Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Một tay ôm Diêu Nhật Hiên đang nửa tỉnh nửa mơ, một tay bế Diêu Bình An, Kì An Tu tha cả nhà về nhà họ Kì.

Vừa đẩy cửa đã bắt đầu ồn ào, “Lão ba! Bánh bao được chưa? Sắp chết đói rồi!”

Kì Dân Hạo hai tay dính đầy bột mì liếc thằng con một cái,“Chết đói còn lớn giọng như thế? Không cho mày ăn!” Ngược lại nhìn bé con cười tủm tỉm, “An An đi rửa tay đi, ông đã hấp bánh cho con rồi!”.

“Ông thật tốt!” Diêu Bình An như con chim nhỏ nhảy lên hôn lão Kì một cái thật kêu, sau đó mới đi rửa tay.

Kì An Tu đẩy nhẹ Diêu Nhật Hiên một cái, cậu mới mơ mơ màng màng mở mắt, lỗ tai kịp chỉ nghe An An gọi ai đó là ông, cậu cũng buột miệng kêu, “Cháu chào ông!”

Mọi người đều phá lên cười.

Kì Dân Hạo nhìn đôi mắt gấu mèo của cậu, rõ ràng là ngủ không đủ, hai gò má Kì An Tu cũng hơi hóp vào, nhất thời hiểu lầm bọn họ buổi tối phong lưu vô độ. Thấy An An không ở đó, nhướng mày giáo huấn,“Còn trẻ tham hoan cũng nên tiết chế! Ở đây còn có con nít đó, coi bản thân biến thành bộ dáng gì rồi?”

Mặt Diêu Nhật Hiên đỏ bừng, quẫn hận không thể đào lỗ mà chui xuống.

Kì An Tu vội vàng biện giải, “Không phải như thế! Tối hôm qua con đi uống với khách, tới ba giờ mới về. Tiểu Hiên lo lắng, cứ luôn chờ con, buổi sáng mới ngủ được một lát, mà An An lại nhớ ba, cứ đòi về đây, mới thành bộ dạng này!”

Sắc mặt Kì Dân Hạo mới dịu xuống,“Vậy hai đứa cũng đi rửa tay đi, vừa lúc ba cũng có nấu thêm ít cháo, uống một ít đi rồi đều đi lên lầu ngủ, ba mang An An ra ngoài câu cá.”.

“Vẫn là lão ba tốt nhất !” Kì An Tu không mất thời cơ vọt lên vuốt mông ngựa.

“Đi đi!” Kì Dân Hạo cười mắng con một câu.

Rất nhanh dùng qua điểm tâm, Kì An Tu tha Diêu Nhật Hiên đang ngáp lên ngáp xuống về phòng ngủ tiếp. Kì Dân Hạo gọi một cú điện thoại cho con gái, bảo cô tối về ăn cơm. Liền lấy cần câu, mang Tiểu Bình An đi ra ngoài câu cá.

Trẻ con luôn tinh lực dư thừa, sức sống bắn ra bốn phía, chỉ thấy Diêu Bình An chạy tới chạy lui, hưng phấn vô cùng, ngồi chưa được ba phút đã bỏ chạy đến một bụi cỏ bắt bướm tìm châu chấu.

Kì Dân Hạo bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện Tiểu Miêu Điếu Ngư, không khỏi mỉm cười. Đứa nhỏ này cũng giống như con mèo nhỏ không chuyên tâm kia a?

Thấy Tiểu Bình An vừa chơi vừa cười, lão Kì lại hơi hơi thở dài trong lòng, bé con đáng yêu như thế nếu như là cháu ruột của mình thì tốt biết bao nhiêu!

Lại nói tiếp, Tiểu Bình An thật sự rất thông minh, chẳng khác nào Kì An Tu lúc nhỏ vậy. Mới trước đây Kì An Tu khi bắt đầu đi nhà trẻ đã là đứa trẻ xuất sắc nhất, nhất là số học phi thường tốt, đây chính là di truyền Kì gia, nếu không, hôm nay cũng không thể thành công trên thương trường như vậy.

Đáng tiếc đứa trẻ có thiên phú trước mắt này lại không có quan hệ với Kì gia. Ngô, cũng không tính là không quan hệ, chỉ là không có quan hệ huyết thống. Bất quá, nếu như An Tu thực sự cùng với Tiểu Hiên, An An đương nhiên là con bọn họ.

Điều này làm cho lão Kì không thể không còn lo lắng đến vấn đề người nối nghiệp.

Nếu chỉ dựa vào năng lực cá nhân mà nói, Kì Dân Hạo thực sự cảm thấy Tiểu Bình An là tài năng hiếm có, cho dù là đem gia nghiệp tương lai của Kì gia giao cho nó, đứa nhỏ này khẳng định có thể phát dương quang đại.

Nhưng nó không họ Kì, họ Diêu a! Không thể không thừa nhận, trong lòng Kì Dân Hạo vẫn là có khúc mắc. Tuy rằng ông là người có học vấn, tự xưng là người có tư tưởng cởi mở sáng suốt. Nhưng đối với người Hoa, hoặc là người phương Đông, vấn đề huyết thống vẫn là phi thường bướng bỉnh .

Hiểu con không ai bằng cha, Kì Dân Hạo đương nhiên nhìn ra được con trai mình thật lòng đối với Diêu Nhật Hiên. Còn Diêu Nhật Hiên, mặc dù có chút đần độn, nhưng mà không hề ngốc. Chẳng qua là ít trải qua sự đời nên mới xử sự có vẻ không đủ khéo léo. Bất quá cậu ta làm người đặc biệt ôn hòa thiện lương, lại không có tâm cơ, ở bên người như vậy, không thể không nói, là phi thường thoải mái cùng vui vẻ.

Một gia đình vốn chính là cần đủ dung hòa vừa nội vừa ngoại, An Tu tuy rằng làm việc khôn khéo có khả năng, nhưng có khi đối với người ngoài không đủ cẩn thận cùng săn sóc, không tránh khỏi có chút cao cao tại thượng. Mà Diêu Nhật Hiên lại vừa đúng có thể bù đắp khuyết điểm này của nó.

Bất luận tính thế nào, Kì Dân Hạo cũng hiểu được, con ông ở bên Diêu Nhật Hiên kỳ thật phi thường hài hòa. Hạnh phúc chân chính thì không cần nói, chỉ qua một ánh mắt hay một động tác nhỏ cũng có thể nhìn ra được. Khi bọn họ ở bên nhau, gương mặt sáng bừng phát ra từ nội tâm liền đủ để xác minh hết thảy .

Kì Dân Hạo bất giác lại nhớ đến người vợ đã khuất, tập đoàn Vinh Huy tuy rằng là sản nghiệp của Kì gia, nhưng cũng có một ban giám đốc, có hai mươi mấy đổng sự lớn nhỏ, trước kia khi người bạn già còn trên đời luôn cùng nhóm đổng sự bảo trì quan hệ rất tốt, trợ lực cho Kì Dân Hạo thi hành các hạn mục chính sách.

Khi mà Kì Dân Hạo lui về hậu trường, đảm đương nhiệm vụ giữ gìn mối quan hệ tốt với nhóm đổng sự giúp con trai, mới biết được công việc này năm đó bạn già đã trả giá bao nhiêu tâm huyết cùng cố gắng, tuy rằng bất quá chỉ là chút hỏi han ân cần, quan tâm từng tí việc nhỏ, nhưng muốn trường kỳ kiên trì tiến vào lòng người, lại không dễ dàng chút nào.

Kì An Tu là tổng giám đốc, phải đi ra ngoài khai cương thác thổ, anh dũng tiến về phía trước, không có khả năng để quản cả việc này. Còn mình thì sao? Tuổi đã lớn, tương lai nhất định sẽ có lúc lực bất tòng tâm, vạn nhất làm không tốt thì có khi sẽ khiến công ty rung chuyển.

Kì Dân Hạo sớm đã có ý tưởng muốn bồi dưỡng một người nối nghiệp thay công việc này, vốn định chọn An Na, nhưng con gái ông tuy rằng là nữ, lại ham tự do, phi thường độc lập, ngẫu nhiên bảo nó đến hội từ thiện giúp đỡ thì được, nhưng nó lại không chịu nổi trường kỳ bảo trì mấy loại quan hệ kinh doanh này.

Nhưng tính cách Diêu Nhật Hiên thì lại rất thích hợp, tính tình đơn thuần, thực dễ dàng bị người liếc mắt một cái nhìn thấu, lại có vẻ không có tâm cơ, ai cũng sẽ không phản cảm khi cậu ta tiếp cận.

Bằng ánh mắt lão làng nhiều năm lăn lộn trên thương trường của ông, đương nhiên biết Diêu Nhật Hiên chính là loại người không có chí lớn, lấy cá tính cẩn thận chịu khó cùng săn sóc thiện lương, đi làm chút việc nhỏ này, thật ra lại là người thích hợp nhất.

Xem ra, con mình thật sự muốn ở bên cậu ta. Như vậy, hiện tại cũng nên từ từ mang Diêu Nhật Hiên tiến vào vòng luẩn quẩn xã giao của bọn họ, dạy cậu ta cách ứng phó với những người này.

“Ông ông! Cá! Cá!” Diêu Bình An đang đang cúi người nhấp nhô cái mông be bé đào giun, đột nhiên nhìn thấy cần câu lão Kì giật giật, gấp đến độ kêu to.

Kì Dân Hạo phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng thu cần, một cái đuôi lớn đang dần lộ ra! Cá! Cần câu rung lên bần bật, mắt thấy có khả năng đứt dây, Kì Dân Hạo quyết định thật nhanh, giật cần hất nó lên trên cỏ.

Diêu Bình An vô cùng cao hứng nhảy ra, ôm con cá lớn đang quẫy mạnh chạy về,“Cá lớn! Ông bắt được các lớn!”

Đúng là một bức tranh tết, chiêu tài đồng tử, niên niên hữu dư! (*)

Kì Dân Hạo cảm thấy là dấu hiệu may mắn, lấy thùng đựng cá,“Đi! Ông mang con mua đồ ăn, về nấu canh cá cho con uống!”

“Được ạ!” Diêu Bình An cao hứng phấn chấn đáp, một già một trẻ lại lái xe đi siêu thị.

Đến khi bọn họ mua đồ xong về nhà, Kì An Tu đã dậy, cùng An Na ở phòng khách nhỏ lật xem album trước kia.

“Tiểu Hiên đâu?”.

“Em ấy không quen thức đêm, còn đang ngủ! Buổi tối hẵng gọi đi.”

“Vậy nó không ăn trưa à ? Không tốt cho dạ dày đâu, đi gọi nó xuống đi! Lát nữa sẽ ăn cơm.”

“Con vừa đem cháo với bánh bao cho em ấy ăn, sẽ không đói đâu.”

Kì Dân Hạo nghe thế mới yên tâm, “Vậy trưa nay ăn đơn giản một chút, buổi tối hẵng làm nhiều đi!”

Kì An Na bĩu môi ghen tị, “Lão ba bất công quá! Đối xử với Tiểu Hiên còn tốt hơn với tụi con nữa!”

Kì Dân Hạo liếc cô nàng một cái, “Mày mau đi bạn trai về để xem lão ba đối với nó ra sao!”.

Kì An Na nhất thời câm điếc.

Diêu Bình An cũng chui cái đầu nhỏ vào coi ảnh chụp, nhìn thấy một tấm ảnh thì bé con rất kinh ngạc ,“Chú, sao chú lại có ảnh của con vậy?”

Kì Dân Hạo quay đầu nhìn sang nở nụ cười, “Đó là ảnh trước đây của chú con đó, vừa mới đầy tháng.”

“Không phải a!” Diêu Bình An chỉ tấm ảnh, khẳng định chắc như đinh đóng cột, “Đứa nhỏ này là rõ ràng chính là con mà! Ông nhìn lầm rồi? Trước đây trông con cũng y như vậy! Nhà của con cũng có nè! A…… quần áo không giống nha! Đồ của con mới hơn một chút.”

Ba cha con Kì gia hoàn toàn sửng sốt.

———————————-

Hix, hem ai thèm com hay like cho trẫm nha, trẫm giận đóa, mà lượng view vẫn cao trong khi vote chỉ lèo tèo có mười mấy cái mới tức chớ =”= ít ra thì cũng phại được một trong ba chứ. Hừ hừ, *nói lầm bầm* hay là từ chương kế mình khóa pass lun để coi có bi nhiu ngừi đọc chùa nhỉ*cừi đểu*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui