Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Diêu Nhật Hiên ở cũng không quá xa nhà Lưu Chỉ Quân mấy, chỉ khoảng mười phút đi bộ.

Cậu biết, Chỉ Quân nguyên bản bàn với Ngưu Kiến Minh đến đây ở, là vì muốn giúp cậu chăm nom An An, vì vậy cố ý ở gần cậu.

Bất quá, bọn họ cũng sắp kết hôn rồi đi? Sau khi kết hôn, ai sẽ giúp cậu chăm sóc Tiểu An An đây?

Diêu Nhật Hiên cảm thấy thật khó khăn, khi còn đi học, nếu không có lớp thì có thể đón con từ chỗ Chỉ Quân, rồi cõng bé trên lưng đi làm thêm. Dù sao cũng chỉ là một công việc thu ngân linh tinh, ông chủ thấy cậu trẻ như vậy mà lại có thêm đứa con nhỏ nên cũng thông cảm dàn xếp cho qua, khi quá bận rộn thì có bạn học đến giúp đỡ.

Nhưng mà bây giờ đã đi làm, chín giờ làm năm giờ tan, không có khả năng mang theo con nhỏ. Mà vườn trẻ thì đến năm giờ sẽ đóng cửa, nếu là như tan sở mà có chuyện đột xuất gì mà về trễ một chút thì cậu chỉ có thể trông cậy vào Chỉ Quân. Bây giờ phải làm sao đây?

Bảo mẫu thì tuyệt đối không thể thuê nổi, mà cậu cũng không yên tâm, thật ra có thể nhờ trung tâm hỗ trợ thuê theo giờ, nhưng mà những khoản chi tiêu ngoài ý muốn trong tháng cũng đã tốn kém nhiều lắm rồi!

Ai! Cậu mới tốt nghiệp đại học chưa được mấy tháng, ở phòng cho thuê, khoản tiền trước kia ở đại học tích góp từng tí một đã tiêu hết, bây giờ hai cha con quả thực rất khó khăn.

Tuyệt đối không thể thất nghiệp! Muốn bỏ việc kỳ thật cũng chỉ là nhất thời giận dỗi, nếu thực sự thất nghiệp, cậu muốn khóc cũng không kịp!

Diêu Nhật Hiên càng nghĩ càng tức giận, cái tên heo đáng giận kia, vì cái gì lại cố tình coi trọng cậu chứ? Với một kẻ điều kiện tốt như hắn ta, khẳng định chính là đang đùa giỡn với cậu chứ gì?

Cũng không biết vì cái gì, trong lòng lại cảm thấy chua xót, thật khổ sở nga! Con heo thối!

“Ba ba! Đến nhà rồi! Mở cửa đi!” Diêu Bình An kéo kéo tay cậu nhắc nhở, cắt ngang màn hối hận của cậu.


Diêu Nhật Hiên lúc này mới ý thức được đã đến nhà, vội lấy chìa khóa ra mở cửa.

Đây là một căn hộ chung cư rất nhỏ, đại đa số người ở đây đều là độc thân hoặc những cặp tình nhân sinh viên vừa tốt nghiệp.

Chỉ có một gian phòng, một buồng vệ sinh nho nhỏ và ban công, bếp được đặt ngay trong một góc phòng, vừa vặn để được một cái bếp.

Trong phòng có một chiếc giường đôi, song song đặt hai cái gối một lớn một nhỏ. Trừ bỏ chủ cho thuê nhà cung cấp một cái tủ nhỏ và một cái bàn vuông, hai cha con chỉ có một chiếc rương nhỏ đựng quần áo sách vở và mấy món đồ chơi trẻ em.

Vừa nhìn thấy thì có thể biết ngay gia cảnh bần hàn, tuy vậy đều được dọn dẹp phi thường sạch sẽ.

“Ba ba, con muốn uống nước!” Diêu Bình An ở trên đường đã ăn ngay một cái đản thát, bây giờ đương nhiên là khát nước.

Diêu Nhật Hiên cho con uống nước xong, còn lại nửa ly nước tự mình uống cạn, đang định ẵm con đến toilet rửa tay vì Tiểu An An không với tới vòi nước, Diêu Nhật Hiên vừa xoay người định ẵm bé, lại cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

Đều do con heo kia! Cậu oán thầm trong lòng, ngoài miệng đành phải nói,“An An, con tự bắc ghế đi, ba ba không ẵm được con nga!”

“Dạ!” Diêu Bình An cũng không để ý.

Quân tỷ tỷ đã từng nói, ba ba là để yêu thương và bảo hộ, bé là một người đàn ông nhỏ, đương nhiên phải bảo vệ ba ba! Nếu Diêu Nhật Hiên biết suy nghĩ của con mình, phỏng chừng lại là đầu đầy hắc tuyến.

Bưng một băng ghế nhỏ, bé con tự mình rửa hai bàn tay nhỏ xíu thật sạch, “Ba ba, buổi tối chúng ta chỉ ăn bánh ngọt sao?”

Vậy xem ra không đủ.

Cuối tuần bởi vì quá mệt mỏi, không dậy nổi để đi siêu thị, trong nhà cũng không biết còn có chút gì không.

Diêu Nhật Hiên mở tủ lạnh ra, may mà còn thừa được nửa bao diện điều (hem bít món lày), hai cái trứng với một ít thịt chân giò hun khói,“Nhiêu đây đủ không?”

“Được!” Diêu Bình An biết kinh tế nhà bé không tốt, so với những đứa trẻ cùng tuổi trưởng thành hơn rất nhiều, cũng không chọn tam lấy tứ.

Nấu được một chén, hai cha con chia nhau ăn, còn bánh ngọt thì xem như món điểm tâm ngọt sau bữa ăn, tinh tế nhấm nháp từng chút một.

Miếng bánh ngọt cuối cùng vừa chui tọt vào bụng Tiểu An An, hai cha con cùng nhau hạnh phúc xoa xoa bụng thở một hơi dài đầy thỏa mãn,“Ăn ngon quá!”


Ăn uống no đủ, Diêu Bình An rút một cuốn sổ ra đưa cho cậu, “Sổ ghi chép!”

Bé con này, từ nhỏ đã đặc biệt mẫn cảm với các con số. Từ lúc hai tuổi đã có thể tính toán được những phép tính đơn giản. Mọi người đều nói là tiểu thiên tài, đáng tiếc lại không có tiền để cho bé học lên, Diêu Nhật Hiên đành phải tự dạy cho bé. Để cho bé tính toán sổ sách chi tiêu trong gia đình, cũng là để rèn luyện.

Diêu Bình An nghĩ nghĩ,“Hôm nay ba ba không tốn tiền nga! Ngồi xe công đi làm là vé tập, về nhà là…… là đi nhờ xe của đồng nghiệp. Bữa trưa cũng không ăn cơm trong cặp ***g mà được đồng nghiệp mời. Thực không có nha! A! Bánh ngọt đâu?”

“Này…… cũng là đồng nghiệp kia mời.”

Diêu Bình An hài lòng gật đầu, “Đồng nghiệp này tốt thiệt ha, sau này mỗi ngày để cho người đó mời đi!”

Diêu Nhật Hiên nhất thời quýnh lên,“An An, chúng ta không thể ăn đồ ăn của người khác mời nga. Chờ ba ba có tiền, mỗi ngày đều mua cho con!”

Diêu Bình An gật gật đầu, “Ba ba, vậy ba phải cố gắng làm việc nha!”

Lời này Diêu Nhật Hiên nghe kiểu gì cũng không lọt tai nổi. “Cố gắng làm việc?” Cậu còn phải cố gắng thế nào nữa đây?

“Ba ba! Sắp chín giờ rồi! Chúng ta đi siêu thị đi!” Diêu Bình An rất là hoạt bát kéo kéo cậu.

Diêu Nhật Hiên tuy rằng mệt chết đi, nhưng vẫn đứng dậy, trong tủ lạnh đã trống không, không thể không đi mua đồ.

Siêu thị ở gần nhà đều có ưu đãi đặc biệt, thật thích hợp cho những người nghèo như họ.

Nơi bọn họ thuê cách công ty cũng không quá xa, tuy vẫn là khu vực náo nhiệt phồn hoa, nhưng là nhà cũ. Tiền thuê nhà cũng tương đối, hơi cao một chút, nhưng có thể tiết kiệm được tiền xe và thời gian, tính đi tính lại vẫn là có lời .

Cách cửa không xa còn có một siêu thị của tập đoàn Vinh Huy, mua sắm cực kỳ tiện lợi.


Diêu Bình An ngoan ngoãn ngồi ở trên chiếc xe chở hàng trong siêu thị, một đường chỉ huy, “Trước tiên mua đồ ăn đồ ăn!” Nếu trễ sẽ bị cướp sạch.

Khu bán hàng giảm giá, nhân viên bán hàng đặt những gói tôm còn dư trong ngày lên trên quầy, giá giảm một nửa.

“Ba ba, mau!” Thấy có mấy bà dì đã muốn xúm lại, Diêu Bình An lo lắng.

Dù cho những gói trứng tôm kia đều là đồ đông lạnh, ngày mai ăn vẫn là phi thường ngon miệng, hai cha con đều thích ăn, Diêu Nhật Hiên lập tức quơ lấy một cái túi plastic chen vào.

Một người phụ nữ đứng cạnh thấy một người con trai còn trẻ vậy mà cũng mang con đến mua đồ ăn, liền nở nụ cười, “Bé con à, bé cũng đi mua đồ ăn?”

“Vâng! Chào dì!” Diêu Bình An tuyệt không keo kiệt tặng cho mọi người một nụ cười thật tươi, bắt đầu mê hoặc thế nhân.

Mấy bà dì này thấy một bé con đáng yêu như thế, lập tức bản năng làm mẹ trỗi dậy, bắt đầu vây lấy bé con, hỏi bé bao nhiêu tuổi rồi đủ thứ linh tinh khác. Diêu Bình An rất kiên nhẫn nhất nhất trả lời, Diêu Nhật Hiên nhân cơ hội quơ đầy một túi tôm.

Hai cha con phối hợp ăn ý, thắng lợi rất nhanh!

“Gặp lại mấy dì sau nha!”

Chờ mấy người này quay đầulại, tất cả đều hai mắt vô thần, không nhúc nhích nhìn băng hàng, căn bản không còn cái gì để lựa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận