Không biết có phải là ảo giác của Giang Hiểu Viện hay không, cô cảm thấy người mẫu của mình vừa lên sân khấu biểu diễn, anh em truyền thông vốn cao quý lạnh lùng bên ngoài liền trở nên nhiệt tình vô cùng, cách tấm bạt sân khấu, cô cũng có thể nghe thấy bên dưới “đẹp”, “đẹp quá” không ngừng không ngớt.
Giang Hiểu Viện vô cùng hâm mộ nhân duyên tốt bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu của Ông chủ Kỳ, còn chân tâm thật ý đi thỉnh giáo anh, lời đáp của Kỳ Liên là, “Chẳng có gì đặc biệt, bình thường trượng nghĩa một chút, lại vừa khéo có vốn liếng trượng nghĩa, nhân duyên không thể quá tệ được.”
Đáp án này hoàn toàn vô nghĩa – Lúc trước cô không có vốn liếng sao? Đối xử với bọn Phùng Thụy Tuyết không trượng nghĩa ở đâu? Thế mà vẫn sống được bị chúng bạn xa lánh.
Đáng tiếc, loại chuyện cũ bất phàm này nói ra cũng thật mất mặt, Giang Hiểu Viện không cách nào dùng kinh nghiệm bản thân phản bác luận điệu hoang đường của Kỳ Liên.
Cô lại kềm không được mà len lén nhìn ra bên ngoài một cái, Kỳ Liên hình như đã dự đoán được cô sẽ ló đầu ra vậy, từ xa xa ra dấu một ngón tay cái với cô.
Vừa thấy anh, Giang Hiểu Viện liền cảm thấy tâm tình khá hơn nhiều, ngay cả Phạm phu nhân chướng mắt cũng không khiến người ta cáu kỉnh nhường thế nữa.
Biểu diễn catwalk chỉ có hơn 20 phút, các thí sinh nhanh chóng lần lượt được gọi ra sân khấu nghe khách mời nhận xét và cho điểm, Giang Hiểu Viện là số 12, tương đối cận cuối.
Lúc cô và người mẫu của mình cùng bước ra ngoài, dưới sân khấu vỗ tay như sấm dậy – Người mẫu lấp lánh và stylist trẻ trung cao gầy xinh xắn đi cùng nhau, khỏi phải nói là cảnh đẹp ý vui biết bao.
Thế đạo này ba phần do ông trời định trước, bảy phần dựa vào dốc sức ra làm, còn lại 90 phần, căn bản đều là nhìn mặt.
Tính như thế, Giang Hiểu Viện cũng có thể nói là có điểm được ông trời ưu ái.
Giả sử nếu cô có thể xinh đẹp thêm một cấp bậc, từ “cô gái nhỏ xinh xắn” tiến vào đến cảnh giới “mỹ sắc”, thì cô đã có thể hoàn toàn nhảy ra khỏi cách sống của người phàm, tiến vào bản đồ chuyên dụng của “mỹ nhân”.
Đáng tiếc, giai nhân khó được, chung quy cô vẫn kém một tầng đó, vẫn phải tự mình liều sống liều chết tranh giành một nơi sống yên ổn trong thế tục này.
Lúc này, Phạm Tiêu Tiêu, vẫn chẳng mấy tham gia nhận xét, đã lấy micro từ một vị khách mời khác.
Lão yêu bà muốn ra đại chiêu, Giang Hiểu Viện trong lòng trĩu xuống.
MC, “Xem ra độ nổi tiếng của thí sinh số 12 thật đáng gờm, ngay cả Phạm phu nhân tích tự như vàng cũng ra mặt nhận xét.”
Micro khẽ vang lên một tiếng, hiện trường trở nên yên tĩnh.
Phạm Tiêu Tiêu dùng phong thái ngọt ngào không hợp với tuổi tác của bà ta mỉm cười một cái, “Đãi ngộ của tiểu mỹ nữ đúng là bất đồng, xem ra độ nổi tiếng của thí sinh số 12 trong cánh bạn bè truyền thông bên cạnh tôi cao quá nhỉ.”
Giang Hiểu Viện đã dự đoán được bà ta sẽ nói năng càn rỡ, cô đã có chuẩn bị.
Phạm Tiêu Tiêu, “Tác phẩm của thí sinh số 12 rất đẹp, cũng rất sát chủ đề “hoa nhung tuyết”, người mẫu của cô cũng vô cùng biết thể hiện chính mình, ở trên sân khấu tăng thêm không ít điểm cho cô, nhưng theo tôi thấy, thiết kế tạo hình của cô vẫn có một vài không gian cải tiến –”
Giọng điệu nói chuyện của bà ta không nhanh không chậm, quả thực có thể khiến người ta nghe được ra đúng trọng tâm trong những hàng chữ.
Làm một kẻ tâm thần, bà ta quả thực biết quá rõ cách làm thế nào để kích động thần kinh của người khác.
Phạm Tiêu Tiêu, “Điểm đầu tiên, chính là cô thiếu độ thừa nhận, so với thí sinh đằng trước cô, tuy trang điểm và cảm giác tổng thể có chút không phối hợp, nhưng trang điểm mắt lại vô cùng đặc sắc, khiến người ta vừa nhìn đã có thể ghi nhớ.
Còn cô người mẫu của cô, lại có vẻ tiêu chuẩn thường thường hơn nhiều, nhìn qua thì cảm thấy đẹp, nhưng nhìn kỹ thì, hình như chẳng có điểm sáng nào cả.”
Lời này khiến người ngoại đạo vừa nghe liền cảm thấy rất có đạo lý, ngay cả MC cũng đang gật đầu.
Giang Hiểu Viện thì tưởng chừng đã bị tức đến bật cười, tạo hình chỉnh thể phong cách thống nhất, toàn vẹn không đột ngột chính là yêu cầu cơ bản của Thầy Tưởng đối với cô, đến miệng của Phạm Tiêu Tiêu, lại có thể biến thành “Tiêu chuẩn thường thường, không có điểm sáng”!
Với năng lực siêu phàm thoát tục đổi trắng thay đen của vị phu nhân này, thay vì đi kinh doanh, chi bằng bà ta đi bán hàng đa cấp, nhất định sẽ phát triển nên một đế quốc hạ tuyến khổng lồ.
Phạm Tiêu Tiêu tiếp tục nói, “Có thể ấn tượng đầu tiên của mọi người đều là, chao, người mẫu này đẹp quá, váy cũng đẹp, trang điểm cũng đẹp, người lại càng đẹp, liền cảm thấy đây là một tác phẩm tốt.
Kỳ thực đánh giá từ góc độ chuyên nghiệp, tác phẩm này lại không thể coi là vô cùng thành công.
Thí sinh số 12 rất gặp may, thủ pháp cùng kỹ xảo cũng vô cùng trơn tru, nhưng là tác phẩm của cô có một nhược điểm trí mạng, đó chính là rất rỗng… Tôi có lời nói thẳng, cô đừng có để bụng, tạo hình này làm ra khiến người ta chẳng nhìn ra được linh hồn ở đâu, vết tích điêu khắc quá nặng, không có cảm giác linh động tự nhiên ngây thơ.”
Trong số giám khảo quần chúng, đã có người lộ ra vẻ cân nhắc.
Tác phẩm của Giang Hiểu Viện có đẹp không?
Đẹp cực, bởi thế đoạn trước Phạm phu nhân nói chẳng sai.
Thế đoạn sau theo lý mà nói hẳn cũng chẳng nhầm, dù sao thì cũng đâu ai biết được tác phẩm thế nào mới được gọi là “có linh hồn”.
Đây là lời đánh giá chừng như “vạn năng”, ngay cả Nàng Mona Lisa của Leonardo da Vinci cũng có thể nói là “không có linh hồn”.
Người phụ nữ mập mạp kia, thoạt nhìn quả thực ánh mắt linh động, kỳ thực treo ở điện Louvre nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nói là cô ta có trèo từ khung tranh ra ngoài hàn huyên với du khách.
Mọi người dựa theo mạch suy nghĩ này mà nghĩ, rồi nhìn lại, quả nhiên là vô cùng “điêu khắc”, đã chẳng nhìn ra được bộ dạng vốn có của nàng mẫu kia nữa, thật chẳng bằng cô liền trước, người dán hai cân lông mi giả, thoạt nhìn còn “ngây thơ” hơn.
Phạm Tiêu Tiêu nhìn Giang Hiểu Viện mặt không cảm xúc trên sân khấu, đắc ý vô cùng mà mỉm cười một cái, nhắm đúng thời cơ, chầm chậm lôi ra một đao sau cuối mà mình đã chuẩn bị xong xuôi.
Bà ta thong thả nói chẳng chút hoang mang, “Tôi không thể không nói, phong cách của thí sinh số 12 vô cùng chiếm ưu thế, bởi vì trong thời gian ngắn, đại đa số người chỉ biết dựa vào ấn tượng đầu tiên để đánh giá tốt và không tốt, kỳ thực xin mọi người tỉ mỉ hồi tưởng một chút, chúng ta bởi vì sao lại cảm thấy ca khúc nào đó dễ nghe, thức nào đó ngon nhỉ?”
Phạm Tiêu Tiêu dừng một chút, rồi nói, “Quen thuộc – Hơn nữa còn là quen thuộc chưa đến mức chán ngán.
Trong cuộc sống có phải thế hay không nào? Một ca khúc lúc trước bạn nghe qua một hai lần, sau này lại thỉnh thoảng nghe được, nhất thời không nhớ ra là ca khúc gì, nhưng có thể khép lại câu vui như thế, bạn sẽ cảm thấy bài hát này rất thuận tại, rất hay, đúng không nào? Theo tôi thấy, thí sinh số 12 chính là như thế, tôi chú ý thấy phong cách của cô ấy sử dụng nguyên tố tiên phong, sáng ý cực kỳ ít, trong mắt mọi người, chính là những thứ “gai mắt” cực kỳ ít, mọi người thoạt nhìn, phản ứng đầu tiên chính là hài hòa, quen thuộc, cho nên mới cảm thấy tác phẩm của cô ta đẹp nhất, nhưng nếu người làm nghệ thuật đều vắt óc suy tính mà lấy lòng khán giả đại chúng như thế, vậy e rằng lúc sinh thời, cái giới này e sẽ chẳng còn sức sống sáng tạo nào nữa.”
Phạm Tiêu Tiêu nói xong, phá lệ chân thành thở dài, “Số 12, tôi thật sự rất thích cái tâm tư nhỏ và kỹ thuật thành thục của cô, nhưng căn cứ vào những nguyên nhân trên, xin lỗi, tôi không cách nào cho cô điểm cao được.”
Một phen thao thao bất tuyệt của bà ta, không chỉ hạ thấp tác phẩm hiện trường của Giang Hiểu Viện đến mức thành đồ bỏ đi, còn tiện thể ám chỉ trận phong ba trên internet trước cuộc thi viết, dăm ba câu đã đắp nặn cô thành một người thợ dựa vào cơ mưu để lừa gạt người ngoại đạo, trà trộn vào “chỗ trống không có linh hồn” của trận chung kết.
MC cũng nhất thời lúng túng, không biết phải tiếp lời như thế nào.
Vị khách mời bên cạnh lại còn sâu sắc cho là thế mà gật gật đầu, nhận lấy micro, nâng chân thối của Phạm phu nhân bằng hai bàn tay, “Phạm phu nhân mấy năm nay rất hiếm tham dự vào những chuyện thi đấu này của chúng tôi, nhưng vẫn vô cùng tha thiết kỳ vọng vào lứa thế hệ trẻ làm trong ngành mode tạo hình nhỉ.”
Phạm Tiêu Tiêu đúng lúc kích động, “Từ bẩm sinh chúng ta đã truy cầu hòa bình cùng tốt đẹp, từ góc độ này, công việc của các vị gần như có thể nói là vĩ đại, tôi chân thành hy vọng các bạn có tương lai tốt đẹp hơn, dùng tài hoa của các bạn để sáng tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn.”
Lời vừa dứt, hiện trường hợp thời vang lên tiếng vỗ tay, MC cũng thở phào – Tình cảnh lúng túng không biết làm sao tiếp lời của cô ta đã được tiêu trừ.
MC giơ micro lên, đặt dưới mũi Giang Hiểu Viện, “Vậy thí sinh số 12 có gì muốn nói.”
Tay của Giang Hiểu Viện đang run nhè nhẹ, Phạm Tiêu Tiêu đã nói đến mức độ này, vô luận cô mở miệng thế nào, đều giống như là đang giảo biện.
Nếu cô mà thông minh EQ cao, lúc này hẳn là nên giả bộ cảm động đến rơi nước mắt, cúi rạp người 90 độ với Lão yêu bà, rồi lại nói, “Cám ơn lời dạy dỗ của tiền bối và các thầy cô.”
Thế nhưng ánh mắt của cô trong lúc vô thức đảo qua dưới sân khấu, đương nhìn thấy Tưởng Bác ngồi hàng cuối cùng.
Tưởng Thái hậu hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt trầm tĩnh, anh ta không có cười, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ là vào lúc ánh mắt của cô quét qua, thì mất tự nhiên gật đầu với cô một cái.
Cảm giác dính nhớp khó chịu trong lồ ng ngực Giang Hiểu Viện đột nhiên tản mất, cô nghĩ bụng, “Thầy Tưởng cũng đã gật đầu thứ này rồi, thứ trâu già cưa sừng làm nghé nhà bà, loại Lão yêu tinh từ sáng đến tối lái chiếc xe con màu hồng phấn rách nát thì có tư cách gì mà chõ mõm?”
“Ừm, có.” Giang Hiểu Viện chẳng hề khách khí nhận lấy micro từ tay MC.
MC, “…”
Thông thường thí sinh trong phân đoạn này đều tượng trưng nói hai câu, “Cảm ơn cô, sau này sẽ cải tiến” mấy lời xã giao thế này, căn bản chẳng cần cầm lấy micro.
Giang Hiểu Viện thế này là muốn thành loại thiêu thân gì đây?
“Cám ơn lời nhất xét của cô Phạm.” Giang Hiểu Viện nói, cô chẳng chút thối lui cũng Phạm Tiêu Tiêu bốn mắt nhìn nhau một hồi, “Lời của cô Phạm khiến người ta vô cùng cảm động, em cũng học được không ít từ trong đó…”
Học được không ít lời xảo biện lừa gạt quần chúng.
Giang Hiểu Viện, “Nhưng sự hiểu biết của em đối với nghệ thuật lại có một chút sai lệch với của cô – Em nghĩ sở dĩ nghệ thuật có sức hấp dẫn lâu dài không suy tàn, chính là bởi vì mỗi cá nhân đều có lý giải của mình, trong số chúng ta có nhân viên chuyên nghiệp, cũng có người không chuyên, trình độ nhận thức của mỗi người là bất đồng, kinh nghiệm sống cũng khác nhau, vì sao mọi người lại ngồi chung một chỗ chứ? Chính là như kiểu mà cô Phạm đã nói, bởi vì chúng ta không ngừng truy cầu cái đẹp.”
“Nghệ thuật cũng được mà tạo hình mode cũng hay, linh hồn xét đến cùng chính là “đẹp”, không phải sáng tạo, cũng không phải dám nghĩ dám làm,” Giang Hiểu Viện ngừng một chút, “Mọi người có thể cảm thấy, nếu như không dám nghĩ về Thuyết Nhật Tâm, có thể đến nay chúng ta vẫn còn cho mình là trung tâm thế giới.
Nếu như không dám nghĩ về máy hơi nước, có thể đến nay chúng ta vẫn còn sống trong thế giới nông canh đan dệt – Nhưng quy luật khách quan của nghệ thuật không phải như thế, bởi vì thế giới cứ mãi phát triển, còn cái đẹp thì vĩnh tồn.”
Nói xong, Giang Hiểu Viện cười với ống kính một cái.
Cô đương tuổi thanh xuân, nụ cười rạng rỡ, tựa như thêm một lời chú giải cho “cái đẹp vĩnh tồn”.
Giang Hiểu Viện nắm chắc trong bụng, điểm số của giám khảo khách mời cô không có phần rồi, chỉ có thể cố hết sức tranh thủ lại những giám khảo quần chúng bị Phạm Tiêu Tiêu mang đi, chỉ cần kết quả cuối cùng chưa ra, có chết cô cũng sẽ không bó tay đầu hàng.
“Thẩm mỹ là một quá trình vô cùng tự ta,” Giang Hiểu Viện nói, “Bất luận người khác đánh giá thế nào, bất luận người khác có cách nhìn ra sao, thứ mà các vị nhìn thấy vui mắt vui lòng nhất, tâm trạng thoải mái nhất, thì chính là thứ đẹp nhất – Còn về cô Phạm nói về cái quan niệm sai về “quen thuộc sẽ tạo thành tốt đẹp”, thì em không dám gật bừa, ruồi nhặng mọi người cũng quen thuộc, thế có đẹp không?”
Mọi người cười vang, mấy câu mở đầu, Giang Hiểu Viện nói còn khuôn phép, nói đến đây, dứt khoát hoàn toàn mặc kệ liệu có đắc tội giám khảo hay không, ngôn từ sắc bén bắt đầu nghĩ gì nói nấy.
“Chủ đề sáng tạo là “hoa nhung tuyết”, dụng ý là làm nên tạo hình khiến mọi người liên tưởng đến sự linh động trong sáng của hoa nhung tuyết, cô Phạm xem ra là không đồng ý với liên tưởng này – Vậy xin hỏi em nên sáng tạo theo hướng nào đây? “Hoa tuyết phi hành với tốc độ siêu âm từ năng lượng hạt nhân” sao ạ?”
Tưởng Bác một tay chống lên trán, im lặng nở nụ cười.
Mỗi lần Giang Hiểu Viện giậm chân kêu gào với anh ta, Tưởng Bác đều hận không thể bịt cái miệng kia lại, nhưng thỉnh thoảng thấy cô dùng chức năng này để chôn sống người khác một lần, đó thật đúng là sự sảng khoái nói không nên lời.
Đám anh em truyền thông mà Kỳ Liên tụ họp đã sắm vai gây rối chuyên nghiệp một cách hoàn hảo, nghe đến đây, lại lần nữa vỗ tay như sấm động.
MC lúng túng đến không biết phải làm sao cho tốt.
Giang Hiểu Viện dùng gậy ông đập lưng ông, cảm giác công kích cũng đã tương đối, đã kích động xong, vì thế cô cúi người 90 độ về phía dưới sân khấu, “Xin lỗi các thầy cô, là em nói năng lỗ m ãng, em biết lời dạy dỗ của các thầy cô là tha thiết chân thành, nhưng em luôn cảm thấy, trên con đường này, mỗi người nên kiên định vào phong cách của bản thân, nếu không những thứ mà mọi người trình ra đều sẽ rập theo một khuôn khổ theo cách mà các thầy cô đã dạy, thì không phải sẽ rất đơn điệu hay sao?”
Nói xong, cô lại chân thành cúi người một cái, “Em nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày đứng trên sân thi cao cấp này mà bàn luận với mọi người, xin lần nữa cảm ơn các vị thầy cô đã cho em cơ hội, xin cảm ơn.”
Nói xong, cô hoàn mỹ thu quan, giao micro cho MC, biết co biết giãn mà từ bá đạo vênh váo khôi phục lại thành một khối ngoan ngoãn, lẳng lặng lùi sau một bước, dành chỗ cho thí sinh kế tiếp đi lên.
Thí sinh kế tiếp nghiễm nhiên đã bị thần thương khẩu chiến trái lệ thường dọa cho thành một con chim cút, ngoại trừ “Cám ơn giám khảo”, “Cám ơn thầy cô”, chẳng còn dám phun chữ nào ra nữa.
Chấm điểm vòng đầu tiên, Phạm Tiêu Tiêu không phụ sự mong đợi của mọi người cho Giang Hiểu Viện một đôi giày nhỏ vừa dày vừa nặng – Kiểu thi thố này thông thường vô cùng cao điểm, thấp nhất sẽ cho bảy điểm, tác phẩm nát hơn cũng chỉ như thế, Phạm Tiêu Tiêu đại khái là đã bị Giang Hiểu Viện tức đến ngu người, không giữ thể diện mà cho Giang Hiểu Viện hai điểm.
Người đàn bà họ Phạm này có một đặc điểm, thời điểm khi bà ta chiếm ưu thế, bà ta chính là một diễn thuyết gia thành thạo nhất, sở trường nhất là kích động lòng người, có thể chu toàn mọi mặt, khiến người ta cam tâm tình nguyện đi theo suy nghĩ của mình, mà một khi ưu thế rời bỏ mình, bà ta ngay lập tức sẽ giận điên lên, bất kể là trong trường hợp nơi đông người thế nào, bà ta cũng có thể chẳng thèm ngó ngàng mà làm ra những hành động khiến người ta ngã ngửa.
Bà ta am hiểu tiến công và khống chế, không khống chế được thì la lối om sòm, hình như tự trời sinh đã chẳng có hình thái hành vi thứ ba.
Số điểm này vừa đưa ra, ngay cả vị khách mời ban nãy bám đít Phạm phu nhân cũng không kềm được mà liếc mắt.
Nhờ Phạm phu nhân ban tặng, 30 điểm của khách mời mời riêng, Giang Hiểu Viện chỉ lấy được 20 điểm – Có một vị khách mời ngồi cạnh nãy giờ không lên tiếng lại bất ngờ cho cô trọn điểm.
Giảm khảo đại chúng 30 điểm, Giang Hiểu Viện được 26 điểm, tính là không cao không thấp, ít nhiều vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cuộc đối đầu không khoan nhượng với Phạm Tiêu Tiêu.
Dù sao thì không phải tất cả mọi người đều thích tính cách sắc sảo.
Mà khiến người ta bất ngờ là, Giang Hiểu Viện luôn cho rằng đoàn giám khảo bốn người chẳng mấy hy vọng lại cho cô một số điểm không tệ — 38, 5 điểm.
Không biết có phải vì để tránh hiềm nghi hay không, e rằng lại bị người ta nói là có nội tình đen tối.
Cứ như vậy, Giang Hiểu Viện xếp thứ tám trong số 15 người, khó khăn lắm chỉ nhỉnh hơn được 0,5 điểm so với người ở vị trí thứ chín, vòng thứ nhất hiểm nguy trùng trùng cứ thế mà thông qua trong đường tơ kẽ tóc!
Lúc MC tuyên bố kết quả, Giang Hiểu Viện nhìn mũi của Phạm Tiêu Tiêu méo cả đi, có thể là hối hận mình tại sao không ác hơn một chút, dứt khoát cho cô một điểm hoặc không điểm cho rồi..