Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Kì An Tu khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe, đi được một đoạn, đợi đến khi dừng đèn đỏ, hắn dừng lại xong bỗng nhiên nghiêng đầu tà tà cười, “Em khép chặt chân lại như vậy để làm gì ma? Càng khép chặt càng dễ nhìn ra nha!”

Oanh! Mặt Diêu Nhật Hiên đỏ bừng! Đầu heo này sao lại biết?

Bởi vì hơn người bình thường một bộ khí quan, cơ thể của Diêu Nhật Hiên đương nhiên càng mẫn cảm gấp đôi người thường, cho nên cậu vẫn luôn luôn chú ý không tiếp xúc với người khác quá nhiều, nhưng không biết vì cái gì mà cậu lại đụng phải con heo háo sắc này! Toàn thân cao thấp vô luận làm sao, chỉ cần bị móng heo của hắn đụng tới, thậm chí ngay cả bị ánh mắt của hắn tia trúng thì thân thể của cậu liền không tự chủ được mà sinh phản ứng.

Như bây giờ, chỉ là ngồi ở bên cạnh hắn thôi mà trong cơ thể cậu dường như có một tiểu ác ma quậy phá xao động không ngừng, cậu có thể cảm giác được hạ thân của mình không biết xấu hổ mà đã có phản ứng.

“Sao vậy? Cương lên rồi?” Đầu heo kia còn không biết tốt xấu mà cợt nhả, móng vuốt heo đã đặt lên gốc *** của cậu nhẹ nhàng vuốt ve.

“Lái xe đi!” Diêu Nhật Hiên thẹn quá thành giận lấy cặp gạt tay hắn ra.

Kì An Tu cố gắng nhịn cười, “Muốn đi tìm khách sạn giải quyết một chút không?”

Ánh mắt nóng rực đảo qua hạ thể của Diêu Nhật Hiên, cậu càng khép chặt hai chân lại, nhưng dường như không thể kháng cự cơn sóng triều mãnh liệt đang dần dần tiến đến.


Kì An Tu qua ánh mắt của cậu cũng đoán ra được tình hình, không giỡn nữa, vỗ vỗ chân Diêu Nhật Hiên, “Thả lỏng ra đi! Chắc em cũng không muốn lát nữa không xuống được xe chứ?!”

Diêu Nhật Hiên căm giận trừng mắt liếc hắn một cái nhưng cũng làm theo.

Kì An Tu hạ nhiệt độ trong xe xuống thấp một chút, để cho cảm xúc của tiểu gia khỏa chậm rãi bình ổn lại.

Hắn sao lại đột nhiên trở nên hảo tâm như thế? Bởi vì người ta còn đang chờ ăn đại tiệc nga!

Cuối tuần này, hắn có cả hai ngày ba đêm để sắp đặt kế hoạch!

Đáng tiếc, khi xe gần đến khu vườn trẻ, chiếc điện thoại lỗi thời đột nhiên có tín hiệu, phá hủy kế hoạch tuyệt vời của Kì An Tu.

“Cậu nói cái gì? Bây giờ phải đi gặp ông ta sao?” Kì An Tu phi thường không vui nói, “Hôm nay là cuối tuần đấy! Tôi đã có hẹn rồi, có thể đổi khi khác được không?”

Cuối cùng, hắn vẫn là thở dài, “Được rồi được rồi, đại khái ba mươi phút nữa tôi sẽ qua.”

Ngắt điện thoại, trên mặt hắn tràn đầy vẻ tiếc nuối, “Thực xin lỗi, vừa rồi là Cốc Duyên Tiệp của công ty Phong Hoa, cậu ta đã hẹn được trưởng phòng của công ty xây dựng, muốn đi giao tiếp một chút.”

“Vậy anh mau đi nhanh đi!” Diêu Nhật Hiên ước gì hắn ta lập tức biến đi cho mau.

Kì An Tu đột nhiên gắt gao đem cậu ôm vào trong ngực, “Xin lỗi em! Chúng ta còn chưa thực sự hẹn hò một lần, vốn dĩ anh đã an bài rất tốt!”

Hơi thở ấm áp của hắn phả vào gây ngứa ngáy bên tai, giọng điệu ai oán như là oán phụ bị vứt bỏ, Diêu Nhật Hiên nhịn không được mà phì cười!

Không khí đang ngọt ngào sao lại có phản ứng này? Kì An Tu bực bội không thèm nhiều lời nữa, cắn lên đôi môi phấn nộn, thả xuống một nụ hôn trừng phạt.

Diêu Nhật Hiên đột nhiên cảm thấy đau nhói trên môi, còn có vị máu trong miệng, đầu heo này, định làm quỷ hút máu sao? Cậu không chút khách khí lập tức phản kích, cắn mạnh vào môi Kì An Tu, cả hai đều bị thương mới cam tâm.


Kì An Tu sủng nịch mặc cho cậu lưu lại dấu răng nhỏ trên môi mình, lúc này mới tạm buông ra một chút, liếm đi vết máu trên môi, cái trán vẫn áp vào trán Diêu Nhật Hiên, thở dài, “Sao vậy, anh cũng đâu muốn đi làm việc, cũng đã vài ngày anh không hẹn hò với em rồi!”

Bọn họ có hẹn hò á? Diêu Nhật Hiên hoàn toàn không biết nha, gặp mặt không phải bị hắn quấy rối thì cũng là bị hắn đè xuống làm tình. Được rồi, cậu thừa nhận, cậu kỳ thật cũng không chán ghét, nếu hắn xuống tay nhẹ nhàng hơn một chút.

Phi phi phi! Mình bị điên à! Diêu Nhật Hiên vội vàng tự lay tỉnh mình.

Nhưng mà được hắn ôm vào long, thật sự rất ấm áp, quả thực là cảm giác tuyệt đến nói không nên lời, “Anh…… anh vẫn là nên đi làm việc đi! Ách, cái hạng mục kia không phải rất quan trọng sao?”

Chuyện này Kì An Tu đương nhiên biết rõ, bằng không hắn cũng sẽ không buông tha cho cuộc hẹn này. Hắn bỗng nhiên nảy ra một ý, không chút nghĩ ngợi đã nói ra, “Chúng ta chung sống đi!”

Phụt! Diêu Nhật Hiên liền sặc nước miếng, ho khù khụ đến mặt đỏ bừng.

Kì An Tu nhíu mày đau lòng vỗ lưng cho cậu, vừa giải thích, “Em thấy đó, anh lúc nào cũng bận rộn hết, nếu muốn tìm được thời gian rảnh thật sự quá khó khăn, nếu chúng ta ở chung, mặc kệ có bận đến thế nào buổi tối đều có thể gặp nhau, có thời gian ở bên nhau.”

Hắn càng nói càng cảm thấy hay, quả thực cảm xúc mênh mông, kích động không thôi, sao mình lại không nghĩ tới sớm hơn? “Anh sẽ dọn dẹp một chút, cuối tuần em và con sẽ dọn đến luôn!”

Diêu Nhật Hiên ngờ vực nhìn hắn, người này điên rồi à? Cư nhiên muốn sống chung với mình? Cậu lắp bắp nói, “Tôi…… tôi có con.”


“Anh biết a!” Kì An Tu bắt đầu tính toán trong đầu, nhà của hắn phòng có ba gian phòng, nguyên bản thiết kế là phòng ngủ, phòng làm việc và phòng khách. Nếu Tiểu Hiên Hiên mang con đến, đương nhiên em ấy phải ở chung với mình, vậy phòng khách cứ để cho nhóc tì kia không phải vừa vặn sao?

Không được! Còn có một phòng làm việc, vạn nhất Tiểu Hiên Hiên thẹn thùng, không chịu ở chung một phòng với mình, hoặc là đòi ở chung với con thì sao?

Có rồi! Kì An Tu lập tức nghĩ ra cách giải quyết, vội nói, “Dù sao nhà anh phòng cũng đủ để ở, trong khu phố còn có một cái nhà trẻ, anh sẽ liên hệ một chút, cũng đem phòng dọn dẹp lại, em sớm dọn đến đi!”

Đây không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

“Không được!” Diêu Nhật Hiên quả quyết cự tuyệt.

***.

Cám ơn đã đến xem, Chairegc, Mộc Thập Bát, X-Tuyết đưa tới lễ vật, còn có Canh nguyên, Polarflyfox cùng mọi người đã để tin nhắn lại. Tiểu công đã quay lại, Hoa Quế sẽ đi nấu thịt!

Đầu heo cuối cùng cũng nghĩ ra được một cái chủ ý ra dáng, hắc hắc, có thể thành công hay không? Mọi người chờ xem đi! Tiểu Cốc vẫn còn muốn quấy rối nha! Đi đi……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận