Chết! Sập Bẫy Rồi

Xin việc

Tim tôi rớt lộp độp, đằng sau đúng là cái người vừa được nhắc tới, mà làm
thế quái nào người cả tháng nay không có tin tức lại xuất hiện lúc này
cơ chứ. Nhưng bản thân vẫn theo quán tính giơ một tay lên chào hỏi nhiệt tình: “Hầy, em chào thầy ạ.”

Hắn chỉ im lặng nhìn, mãi tới khi tôi cứng cả người lại mới chịu chuyển tầm nhìn, ánh mắt vẫn như bình thường, không mang theo bất cứ tình cảm gì,
đảo mắt nhìn chung quanh như không thấy tôi, rồi quay người đi ra ngoài.

Tôi hoảng hốt, nắm chặt lấy tay Tiêu Tuyết lay lay cật lực: “Tại sao?! Tại sao?! Thế này là vì sao?!”

Tiêu Tuyết nheo mắt hỏi: “Mày với bà Dao [1] có họ hàng với nhau à?”

Mặt tôi xám ngoét như tro: “Tao đau tim quá, hoảng quá, loạn quá.”

Tiêu Tuyết tính đưa tay ra vỗ đầu an ủi tôi.

Tôi yếu ớt hỏi lại nó: “Mày nói coi, Tống Kim Quy sẽ không vì mấy câu nói của tao mà sửa điểm lại đấy chứ?”

Tiêu Tuyết giật mình, bàn tay định đưa ra vỗ đầu trượt một cái, đập bốp vào mặt tôi.

Sau này tôi mới hay, hôm ấy vì phải xử lý mấy chuyện còn đọng ở trường nên
Tống Tử Ngôn mới quay lại. Một tuần trời từ ngày đó, ngày nào tôi cũng
chường mặt tới chỗ thầy dạy thay, tra bảng điểm mà mồ hôi lạnh đổ ròng
ròng . Sau đấy, trong trường nảy ra tin đồn tôi với thầy dạy thay có
quan hệ bất chính, ngày nào cũng diễn cái trò ‘sau giờ học’, làm vấy bẩn sự thần thánh trang nghiêm của phòng làm việc trong trường. Thế nên tôi đi đâu cũng phải hứng đủ thứ ánh mắt nghi ngờ của mọi người, thầy giáo
đó còn bị giáo vụ gọi lên phê bình tác phong làm việc.

Gặp nhau riết thành quen, thầy giáo kia vừa hút thuốc vừa oán hận nói với
tôi: “Thật ra có quan hệ mập mờ với sinh viên cũng là một cách khẳng
định sức quyến rũ của tôi, chỉ cần không bị người ta nắm được nhược điểm thì tôi cũng chả để tâm. Nhưng sao lại phải dính với cô chứ? Làm giá
trị con người tôi xuống dốc không phanh.”

Nghe đồn có hôm từ phòng ông thầy đó còn phát ra tiếng nam nữ rên rỉ thở dốc khiến người nghe phải mặt đỏ chân run. Ngay hôm sau, trên cổ và cánh
tay của lão ta xuất hiện mấy dấu hôn lẫn vệt sưng đỏ khả nghi, khiến cho danh tiếng của tôi càng ngày càng bay cao bay xa.

Đương nhiên, với sự quan tâm nhiệt tình này của quần chúng, tôi sẽ không để
trong lòng, chỉ có chuyện duy nhất cần phải lưu tâm là cách đây nửa
tháng, thành tích của tôi là sáu mươi mốt điểm, cuối cùng cũng có thể
ngủ ngon được rồi.

Sống có gian nan, chết mới an nhàn, đợi kiếp này tôi phải sống khó khăn thì không có cửa đâu, chết an nhàn thì còn được.

Nếu một người bị Tiêu Tuyết thấy ngứa mắt thì chắc chắn cuộc sống của người đó đã sa đọa triệt để rồi. Đương ôm máy tính nghe Toko [2] hát thì Tiểu Tuyết đã rút phặp cái phích cắm ra, trừng mắt nhìn tôi lạnh lùng: “Để
không cho mày chết trên giường, tao quyết định vác mày theo tới hội chợ
việc làm.”

Thật thương cho những đứa sinh viên năm tư bận rộn không ngừng, ngoài việc
phải lo làm luận văn tốt nghiệp, còn phải đi nghiên cứu này nọ, lo xuất
ngoại này nọ, đi làm việc này nọ. Tôi thì cứ xuôi xuôi với tương lai của mình, theo kiểu nước chảy bèo trôi, thuận theo mọi hoàn cảnh – nói cách khác, chính là tới đâu hay tới đó. Nhưng con bạn thân Tiêu Tuyết bây
giờ tự nhiên quay ngoắt lại với lý tưởng của tôi, cứ nhất quyết chạy qua chạy lại mấy cái hội chợ việc làm.

Tới tận chỗ tổ chức hội chợ việc làm mới hiểu được, căn bản là chính sách
kế hoạch hóa gia đình toàn quốc của Trung Quốc không được quán triệt và
thực thi triệt để. Trước giờ tôi cứ tưởng căng-tin buổi trưa chính là
nơi có mật độ dân số đông nhất thế giới, sinh viên mua cơm trước cửa bán mới là đứa to mồm nhất thế giới. Tới chỗ này rồi mới biết tầm nhìn của
mình sao mà hạn hẹp dữ.

Công ty có thông báo tuyển dụng cũng không nhiều, có khoảng hai mươi, hai
mươi mốt công ty gì đó, mà phần lớn toàn là tuyển ở bộ phận tiêu thụ của công ty bảo hiểm. Nói dễ nghe thì là tiêu thụ, còn nói trắng ra là tiếp thị bảo hiểm. Tôi nói thầm: “Một con sinh viên như mình mà đi tiếp thị
bảo hiểm thì có phải là hơi bị đại tài tiểu dụng không a.” Mắt lướt qua
tờ sơ yếu lý lịch trên cùng của chồng hồ sơ, tôi lập tức ngậm miệng lại. Trên tờ sơ yếu lý lịch đó là con dấu đỏ chót của trường đại học XX nổi
danh lẫy lừng, tôi tự động cúi đầu.

Thế đạo gian nan, chuyện gì khó nhất của thế kỷ hai mươi mốt này?

Việc làm.

Tôi rất muốn đi về, nhưng tinh thần dũng sĩ của Tiêu Tuyết lại chọn lúc này mà đại phát, dũng cảm nhìn thẳng vào nhân sinh ảm đạm này, hăng hái
xông pha, sơ yếu lý lịch trong tay bay tá lả như tuyết rơi. Chắc mỗi
công ty phải nhận được ba tờ là ít.

Tôi liếc nhìn năm bản sơ yếu lý lịch trên tay mình, trên đó dán cái ảnh tôi đang sụp mắt nhìn lờ đà lờ đờ, trong lòng tự nhiên thấy xấu hổ vô cùng. Hai đứa học hành cũng chả có thành tích gì giống nhau, sao lại khác
biệt dữ vậy? Thế nên tôi hạ quyết tâm phải thoát khỏi cái vỏ tự ti không có chí tiến thủ của mình ra, dũng cảm bước tới trước một bước. Từ cao
tới thấp, từ khó tới dễ, tôi đi tới chỗ tụ tập nhiều người nhất, đi tới, rồi lại đi tới.

Ngồi tại bàn tuyển dụng là hai bà chị nhìn rất đẹp, biểu tình rất nghiêm
túc. Tôi mỉm cười lấy lòng một cái, cẩn thận đưa bản sơ yếu lý lịch của
mình. Đang muốn đi thì một trong hai bà chị kia đã kêu lên: “Ấy chà, chờ một lát!”

Tôi quay người lại, tiếp tục nở nụ cười lấy lòng.

Một người hỏi: “Em là sinh viên trường XX hả?”

“Vâng ạ.”

“Khoa tiếng Anh trường em có sinh viên nữ nào rất đẹp họ Tần không?”

Tôi nghĩ một lát, rồi nghiêm túc đáp lại: “Cơ bản thì những người họ Tần đều rất đẹp.”

“Thế cho chị hỏi…”

Người kia ngắt lời ngay: “Đừng hỏi nữa, em ấy thì biết cái gì.” Rồi xua xua tay cho tôi đi.

Tôi đi khỏi chỗ ấy, trong đầu chỉ có bốn chữ, chả hiểu ra sao.

Trước khi được nếm mùi vị chết đói, tôi hãy còn có cốt khí ghê gớm, năm bản
sơ yếu lý lịch đều nộp vào những công ty có tiếng tăm lớn chứ không thèm nộp cái nào cho mấy công ty bảo hiểm kia. Tiêu Tuyết chê tôi quá ngây
thơ, cứ lao đầu nộp hồ sơ cho mấy công ty to, căn bản là khó mà được
chọn, có khi người ta vừa nhìn vào hồ sơ, thấy trường tôi tốt nghiệp đã
ném viu vào thùng rác rồi.

Không ngờ bỗng nhiên hôm sau lại nhận được một cú điện thoại từ một trong những chỗ nộp hồ sơ, báo tôi được gọi đi phỏng vấn.

Cho nên tôi rất cẩn thận lựa quần áo, còn mượn thêm đôi giày cao gót, xiêu vẹo đi tới nơi phỏng vấn.

Vào trong công ty tôi mới thấy mình xong đời rồi, trước tiên không nói đến
việc có dáng của nhân viên văn phòng hay không. Chỉ cần nhìn đám người
toàn là những tinh anh đang ríu rít trò chuyện kia, bỗng chốc tôi có ảo
giác mình biến thành mấy cái lá cây xanh mướt, còn họ là những bông hoa
muôn hồng nghìn tía.

Một cô nàng sắc mặt hơi tai tái tới cạnh bắt chuyện với tôi: “Này, chị học ở trường nào thế?”

Tôi tự giới thiệu rồi hỏi lại: “Thế còn chị?”

“Đại học XX.” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi đã xếp ngay cô vào cái đám hoa rực
rỡ bên kia. Cô cau mày nói: “Chắc lần này tôi không được tuyển rồi, nãy
tôi vừa gặp mấy người là thạc sĩ, nghiên cứu sinh ở trường.”

Tôi nuốt nước bọt, bắt đầu có cảm giác cô nàng đang ngồi nói chuyện với
mình đây biến thành đám lá cây xanh tươi, còn bản thân mình thì biến
thành đám phân bốc mùi.

Cô ta cứ thế ngồi than thở giải tỏa hết lo lắng trong lòng, còn bồi thêm:
“Vốn dĩ tôi còn hơi tự tin, nhưng không biết sao hôm qua lại có tin
truyền ra, nói tổng giám đốc công ty này tự mình phỏng vấn.”

Tôi hỏi: “Thế không tốt à?”

Cô đáp: “Tổng giám đốc công ty này là người từ nước ngoài về, mấy câu khẩu ngữ của tôi để hù người ngoài nghề còn được, chứ ở trước mặt ông ta thì dùng sao đây.”

Tôi im lặng, lừa người ngoài nghề tôi còn làm không nổi, huống hồ là người
trong nghề. Lúc cô nàng kia cứ oán hận mình không chạy được thì tôi bò
còn chưa vững nữa là.

Cô ta nhìn tôi cười ngượng ngùng: “Phiền chị cầm giùm tôi một lát, tôi vào toilet.”

Tôi để túi xách của cô lên chân, quyển sổ nhỏ đặt phía trên túi tự động mở
ra, đúng vào cái trang ban nãy cô vừa đánh dấu để xem. Trong đó có một
dòng chữ nhỏ: “Đáp án chuẩn bị phỏng vấn bằng Tiếng Anh.” Tôi khẽ ngó
nghiêng, áng chừng cô ta còn chưa về, vội vàng cúi xuống lén học thuộc
mấy câu tiếng Anh.

Một đống người đi vào, rồi lại một đống người đi ra.

Thực ra con người ta sợ nhất không phải là kết quả, mà là quãng thời gian
chờ kết quả cơ, chết cùng lắm chỉ là một cái chớp mắt, nhưng chờ chết
chắc chắn là chuyện khiến ta khủng hoảng nhất. Cho nên lúc tên mình được gọi vào phỏng vấn, tôi vội vàng kéo lại tâm hồn đã bay tới chỗ nào về,
lao ngay vào trong phòng.

Xui sao, tôi quên béng mình đang đi giày cao gót, lao vào vội suýt nữa là
bị đo đất, may là nhanh tay đè được lên cạnh ghế. Tôi lén thở phào,
nhanh chóng chỉnh lại tư thế ngồi đoan trang nhất. “Phì!” có người cười
tôi, tiếng cười này nghe sao quen tai lạ, tôi ngẩng đầu nhìn người phỏng vấn.

Tống Tử Ngôn đã lâu không gặp áo quần chỉnh tề đang ngồi trước mặt, tự tiếu phi tiếu nhìn tôi.

——————————————————————-

[1] bà Dao: Quỳnh Dao

giải thích một chút, Tiêu Tuyết hỏi Tần Khanh có họ hàng với Quỳnh Dao là vì câu Tần Khanh nói ở trên [Tại sao?! Tại sao?! Thế này là vì sao?!] là
một trong những câu thoại (thét gào) (chuối) kinh điển trong kịch bản
của bà, chính câu thoại này đã làm tạo nên tên tuổi Giáo Chủ Thét Gào
của anh Mã Cảnh Đào ạ*bịt miệng cười* còn tên bộ phim đó bạn Hoa tìm
chưa ra, tìm đc sẽ bổ sung : ))

[2] Toko: là nữ ca sĩ Toko Furuuchi của Nhật


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui