Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Đọc mảnh giấy Diêu Nhật Hiên để lại, đôi mắt Kì An Tu lại đỏ hoe, cả người thất hồn lạc phách, gương mặt trắng bệch lảo đảo chạy ra bên ngoài, như con thú bị thương rống lớn,“Tiểu Hiên! An An! Hai người đang ở đâu?”

“Anh! Anh bình tĩnh lại đi!” Kì An Na lao đến giữ chặt hắn, lớn tiếng gọi thần trí hắn quay về,“Anh về phòng xem họ có để lại thứ gì đó không, biết đâu có thể đoán được hướng đi của họ! Nếu không anh định đi đâu mà tìm?”.

Trong phòng, hai cha con không hề lấy bất kỳ thứ gì, thậm chí ngay cả những chi phiếu lúc trước đưa cho An An đều nằm nguyên trên bàn.

Còn có một mảnh giấy nhỏ, trên mặt chỉ viết ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo,“Tôi ghét ông!”

Tim Kì An Tu như bị dao cắt, đấm mạnh lên bàn thầm hét lên trong lòng: Con của cha, con đang ở đâu?

Kì Dân Hạo thấy tình hình như vậy, huyết áp tăng vọt, thân hình nhoáng lên một cái, đổ ập xuống.

Kì An Na vội đỡ lấy ông, dìu ông ngồi xuống, nhét một viên thuốc hạ huyết áp cho ông uống,“Ba ba, đừng quá kích động! Nếu ngay cả ba cũng xảy ra chuyện thì bọn con biết làm gì đây?”

Kì Dân Hạo khó nhọc hô hấp, chậm rãi mở miệng,“An Tu, mày xem đi, đây là chuyện tốt mà mày tạo ra đó! Mày đừng có mà nói gì cả, mau đi tìm dâu cháu của tao về đây! Tìm không được thì mày cũng cút đi!”

“Con đi ngay bây giờ đây!”.

“Đợi đã! Nghe em nói đã!” Trong lúc nguy cấp, chỉ có Kì An Na còn giữ được bình tĩnh, “Mọi người đừng nên hành động theo cảm tính, mau nghĩ biện pháp đồng tâm hiệp lực đem bọn họ tìm trở về mới là quan trọng hơn!”.

Cô nhất nhất an bài,“Ba ba, ba ở lại trong nhà, gọi điện thoại cho bạn bè làm trong cục cảnh sát, thỉnh cầu bọn họ giúp đỡ. Ban đêm cục cảnh sát đều có người tuần tra khắp nơi, biết đâu có người sẽ nhìn thấy hai cha con Tiểu Hiên. Còn có, gọi điện thoại đến sân bay kiểm tra xem bọn họ có đến mua vé đi đâu không. Bây giờ đã tối, Tiểu Hiên mang theo An An, rất có khả năng sẽ nghỉ lại ở một khách sạn nào đó. Anh, hai chúng ta ra ngoài tìm! Nếu có chuyện gì thì mọi người sẽ liên lạc với nhau! Đúng rồi……”.

Cô đột nhiên nhớ ra, lại gọi điện cho Hứa Đàn, đầu bên kia vừa có tín hiệu nhận điện thì đã trực tiếp hạ lệnh,“Anh mau đi thăm dò hai người cho tôi, Diêu Bình An và Diêu Nhật Hiên! Một người hai mươi tư tuổi, một đứa bé ba tuổi, bộ dạng rất giống nhau, là cha con, mới vừa rời khỏi biệt thự trong hoa viên Thanh Hải. Tôi sẽ gửi ảnh của họ cho anh, cần phải tìm ra trước chiều mai!”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói xa lạ trầm thấp mà lại tràn ngập uy nghiêm,“Cô là Kì An Na?”

“Phải!”

“Tra không thành vấn đề, bất quá xin cô sau này không được gọi đến số điện thoại này nữa!” Giọng nói bên kia đã trở nên lãnh khốc!

Kì An Na không hề sợ hãi,“Được! Chỉ cần anh tìm được người cho tôi!”

Nghe cô nói chuyện, cha con Kì gia cũng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Kì Dân Hạo lập tức gọi điện thoại, Kì An Tu đổi chiếc điện thoại khác đầy pin, cầm cả chiếc điện thoại Diêu Nhật Hiên để lại, “An Na, hai người chúng ta đi hai xe! Chia làm hai đường, như vậy nhanh hơn! Ba ba, ba gọi điện đến nhà ga tra cả các tuyến xe lửa lẫn xe bus đường dài đi. Tiểu Hiên không có bao nhiêu tiền, không có nhiều khả năng đi máy bay đâu.”.

Kì Dân Hạo chỉ hỏi hắn một câu,“Con có lái xe được không? Cẩn thận không lại xảy ra chuyện!”

“Không thành vấn đề!” Kì An Tu cùng em gái chạy ra ngoài, trong bóng đêm mù mịt, như phát điên lùng sục khắp mọi ngõ ngách.

Thời gian không thuận theo ý người, từng giây từng giây lặng lẽ trôi.

Cho dù đêm có tối đen đến đâu thì cũng phải qua đi, ánh bình minh từng chút từng chút lộ ra.

Rạng sáng năm giờ, cảnh sát cuối cùng cũng truyền đến tin tức tốt.

Kì An Tu bước đầu phán đoán chính xác, đúng là có một đôi cha con khá giống cha con Diêu gia đến nhà ga, hiện tại đang tìm nhân viên trực ban để kiểm tra xem họ rốt cuộc đã đi chuyến xe nào.

Cả nhà vội vã chạy đến nhà ga, đang đi thì nhận được điện thoại của Hứa Đàn,“Là thành phố B. Xuất phát đã được hơn năm tiếng, tôi sẽ đưa số xe cho anh!”

Kì An Tu quyết định thật nhanh, định lái xe đuổi theo, lại bị Kì Dân Hạo ngăn cản.

Bôn ba một đêm, ba người sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, nếu còn định chạy đường dài thêm mấy tiếng nữa, nhất định sẽ gặp chuyện không may! Ông gọi cho bạn bè bên cảnh cục trợ giúp, rất nhanh điều đến một chiếc xe cảnh sát cao cấp.

Tiểu cảnh sát lái xe rất là đẹp trai, thái độ càng thêm vênh váo,“Đừng quan tâm chuyện chiếc xe đó đã chạy năm giờ, chỉ cần hai giờ là tôi sẽ mang mọi người đuổi kịp!”

Kì An Na kinh ngạc hỏi một câu,“Sao anh làm được?”

“Kỹ thuật săn đám đua xe!”

Tiểu cảnh sát quả nhiên không hề bốc phét, kỹ thuật quả thật nhất lưu, xe lao đi như tên bắn nhưng vẫn chạy rất êm.

Hơn sáu giờ, bên cảnh cục lại gọi điện thoại tới, “Vừa mới liên lạc được với lái xe, ông ta bảo người mà mọi người muốn tìm đã xuống xe được mười lăm phút rồi. E rằng mọi người phải tìm ở vùng lân cận một chút !”.

Cái gì? Toàn gia đều choáng váng, nếu hai cha con Diêu gia lại đổi xe thì phải mất bao lâu mới tìm ra.

Đang hết sức bối rối, điện thoại trong người Kì An Tu bỗng nhiên vang lên, đó là chiếc điện thoại của Diêu Nhật Hiên để lại, trên màn hình là một số điện thoại xa lạ.

Kì An Tu trong lòng cả kinh, nhanh chóng bắt máy,“Alô……”.

“Oa……” Điện thoại vừa thông suốt, đầu bên kia liền xuất hiện tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tiểu An An!

“An An?” Kì An Tu cảm thấy máu toàn thân đều chạy thẳng lên não, trong đầu nháy mắt hiện ra vô số ý niệm, đã xảy ra chuyện? Nhất định là đã xảy ra chuyện!

Trái tim lập tức bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, hốt hoảng hét lên, “An An! Hai người đang ở đâu? Nói mau đi? An An!”

“Con đừng có dọa nó!” Kì Dân Hạo đoạt lấy chiếc di động, cố gắng bình ổn hô hấp, dùng một loại ngữ điệu ôn hòa nói,“An An a, là ông đây! Con và ba đang ở đâu? Nói cho ông đi, ông tới đón cả hai !”

Tiểu cảnh sát dừng xe lại, thấp giọng hỏi, “Số điện thoại là bao nhiêu? Đừng ngắt máy, tôi sẽ nhờ đồng sự kiểm tra vệ tinh định vị!”.

Kì An Na nhanh chóng đọc một chuỗi số, tiểu cảnh sát vội gọi điện về tổng bộ thông báo.

Trong khi đó, Tiểu Bình An bên kia điện thoại được ông trấn an, bắt đầu nức nở đáp,“Bọn con xuống xe …… ba, ba cứ ói hoài…… ba nằm dưới đất không chịu dậy……”.

Trong xe, thanh âm từ chiếc điện thoại rõ ràng, mỗi người đều nghe được.

Tim Kì An Tu như vỡ nát! Đấm mạnh xuống ghế ngồi, trong tay đã loang lổ vết máu.

Tiểu Hiên, em nhất định phải bình an, trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện không may!

Kì Dân Hạo cũng kinh hoảng, nhất định là chỉ ngất đi thôi! Không biết cục cưng trong bụng có chuyện gì không? Thật sự là nguy cấp chết người!

Huyết áp lão nhân gia lại bắt đầu tăng cao, thở hổn hển nửa ngày, mới gắng gượng mở miệng,“An An, ba con chỉ ngất đi có phải không? Con gọi ba con coi, ba con có tỉnh lại không? Vậy con có biết hiện tại con đang ở đâu không? Con đọc tấm biển ghi tên đường cho ông đi?”

“Con…… con không biết! Đây là con đường…… không có biển…… con không tìm thấy!”

“Xung quanh có ai không?”

“Không có…… con đói bụng, ba nói mang con đến đằng trước ăn cơm. Nhưng mà ba đang đi thì gục xuống …… Con, con thấy nơi này có cái buồng điện thoại…… con với không tới, liền kê tảng đá …… con có tiền lẻ……gọi về nhà, không ai nghe…… con chỉ còn nhớ mỗi số của ba……”.

Hai cha con rốt cuộc là đang ở nơi hẻo lánh nào? Kì Dân Hạo lòng nóng như lửa đốt, miệng vẫn cổ vũ,“An An dũng cảm, cũng rất thông minh nga! Xảy ra chuyện biết gọi điện thoại, con cứ ở yên ở đó. Ngoan ngoãn, không được đi đâu! Cũng không được ngắt điện thoại, ông sẽ lập tức đến ngay. Đừng khóc a, An An là cậu bé dũng cảm! Không khóc a!”.

“Dạ……” Đầu bên kia điện thoại Tiểu Bình An dùng sức lau nước mắt, ngoan ngoãn chờ đợi.

“Tra ra rồi!” Màn hình định vị trên xe của tiểu cảnh sát xuất hiện đường dẫn, “Cách chúng ta chỉ có nửa giờ đi xe!”

Kì An Na cũng rút ra di động,“Tôi gọi điện thoại kêu xe cứu thương chuẩn bị!”.

Những lời này cũng nhắc nhở Kì An Tu, hắn nhanh chóng gọi điện cho Ngưu Kiến Minh.

Ngưu Kiến Minh vừa nghe điện thì rống giận, “Anh rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Sao có thể để cho cậu ấy một mình mang theo An An chạy loạn! Mau, bảo An An nhìn xem hạ thân Tiểu Hiên có màu đỏ không?”

May mà, Tiểu An An chạy đi nhìn xong rồi trở về nói, “Dưới mông ba không có máu!”

Tim mọi người mới thả lỏng ra một chút.

Ngưu Kiến Minh nghe miêu tả bệnh trạng, bước đầu phán đoán,“Là tuột huyết áp tạo thành cơn sốc tạm thời! Hẳn là bị đói! Nếu lát nữa xe cứu thương tới trước, đừng để cho bọn họ kiểm tra sức khoẻ của Tiểu Hiên, trước cho cậu ấy hấp thụ dưỡng chất, dùng một lọ đường glucô làm chút cấp cứu cơ bản là được! Đưa địa chỉ cụ thể cho tôi, tôi sẽ đến ngay! Nhưng nếu là cơn sốc quá dài, chỉ sợ đứa bé sẽ không bảo đảm! Nếu lâu hơn, ngay cả người lớn cũng gặp nguy hiểm! Kì An Tu, anh cứ chờ chôn cùng đi!”.

Kì An Tu đã phi thường phi thường hối hận! Nếu Tiểu Hiên cùng cục cưng có chuyện gì, hắn thật sự cả đời cũng không chuộc được hết tội! Vì cái gì, mình không chịu nói rõ ràng, lại khiến cho Tiểu Hiên hiểu lầm chứ! Kì An Tu hận không thể tự sát ngay tại chỗ.

Sắc trời sáng dần, tâm tình mọi người lại càng khẩn trương.

Từng giây trôi qua, đối với Diêu Nhật Hiên mà nói, là từng chút hy vọng sống mất đi. Kia quan hệ đến hai mạng người a!

“Anh không phải nói nửa giờ sao? Sao lâu như thế?” Kì An Na gấp đến độ hận không phải là mình tự lái xe.

Tiểu cảnh sát cũng là đầu đầy mồ hôi,“Đã rất nhanh rồi! Cô thấy rồi đó, buổi sáng rất nhiều xe, thật sự là chạy không được a!”.

Còi cảnh sát hú vang, nhưng những chiếc xe qua lại rất đông không thể tránh ra. Lại vẫn là giống như giao long vào chỗ nước cạn, không thể cựa quậy.

Bên điện thoại, Kì Dân Hạo còn phải phi thường kiên nhẫn, cố gắng giữ bình tĩnh cổ vũ Diêu Bình An cố lên, thỉnh thoảng bảo bé đi xem tình hình Diêu Nhật Hiên.

Bỗng nhiên, Tiểu Bình An hét lên kinh hoàng,“Ông ơi! Dưới mông ba chảy máu !”.

Điện thoại hoả tốc thông tri cho Ngưu Kiến Minh, anh quyết đoán chỉ dẫn,“Bảo Tiểu Hiên Hiên ấn vào nhân trung của Tiểu Hiên đi, mau giúp cậu ấy tỉnh lại! Nếu không cục cưng thực sự không cứu được!”.

Tiểu Bình An thử đi thử lại, vừa vội lại vừa sợ oa oa khóc lớn,“Con…… con không biết……”.

Kì An Tu quả thực sắp điên rồi!

Hận không thể mọc hai cánh bay đến, đã thế lại gặp đèn xanh đèn đỏ! Một hàng xe nối thành hàng dài, ngay cả đèn đỏ có mất cũng không có biện pháp.

“Còn bao lâu nữa?”.

“Mười phút…… Còn chưa tính đến đèn đỏ…… Có lẽ lâu hơn……”.

“Đi bao lâu nữa?”.

“Từ con đường này chỉ cần chạy thẳng thêm chút nữa, đại khái khoảng bảy tám phút nữa!”.

Kì An Tu không hỏi nữa, từ trên xe nhảy xuống. Giữa những hàng xe nối đuôi nhau, hắn mặc kệ sống chết chạy như điên!

Tiếng gió gào thét bên tai, những hình ảnh xẹt qua mắt, hắn trong lòng chỉ có một tín niệm:

Tiểu Hiên của anh, hai cục cưng của cha, mọi người trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện! Nếu em và con xảy ra chuyện, anh sẽ theo mọi người!

Mẹ! Mẹ ở trên trời nhất định phải phù hộ bọn họ, nhất định phải phù hộ bọn họ bình an a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui