Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Đáng chết! Mắt Kì An Tu đỏ ngầu, nửa phẫn nộ nửa đau lòng. Đừng nói là trẻ con, ngay cả một người lớn sống trong hoàn cảnh như vậy, không có khả năng không thay đổi tính cách!

Diêu Nhật Hiên có thể đơn thuần như thế, là bởi vì trước năm cậu mười lăm tuổi vẫn có một gia đình hạnh phúc ấm áp, cho nên tin tưởng vào phần thiện lương của con người.

Nhưng Tiểu An An lại khác, vừa sinh ra đã phải đối mặt với bao nhiêu gian khổ lẫn những điều đáng ghê tởm, trừ bỏ người cha và hai người ít ỏi thủy chung luôn giúp đỡ bọn học là Lưu Chỉ Quân với Ngưu Kiến Minh ra, bé chưa từng được ai thật lòng quan tâm, cho nên mới theo bản năng bài xích, hoài nghi hết thảy hết thảy người ngoài.

Tuy không biểu hiện ra ngoài, chính là đối với tiền tài đặc biệt để ý. Cũng chỉ có người như thế, mới có thể nghĩ ra chủ ý cổ quái muốn giữ tiền của Kì An Tu rồi mới để hắn kết giao với cha mình.

Một đứa bé nhỏ xíu như thế, đã phải chịu đựng bao nhiêu thương tổn, mới có hành động như vậy? Kì An Tu nhắm mắt lại, đem đau nhức chua xót sinh sôi mãnh liệt đè ép xuống.

Vươn tay đem Diêu Nhật Hiên gắt gao kéo vào trong lòng, không mang theo chút *** nào siết chặt thân thể gầy gò, không nhịn được giải thích,“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

Hắn thật sự rất hận chính mình, vì cái gì không gặp được hai cha con này sớm một chút? Để cho bọn họ gặp nhiều đau khổ như vậy! Hắn chỉ có thể thận trọng thề, “Tin tưởng anh! Sau này để anh chăm sóc bảo vệ cho hai người, sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ cha con em!”

Tuy rằng không dám tin tưởng tương lai sẽ như thế nào, nhưng giờ khắc này, Diêu Nhật Hiên tựa vào khuôn ngực rộng lớn ấm áp của hắn, nghe tiếng tim đập kiên định hữu lực, thật sự cảm thấy vô cùng an tâm.


Dường như quay về thuở ấu thơ, nằm trong vòng tay cha mẹ, vô ưu vô lo sống cuộc sống an bình được người khác che gió che mưa.

Sau một lúc lâu, cậu mới lưu luyến ngẩng đầu lên, phát hiện mình giống như đứa trẻ mới sinh bị người ta ôm vào trong ngực, ngượng ngùng hít hít cái mũi, lại không biết nói gì, không thể hình dung được, “Anh…… anh ôm tôi như thế, y như khi tôi ôm Tiểu An An vậy!”

Kì An Tu nhéo nhéo mũi cậu,“Anh ôm em như thế, thoải mái không?”

Mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng Diêu Nhật Hiên vẫn là gật đầu thừa nhận, không phải thoải mái, là rất thoải mái, rất thư thái.

Kì An Tu sủng nịch cười, “Tiểu An An là bảo bối của em, nhưng hai người từ nay về sau đều là bảo bối của anh, sau này anh sẽ mỗi ngày ôm em như thế! Bất quá hiện tại thôi ──”

Hắn vỗ vỗ cái mông cong cong của Diêu Nhật Hiên, ý bảo cậu đứng dậy, điều chỉnh cảm xúc một chút,“Chúng ta vào đây được một lúc rồi, giờ đi ra ngoài chơi với Tiểu An An đi, em điều chỉnh lại cảm xúc một chút, đừng để cho con cảm thấy như anh vừa khi dễ em vậy.”

Hắn cũng không có chỉ lo chìm đắm trong thế giới riêng của hai người, trong lòng vẫn nhớ tới nhóc con bên ngoài. Sau khi nói chuyện xong, Kì An Tu cảm thấy trọng trách trên vai mình quá nặng. Bất quá đàn ông mà, chăm sóc gia đình là chức trách, cũng là bổn phận của hắn. Chăm sóc hai cha con học, không chỉ có để cho bọn họ ăn no mặc ấm, còn phải làm cho bọn họ cảm thấy hạnh phúc từ nội tâm.

Diêu Nhật Hiên nghe hắn nói, dùng sức gật đầu, hít một hơi thật sâu.

Thật đáng yêu! Kì An Tu nhịn không được ở trên mặt cậu lại hôn một cái, ở chung thật là tốt! Tùy thời tùy chỗ đều có cơ hội ăn đậu hũ.

Trên ghế sô pha, Diêu Bình An vẻ mặt rất nghiêm túc, y như người lớn ngồi xem tin thời sự.

Kì An Tu nhìn thấy liền nhíu mày, nhưng không có tùy tiện cắt ngang, chính là cắt hoa quả mang đến, làm như thuận miệng hỏi,“An An, sao con không xem phim hoạt hình?”

Diêu Bình An quay đầu sang liếc hắn một cái, “Cái đó thì có gì hay? Vừa nhàm chán lại cấp thấp!”.


Sao lại như vậy, nào có đứa nhóc nào không xem phim hoạt hình? Tật xấu này nhất định phải sửa.

Kì An Tu tiếp tục truy vấn, “Vậy con có từng coi phim hoạt hình trên màn ảnh rộng ngoài rạp chiếu phim chưa?”

Hắn tuy rằng chưa coi qua, nhưng An Na rất thích xem, trở về còn thường xuyên ca ngợi hay đến thế nào, nghĩ chắc sẽ thích hợp với trẻ em.

Diêu Bình An không hé răng.

Kì An Tu biết hai cha con bọn họ nhất định chưa từng đi.

Ân, lập tức gọi điện thoại cho An Na, xem gần đây có cái gì hay, mang nhóc con đi xem, bồi dưỡng nó trở lại làm một đứa nhóc đúng nghĩa.

Hắn nghĩ nghĩ, “Xem ti vi nhiều quá không tốt cho mắt đâu a! Xe lửa lắp ráp xong chưa? Chúng ta đi chơi xe lửa đi!”

Dù sao cũng là con nít, lại là món đồ chơi mới, Diêu Bình An vừa nghe vậy, liền hưng phấn đáp,“Lắp xong rồi! Con dẫn chú đi xem!”

Chờ Diêu Nhật Hiên từ thư phòng đi ra, mặt vẫn còn có chút hồng hồng. Không có biện pháp, ai kêu con heo kia kéo tay cậu thâm tình chân thành nói ba chữ kia với cậu chứ?


Loại dịu dàng thắm thiết này so với móng vuốt heo bình thường còn khiến cho người ta có phản ứng nhanh hơn, hại tim cậu đập kinh hoàng không thôi, nửa ngày mới bình tĩnh trở lại.

Nhưng vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy con heo kia hoàn toàn không còn hình tượng mà ngồi bệt trên sàn, ôm Tiểu An An cùng nhau chơi xe lửa, một lớn một nhỏ nằm cạnh nhau, thân mật khắng khít.

Này…… bức tranh ấm áp này! Cậu không thể nhìn, thật sự không thể nhìn, nếu còn nhìn nữa, nhất định sẽ trúng độc! Không bao giờ có thể rời khỏi con heo này nữa!

Chơi thỏa thích, Kì An Tu chủ động yêu cầu mang Tiểu Bình An đi tắm rửa, theo lời hắn nói, là muốn dùng tiếp xúc thân thể vô chướng ngại để tiêu trừ cảm giác không an toàn của An An.

Nghe thấy tiếng cười đùa vang lên từ trong phòng tắm, dường như đang đùa giỡn với nước, khóe miệng Diêu Nhật Hiên cũng mang theo một chút ý cười.

Ách, ngôi nhà mới này, tựa hồ cũng không tệ lắm nga!

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận