Chém Không Đứt Đích Hàm Trư Trảo

Đáng thương thầy Mục bị Kì gia khiến cho thần trí hỗn loạn, mà Hà Gia Duyệt đột nhiên trở về cũng bị người lạ xuất hiện trong nhà dọa cho sợ tới mức không nhẹ.

Cún con vẫn là phi thường chú ý hình tượng, mang thai đến tháng thứ tư rồi, hình thể bắt đầu biến hóa rõ rệt, vì vậy Hà Gia Duyệt phải tạm nghỉ học ở nhà ôn tập. Vốn bọn họ là ở Hà gia, cuối tuần mới trở về. Hôm nay nếu không phải đột nhiên rất muốn ăn món canh cá mà chú làm, cậu cũng sẽ không vội vàng tóm lấy Kì Nhạc Chi vừa tan học về nhà chạy ra siêu thị mua một cái đầu cá lớn mang qua bên này.

Ai biết trong nhà lại đột nhiên xuất hiện một người lạ chứ? Hà Gia Duyệt hoàn toàn chẳng chút chuẩn bị gì cả bụng cứ thể mà để lộ ra.

Hà Gia Duyệt quẫn bách đỏ bừng cả mặt, đôi mắt đằng sau gọng kính đen của Kì Nhạc Chi khẽ chớp, nghiêng người che đi bụng của Hà Gia Duyệt,“Ba, chúng con đem cá xuống bếp trước đây.”.

Sau đó Kì Nhạc Chi vội kéo theo lão bà hay thẹn thùng của mình đi khỏi, vẫn là kéo Hà Gia Duyệt vào phòng trấn an trước rồi mới mang theo túi đựng con cá đang nhỏ đầy nước xuống nhà bếp.

Khi quay trở lại phòng khách, Kì An Tu đã giới thiệu xong xuôi với Mục Sam, đương nhiên vấn đề về cái bụng thì hoàn toàn xem nhẹ không đề cập tới, mặc cho đối phương muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Mục Sam nửa ngày mới hiểu rõ nội tình phức tạp của Kì gia, nguyên lai gia đình này có truyền thống kết hôn đồng tính.

Chẳng trách Kì Hạnh Chi lại thổ lộ với mình, đây là thượng bất chính hạ tắc loạn…… A! Cũng không thể nói như thế…… Có lẽ là nên nói gần mực thì đen chăng? Kỳ thật, cũng chính là một ý chung cả. Tóm lại chính là cha không làm gương tốt thì con sẽ học theo như vậy.

Mục Sam là thầy giáo, cũng là một thanh niên có thể xác và tinh thần khỏe mạnh, đồng thời, từ khi còn rất nhỏ, anh đã biết mình là một người đồng tính luyến ái. Cũng liền bởi vì như thế, nên khi Kì Hạnh Chi thổ lộ với anh, anh mới có vẻ dị thường thận trọng, vì anh là một người rất truyền thống, không muốn tìm bạn giường nhất thời, mà là tìm một người có thể đi cùng mình cả cuộc đời.

Khi người của Kì gia đã tề tựu gần như đông đủ, Mục Sam mới có cơ hội giải thích nguyên nhân trở về nước của mình, trải qua ép buộc khiến cho anh đem nguyên một đoạn chuyện xưa vui buồn lẫn lộn giảm bớt thành bốn chữ ──“Tìm kiếm mối tình đầu”.

Xôn xao! Thật sự là rất cảm động, tại xã hội bây giờ cư nhiên còn có nam nhân ngây thơ như thế này thật đúng là không dễ dàng! Hai cha con Kì gia lúc này rất đồng lòng, chọn hắn!

Kì Dân Hạo giấu dưới gương mặt đầy nếp nhăn của mình là nụ cười đặc biệt giảo hoạt,“Đúng là một chàng trai tốt! Ông trước chúc phúc cho các cháu! Quả nhiên Hạnh Chi nhà chúng ta thích cháu cũng không phải không có lý do!”.

Kì An Tu cũng là tỏ vẻ đầy thông cảm,“Hạnh Chi còn nhỏ, người trẻ tuổi không hiểu chuyện nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì thì nói nấy, Tiểu Mục cháu cũng đừng trách nó!”.

Mục Sam thật vô cùng cảm động, người nhà này đúng là thông tình đạt lý, anh hoàn toàn không biết mình đang từ từ rơi vào bẫy của người ta.

Kì An Na khôn khéo hơn người đương nhiên biết lão ba cùng anh trai là có ý gì, cười đến rạng rỡ,“Hiếm khi Hạnh Chi nhà chúng ta hợp ý với ai, tiểu Mục cháu là thầy của nó, lại chẳng lớn hơn anh trai nó bao nhiêu tuổi, sau này Hạnh Chi nhà chúng ta ở trong trường học hoàn toàn giao cho cháu, cháu cứ xem nó như em mình mà chăm sóc nhé!”.

Thầy Mục Sam trừ bỏ vâng vâng dạ dạ, còn có thể nói cái gì? Nhưng mà đứa nhỏ nhà mấy người giao cho tôi làm gì chứ? Cậu ta đâu có còn là con nít, cần gì ai chăm sóc.

Mục Sam cho rằng đây chỉ là mấy câu nói khách sáo mà người lớn thường hay dùng, hoàn toàn không ngờ đây là mục đích của Kì gia đang từng bước từng bước dụ dỗ anh rơi vào cạm bẫy ngọt ngào.

Mối tình đầu? Vứt qua một bên đi! Có ai có thể tốt hơn tiểu Vận Phúc nhà chúng ta chứ?

Cho nên khi Kì Nhạc Chi gọi Hà Gia Duyệt ra ăn cơm, cũng rất khẳng định mà nói,“Bị thầy Mục nhìn thấy cũng không sao cả! Tương lai anh ta nhất định sẽ kết hôn với anh hai, sớm hay muộn gì cũng sẽ là người một nhà .”.

Thật sao? Hà Gia Duyệt nhíu mày có chút hoài nghi, bất quá lấy hiểu biết của cậu về Kì Nhạc Chi mà nói, người nhà này nếu mà không muốn thì thôi, chứ một khi đã muốn thứ gì rồi thì nhất định sẽ bám riết không tha mà đoạt được. Như vậy vị thầy giáo tên là Mục Sam này sớm muộn gì cũng là vật nằm trong lòng bàn tay của Kì gia đi? Nghĩ đến đây, đột nhiên phiền muộn trong lòng hoàn toàn tiêu thất.

Vượt qua thời kì nôn nghén, hiện tại khẩu vị của Hà Gia Duyệt rất tốt, đặc biệt thích ăn nhiều thứ.

Canh cá, ta đến đây!

Trên bàn cơm, mười mấy món ăn đặc sắc hương vị câu toàn, nhìn mọi người ăn vô cùng hăng hái, thân là một đầu bếp, Trần Võ tự đáy lòng vô cùng vui vẻ.

“Tiểu Mục a, lần đầu tiên cháu đến đây, chú cũng không biết cháu thích ăn món gì, lần tới trước khi đến nhớ gọi điện báo trước, chú sẽ chuẩn bị riêng cho cháu hai món!”.

Mục Sam thực thẹn thùng, nói như vậy thì anh biết phải trả lời ra làm sao? Không đáp thì không có lễ phép, đáp thì chẳng phải thừa nhận ông ấy là chú mình? Nào có đạo lý như vậy!

Kì An Na rất giỏi quan sát sắc mặc người khác, lập tức phát hiện ra Mục Sam đang bối rối,“Tiểu Mục cháu đừng có lo, hai người chúng ta đã quen với việc làm cô chú của mấy đứa này, cho nên thấy bạn bè của chúng nó đến đều là tự xưng như thế.”.

Rõ ràng chính là lời nói dối, heo cô chính là có bản lĩnh nói giống như thật.

Mục Sam lập tức thỏa hiệp ,“Nào có? Cám ơn cô chú, không cần khách khí, cháu không có kiêng món gì cả.”

Hắc hắc, lại tiến thêm một bước! Heo cô đắc ý quay sang hướng lão ba với ông anh làm ánh mắt thắng lợi.

Kì Hạnh Chi mới đầu còn cảm thấy có chút không được tự nhiên, không nghĩ ra vì cái gì mọi người trong nhà lại muốn lưu ông thầy đầu gỗ này lại ăn cơm, còn ân cần với hắn ta như thế, thế là cha nói cho cậu, bảo trì tốt quan hệ với thầy Mục là chuyện rất quan trọng, sau này trong trường học sẽ có thêm một người chiếu cố cho cậu.

Kì Hạnh Chi vốn là đứa nhỏ không thích động não, ngẫm lại liền vô tâm vô phế mà chấp nhận. Dù sao lời cha nói luôn luôn đúng.

Kì An Tu xoa xoa đầu đứa con ngốc, trong lòng thực sự có chút luyến tiếc, bất quá biết làm sao bây giờ? Trai lớn dựng vợ, gái lớn giả chồng, đứa nhỏ này đã lớn thì phải tìm cho nó một con rùa vàng thôi.

Thằng nhóc ngốc nghếch này, nếu không dựa vào lão tử với ông nó, phỏng chừng đời này đừng có mong tìm được ý trung nhân, hiếm khi nó mới động tâm, vậy thì phải nhanh chóng thực hiện hôn lễ đi!

Dù sao cũng là làm khách, Mục Sam ngượng ngùng hạ chén xuống, tuy rằng thức ăn của Kì gia so với căn tin trường học ngon hơn bội phần, anh cũng chỉ ăn no đến bảy phần liền buông đũa.

Ông Kì tuổi đã lớn, buổi tối ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa, cũng buông chén xuống, kéo Mục Sam nói chuyện phiếm, những người khác cũng lục tục buông đũa, nhưng cũng không hạ bàn, bắt đầu nhàn thoại tiêu hóa thức ăn trước, trao đổi đủ chuyện linh tinh, một mặt chờ mấy người ăn chậm nhất.

Nói thật, Mục Sam rất thích không khí ấm áp của cả gia đình ngồi quây quần bên mâm cơm, tuy nhiên, khi có vài lần anh lỡ đãng nhìn qua, vẫn thấy Diêu Nhật Hiên và Hà Gia Duyệt  đang vùi đầu mà ăn, còn lão công thì ngồi một bên không ngừng gắp đồ ăn, trông y như đang nuôi heo con vậy, thật là dung túng.

Tuy rằng hai người này không béo, nhưng ăn như vậy chẳng phải quá nhiều sao?

Mục Sam lại nghĩ tới cái bụng kì quái của Hà Gia Duyệt, càng nghĩ càng có thể khẳng định là đang mang thai. Tuy rằng chuyện nam tử có thể mang thai rất cổ quái, nhưng anh ở nước ngoài không phải không có nghe nói qua.Vậy cò Diêu Nhật Hiên thì sao? Chẳng lẽ cũng là đang mang thai?

Nhìn thái độ vô cùng thân thiết của hai anh em Kì Hạnh Chi và Kì Nhạc Chi đối với Diêu Nhật Hiên mà nói, quả thật không giống như không có quan hệ huyết thống, trong gia đình này, hai người bọn họ hẳn là thân cận với Diêu Nhật Hiên hơn, cách nói chuyện hay hành động cũng mang theo cảm giác làm nũng, hồn nhiên chân thành, không chút nào làm ra vẻ.

Nhưng gương mặt của Diêu Nhật Hiên nhìn sao cũng là quá trẻ, có thể có con lớn như vậy sao? Rốt cục người này bao nhiêu tuổi? Bất quá sao càng nhìn càng thấy có chút quen mắt vậy nhỉ?

Thấy Mục Sam cứ nhìn lão bà nhà mình chằm chằm, Kì An Tu có chút không vui. Chẳng lẽ thằng nhóc này không thích con mình mà lại đi coi trọng……cha vợ nó? Hắn không chút khách khí đánh thức Mục Sam,“Tiểu Mục cháu có chuyện muốn nói à?”.

Mục Sam đỏ mặt,“Không có! Cháu chỉ là……cái kia, có chút tò mò……” Hỏi tuổi của người ta thì đúng là rất mất lịch sự.

Thật ra Kì An Na đã sớm để ý đến rồi, che miệng cười,“Cháu là đang tò mò tuổi của Tiểu Hiên chứ gì? Không sao cả, cũng có nhiều người như vậy rồi, đừng nhìn thấy anh ấy trẻ con mà hiểu lầm, kỳ thật đã hơn bốn mươi rồi đấy! Cháu chưa thấy đứa lớn nhà chúng ta, Tiểu Hiên nhìn như anh trai của nó ấy, ha ha! Đây là nhờ công của mỹ viện nhà chúng ta đó nha, cho cháu tấm thẻ này, nếu có đồng sự nào cũng muốn đến chăm sóc sắc đẹp, ăn những món ăn dưỡng nhan thì cứ báo tên của cháu, sẽ được chiết khấu a!”.

Cô còn nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ kinh doanh. Nghi vấn chợt lóe lên trong đầu của Mục Sam nhanh chóng bị sụp đổ, kinh sợ tiếp nhận, mắt thấy thời gian không còn sớm, liền đứng dậy cáo từ .

Lần đầu tiên tới nhà ra mắt như vậy đã là tốt lắm rồi, Kì gia cũng không giữ lại, tiễn Mục Sam ra ngoài.

Rồi mới phái hai anh em Kì Hạnh Chi, Kì Nhạc Chi mang theo hai vị dựng phu ăn no đi dạo ngoài hoa viên để tiêu hóa bớt thức ăn, mấy người còn lại đóng cửa mở hội nghị kín, nghiên cứu chiến lược để tiểu phượng hoàng sớm ngày xuất giá.

“Bọn họ muốn làm cái gì vậy nhỉ?” Kì Hạnh Chi rất lười, ăn no sẽ không nguyện ý động, nhất là não bộ.

Kì Nhạc Chi cười hắc hắc,“Chúc mừng anh hai nha!”.

Có ý gì? Trong lòng Diêu Nhật Hiên nhất thời có linh cảm không lành,“Chẳng lẽ bọn họ là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương(*)?”.

Kì Nhạc Chi khen một câu,“Ba thật thông minh!”.

Nói năng cái kiểu gì vậy? Ta là lão tử của ngươi chứ có phải là con ngươi đâu! Diêu Nhật Hiên trợn mắt liếc đứa con một cái, quay qua nói chuyện với Hà Gia Duyệt, không chút giấu diếm mà truyền thụ lại kinh nghiệm tâm đắc khi  mang thai hết sức nhiệt tình, mới khiến cho Hà Gia Duyệt bớt xấu hổ mà thành tâm hướng mình thỉnh giáo.

Đến khi bọn họ quay vào nhà, quả nhiên ông Kì liền tuyên bố một quyết định trọng đại, “Tiểu Vận Phúc, từ ngày mai trở đi, con sẽ ở lại trường học!”.

Đây là muốn dùng khoảng cách để xây dựng tình cảm! Cũng có thể nói, là chủ động đưa dê vào miệng cọp.

Thầy giáo đầu gỗ, ngươi cứ mở lớn miệng mà chờ đi!

————————–

(*)minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: câu này quá quen thuộc rùi hén, khỏi chú thích, ai chưa bít thì google dùm ta


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui