Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Kì Nhạc Chi quyết định thật nhanh đem cún con đè xuống ngay tại chỗ, lột cái chăn đang bao quanh mình cậu ra.

“Anh muốn làm cái gì?” Hà Gia Duyệt giãy dụa, nhưng mà tối hôm qua thân thể làm lụng vất vả một đêm còn không có khôi phục, xương sống thắt lưng đều đau, giãy nửa ngày cũng không giãy ra.

“Làm em!” Cái miệng luôn nói lời tao nhã của Kì Nhạc Chi đột nhiên tuôn ra một câu thô tục,“Xem thử em sinh hay không sinh?”.

“Anh cút ngay! Ban ngày ban mặt phát tình cái gì hả?”

Mắt thấy chăn bị kéo ra, áo ngủ cũng bị cởi, Hà Gia Duyệt có chút hoảng hốt. Tên hỗn đản này, sẽ không thật sự giữa ban ngày ban mặt mà lên cơn động dục đi?

Nhìn làn da trắng nõn của Hà Gia Duyệt vẫn còn nổi rõ hôn ngân lưu từ tối hôm qua, Kì Nhạc Chi nuốt một ngụm nước bọt, cái lều nhỏ nơi khố hạ lập tức nhô cao.

Được rồi! Trong lòng Kì Nhạc Chi có một tiểu ác ma thì thầm, kỳ thật ngươi đã sớm muốn làm đúng không? Vừa mới ăn no cơm đã muốn làm đúng không? Vậy còn dối trá cái gì, khách sáo cái gì? Trực tiếp thượng đi!

“Ê ê! Không được mà!” Hà Gia Duyệt có chút hoảng hốt túm chặt áo ngủ gắt gao không chịu buông tay,“Sẽ có người thấy!”.

“Không có người!” Kì Nhạc Chi quay đầu liếc mắt một cái, nhân viên phục vụ phụ trách quét tước đã sớm đi hết, không có bọn họ yêu cầu, ngay cả chén bát cũng không đến dọn.

Ánh dương quang vàng óng phủ lên thân thể hai người, cứ như thế vô câu vô thúc lộ ra trước thiên địa, có chút ngượng ngùng, lại mang đến kích thích mới mẻ, giống như muốn phá vỡ đạo đức lễ nghi trói buộc, làm cho dục vọng càng thêm bùng cháy.

“Không cần mà! Người em còn rất đau!” Hà Gia Duyệt mặt đỏ tai hồng tìm cớ,“Tất cả đều là do anh làm hại!”.

Mới không phải đâu! Kì Nhạc Chi cởi đồ trưng ra bằng chứng,“Em cứ nhìn trên người anh đi, còn có trên lưng, đều là tác phẩm của em cả! Trên người em làm gì có dấu cào cấu gì? Anh nhiều nhất chính là cắn hai cái, ngay cả da cũng chả bị trầy.”.

Hà Gia Duyệt trộm nhìn qua, trên làn da màu tiểu mạch quả thật không hề thiếu hồng ấn, đặc biệt trên lưng, hàng dấu móng tay dài đỏ tươi, càng nhìn càng thấy ngượng, rầu rĩ than thở,“Kia cũng là anh không tốt……”.

Kì Nhạc Chi đột nhiên đưa tay nhéo nhéo cái mũi Hà Gia Duyệt, nở nụ cười,“Anh không tốt, vậy tối hôm qua là ai ngồi ở trên người anh không chịu xuống dưới? Còn liều mạng trầm trồ khen ngợi lão công, em muốn, em còn muốn?”

Oanh! Hà Gia Duyệt mặt đỏ cơ hồ muốn xuất huyết, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống, nhắm tịt mắt quay đi,“Mới không có!”.

Kì Nhạc Chi hắc hắc cười nói,“Vậy nên ôn lại một chút!”.

Hà Gia Duyệt dùng sức túm chặt áo ngủ không buông, Kì Nhạc Chi cũng chẳng buồn quan tâm, tay trực tiếp vén vạt áo ngủ trắng như tuyết lên, sờ nắn Tiểu  Duyệt Duyệt. Sau khi tắm rửa xong, vì cả người ẩm ướt, căn bản chưa mặc quần lót cho Hà Gia Duyệt, bây giờ lại thành ra tiện lợi cho mình.

“Anh làm cái gì đó?” Hà Gia Duyệt quay đầu, dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được.

Kì Nhạc Chi kéo chân Hà Gia Duyệt đặt ở bên sườn mình, chen vào giữa hai chân cậu, cũng không buồn dài dòng, trực tiếp đối thoại với tiểu Duyệt Duyệt đang thẹn thùng,“Thái dương hôm nay thật tuyệt đúng không? Cưng cũng đi ra phơi nắng đi! Chúng ta cùng chơi một chút nhé, trước trước sau sau, trái trái phải phải……”.

“Hỗn đản!” Hai luồng đỏ ửng trên má Hà Gia Duyệt càng lúc càng đậm,“Không cần chơi…… Ngô…… Không cần……”.

Phân thân mẫn cảm rất nhanh dưới bàn tay của Kì Nhạc Chi cương cứng, trên đỉnh còn bị Kì Nhạc Chi dùng đầu ngón tay ác ý miết vào, cả người Hà Gia Duyệt giống như bị điện giật giật bắn mình, Tiểu Duyệt Duyệt lại càng hưng phấn ngẩng cao đầu.

Một đêm triền miên, đủ để cho bọn họ học được nhiều hơn so với bất kì sự dạy dỗ nào.

Mà một cái móng heo con háo sắc khác đã lén lút chạn lên đóa mật hoa diễm lệ sưng đỏ, không vội vàng đi vào mà trước trêu chọc đám lông thưa thớt xung quanh.

“Hỗn…… Không cần…… a……” Cảm giác đau đau ngứa ngứa này đối với đóa hoa nhỏ cực kì mẫn cảm mà nói, không thể nghi ngờ là kích thích cực mạnh. Hà Gia Duyệt cắn môi nhẹ nhàng rên rỉ, thân thể vốn vô lực càng thêm hư nhuyễn, đôi chân cũng không tự giác cong lên, ở trên sàn gỗ bóng loáng không ngừng ma sát, tựa nhưt muốn tìm điểm tựa. hoa huy*t cũng hé ra khép lại liên tục như đang cự tuyệt, lại giống như mời gọi.

Kì Nhạc Chi cười đắc ý, cho một đầu ngón tay đi vào, ở bên trong đảo một vòng,“Thoải mái không?”

“Không……” Hà Gia Duyệt oán hận trừng mắt nhìn Kì Nhạc Chi liếc mắt một cái, từ hàm răng nghiên chặt phun ra một chữ, nhưng đóa hoa kính kia lại khống chế không được mà ngậm chặt lấy ngón tay, tựa như đang nghênh đón khách quý hoan hô nhảy nhót liều mạng siết chặt.

Thật là thoải mái! Hà Gia Duyệt hưởng thụ khoái cảm do ngón tay mang đến, đột nhiên, ngón tay kia rút ra ngoài.

Tức giận trừng mắt nhìn Kì Nhạc Chi, lại thấy Kì Nhạc Chi đưa ngón tay ra trước mặt cậu lắc lắc, “Tự em nhìn đi nè, quá trời nước! Còn nói không nữa? Khẩu thị tâm phi!”.

Ách…… Hà Gia Duyệt tìm đại cái cớ,“Đều là do bị anh quấy phá! Nếu anh không động, mới không có đâu!”.

Kì Nhạc Chi đưa ngón tay đến bên miệng Hà Gia Duyệt,“Nếm thử hương vị của chính em đi!”.

Không cần! Hà Gia Duyệt nhắm mắt lại gắt gao cắn khớp hàm không để ý tới Kì Nhạc Chi.

Kì Nhạc Chi cũng không miễn cưỡng, lại cúi xuống bắt đầu hôn vành tai mẫn cảm, lại dời xuống mút vào đóa hoa đào nho nhỏ bên ngực phải.

“Ngô…… Đủ……” Hà Gia Duyệt nghiêng người đưa phía bên trái lên, nơi đó còn có một đóa hoa nữa a!

Nhưng Kì Nhạc Chi chính là không để ý tới, vẫn như cũ cố chấp ngậm lấy đóa hoa diễm hồng bị tàn phá kia, đồng thời đem ngón tay đưa đến trước mặt Hà Gia Duyệt.

Đáng giận! Hà Gia Duyệt rất muốn lờ đi không để ý tới, nhưng đóa hoa nho nhỏ đáng thương bị lạnh nhạt lại càng thêm khó chịu .

Thế là cậu liền lén lén lút lút tự minh đưa tay muốn đi an ủi một chút, không ngờ lại bị Kì Nhạc Chi tóm lấy, nghiêm khắc cảnh cáo,“Đây là của anh, em không được đụng vô!”

“Đây rõ ràng là của em mà!” Hà Gia Duyệt thẹn quá thành giận, lại bị Kì Nhạc Chi rút dây lưng áo ngủ ra, đem hai tay cậu trói chặt lại trên đỉnh đầu.

Kì Nhạc Chi mới ung dung tiếp tục đùa bỡn thân thể Hà Gia Duyệt, sau khi bị trói lại, cảm giác toàn thân tựa hồ càng thêm mãnh liệt .

“Mau thả em ra!” Hà Gia Duyệt ngăn cản không được khoái cảm tựa như thủy triều đánh úp lại, không ngừng cựa quậy.

Kì Nhạc Chi lại đưa tay đến bên miệng cậu,“Ăn đi, anh sẽ tha cho em.”

Hà Gia Duyệt dù không cam tâm, cũng đành há mồm ngậm lấy ngón tay kia, kì thật mùi vị trên ngón tay đã bị phai nhạt bớt, nhưng vẫn là làm cho cậu cảm thấy thẹn vạn phần.

Đầu ngón tay thô to không ngừng đảo vòng trong miệng, cái loại cảm giác đặc biệt này lại làm cho người ta muốn càng nhiều thêm. Tựa như đọc được suy nghĩ của cậu, Kì Nhạc Chi lại đưa thêm một ngón tay vào, Hà Gia Duyệt nhắm mắt lại, tưởng tượng như đang ăn kem mà không ngừng liếm mút, đồng thời lại cũng có cảm giác thỏa mãn. Mà đóa hoa tịch mịch bên trái cuối cùng cũng đươc khoang miệng ấm áp đến âu yếm. Còn có Tiểu Duyệt Duyệt, càng thêm hưởng thụ được bàn tay linh hoạt phục vụ.

Chỉ là…… chỉ là nơi đó…… lại càng cảm thấy tịch mịch muốn được……

“Ngô……” Hà Gia Duyệt cong chân lên không ngừng cọ xát vào lưng Kì Nhạc Chi ám chỉ.

Kì Nhạc Chi buông Tiểu Duyệt Duyệt ra, bàn tay dời xuống dưới, phía dưới xuân thủy không ngừng trào ra, khiến cho áo ngủ dưới thân ướt đẫm cả một mảng.

Dùng sức xoa nắn cái mông nhỏ hai ba cái, rút tay ra khỏi miệng Hà Gia Duyệt “Tiểu sắc lang! Gọi một tiếng lão công liền cho cưng!”

Rốt cuộc ai mới là sắc lang? Hà Gia Duyệt đỏ hồng hai gò má, đôi mắt giống như bịt kín một tầng hơi nước, hết sức mê người, lại vẫn là mím chặt cái miệng nhỏ nhắn không chịu hé răng.

Kì Nhạc Chi thấy đến lúc thích hợp, nhảy xuống khỏi sàn gỗ, đem Hà Gia Duyệt kéo đến ngoài mép sàn, vừa lúc để cho phân thân của mình đặt ngay trước mật hoa, ở ngoài huyệt khẩu từng chút từng chút cọ xát, chính là không chịu đi vào.

“Gọi hay không gọi? Không gọi thì anh bỏ đi để cho em nằm một mình ở đây mà phơi nắng nha!”

“Ngô……” Hai chân không có điểm tựa, đành phải quấn chặt lấy thắt lưng Kì Nhạc Chi, hai tay bị trói chặt, chỗ tư mật ngứa ngáy khó chịu, nhịn nửa ngày, vẫn là không nhịn được mà thấp giọng nỉ non,“Lão công……”.

“Gọi anh làm gì?” Kì Nhạc Chi đem thịt heo bổng của mình đặt ngay trước lối vào cọ xát mạnh một cái.

Quên đi! Hà Gia Duyệt hạ quyết tâm, dù sao tối hôm qua chuyện mất mặt đến cỡ nào cũng đã làm , để ý quá nhiều làm gì nữa ,“Em muốn……”.

“Muốn cái gì?” Kì Nhạc Chi đem cả cây đâm vào, lại không nhúc nhích.

“Muốn anh động!”.

Kì Nhạc Chi cúi người ở trên mặt Hà Gia Duyệt hôn nhẹ,“Thế này mới ngoan!”.

Một mặt ở trong cơ thể Hà Gia Duyệt vận động, một mặt không ngừng chiếu cố Tiểu Duyệt Duyệt.

Sau lần bị xâm nhập đầu tiên, thực tủy biết vị thân thể rất nhanh liền điên cuồng mê luyến loại cảm giác này.

“A…… ngô a……” Hà Gia Duyệt theo bản năng phát ra hoan ngâm sung sướng.

Ngay trong nháy mắt khi Hà Gia Duyệt sắp bùng nổ, Kì Nhạc Chi bỗng nhiên đè chặt miệng Tiểu Duyệt Duyệt, khàn khàn hỏi,“Có muốn sinh không?”

“Mau thả em ra……” Hà Gia Duyệt giương đôi mắt mê mị lên, lý trí hoàn toàn biến mất.

“Sinh hay không sinh?”.

“Sinh……”.

“Sinh mấy đứa?”

“Anh nói…… sinh bao nhiêu…… thì sinh bấy nhiêu!”.

Kì Nhạc Chi mới hài lòng. Tiểu Duyệt Duyệt cũng hài lòng. Nhưng mà Hà Gia Duyệt, đã trót nói ra lời nói khiến cho cậu hối hận cả đời!

Đáng tiếc hiện tại, cậu còn không biết.

Vào lúc rời khỏi hòn đảo nhỏ đó, Hà Gia Duyệt nhớ kỹ cảnh đẹp yên tĩnh như họa.

Nhớ kỹ bể tắm lộ thiên.

Nhớ kỹ mỹ vị thiêu nướng trong gió biển.

Đương nhiên, càng nhớ kỹ cái con heo không biết tiết tháo cầm thú tác cầu vô độ!

Nhưng còn có một thứ càng thêm khắc sâu càng thêm tiên minh vĩnh viễn nhắc nhở cậu, lúc này đây tuần trăng mật tồn tại.

Đó chính là ── đứa nhỏ! Bé đúng như ý nguyện của con heo nào đó, đã đến !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui