42.
Sau đó mới thật sự là sống mơ mơ màng màng.
Sau khi tỉnh dậy, hầu như ngày nào chỉ cần vừa mở mắt anh đã tự chuốc say mình.
Rất nhiều người đến tìm anh, biên kịch, giám chế, Sophia, bao gồm cả Đường Lý đã nói “Đây là lần cuối cùng tôi khuyên ông”, ai tới tìm anh cũng không gặp.
Anh nhốt mình lại mấy ngày để xem phim, lúc xem phim hài lại rất bi thương, lúc xem phim kinh dị lại rất hưng phấn, lúc xem phim nghệ thuật lại đầy trống rỗng, lúc xem phim tình cảm nhàm chán sẽ nhớ tới ai kia.
Cũng không phải họ cắt đứt liên lạc với nhau.
Đêm của một ngày nào đó anh nhận cuộc gọi từ Thẩm Triều Văn, người kia không nói lời nào cũng không cúp máy, bọn họ cứ thế im lặng gọi điện cho nhau.
Cuối cùng Thẩm Triều Văn trầm giọng nói nhớ uống ăn đầy đủ rồi cúp máy.
Không có những lời buồn nôn như em yêu anh em nhớ anh chờ anh, không có thôi được rồi không cãi nữa chúng ta giải quyết vấn đề trong hòa bình, nhưng chỉ một câu nhớ ăn uống đầy đủ cũng làm cho người ta cực kỳ khó chịu.
Khương Mặc cúp máy rồi mất ngủ hơn nửa đêm, cảm thán trong lòng Thẩm Triều Văn chắc là nợ tình của anh hồi kiếp trước, thật sự là chỉ có một mình em ấy, chỉ một mình em ấy.
Nói thật, nếu Thẩm Triều Văn thật sự từ bỏ buông tay anh, có lẽ Khương Mặc sẽ thật sự làm diều đứt dây bay theo gió trời.
Nhưng cứ thế người kia không từ bỏ anh, anh lại quan tâm đến cảm xúc của đối phương, nếu là lúc trước anh đã bán nhà nhanh gọn để mang đi mơ, không cần phải lo lắng hỏng rồi sau này phải đối mặt với Thẩm Triều Văn thế nào.
Sau đó anh có quay về nhà cũ để thăm lần nữa, không đi vào chỉ đứng ở ngoài nhìn.
Thẩm Triều Văn không có bên cạnh anh không muốn đi vào, sợ bản thân sẽ khổ sở đến mức ói ra máu sặc chết bản thân, thế là anh ở đó một lúc rồi nhanh chóng ảo não rời đi.
Việc thành lập đội cũng không suôn sẻ lắm.
Anh giận dỗi với người sản xuất Đường Lý của mình, bản thân Khương Mặc cũng sống mơ mơ màng màng, không có hứng làm gì hết, thành ra chuyện này dẫn đến tất cả tiến độ cũng bắt đầu đình trệ theo.
Duy chỉ có một chuyện mới tốt đẹp là vị Trịnh Quan Ngữ anh vừa ý kia gọi điện thoại tới nói đọc kịch bản thấy khá có hứng thú.
Khương Mặc nói thẳng cho anh ta biết, không có tiền, dự toán hơn 100 ngàn, còn cảm thấy hứng thú không.
Trịnh Quan Ngữ ở đầu dây bên kia trầm mặc đúng như dự đoán.
Khương Mặc cười hỏi, nếu như tôi bán nhà có đủ mời anh không, cát sê của anh bao nhiêu? Mấy triệu? Ít chút đi.
Trịnh Quan Ngữ thở dài, nói không phải vấn đề tiền bạc… Sau này chúng ta nói tiếp.
Sau đó không có hồi âm gì nữa, cũng có thể hiểu được.
Nói thật, đi đến bước này Khương Mặc đã có chút ý nghĩ muốn từ bỏ.
Không phải từ bỏ giấc mơ, mà là từ bỏ chính mình.
Giống như… Chu Mãn Vân kia vậy.
Ừ, đi làm chuyện tiếu lâm giống như ông chú đó cũng hay! Thông suốt.
Thả lỏng bản thân và bị người khác cười cợt cũng sẽ không mang tiếng bán đồ của tổ tiên để xây giấc mơ, không cãi nhau với Thẩm Triều Văn.
Có lẽ không nên nổi loạn cực đoan như thế, cương với mọi người, cương với thế giới, Mai Tình nói đúng, cúi đầu sẽ sống thoải mái hơn.
Không phục, không phục thì làm gì, làm cho mọi người xung quanh khó chịu, có cần thiết không? Đáng giá không? Anh tự vấn bản thân, hóa ra giấc mộng này đắt giá như vậy.
Khương Mặc tự vấn chưa xong, chưa nghĩ thông nên phải tiếp tục sống trong mơ màng.
Sống mấy tuần đen đủi như thế, một người lạ đến gõ cửa căn nhà tồi tàn nhỏ bé của anh.
Lúc mở cửa anh còn nghĩ rằng đó là âm hồn Đường Lý không tan đến thuyết phục anh, nhưng khi mở cửa lại thấy một người đàn ông xa lạ, áo trắng quần đen.
Cao, gầy, đeo khẩu trang và mũ, không thấy rõ mặt.
Khương Mặc say sưa mơ màng hỏi: “Ai vậy?”
Người đàn ông tháo khẩu trang ra: “Đạo diễn Khương, tôi đến thử vai nhân vật “Quả ô liu”, tôi tên Minh Tranh.”
Diễn viên? Thử vai?
Diễn viên mà, anh tìm nhiều rồi nhưng không có ai ưng ý, lúc trước anh tìm diễn viên tìm đến đau đầu, còn đang nghĩ xem mình có nên hi sinh bản thân tự biên tự diễn luôn không.
Không có tiền thì quay con khỉ.
Khương Mặc say sưa tâm trạng xấu không thấy rõ được mặt người ta, anh chỉ cảm thấy choáng đầu muốn ngủ, xua tay đuổi người: “Về đi, tôi không quay.” Lúc nói ra câu kia thật sự là say đến tự giận mình, “Quay điện ảnh đắt quá không quay nổi.”
Anh quay người định đóng cửa nhưng không có sức nên cửa bị chân người kia chặn lại.
Khương Mặc hỏi anh ta làm gì vậy, ngay cả tâm tình ngước mắt nhìn người ta cũng không có.
Người kia nói: “Tôi có thể không lấy tiền, có bao nhiêu tiền quay bấy nhiêu, không sao cả.”
Khương Mặc say đến muốn ói, nghe thấy chữ tiền này lại càng muốn ói hơn, anh mất kiên nhẫn bảo người kia đi đi.
Người kia nhìn bộ dạng lảo đảo sắp ngã của anh, sợ anh té xuống nên đi lên đỡ vai.
Phản ứng của Khương Mặc rất mạnh, hất tay anh ta ra ném chai rượu trong tay xuống đất, “Tôi nó tôi không quay, không quay đấy? Không đùa đâu!”
Người kia lại rất bình tĩnh không hề sợ hãi, chỉ lùi về sau một bước.
Gương mặt của anh lọt vào trong mắt của Khương Mặc giây lát, tuy mọi thứ đều nhòe nhưng chỉ nhớ tới ánh mắt của anh ta, đôi mắt sáng ngời rất sâu, có thể xuyên thẳng qua men say ngất ngư trong đầu, là loại ánh mắt một phát xuyên tâm.
Khương Mặc sững ra hai giây.
Người kia tiến lại gần nhét một thứ vào trong tay anh: “Anh tỉnh rượu tôi lại đến.”
Người kia đi rồi Khương Mặc mới mở tay ra, trong lòng bàn tay là hai trái ô liu tròn trịa.
Anh nhớ kỹ ánh mắt đó.
Ngày hôm sau Khương Mặc ngủ tới trưa mới dậy, cơn say cách đêm vẫn có chút chóng mặt, nhưng anh vẫn luôn nhớ Thẩm Triều Văn muốn anh ăn uống đầy đủ, anh rửa mặt thay quần áo xuống lầu kiếm ăn.
Vừa xuống đã đụng phải người hôm qua.
Đối phương kéo khẩu trang xuống, gọi anh một tiếng: “Đạo diễn Khương.”
Lần này thấy rõ mặt.
Không cần phải nói, Khương Mặc rất kinh ngạc trước khuôn mặt này.
Không phải là đường nét mềm mại như Trịnh Quan Ngữ mà là lập thể sắc bén hơn, loại mặt này quay không tốt sẽ không ăn hình.
Khí chất cũng xa cách, mỏng, nhạt.
Sao cảm thấy rất hợp với bộ phim…
Khương Mặc gật đầu với anh ta: “Ăn chưa?” Dừng một lúc, “Xưng hô với anh thế nào?”
“Tôi tên Minh Tranh, Tranh trong tranh vanh (cao chót vót).” Anh ta nói, “Chưa ăn, tôi định đến mời anh ăn.”
Khương Mặc à: “Không cần, hôm qua tâm trạng tôi không tốt có lẽ đã làm anh sợ, tôi mời anh xem như xin lỗi.
Đi thôi.”
Bữa cơm này ăn rất tùy ý, hai người họ tìm một quán mì lề đường rồi vào ăn.
Ăn được một lúc Khương Mặc thản nhiên hỏi: “Anh lai hay là dân tộc thiểu số?”
Minh Tranh đáp: “Tôi là dân tộc thiểu số.”
Khương Mặc gật đầu lại tiếp tục hỏi: “Anh mang kính áp tròng à? Hình như mắt anh màu nâu nhạt, rất đẹp.”
Minh Tranh dừng một lúc, “Tôi không đeo cái đó, mắt tôi có màu như thế.”
Thật hiếm.
Khương Mặc đã bắt đầu chỉ huy anh ta, “Anh đứng dưới ánh sáng tôi nhìn chút xem, tôi muốn nhìn mắt anh.”
Minh Tranh suy nghĩ rồi dời ghế ra phía sau, để nửa người mình dưới ánh nắng.
Lần này nhìn rõ hơn, quả thật là một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt đi kèm với khuôn mặt lại càng thêm ưa nhìn.
Khương Mặc vừa nhai mì vừa gật đầu: “Được, được.
Ừ… Anh ăn tiếp đi.
Đủ không? Thêm tô nữa nhé?”
Minh Tranh: “… Không cần, đủ rồi.”
Khương Mặc thuận miệng hỏi: “Ai đưa kịch bản cho anh? Đường Lý à?”
Minh Tranh nói: “Trịnh Quan Ngữ đưa cho tôi.” Dừng lại, “Tôi và thầy Trịnh từng quay phim với nhau.”
Khương Mặc gật đầu: “Là bộ phim đồng tính của Lý Chí Nguyên à, anh diễn đối với Trịnh Quan Ngữ?”
Minh Tranh ừ.
Ăn mì xong, Khương Mặc nắm chắc tâm lý rồi dẫn người về căn nhà nhỏ của mình để nói chuyện.
Trong nhà chỉ có rượu và nước khoáng, anh hỏi Minh Tranh uống gì, đối phương nói tùy ý, gì cũng được.
Khương Mặc cười đưa anh ta một ly Whiskey.
Tiếp theo đó, Khương Mặc không đề cập đến một chữ nào liên quan đến kịch bản, chỉ hỏi trải nghiệm quá khứ của Minh Tranh, thói quen sinh hoạt, thích nghe nhạc gì, thích đọc sách gì, thích ăn gì.
Nhìn như có vẻ anh chỉ nói chuyện phiếm, nhưng xét kỹ sẽ cảm thấy anh có ẩn ý.
Minh Tranh chưa từng gặp một buổi thử vai nào thế này, nhưng vẫn nắm bắt được điểm chính và đáp rất có tổ chức.
Nếu như đổi thành người khác chắc hẳn Minh Tranh đã mất kiên nhẫn từ sớm, nhưng bọn họ trò chuyện một lúc thế mà hết cả buổi chiều.
Nói ăn ý thì chưa hẳn, Minh Tranh chỉ là cảm thấy vị đạo diễn này rất khác người khác, tính cách không quái đản, hòa đồng, phong cách nói chuyện cũng rất thú vị.
Mặc dù trông có vẻ như say sưa nhưng mỗi câu mỗi lời đều rất tỉnh táo.
Minh Tranh chưa từng gặp người thế này.
Sau khi trò chuyện xong, Khương Mặc tiễn anh chàng xuống lầu đón taxi, lúc chờ xe Minh Tranh lấy hai trái ô liu từ trong túi ra cho Khương Mặc, Khương Mặc nhìn anh chàng cười, nói rất dứt khoát: “Tôi không có nhiều tiền trả cho anh, anh về cân nhắc đi.”
Minh Tranh nói: “Tôi thật sự không quan tâm đến cát sê lắm.”
Khương Mặc vẫn cười: “Vậy quan tâm cái gì, giấc mơ à?” Giọng điệu trêu ghẹo như đang cười mình.
Minh Tranh: “Có đôi khi tôi thấy cuộc sống rất tẻ nhạt vô nghĩa, mơ mộng còn có thể vui hơn.”
Một khoảng trầm mặc.
Lần này Khương Mặc nói với anh chàng rất nghiêm túc: “Ngày mai giờ này mang kịch bản đến tìm tôi.”
Minh Tranh hỏi đầy chờ mong: “Anh thấy tôi ổn chứ?”
Khương Mặc: “Ngày mai lại nói, chúng ta thử ống kính một lần.”
Tiễn người đi rồi Khương Mặc vẫn còn đứng tại chỗ ngơ ra mộ lúc, sau mới gọi điện cho Thẩm Triều Văn, hỏi rõ người đang ở đâu, anh lại gọi một chiếc xe đi đến một tòa nhà văn phòng tìm y, chờ y nói chuyện với khách hàng xong thì đi ăn tối.
Văn phòng luật Thẩm Triều Văn đầu tư ở trên tầng, lúc đầu Khương Mặc định đi lên xem thử, nhưng cảm thấy mình không hợp khí chất chỗ đó nên đành thôi.
Sau khi ngồi ở sảnh chờ hai mươi phút Thẩm Triều Văn mới đi xuống, nhìn vẻ mặt y đoán chừng là vẫn còn giận.
Tìm một cửa hàng ngồi xuống, khi chờ đồ ăn lên hai người đều không nói lời nào, ngồi đối mặt nhau, một người hờn dỗi một người trống rỗng, bầu không khí như thể sẽ chia tay ngay và luôn.
Khương Mặc nhìn y chằm chằm một lúc mới nói: “Ngày đó em khóc làm anh sợ.”
Thẩm Triều Văn lạnh mặt đáp ba chữ: “Em, không, khóc.”
Ừ, không khóc.
Khương Mặc chỉ dám cười trong lòng chứ không dám cười thành tiếng.
Trầm mặc nhìn y, thế mà có chút hoảng hốt.
Mỗi lần cãi nhau xong gặp lại luôn cảm thấy rất xúc động.
Quán ăn này khá yên tĩnh, vẫn chưa đến giờ ăn tối.
Khương Mặc nghịch khăn giấy một lát hờ hững hỏi y: “Em có tin vào thuyết số mệnh không, … định mệnh ấy, tin không?”
Thẩm Triều Văn nhíu mày, “Anh lại uống bao nhiêu?” Y dừng một lúc nhưng vẫn trả lời, “Em không tin số mệnh, em tin ông trời đền bù cho người cần cù.”
Khương Mặc ừ: “Khác với em.
Bây giờ anh rất tin chuyện như số mệnh này, tin vào huyền học.”
Thẩm Triều Văn nhíu mày oán anh: “Đến cùng thì anh muốn nói gì? Anh đừng lấy số mệnh ra nói với em định mệnh của anh là phải bán nhà để đi cược.”
Khương Mặc nói: “Anh nói hai chúng ta là số mệnh.”
Thẩm Triều Văn bị anh làm cho sửng sốt.
Số mệnh, Khương Mặc không vui không buồn nghĩ.
Vật đó ập đến bất ngờ chẳng có lấy một dự cảm, vồ lấy bạn, níu lấy bạn, muốn tránh cũng không tránh được.
“Từ lúc bắt đầu phát hiện ra anh đã rất chật vật.
Em có thể hiểu không? Anh vậy mà cảm thấy khổ sở.
Ngày đó em nói em hận anh, ừ.
Có đôi lúc anh thấy em, anh phát hiện anh cũng hận em.
Ngày xưa anh không nghĩ anh sẽ bị thứ đó trói lấy, anh thấy khó chịu, em hiểu không? Hôm đó anh say, Sophia hỏi anh, tại sao lại là em, lúc đầu anh mặc kệ cô ấy, nhưng có vẻ như cô ấy đã nói đúng rồi.” Định mệnh, định mệnh, thật đáng ghét.
Vẻ mặt của anh mất kiên nhẫn, “Anh không muốn dùng bất cứ từ ngữ yêu, thích nào để hình dung em, anh thấy phiền, anh không muốn nhắc tới, cũng không thể giải thích rõ ràng.
Thẩm Triều Văn, từ đầu đến giờ anh chưa từng nghĩ sẽ dùng một cái gì đó để định nghĩa em, anh chỉ là cảm thấy, em và anh, chúng ta…”
Vẫn không nói hết được, anh không nói được nữa.
Thẩm Triều Văn không hỏi tiếp, nhưng đã hiểu.
Quan hệ của họ, kỳ thật không cần phải nói quá nhiều cũng có thể hiểu được.
Một khoảng lặng im.
Nhân viên phục vụ dọn thức ăn lên bàn, bọn họ trầm mặc.
Khi đồ ăn đã mang lên đủ, Khương Mặc thấy y vẫn bất động thì gõ lên bàn hai cái kêu y động đũa.
Động tác của Thẩm Triều Văn hơi cứng, y cầm đũa bắt đầu dùng cơm, không nói một lời.
Y ăn cơm rất nhanh, công việc ngày trước bận rộn đã tạo thành thói quen xấu đó.
Khương Mặc nhìn y ăn một lúc mới nhắc nhở: “Ăn từ từ.”
Khương Mặc lấy trong túi ra một chai rượu nhỏ, vừa nhìn y ăn cơm vừa uống.
Hôm nay Thẩm Triều Văn không nói gì anh, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Khương Mặc nhìn cảnh y dùng bữa thì cảm thấy có thể dùng đó để làm tài liệu giảng dạy cho những bộ phim bi kịch, không nói, không biểu cảm, không khóc không cười, chỉ im lặng ăn, nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được y rất khó chịu, đập vào mắt là cảm giác nặng nề, như thể không khí xung quanh cũng trùng xuống.
“Em nhất định phải ủng hộ anh.” Khương Mặc chợt mở miệng, “Người khác không quan trọng nhưng em nhất định phải ủng hộ anh.”
Thẩm Triều Văn xới cơm không nhìn anh.
“Em vẫn chỉ nói câu kia, đó là nhà anh.”
“Nói rồi, đó chỉ là một chỗ để ở, chuyện đã qua thì cho qua.” Khương Mặc nói: “Có em anh mới có nhà.”
Thẩm Triều Văn đỏ mắt ngay lập tức.
“Lần này anh sẽ cược, sau khi kết thúc anh sẽ về mặc em xử lý, em nói gì anh cũng nghe.” Khương Mặc hứa hẹn rõ ràng với y, “Đến lúc đó, em còn cần anh không?”
Nhai thức ăn trong miệng xong, nuốt xuống.
Thẩm Triều Văn nói: “Đừng hỏi em những điều vô nghĩa này.”.