “Ôi chao??”

Thiếu niên lúc này mới để bút xuống, đầu vẫn cúi gằm không dám nhìn người: “Tôi không có cách nào tập trung được, xin lỗi.”

Đáng yêu chết mất!! Sao lại đáng yêu thế này!!!


Đại mỹ nhân không khỏi bò ra cười, tay nâng lên bóp hai má cậu xoa nắn: “Việc này có gì phải xin lỗi đâu~”

Thời gian cũng không còn sớm, anh vỗ đầu thiếu niên, không quấy rầy việc học hành của học sinh giỏi nữa, ngồi trở lại chỗ mình làm nốt công việc. Đến khi ánh hoàng hôn hắt vào cửa sổ anh mới đứng lên giãn gân cốt một cái, vừa hát khe khẽ vừa đi vào bếp làm bữa tối, cảm thấy hôm nay là một ngày không tệ.

Chỉ tiếc là ăn cơm xong, thiếu niên vẫn như trước, kiên trì xếp đồ chuẩn bị về nhà.

Đại mỹ nhân dùng “rửa chén kế” giữ cậu lại thêm được một lúc, muốn rủ cậu xem tivi cùng mình nhưng thiếu niên đã thu thập xong cặp sách, thái độ thoạt nhìn cực kì kiên quyết.

“Trễ nữa tôi sẽ không có xe về nhà.” Thiếu niên hướng anh chào tạm biệt, “Tôi đi về đây.”

Kì thực cũng không phải nguyên nhân này.

Chỉ là đối mặt với hấp dẫn như vậy, cậu cảm thấy tâm mình rối loạn đến không ra hình thù gì. Buổi chiều lúc làm bài tập có vẻ hết sức chuyên chú nhưng mình đang viết cái gì chính cậu cũng không biết nữa. Mắt nhìn tiêu đề, trong đầu lại chỉ có hình ảnh hai người vừa ôm ấp cùng hôn môi.

Đại mỹ nhân tiếc nuối vạn phần, than thở đưa thiếu niên xuống lầu, không ngừng dặn cậu đi đường phải cẩn thận.

Trước đây thiếu niên không có điện thoại di động, là Trần tiên sinh mới mua cho cậu một cái. Đại mỹ nhân lên nhà ngồi không qua mười phút đã lấy di động ra, nhắn qua một tin: “Em lên xe chưa?”


Đối phương không hề trả lời. Có thể là lên xe rồi nên không tùy tiện lấy di động ra xem.

Đại mỹ nhân chống cằm ngẩn người, qua thêm mười phút, không chịu được lại nhắn thêm một tin nữa.

Như thường không có hồi âm. Chắc đang ở trên đường thật rồi.

Haizzzzz——- Đại mỹ nhân không có chút hình tượng nào nằm co quắp trên ghế salon, qua thêm nửa tiếng, nghĩ thầm giờ này chắc về tới nhà rồi, lần này liền trực tiếp gọi điện.

Tiếng chuông vang lên từ bên ngoài cửa.

Phòng khách và cửa ra vào gần nhau, cho dù có cách âm thì tiếng vang anh vẫn nghe rất rõ. Đại mỹ nhân lập tức ngồi bật dậy, gấp rút chạy ra ngoài, còn chưa mở cửa thiếu niên đã nhận điện thoại.

Tiếng nói quen thuộc truyền tới từ bên tai cùng phía sau cánh cửa.

“Tôi đứng dưới lầu rất lâu, vẫn là muốn gặp anh.” Thiếu niên nói, “Mười mấy phút trôi qua vẫn không thể đi được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận