9.
Thẩm Triều Văn tắm rửa xong mặc bộ độ Khương Mặc ném cho mình, cậu cảm thấy cả người dễ chịu, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo lại, rồi cậu nghĩ tới những lời Khương Mặc vừa nói.
“— Cậu ôm đùi anh không buông!”
“ – Ôm cây khóc, vừa khóc vừa ói, mắc cỡ chết mất!”
…
Ừ, quả thật rất mắc cỡ.
Tuy chuyện say xỉn rồi ôm đùi ôm cây Thẩm Triều Văn vẫn còn nghi vấn, nhưng những hình ảnh say sưa đứt đoạn tỉnh lại phát hiện mình nằm trên giường Khương Mặc là sự thật, nhiêu đó cũng đã đủ bẽ mặt.
Cậu dũng cảm bước ra ngoài muốn nói lời từ biệt.
Khi đi đến bên giường thì thấy người chung giường chung gối tối qua với mình lại tiếp tục quấn người trong chăn, như thể lại ngủ thiếp đi.
Dưới lầu là người nhà của anh, tùy tiện đi xuống cũng hơi xấu hổ không biết giải thích thế nào.
Thẩm Triều Văn đứng trong phòng của Khương Mặc một lúc.
Quan sát được một hồi cậu bắt đầu cau mày.
Mức độ bừa bộn của căn phòng này vượt xa phạm vi chấp nhận của cậu.
Bẩn thì không bẩn nhưng rất bừa bộn, đồ đạc vứt lung tung khắp nơi ở đâu cũng có.
Thẩm Triều Văn đi đến bên giường, vỗ vỗ lên cục chăn kia, ý muốn gọi anh: “Này…”
Một lúc lâu sau, cục chăn miễn cưỡng uốn éo hai lần.
“Đừng có kêu.” Khương Mặc đáp yếu ớt, “Đừng kêu… anh buồn ngủ lắm.”
Thẩm Triều Văn suy tư vài giây.
Có lẽ chờ anh tỉnh lại rồi đi sẽ lịch sự hơn? Đi luôn thì hình như không hay lắm.
Thế nhưng chờ không lại rất chán…
Thẩm Triều Văn suy nghĩ một chốc lại vỗ vỗ cục chăn kia.
“Cần em dọn dẹp vệ sinh cho anh không?”
“Tùy, cậu muốn làm gì thì tùy.” Giọng dính nhạy còn ai oán, “Còn giờ thì đừng gọi anh nữa, coi như anh xin cậu.”
Được rồi.
Thẩm Triều Văn xắn tay áo bắt đầu lao động hăng say, nhẹ nhàng dọn dẹp căn phòng siêu bừa bộn của người kia.
Tủ cậu không dám động vào, chỉ dọn sách vở và quần áo trên sàn.
Lộn xộn nhất là sách, quăng đầy trên đất.
Thẩm Triều Văn rất ngạc nhiên khi Khương Mặc lại mua nhiều sách như vậy, giá sách có 6 tầng cũng không đủ để nhét sách, phải chồng chất thêm hai chồng cao ngang eo bên tường, có rất nhiều loại, triết học, lịch sử, pháp luật, tiểu thuyết, cái gì cũng có.
Còn lại là CD và DVD được nhét trong hai thùng các tông bên giường.
Thẩm Triều Văn dọn sách xong thì lấy từng cái đĩa ra lau, rồi lại lau thùng chứa sơ qua một lần, cuối cùng sắp xếp theo từng loại trả về chỗ cũ.
Ừm, cậu còn moi được hai cái ly, bốn cái tai nghe và một chiếc tất dưới gầm giường.
Dọn dẹp sạch sẽ từng li từng tí căn phòng bừa bộn làm cho cậu rất có cảm giác thành tựu, giống như giải quyết được một đề tài rất khó.
Cuối cùng khi Khương Mặc tỉnh dậy, Thẩm Triều Văn đã ngồi trước bàn lật xem quyển “Trước cửa luật pháp”, lúc đó 11 giờ.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại trước căn phòng rực rỡ làm cho Khương Mặc thấy rất xa lạ, cũng rất mờ mịt, suýt chút nữa làm anh tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ.
Anh lẩm bẩm: “… Tôi đang ở đâu? Đây có phải là phòng tôi không?”
Thẩm Triều Văn nghe giọng quay lại, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Khương Mặc.
“Em dọn giúp anh.” Thẩm Triều Văn giải thích, “Tủ thì em không dọn, chỉ dọn sách và quần áo ở ngoài.
Còn có người đến gõ cửa ba lần, hai lần là mẹ anh, một lần là dì, em sợ phiền anh ngủ cho nên lần thứ ba có mở cửa ra giải thích…”
Khương Mặc đứng dậy mặc quần, híp mắt bắt đầu đánh giá Thẩm Triều Văn.
Cậu có tỉ lệ khuôn mặt đẹp, dáng dấp cũng đẹp, có vài người có thói quen thả lỏng vai khi ngồi, hoặc lắc vai, hoặc bắt chéo chân, nhưng dáng ngồi của cậu lại cực kỳ tiêu chuẩn, là tiêu chuẩn lưng và chân ở góc chín mươi độ.
Mặc dù tối qua say đến không biết gì nhưng giờ phút này cậu lại rất tỉnh táo, mặt mày không có gì là mệt mỏi cả.
Chỉ là mặt lúc nào cũng đơ ra.
“Cậu dọn sạch thế anh sẽ không tìm được đồ.”
“… Cần em làm bừa lại giúp anh không?”
“Thôi.” Khương Mặc cười vỗ vai cậu, “Cuộc sống đôi khi cũng cần chút thử thách.
Cảm ơn!”
Thật ra sau khi tỉnh lại Thẩm Triều Văn vẫn có chút mất tự nhiên, nhưng sau khi Khương Mặc tùy ý vỗ vai cậu, không hiểu sao cậu lại thả lỏng một cách không giải thích được.
Khương Mặc mặc quần, cởi trần đánh răng.
Sau khi Khương Mặc rời khỏi giường, Thẩm Triều Văn lại bắt đầu cảm thấy cái đống trên giường cực kỳ ngứa mắt, rất muốn đi qua gấp lại cho gọn gàng…
Cuối cùng vẫn là không đụng vào.
Lúc xuống lầu, bộ dạng của Khương Mặc vẫn chưa tỉnh ngủ.
Thẩm Triều Văn đề nghị quay về trường, chờ hôm nào lại mang quần áo đến trả cho anh, nhưng Khương Mặc lắc đầu, nói với cậu: “Chờ chút nữa anh về trường với cậu, thẻ cơm của anh còn ở chỗ bạn cậu đấy.”
Thẩm Triều Văn ngạc nhiên: “Sao thẻ cơm của anh lại ở chỗ bạn em??”
“Ừ đấy, do người ta không yên tâm tưởng anh muốn mang cậu đi bán.” Khương Mặc cười, “Về thì giải thích cho bạn cậu anh không phải người xấu, dù sao anh cũng được xem như anh cậu!”
Hai giây sau Thẩm Triều Văn mới gật đầu: “Ừm, được.”
Trông thì thông minh nhưng sao lúc nói chuyện với mình lại ngơ ra đó? Khi đó Khương Mặc còn chưa biết cái miệng của Thẩm Triều Văn không chịu thua ai lại còn rất cố chấp, chỉ là lúc đối mặt với anh thì có hơi ngượng chút mà thôi.
“Làm gì tối qua cậu uống nhiều rượu vậy?” Khương Mặc bắt đầu quan tâm cậu.
Thẩm Triều Văn nói đầy lúng túng: “Em cũng không muốn.
Lúc uống em không biết đó là rượu, là bạn em gọi giúp.”
Cầu thang tròn từ tầng ba xuống được thiết kế như một cái tủ âm tường, bên trong có cực kỳ nhiều ly cốc muôn màu.
Khương Mặc tiện tay cầm một cái, hỏi cậu: “Tối qua cậu uống rượu gì?”
Thẩm Triều Văn: “… Long Island iced tea.
Bạn em nghĩ đó là trà nên mới gọi, trước kia em cũng chưa từng uống, lúc đó cũng không biết đó là rượu.”
Khương Mặc sửng sốt một giây rồi bật cười ha ha: “Cậu đang kể chuyện cười nhạt toẹt chọc anh đấy à? Sao lại không biết Long Island iced tea.”
Thẩm Triều Văn nhíu mày, biện bạch cho mình và Trương Tử Dịch: “Cũng đâu phải ai cũng biết Long Island là rượu đâu, anh biết là vì anh thường uống, cũng như em nói một thuật ngữ phổ biến trong luật quốc tế anh cũng sẽ không biết, nhưng em không cười anh, bởi vì anh không cần phải học nó.
Tri thức của con người luôn có tính hạn chế, điều đó rất là bình thường.”
… Ồ.
Khương Mặc lập tực nghiêm nghị: “Đúng! Là anh hẹp hòi, anh xin lỗi cậu.”
Thái độ của anh thản nhiên ngược lại làm Thẩm Triều Văn bắt đầu thấy ngại: “Là em xin lỗi mới đúng, tối qua thật sự ngại quá, làm phiền anh.”
Nhưng cậu từ chối thừa nhận mình ôm đùi Khương Mặc không buông, cũng từ chối mình ôm cây khóc lóc, chuyện đó là không thể.
Khương Mặc vỗ vai cậu: “Không sao, cậu còn rất nhiều cơ hội để báo đáp anh.”
“… Hả?”
Cậu có chút không theo kịp tiết tấu của Khương Mặc.
“Sau này anh uống say thì đến lượt cậu nhặt anh về.
Sao, không quá đáng chứ nhỉ?”
Giọng điệu chỉ như đùa mà thôi.
Nhưng Thẩm Triều Văn lại hoàn toàn tưởng thật.
Cậu trịnh trọng gật đầu: “Được, chắc chắn được.”
Khương Mặc dẫn cậu đến một tủ rượu thật to ở tầng một, chọn một chai nho trắng hỏi: “Cậu uống không?”
Thẩm Triều Văn vội vàng lắc đầu rồi nói đầy khiếp sợ: “Ban ngày anh cũng uống rượu?”
Khương Mặc gật đầu: “Nói thật, mỗi khi thức dậy anh phải uống chút rượu mới có thể tỉnh hẳn.”
Thẩm Triều Văn kinh ngạc: “Hả?”
“Thích uống thôi, sở thích cá nhân.
Anh uống rượu cũng như các cậu thích uống trà sữa cà phê vậy.”
Cái này cũng giống được hả.
“Sở thích này của anh…” Thẩm Triều Văn nhận xét một cách khách quan, “Không được lành mạnh cho lắm.”
Khương Mặc mỉm cười: “Khỏe mạnh quan trọng, vui vẻ cũng quan trọng.”
“Rượu vào hỏng việc.”
“Anh uống không hỏng việc đâu.”
Thẩm Triều Văn không nhịn được phản bác: “Chẳng lẽ tới ngày thi anh cũng uống sao?”
Thi? Đó mà cũng tính là việc?!
Khương Mặc nghiêng đầu nhìn anh: “Lần trước trước khi thi lịch sử triết học phương Tây anh có uống chút rượu, lúc thi hạ bút như thần, làm bài cực kỳ tốt!”
“Đó nhất định là tình cờ.”
“Tình cờ? Có rất nhiều chuyện nhìn như là tình cờ nhưng kỳ thật trước khi xảy ra đã sớm có dấu hiệu, chỉ là cậu không nhận ra mà thôi.” Khương Mặc nhớ tới điều gì đó, “Có bài hát tên là ‘Tình cờ’.”
Tình cờ.
Thẩm Triều Văn tự nhủ trong lòng lần đầu chúng ta gặp nhau là cùng nghe bài đó nhưng anh không nhớ.
Khương Mặc uống xong để ly xuống, “Đi thôi, ăn cơm.”
Khi ngồi xuống bàn ăn, một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn đi tới, bưng hai tô mì vằn thắn vàng ruộm, một đĩa đồ ăn kèm, một tô cà chua nhỏ.
Khương Mặc đẩy tô mì cho Thẩm Triều Văn rồi mỉm cười nói chuyện với dì.
Tiếng Thượng Hải Thẩm Triều Văn nghe không hiểu lắm, nhưng cậu cảm thấy Khương Mặc nói lại êm tai một cách lạ thường, rất nhẹ nhàng, lại còn có chút điệu.
Dì chỉ Thẩm Triều Văn như muốn hỏi tên cậu là gì.
Khương Mặc nhìn dì rồi nói: “Tiểu Triều Văn.” Ba chữ, âm điệu xa lạ, là tên của cậu.
Thẩm Triều Văn cúi đầu húp mì xì xụp.
Ăn được một lúc, Khương Mặc dùng đũa gắp một miếng cá lên, đi chầm chậm mang ra ngoài khu vườn cho bé mèo ria mép hôm qua anh ôm về.
“Sau này mày tên Chaplin!” Khương Mặc cười sờ đầu nó, “Chào mừng mày đến nhà tao ở, nhưng sau này không được ngủ trên quần áo của mẹ tao nữa, sẽ ăn đòn đấy.”
Cho mèo ăn xong anh gọi Thẩm Triều Văn một tiếng, dùng đũa chỉ chỉ hoa trong vườn: “Hai ngày nữa hoa sẽ nở, có muốn đến xem không.”
Thẩm Triều Văn hỏi: “Hoa gì?”
“Hoa quỳnh.
Anh trồng mấy năm rồi, gần đây cảm thấy nó sắp nở.” Khương Mặc chỉ vào mấy nụ hoa, “Cậu đến xem đi.”
Thẩm Triều Văn không hiểu về hoa nhưng cũng tò mò đi qua xem hoa quỳnh trong truyền thuyết.
Cành lá mảnh mai, quả thật có vài nụ hoa e ấp, nhìn trông chúng… rất bình thường.
“Hoa quỳnh nở vào mùa đông ạ?”
“Người khác trồng thì hình như nở vào thu, nhưng tới anh thì nó có hơi lạ.” Khương Mặc khổ não, “Hoa quỳnh toàn nở buổi tối, anh sợ bỏ mất thời gian nó nở hoa, đau đầu không biết làm sao.”
Thẩm Triều Văn cảm thấy trong lời anh nói có ẩn ý, cậu cẩn thận hỏi lại: “Cho nên?”
“Tết âm này cậu có về nhà không?” Khương Mặc hỏi đầy hào hứng, “Đến lúc đó anh mời cậu ngắm hoa, chờ khi hoa nở chụp ảnh, ghi lại toàn bộ quá trình nở hoa.”
Tết âm…
Tết âm cậu đã hẹn với đồng đội chuẩn bị cho cuộc thi biện luận.
“Hẹn mấy đứa rồi không đứa nào muốn ngắm hoa, thật không hiểu nổi! Ghi lại cảnh hoa nở thật sự rất thú vị mà, anh cảm thấy bọn họ chỉ là không muốn thức khuya thôi.” Khương Mặc trông chờ hỏi cậu, “Cậu có hứng thú không?”
Thẩm Triều Văn vẫn còn đang nghĩ xem có nên đồng ý hay không thì đã có một người đàn ông trung niên vào cửa, theo sau còn có mấy người.
Người đàn ông này mặc bộ vest nửa mới nửa cũ, trên tay là chiếc đồng hồ cũ, nhưng khí thế lại rất oai phong và uy nghiêm.
Khương Mặc kinh ngạc nhìn đối phương: “Ba?”
Khương Khải Đông gật đầu: “Mẹ con đâu?”
Khương Mặc nói: “Giờ này chắc đến nhà hát diễn tập rồi.” Anh nhìn thư ký quen cửa quen nẻo lên lầu, đoán chừng là đi lấy quần áo, “Lại phải đi công tác hả ba?”
“Ừ, đi thị sát mấy ngày.” Nói xong Khương Khải Đông nhìn qua Thẩm Triều Văn, thấy cậu lạ mặt nên thuận miệng hỏi, “Bạn của con à?”
Khương Mặc chỉ vào cậu rồi nói: “Là đồng hương của ba đấy, nhà em ấy chung khu với bà nội, hai tụi con học chung trường.”
Khương Khải Đông có chút ngạc nhiên nhìn Thẩm Triều Văn, giọng điệu cũng trở nên thân thiết hơn nhiều: “Con lớn lên trong nhà máy à?”
Thẩm Triều Văn gật đầu: “Trước khi vào đại học con luôn ở đó.”
Kỳ thật Thẩm Triều Văn đã từng mơ hồ nghe nói về người này.
Tất cả mọi người ở quê đều biết người con trai rất có tiền đồ của nhà ông Khương, nghĩ lại vậy chắc chắn là vị trước mắt này.
Khương Khải Đông đánh giá cậu rồi hỏi: “Vậy là con thi ra từ trường của nhà máy?”
Thẩm Triều Văn tiếp tục gật đầu, cậu tự giới thiệu mình rồi chào bác.
Tài nguyên giáo dục ở quê mình nghèo nàn thế nào Khương Khải Đông rất rõ.
Có thể thi được ra ngoài có thể thấy thằng bé này rất thông minh.
Người đàn ông nhìn cậu trai thêm mấy phần thưởng thức: “Rất giỏi rất hứa hẹn.” Dừng một lại nói: “Họ Thẩm đúng không? Hàng xóm họ Thẩm…” Thẩm Triều Văn vội vàng giải thích mình theo họ mẹ, bà là ai, lúc này Khương Khải Đông mới bừng tỉnh cười nói: “Bà của con vẫn khỏe chứ, hồi còn nhỏ bác thường được bà chăm sóc.”
Nói xong Khương Khải Đông lại hỏi cậu mấy câu, vẻ mặt trông rất hiền hòa, còn bảo Khương Mặc nhất định phải chăm sóc em.
Lúc này người từ trên lầu mang quần áo xuống, nhắc nhở ông, bí thư, đến giờ rồi.
“Ừ.” Khương Khải Đông vừa đáp lời vừa chỉ Khương Mặc, “Ra tiễn ba, ba có chuyện muốn nói.”
Khương Mặc đưa cà chua đưa cho Thẩm Triều Văn ăn rồi anh đứng dậy lắc la lắc lư đi theo ba mình ra ngoài.
Xe không vào được trong hẻm nên họ phải đi ra ngoài một đoạn.
Một khoảng lặng im.
Khương Khải Đông sửa sang tay áo, ông nói chậm rãi: “Liên quan đến vấn đề tương lai của con, ba vẫn hi vọng con có thể cân nhắc kỹ lưỡng.
Bình thường bận việc không để ý trò chuyện với con những vấn đề này, nhưng ba rất xem trọng chuyện của con, cũng như không hề bỏ bê con.
Mỗi ngày con đi theo một đám hồ bằng cẩu hữu của con uống rượu ăn chơi đừng cho là ba không biết.”
Khương Mặc nhai cà chua bi, đáp mơ hồ: “Ò…”
Mấy năm nay Khương Khải Đông giữ một chức vị quan trọng, ngày nào cũng trăm công nghìn việc, thực sự không có cách để phân thân, hoàn toàn không có thời gian để dạy đứa con trai này của mình.
Vợ ông Mai Tình là diễn viên kịch nói, say mê biểu diễn nghệ thuật, chăm sóc con cái cũng chỉ ở mặt ngoài không đáng nhắc tới.
Khương Mặc từ nhỏ được ông bà nuôi, sau khi hiểu chuyện đã bắt đầu sống tự lập, tự do phóng túng.
Cũng may không sống sai quá, tuy thích chơi bời thích uống rượu nhưng ít ra cũng không để người trong nhà lo lắng về việc học.
Lúc cần quản thì không có thời gian quản, đến lúc có thời gian quản lại phát hiện hình như không quản được nữa.
“Hồi năm hai con đột ngột nói muốn học tiếng Pháp, lúc ấy chỉ nghĩ rằng con nổi ý thích bất chợt.
Bây giờ nhìn lại, con đã sớm có ý muốn đi nước ngoài rồi đúng không?”
“Vâng.”
Lại tiếp tục một khoảng lặng.
Khương Khải Đông hỏi: “Thật sự rất muốn học điện ảnh à?”
“Vâng.” Khương Mặc nhai cà chua trong miệng, “Rất muốn học.”
“Không học không được?”
“Vâng, không học không được.”
Giọng anh rất nghiêm túc.
Sau khi nhìn nhau hai giây, Khương Khải Đông thở dài.
“Hiểu rồi, chuyện này chờ ba về lại nói tiếp.” Ông vỗ vai Khương Mặc, “Đừng ỷ còn trẻ mà phí hoài bản thân, uống rượu ít thôi.”
Nói xong ông lên xe rời đi.
Khương Mặc nhìn chiếc xe kia lái đi rồi ném quả cà bi cuối cùng vào trong miệng, vươn người duỗi vai dưới ánh nắng màu.
Có lẽ là do sáng không làm tí rượu nên giờ vẫn còn hơi buồn ngủ.
Nắng còn đẹp thế này, thời tiết tốt thế này sao có thể phụ lòng được? Về lại làm một ly thôi!.