Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Giấc ngủ tràn đầy hương vị ngọt ngào, khi Kì Nhạc Chi vì cơn đói làm tỉnh giấc thì đã là hơn hai giờ chiều ngày hôm sau. Trong phòng còn tràn ngập hương vị ***, làm cho cậu thực dễ dàng nhớ lại đêm qua đã điên cuồng như thế nào.

Mệt! Làm công kỳ thật cũng mệt chết đi nga!

Bất quá không chỉ có mệt mỏi mà còn có thật sâu thỏa mãn cùng hạnh phúc. Nhìn cún con còn đang ngủ say trong lòng, Kì Nhạc Chi cảm thấy thật tuyệt vời, há miệng cắn cắn lên mặt Hà Gia Duyệt, “Cún con, cún con mau rời giường!”.

“Ngô……” Hà Gia Duyệt hàm hàm hồ hồ lên tiếng, đem mặt cọ cọ trong lòng Kì Nhạc Chi, rúc sâu vào một chút.

Kì Nhạc Chi vuốt ve tóc Hà Gia Duyệt, dư quang trong khóe mắt bỗng nhiên dừng lại tại sợi dây màu đỏ trên cổ Hà Gia Duyệt.

Đã đến lúc lấy xuống rồi. Lấy ra cái kéo nhỏ từ ngăn tủ đầu giường, cắt nhẹ, tháo chiếc nhẫn ra, sau đó cũng làm như vây với chiếc nhẫn trên cổ mình, lại mang lên tay cho Hà Gia Duyệt lẫn chính bản thân mình, nhìn hai chiếc nhẫn lớn nhỏ, làm cho cậu rất là có vài phần đắc ý.

Đem tay của hai người đan vào nhau thưởng thức một chút, Kì Nhạc Chi đang định ôm lấy cún con lại một lần nữa triền miên, đột nhiên cái bụng thật sự không chịu thua kém réo ầm lên phá hủy tâm tình.

Gọi điện thoại kêu đồ ăn, căn phòng này quả thật cũng cần dọn dẹp lại cho sạch. Không để ý tới cún con còn đang ngủ, bế xốc cậu lên mang vào trong phòng tắm rửa mặt.

Hà Gia Duyệt đột nhiên cảm thấy mình bị kéo ra khỏi cái giường mềm mại ấm áp, mất hứng nhíu mày chui vào trong lòng Kì Nhạc Chi, chưa được vài phút thì bỗng dưng thân thể đã rơi vào trong một bể nước còn ấm áp hơn. Tuy rằng trên người có hơi hơi đau, nhưng vẫn là thực thoải mái! Cho nên cậu lại trầm trầm ngủ, mặc cho Kì Nhạc Chi coi cậu như là búp bê mà đùa nghịch, thay cậu đánh răng, rửa mặt, tẩy rửa toàn thân.

Cuối cùng gói ghém cậu lại thành cái bánh chưng to đùng rồi bế đi ra ngoài.

Nắng chiều ấm áp, Kì Nhạc Chi bảo người phục vụ mang đồ ăn bày ngay ngoài ban công gỗ, vừa hưởng thụ gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, phơi nắng ấm áp, vừa giúp cho cún con vẫn còn lười biếng không chịu mở mắt nằm trong lòng mình.

“Chúng ta ăn chút cháo trước nhé, ngô, hương vị thật ngon. Em nếm thử đi!”.

Cái thìa đưa tới bên miệng Hà Gia Duyệt, mùi thức ăn thơm phức đánh thức cậu, Hà Gia Duyệt theo bản năng há mồm, nuốt xuống.

Ân, hương vị thật không sai, miệng lại mở ra .

Kì Nhạc Chi cười hắc hắc, vừa tự mình ăn, vừa đút cháo thịt cho cún con trong lòng.

Đến khi ăn hết một chén cháo, Hà Gia Duyệt mới có vài phần tinh thần, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy biển cả mênh mông trước mắt, ngây ngẩn cả người,“Đây là đâu thế?”.

Kì Nhạc Chi nghiêm trang,“Không biết, chúng ta phiêu lưu trên biển rồi đến đây.”.

Hà Gia Duyệt nhất thời giật bắn mình tỉnh táo lại, quay qua nhìn trái nhìn phải, yên lòng, hung hăng liếc mắt một cái,“Lừa gạt!”.

Rồi mới tiếp tục chui vào trong lòng Kì Nhạc Chi ra lệnh,“Hay quá ha! Anh thì ngồi ăn thịt ăn cá, chỉ cho em ăn cháo, hừ! Không được, đút thịt cho em!”.

Kì Nhạc Chi nhíu mày,“Đều lạnh cả rồi, đợi anh gọi thêm một phần đã! Vừa rồi em không chịu tỉnh dậy, mà anh thì sợ em bị đói nên đành cho em ăn ít cháo trước.”

Kỳ thật không cần Kì Nhạc Chi giải thích, Hà Gia Duyệt cũng biết đạo lý này, chẳng qua là cậu cứ muốn quấy,“Miếng sườn kia lạnh cũng được ! Mau đút cho em!”.

Cún con cứ làm nũng, Kì Nhạc Chi nhất thời không có cách nào cả, đành phải gắp miếng sườn trên đĩa đưa lên tận miệng cún con.

Hà Gia Duyệt nhai ngon lành, hé miệng muốn nhả xương ra, Kì Nhạc Chi vội vàng đưa tay ra hứng.

Chợt thấy bạch quang lóe lên trên ngón tay Kì Nhạc Chi, lại động động ngón tay của mình, cảm giác được sự trói buộc trên tay, khóe miệng Hà Gia Duyệt lộ ra tia tiếu ý,“Ngu ngốc, lấy miếng thịt khác cho em!”

Kì Nhạc Chi hầu hạ Hà Gia Duyệt xong mới nói,“Kỳ thật anh cũng chưa ăn bao nhiêu. Sắp tới giờ cơm chiều rồi, ông nội anh thường nói, đói bụng đã lâu mà lập tức ăn nhiều đồ ăn không tốt cho sức khỏe. Chúng ta tạm lót dạ một ít, để lát nữa ăn cơm chiều được không?”.

Hà Gia Duyệt miễn cưỡng đồng ý, đem đầu dụi vào hõm vai Kì Nhạc Chi, tìm góc độ thoải mái nhất mà thưởng thức cảnh đẹp bên bờ biển, miệng lại nhắc tới,“Bữa tối một mình em phải ăn hết một đĩa thịt, không cho anh tranh với em!”

Kì Nhạc Chi cười ha ha ,“Vậy thì tối nay anh ăn tôm hùm nướng, hàu nướng, cá nướng,  cũng không cho em giành ăn với anh!”.

Hà Gia Duyệt nuốt nuốt nước miếng,“Chỗ này có thịt nướng nữa hả?”

“Đúng vậy! Cha nói, thịt nướng chỗ này nổi tiếng lắm đó, chỉ phục vụ vào buổi tối, đều là phải đặt trước, rồi tới tối phục vụ mới mang lò lên nướng cho khách hàng ăn, quả thực là thơm xa vạn dặm!”.

“Vậy anh còn không mau gọi điện thoại đặt trước đi?” Hà Gia Duyệt trợn mắt trừng Kì Nhạc Chi,“Em muốn ăn hai phần nha!”

“Anh biết mà, anh đặt sẵn hết cả rồi. Đúng là chó con ham ăn!”

“Anh mới là chó con!”

“Nếu không phải chó con sao cứ đòi ăn thịt xương hoài vậy!”

“Thịt mà không có xương thì ăn đâu có ngon? Thật sự là không biết thưởng thức!” Hà Gia Duyệt với Kì Nhạc Chi cãi cọ qua lại một hồi, thật sự là vui vẻ vô cùng.

Bỗng nhiên, cậu nhớ tới một chuyện cực kì quan trong,“Nguy rồi! Đồ con heo này!”

Kì Nhạc Chi ngạc nhiên ,“Lại xảy ra chuyện gì?”

Hà Gia Duyệt đỏ mặt lên, mím môi nói,“Anh không có mang cái kia……”.

“Cái gì?” Kì Nhạc Chi biết rõ còn cố hỏi.

“Chính là mũ đó!” Hà Gia Duyệt liếc một cái đầy khinh bỉ,“Mau gọi điện thoại mua thuốc cho em uống!”.

Kì Nhạc Chi ôm chặt lấy Hà Gia Duyệt, ra quyết định, “Chúng ta sinh một đứa đi!”

“Sắp khai giảng rồi, sinh cái gì mà sinh?” Hà Gia Duyệt đỏ mặt phụng phịu hỏi.

“Không sao cả, ba ba đã làm tốt thủ tục cho em rồi, anh cũng đã hỏi qua ý của cha mẹ em, họ đều đồng ý để chúng ta sinh con.”

Mặt Hà Gia Duyệt càng đỏ tưng bừng, không biết là xấu hổ hay là tức giận, có lẽ là cả hai,“Vấn đề là em không đồng ý sinh!”.

Kì Nhạc Chi đưa tay đặt lên bụng Hà Gia Duyệt, cười ngây ngô,“Nói không chừng đã hoài thai rồi?”.

“Anh mau đi mua thuốc cho em, vốn không có mà!”.

“Anh sẽ không mưu sát cục cưng nhà chúng ta đâu!” Kì Nhạc Chi càng ôm chặt Hà Gia Duyệt,“Chúng ta sinh một cục cưng, trong tên có chữ “Hải”  được không? Anh hy vọng con có thể có tấm lòng bao dung cao như núi sâu như biển.”.

Hà Gia Duyệt chôn trong lòng Kì Nhạc Chi nửa ngày, mới rầu rĩ nói,“Nhưng mà em còn chưa có chuẩn bị gì hết!”

Kì Nhạc Chi vỗ vỗ lưng Hà Gia Duyệt,“Loại chuyện này cần gì mà chuẩn bị? Khi ba ba anh sinh anh cả, cha anh còn không có ở bên cạnh, chẳng phải ba ba vẫn sinh tốt đó sao? Còn không có chậm trễ công khóa, lợi hại không?”.

Lợi hại cái đầu anh!

Kì Nhạc Chi vẫn còn rất hưng phấn bàn tới,“Ba ba cũng là vừa mới vào đại học đã sinh anh cả, cho nên bây giờ  em sinh, sau này sớm sinh thêm mấy đứa nữa thì sẽ tốt cho sức khỏe hơn.”.

“Cái gì?” Hà Gia Duyệt kêu lên,“Còn muốn sinh nữa hả?”

“Đương nhiên rồi a!” Kì Nhạc Chi vui vẻ đếm đầu ngón tay,“Anh cũng không cần nhiều đâu, ba ba sinh bao nhiêu thì em sinh bấy nhiêu là được rồi. Bây giờ sinh một đứa, tốt nghiệp đại học sinh thêm một đứa, nếu như em muốn tiếp tục đi học, vậy đợi ba năm sinh đứa nữa. Mấy đứa nhỏ kém nhau ba tuổi giống như nhà anh vậy. Hai đứa theo họ anh, còn một đứa thì theo họ em, anh đã thương lượng trước với ba mẹ em rồi.”

“Cút!” Hà Gia Duyệt nổi trận lôi đình,“Em đâu có phải heo mẹ, mắc gì phải sinh nhiều thế hả?”

Kì Nhạc Chi có chút mất hứng ,“Ba ba cũng đâu phải heo mẹ, chẳng phải vẫn sinh tốt đó thôi?”

“Ba là ba, em là em!” Hà Gia Duyệt giãy dụa muốn đứng lên,“Một đứa em cũng không sinh! Em đi mua thuốc tránh thai!”.

Kì Nhạc Chi tức giận “Đây là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của em, không thể trốn tránh!”

“Anh thích nói gì thì nói, dù sao không sinh là không sinh!” Cún con bạo phát.

Kì Nhạc Chi thực tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui