Cheers


37. 
Buổi chiều, trong quán của Sophia.
“Hả?!” Đường Lý suýt chút làm đổ rượu trong tay, “Ông nói cho chú ấy biết?”
Khương Mặc gật đầu: “Tôi cảm thấy không nói không được, cũng không phải phim khổ tình cuối cùng kết thúc thê thảm vì hiểu lầm.

Hôm đó sinh nhật em ấy mà, tôi nói thẳng, cứ nhịn không nói tôi cứ thấy khó chịu trong lòng.”
Đường Lý hỏi: “Chú ấy phản ứng thế nào?”
Khương Mặc: “Còn phản ứng thế nào nữa, giận thôi.

Giận xong còn nói với tôi một đống chuyện khủng bố phản xã hội, hôm sau lại đi làm bình thường.”
Đường Lý trầm mặc: “Sao tôi cứ cảm giác chú ấy sẽ không dễ dàng từ bỏ vậy đâu.”
Khương Mặc gật đầu: “Tối qua tôi nghe em ấy gọi điện thoại cho bạn đại học, nếu như nhớ không lầm thì người bạn đó làm trong cục thuế… tôi không muốn hỏi, họ Tôn kia tự cầu phúc đi, tôi không quản được Thẩm Triều Văn.”
Kinh khủng.

Đường Lý thở dài: “Khoảng thời gian này ở nhà ông ít chọc chú ấy đi, nhường chút, đừng cãi nhau, ông có cảm giác được trạng thái tinh thần của em trai ông có chút… Tôi luôn cảm thấy chú ấy giống loại tội phạm IQ cao ấy, rất đáng sợ.”
Khương Mặc xoay ly, suy tư vài giây thế mà còn cười: “Thật vậy, mấy chuyện em ấy làm ở nhà với tôi chẳng khác gì phạm tội!”
Còn cười được, không phải người nhà không vào chung cửa.

Đường Lý lười quan tâm hai kẻ này phạm tội ở nhà thế nào, chuyển đề tài khác: “Sao hôm nay chú ấy thả ông đi uống rượu vậy, không phải bảo bỏ nhà đi bị cấm túc nửa tháng hả?”
Giọng của Khương Mặc hạ xuống ngay lập tức: “… Phải trả giá, uống xong phải đi xem phim với em ấy.”
Đường Lý: “Xem phim gì?”
Khương Mặc: “Một bộ phim phí thời gian.” Nói xong còn nói tên phim, giọng điệu rất phiền muộn.
Đường Lý thán phục: “Ông hi sinh vì yêu đến vậy luôn?”
Khương Mặc cũng cảm thán: “Ừ đấy, tôi thật sự quá yêu em ấy!”
Sau khi nói mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống, Đường Lý lấy một lá thư mời từ trong túi ra, “Nhớ đi đấy.”
Là một lời mời tham dự liên hoan phim thanh niên.
Khương Mặc lấy thư mời kia, suy tư rồi mới tìm từ nói với Đường Lý: “Lần này tôi ra ngoài không liên lạc với ai hết, tạm dừng cuộc sống và lang thang trên núi Nhạn Đãng một tháng.”
Đường Lý gật đầu: “Vui không?”

“Không đi chơi, đi để cảm thụ.

Nửa tháng đầu đi nhìn núi nhìn sông, không tiếp xúc với ai, chỉ hòa mình với thiên nhiên, cảm thấy tâm hồn mình cũng rộng lớn hơn rất nhiều.

Nửa tháng sau tôi đến một nơi tên là thôn trên núi tìm một gia đình để thuê, sống chung nửa tháng với một cặp vợ chồng già.

Lúc trước họ có một đứa con trai nhưng chết vì bệnh nặng hơn mười năm trước.

Ban ngày tôi làm việc đồng áng giúp họ, ban đêm đi câu cá với ông cụ trong nhà, thỉnh thoảng uống rượu với nhau.

Có một hôm tôi đi theo bà đến một ngôi miếu nhỏ, tôi thấy bà quỳ lạy, cầu nguyện…”
Đường Lý lẳng lặng nghe anh nói về trải nghiệm kia, không xen lời vào.
Nhiều khi Đường Lý rất ghen tị với anh.

Dường như cuộc sống của người này luôn tự do, cũng tự do giống như suy nghĩ của anh vậy, không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, ngay cả khi trải qua khó khăn anh vẫn có thể sống một cuộc sống đơn điệu bằng cách đầy ý thơ, tùy ý và vui vẻ.
Khương Mặc kể xong cười với anh chàng: “Ra ngoài một chuyến cũng khá hữu dụng, sau khi về tôi hiểu ra một số chuyện.”
“Ví dụ như?”
“Nếu như hoàn cảnh không cho cơ hội, không bằng tự mình tạo cơ hội để phá bỏ rào cản, tự bản thân mình làm trước.”
Đường Lý hiểu ý, hỏi anh: “Bỏ tiền mua ước mơ?”
Khương Mặc lắc đầu: “Dùng tiền để tạo ước mơ.”
Rất mạo hiểm khi làm điện ảnh độc lập.

Đường Lý thở dài, muốn khuyên Khương Mặc vài lời nhưng cẩn thận nghĩ lại chính anh chàng cũng có chút động tâm.
Xét về phương diện tình cảm, anh tin tưởng cách làm người của Khương Mặc, dù sao cũng đã làm bạn bè nhiều năm.

Xét về phương diện hiệu quả và lợi ích, đó là thứ đáng để đầu tư.

Cho nên dù cho con đường phía trước có muôn vàn khó khăn, dường như anh vẫn muốn cược xem mắt nhìn của mình có đúng hay không.

Nếu cược thắng thì sao.
Khương Mặc cười nhìn đồng hồ, đứng dậy vỗ vai Đường Lý, “Tôi đếm đến ba Triều Văn sẽ vào bắt tôi, tin không?”
Anh chỉ tay về phía cửa, giọng điệu chắc chắn như thể anh điều hành tại một trường quay.

Một, hai, ba còn chưa kịp đếm, nam chính trong cuộc đời anh đã bước vào, đứng đó nhìn họ từ xa.
Khương Mặc chào tạm biệt với Đường Lý, cầm thư mời tàn tàn đi ra, đưa y ra khỏi quán.
Đi được vài bước, đi ngang một cửa hàng đang phát nhạc, Thẩm Triều Văn lắng tai nghe rồi nói với Khương Mặc đang ở cạnh: “Ca khúc bảo bình của anh.”
“Ừm.”
“Tiếc anh là bảo bình nên chúng ta mới hay cãi nhau.”
Khương Mặc cười: “Vậy anh không làm bảo bình nữa, sau này anh làm bình rượu.”
Thẩm Triều Văn cười: “… Trông anh cũng giống lắm.”
Đi xem phim là một bộ phim tình cảm rất nổi tiếng gần đây, Thẩm Triều Văn đã cố tình chọn để hẹn anh cùng nhau học tập.

Theo góc nhìn của Khương Mặc thì đây là một bộ phim khá máu chó, được biên từ tiểu thuyết thanh xuân đau đớn.

Vì không hợp không khí của bộ phim này nên cả buổi xem Khương Mặc đều thấy rất khó chịu, da gà da vịt nổi đầy, vừa xem vừa lấy làm lạ sao cô bé bên cạnh lại có thể xem đến bật khóc, cảm động hả? Hình như không mà, anh chỉ thấy xấu hổ.
Khương Mặc mang tinh thần học hỏi để xem hết bộ phim này, cố gắng tìm ra chỗ đáng để học tập, nhưng xem xong mới thấy phim này hoàn toàn chẳng có gì đáng để anh học tập cả, nên chỉ có thể từ bỏ.
Sau khi xem xong Thẩm Triều Văn hỏi anh cảm thấy bộ phim thế nào.

Khương Mặc đáp đầy uyển chuyển: “Trung bình yếu.”
Thẩm Triều Văn khá kinh ngạc: “Em còn cho rằng anh sẽ nói quá tệ.” Được một câu trung bình yếu của người này quả thật rất khó.
Khương Mặc nói: “Được thêm điểm là Trịnh Quan Ngữ, diễn khá tốt.”
Thẩm Triều Văn hoàn toàn không quan tâm đến tên diễn viên: “Ai?”
“Là người đóng vai bác sĩ, không nhiều cảnh nhưng là chỗ thêm điểm.” Khương Mặc nhận xét khách quan, “Là một diễn viên tốt, anh thích vẻ ngoài của người này, là nét đẹp phương Đông.

Nhưng bây giờ toàn quay phim nát… Anh thấy anh ta không hợp đóng vai quân tử nhẹ nhàng, đoàn đội định hình có vấn đề, có lẽ là vì kiếm tiền, có thể hiểu được.


Đáng tiếc ngoại hình đó nên đi quay phim nghệ thuật.”
Thẩm Triều Văn ghen ngay và luôn: “Làm ơn đừng khen ngoại hình của người khác trước mặt em.”
Khương Mặc: “… Được.” Không chọc được là không chọc được.
Xem phim xong lái xe về nhà, bọn họ bắt đầu vào bếp bận rộn như ngày thường, nấu ăn cùng nhau.
Nấu nướng xong, dùng bữa, Khương Mặc mơ hồ cảm nhận được hôm nay tâm trạng của Thẩm Triều Văn khá tốt.

Trước đây nếu bé mèo nhảy lên ghế xin ăn chắc chắn sẽ bị em ấy đánh, nhưng hôm nay người này không đánh, thậm chí còn gắp cá cho nó ăn!
Chẳng lẽ bộ phim tình cảm dung tục mắc ói kia cảm hóa tảng băng này? Khương Mặc vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, nghĩ xem sau này có nên chăm đi xem phim tình cảm nhạt toẹt với Thẩm Triều Văn vì hòa thuận gia đình hay không…
Sau khi Thẩm Triều Văn cho mèo ăn xong chợt hỏi anh một câu: “Anh muốn uống chút rượu không?”
?
Câu này vừa được hỏi đã làm cho Khương Mặc bị hù suýt chút rơi cả đũa, vội vàng nhớ lại xem hôm nay mình có làm chuyện gì chọc em ấy không vui không, có phải Thẩm Triều Văn điên rồi không, hai người họ sắp chia tay rồi à…
Thẩm Triều Văn bị phản ứng của anh lấy lòng trong giây lát, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay em có thể uống cùng anh một ít.”
Khương Mặc: “…”
Làm sao đây, hơi sợ.
Thẩm Triều Văn mỉm cười trấn an anh: “Vì vui, không phải vì điều gì khác.

Nghĩ lại có vẻ như em chưa từng uống với anh bao giờ, ngày mai không đi làm, hôm nay phá lệ đi.”
Khương Mặc thật sự rất lấy làm lạ: “Hôm nay em có chuyện gì vui à?”
Thẩm Triều Văn để đũa xuống: “Sếp cũ của em muốn mở một văn phòng luật, trước đó đã hẹn em muốn em làm đối tác.

Sau khi trò chuyện lâu dài em cảm thấy em có thể thử.”
Phong cách làm việc của y thường chờ đến khi đã quyết định chắc chắn mới nói cho bạn biết, đến giai đoạn này, vậy hẳn đã quyết định.
Thẩm Triều Văn nhìn anh, trong mắt đầy ý cười: “Em rất vui.

Andrew tán thưởng em, em cũng cảm thấy mình có năng lực làm việc cùng anh ấy.

Với em mà nói, đó là một cơ hội rất tốt.”
Ở tuổi này đã có thành tích như vậy quả thật là đáng kinh ngạc.

Khương Mặc cũng không ngạc nhiên lắm, Thẩm Triều Văn thông minh, cố gắng, có chí tiến thủ, thực lực mạnh xuất sắc, đó cũng là những gì em ấy xứng đáng nhận được.
Nhất định phải ủng hộ em ấy.
Khương Mặc nở nụ cười: “Đây là chuyện vô cùng tốt.”
Sau khi ăn xong Khương Mặc tìm khui một chai rượu đỏ của bạn tặng, lấy hai cái ly mình thích nhất ra.

Quen biết đã lâu nhưng Khương Mặc chỉ từng thấy Thẩm Triều Văn say một lần, là đêm ở quán của Sophia.

Em ấy uống say, loạng choạng lao vào lòng anh, rồi sau đó… sau đó có hết mọi thứ, quen biết, hiểu nhau, đồng hành, va vấp cho đến ngày hôm nay.
Dường như đã nhiều năm trôi qua.
Căn nhà họ thuê cũng không lớn lắm, không rộng như nhà cũ, nhưng cũng quá đủ cho hai người.

Lúc đó nhìn trúng căn nhà này cũng vì nó có một ban công nhỏ ngoài trời, có đôi khi Khương Mặc tỉnh giấc lúc nửa đêm sẽ ra ban công ngẩn người.

Lúc Thẩm Triều Văn không có ở nhà hầu như anh đều làm việc ở ngoài ban công, viết kịch bản, đọc sách, nghĩ vài chuyện râu ria.
Họ dời bàn ra ban công để uống rượu.
Lúc này đang là mùa mưa, lần đầu tiên bọn họ chạm ly ngoài trời đã mưa nhẹ, tiếng mưa rơi rơi vào trong tai, nghe có loại ý vị dịu dàng, dài lâu, nhẹ nhàng chậm chạp.
Bọn họ nói chuyện phiếm, dùng lời lẽ vụn vặt để nhắm rượu.
Hiếm được một lần người này uống rượu nên Khương Mặc mượn cơ hội dạy Thẩm Triều Văn cách uống rượu đỏ.

Nhưng dạy được lát lại thấy chán, nói thẳng cho y biết: “Muốn uống thế nào thì uống, uống tự nhiên, đừng câu nệ, em muốn cầm chai lên uống cũng được!”
Thẩm Triều Văn lắc đầu.

Tửu lượng của y khá tệ, uống non nửa ly đã nóng mặt.
Không bao lâu sau, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Cả thành phố như chìm trong mưa, lúc mưa to nhất đã dội ướt một nửa ban công trong tích tắc nhưng không ai trong họ nói muốn về phòng khách, họ chỉ thấy tò mò, còn hẹn nhau nhoài người ra ban công để nhìn — tất cả cảnh vật trong tầm mắt dường như đổ nát, hỗn loạn, có cảm giác như ngày tận thế, là cảnh tượng làm cho người ta chấn động.
Khương Mặc nhìn rất chăm chú, Thẩm Triều Văn đụng tay anh.
Dường như người này đã say, ánh nhìn rất mơ hồ.

Họ nhìn nhau giây lát, y nghiêng người đến khi cơn mưa to nhất, hôn lên má anh rồi dời dần xuống dưới, không lên tiếng, lẳng lặng bắt đầu cởi cúc của Khương Mặc.
Khương Mặc cúi đầu nhìn vào mắt y, nhìn y dần dần sa vào quá trình đó, hơi say, say mê, say khướt…
Thân thể của y như vỡ vụn, tan nát trên người anh.

Những mảnh vỡ kia vẫn còn lay động, sáng lấp lánh.
Gương mặt y khuất khỏi ánh sáng, chỉ có đôi mắt là rực rỡ.
Khương Mặc vuốt phần gáy đầy mồ hôi của y, thở dài hỏi: “Nhà mình còn tiền không?” Anh nghĩ rồi bổ sung thêm, “Tiền của anh.”
Đầu óc Thẩm Triều Văn vẫn còn chút choáng váng, y ôm anh lười biếng hỏi: “Là sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận