Chén Trà Của Anh Chàng Đen Tối

Khi tưởng tượng lại vẻ mặt không nói nên lời của đồng chí Phương Khôn trong đầu, Phương Tử Kiển không khỏi nhìn sang Sở Phàm.
Bạn bè Sở Phàm đã đến, bốn cô gái xấp xỉ tuổi nhau ngồi nói cười rất vui vẻ. Lúc này, trên gương mặt bình thường của Sở Phàm bỗng như thêm một đôi mắt linh động.
“Sở Phàm, gần đây play boy không tiến cống nữa à?
“Sau khi bị tao đốn ngã không dám đến nữa.”
“Thế ra về sau chúng ta không còn được thu cống phẩm nữa rồi!”
“Cho chết, một lũ vô ơn (1). Có tý lợi lộc đã bị mua chuộc rồi. Tao đây chí lớn, không phải cực phẩm không câu!”
“Mày đúng là, không mở mồm vẫn là một ‘thục nữ’ đấy. Không được dùng “Cho chết” ở trong này.”
“Đúng, đúng, tính Sở Phàm là thế. Lúc trước mới quen tao còn tưởng nó là một nữ sinh ngây thơ cơ. Kết quả á, chuyện cười bậy bạ nói mạnh mồm nhất, phim con heo chả ai xem nhiều bằng nó. Không biết nó trà trộn vào đội ngũ công an kiểu gì.”
“Cho nên bây giờ tao mới bị đá ra.”
“Phì, mèo mù vớ cá rán còn sĩ. Không biết lãnh đạo của mày ấm đầu thế nào, tổ chức cho cảnh sát đến hội chợ việc làm thi tuyển, kiểm tra tố chất của cảnh sát. Kết quả những người trúng tuyển từ chức sạch. Mày đúng là may, được vào Cao Lợi.”
“Không chỉ vậy, còn gặp phải play boy nổi tiếng Phương Khôn nhá. Chẳng lẽ thằng đó bị mày bỏ bùa, theo đuổi mày như điên luôn. Tao nghĩ chắc thằng chả chưa biết bộ mặt thật của mày.”
“Hê hê, mấy bà chị muốn ăn gì? Em mời, em mời. Ồ, mau nhìn, có tiểu tiên nữ vừa vào.”
Thấy tiếng Sở Phàm, Phương Tử Kiển nhìn ra cửa. Một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, làn da trắng mịn, dáng người cao gầy. Cô trực tiếp đi tới trước mặt Phương Tử Kiển ngồi xuống, cao ngạo ngẩng đầu, nói với Phương Tử Kiển: “Chào anh, em là Nhậm Doanh Doanh.”
Đây không phải công chúa ma giáo (2) sao? Lại còn kết hợp với thái độ kiêu ngạo này, ánh mắt sắc sảo này, giọng nói lạnh lùng này nữa. Nhất thời Phương Tử Kiển cảm thấy Sở Phàm phải bổ túc lại khả năng diễn đạt của cô. Từ “tiểu tiên nữ” cũng giống từ “Cho chết”, không thể dùng linh tinh.
“Chào em, anh là Phương Tử Kiển. Rất vui được gặp em.” Phương Tử Kiển khách sáo trả lời thiên kim của Nhậm giáo chủ. Tai vẫn hếch về phía bàn Sở Phàm ngồi.
“Trai xinh gái đẹp, thích mắt nhỉ.”
“Play boy Phương Khôn nhà mày cũng đẹp trai nha, chỉ có mày hơi kém.”
“Chỉ sợ không chỉ hơi kém.”
“Lý Khả Khả, mày muốn chết à!”
“Đừng kích động Sở Phàm, chú ý hình ảnh, hình ảnh!”
“Hình ảnh á, hình ảnh của tao có cái gì không tốt. Tĩnh như đồng nam, động như thỏ chạy. Không, tao là con gái, nhưng cũng không phải nàng thỏ thoát y (3), nhiều nhất hơi hâm tẹo. Chỉnh lại: tĩnh như trinh nữ, động như thỏ hâm.
“Sở Phàm, không phải tao bêu mày đâu. Đồng chí Lưu Khiết nói đúng. Tuy mặt mũi mày đoan trang nhưng không thể không chú ý hình ảnh. Khó khăn lắm mới có một cực phẩm theo đuổi mày, mày còn giả vờ kiêu sa cái quái gì, xu hướng đầu năm nay không phải ‘kiêu’. Đàn ông có tiền thì loại phụ nữ nào chả chơi được? Từ lớn đến bé kể cả trinh nữ. Nói cho mày biết, ‘trinh nữ’ là ca ngợi nhưng thêm chữ ‘già’ thành châm biếm.”
“Kiều Kiều, mày đừng cản tao. Hôm nay bà đây không thể không xử Lý Khả Khả.”
Tiếp đó, bốn cô gái đùn đẩy, hi hi ha ha, vô tình hấp dẫn ánh mắt mọi người…
Trừ Nhậm Doanh Doanh, lúc này, công chúa ma giáo đang dùng thái độ kiêu căng giới thiệu với Phương Tử Kiển thế giới quan và nhân sinh quan của cô. Cô thấy vẻ mặt bồn chồn của Phương Tử Kiển thì rất tức giận. Đường đường một nàng công chúa, phụ thân làm chính trị, anh trai lăn lộn thương trường, mạnh càng thêm mạnh, thương nhân và quan lại cấu kết, muốn gì được nấy. Ngoài ra ngoại hình của công chúa cũng rất được, người theo đuổi xếp hàng có thể dài bằng chiều dài sông Trường Giang. Nếu không phải mẹ cô đi đánh bài với bạn bè, trong lúc nói chuyện vui vẻ nghĩ đến việc kết thông gia, sau đó còn dùng thủ đoạn hèn hạ là dọa cắt tài chính để ép cô đi xem mặt, cô mới không vào phòng khách của Thủy Thiên Nhất Sắc này đâu. Kiểu gì cũng là người có tiếng tăm, ít nhất phải đặt lô riêng chứ. Nếu không phải cô nể tình đối tượng xem mặt vẻ ngoài cũng được, lại cùng trong top 4 danh sách “người đàn ông kim cương” với anh cô, thì nói thế nào công chúa Nhậm cũng không chịu gặp Phương Tử Kiển. Nhưng trước mắt rõ là Phương Tử Kiển không để ý tới cô.
Con người ấy à, thường có chút háo thắng, đặc biệt là những người càng kiêu ngạo thì càng háo thắng. Cho nên trong trường hợp này công chúa Nhậm Doanh Doanh cũng giống play boy Phương đại thiếu gia, rập khuôn cách làm của gã play boy, quyết tâm hạ gục Phương Tử Kiển. Nghĩ là làm, công chúa Nhậm lập tức mở miệng hẹn Phương Tử Kiển đi đánh tennis. Mục đích chính không phải chơi bóng, kỹ thật đánh không quan trọng, miễn đùi nhìn đẹp là được. Từng có người sau khi nhìn thấy cặp đùi thon thả của Nhậm Doanh Doanh trong chiếc váy thể thao mà ngẩn ngơ một lúc lâu.
“Tử Kiển, chủ nhật này rảnh không, chúng ta cùng đi đánh tennis.”
Nghe thấy giọng nói ma quái của công chúa ma giáo, Phương Tử Kiển sửng sốt. Từ bao giờ mà Phương Tử Kiển anh biến thành Tử Kiển rồi? Sao giọng điệu lại dịu dàng thế?
“Được!” Tuy Phương Tử Kiển chưa muốn lập gia đình nhưng cũng sớm không còn là cậu trai trẻ ngây thơ. Đàn bà quanh anh dù thua chán Phương Khôn nhưng cũng không ít. Nếu đối tượng phù hợp, Phương Tử Kiển dĩ nhiên không từ chối.
Nghe được câu trả lời của Phương Tử Kiển, Nhậm Doanh Doanh nở nụ cười kiêu ngạo. Đến giờ vẫn chưa có người đàn ông nào từ chối nổi cô.
--------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui