Phương Tử kiển trải qua trăm cay ngàn đắng mới bế được Sở Phàm vào nhà, dùng chân đóng cửa lại. Sau đó anh giật mình phát hiện Sở Phàm như thể tỉnh táo, từ trong lòng anh nhảy xuống, hô một tiếng: “Mẹ ơi, con về rồi!” Rồi cô xoay người bảo Phương Tử Kiển: “Cám ơn tổng giám đốc Phương, vất vả cho anh quá!” Nói xong cô đi thẳng vào phòng ngủ của Phương Tử Kiển, căn phòng mà anh chưa từng để người khác phái vào.
Phương Tử Kiển sửng sốt mất ba phút rồi cũng đi vào phòng ngủ, phát hiện cô đã chiếm lấy giường anh. Cô khách lạ Sở Phàm này hoàn toàn coi nhà anh là nhà mình, không những ngủ ngon lành trên chiếc giường có giá trên trời mà anh cất công lựa chọn; lại còn cởi quần áo vứt đầy đất. Nhìn đến đống đồ dưới đất, Phương Tử Kiển hồi hồn, xem Sở Phàm. Trên giường, Sở Phàm trần truồng, quấn trong chăn, chỉ lộ ra một chút của bờ vai trắng nõn. Phương Tử Kiển lại phát hiện thêm một ưu điểm của Sở Phàm, hóa ra cô Sở Phàm bình thường này còn có một bờ vai tuyệt đẹp. Phương Tử Kiển một lần nữa thầm khen ngợi khả năng đánh giá phải đẹp cao siêu của play boy Phương đại thiếu gia. Chẳng qua trước khi cái tên Phương Khôn kịp hiện ra trong óc Phương Tử Kiển, Sở Phàm đã túm lấy tay anh.
“Mẹ, ôm cái nào.”
Theo vòng tay Sở Phàm, Phương Tử Kiển ôm lấy cô, cảm nhận sự nhẵn nhụi của da thịt cô. Phương Tử Kiển vùi đầu vào hõm vai cô, nhẹ giọng nói: “Anh không phải mẹ, anh là Tử Kiển, Phương Tử Kiển. Em hiểu chưa?”
“À, Kiển Kiển, ôm cái nào.”
Ở thời đại này, không phải không có Liễu Hạ Huệ (1), xác xuất tìm được một người khoảng một phần một vạn đi. Và phần trăm tìm được Liễu Hạ Huệ vừa đẹp trai vừa lắm tiền chắc cỡ một phần một trăm ngàn thôi à!
Phương Tử Kiển không phải một phần một vạn đó, càng không phải một phần một trăm ngàn ở trên.
Cũng trong thời đại này, chỉ một trên một vạn cô gái 25 tuổi, mặt mũi đoan trang còn trong trắng. Nếu một cô gái như trên lại trần truồng nằm trên giường phái khác đòi ôm thì xác xuất cô nàng là “trinh nữ” cỡ một phần một trăm ngàn. Phương Tử Kiển không ngờ anh lại gặp phải một phần một trăm vạn đó.
Sở Phàm đang bị Phương Tử Kiển kích thích đến hồn vía lên mây thì đột nhiên anh kiêu ngạo tiến vào trong cô. Cô chưa bao giờ đau như thế. Cô nhấc chân muốn đạp tên thủ phạm xuống giường, kết quả cô được một bàn tay dịu dàng trêu chọc, khiến cho bạn Sở Phàm càng lúc càng thấy khô nóng.
Thông thường đã là đàn ông ai chẳng “coi trọng cái ngàn vàng” không nhiều thì ít. Khi Phương Tử Kiển thấy Sở Phàm bị đau, niềm vui sướng bừng lên trong anh, anh càng tập trung vào ‘công việc’ hơn. Anh quyết tâm dốc hết sức mình, mang đến cho bạn Sở Phàm lần đầu tiên thật hoàn mỹ, khó quên…
Ngày hôm sau, khi mặt trời chiếu đến tận mông, bạn học Sở Phàm cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Khi phát hiện mình đang ở một nới lạ hoắc, Sở Phàm cảnh giác, quay người tìm túi xách, may quá vẫn đủ cả túi lẫn điện thoại. Cô xốc chăn lên, chết rồi, mất trinh rồi. Thì ra đạo lý tổng kết qua mấy ngàn năm vẫn đúng: Say rượu có thể gây tai họa.
---------------------------