Chết! Sập Bẫy Rồi

Từ trong nhà tới ngoài trời, chụp hết
ba ngày, khi tấm ảnh cuối cùngđã chụp xong, khi tôi vào phòng thay đồ
thì bà chủảnh viện cũng đitheo. Nghĩ tới mấy con số long lanh trên bảng
giá, tôi hùng hổ liếc bà­ta một cái đầy oán giận, sao bà không đi ăn
cướp. Không ngờ bà tan­hìn thấy, còn đi lại chỗ tôi.

Tôi toát mồ hôi hột, không lẽ bà ta định làm khó dễ cho phần chỉnhsửa hậu
kỳ ảnh của tôi? Nhưng bà ta còn tươi cười vui vẻ, tay cầmmấy tờ giấy,
bắt chuyện với tôi: Cô Tống .

Kiểu xưng hô này có chút gượng gạo, tôi gật đầu cười.

Bà ta nói: Chuyện là thế này, ảnh cưới của cậu Tống chụp nhìn rấtđẹp, sắp
tới ảnh viện chúng tôi định làm một bộảnh cưới mới, chonên muốn .

Câu đầu tiên khiến tính tự mãn của tôi bay cao bay xa, không kìmđược sung
sướng: Nên muốn mời chúng tôi làm người mẫu, chụpthêm một bộ nữa phải
không? .

Bà chủ nhìn tôi, mắt lóe lên, nói: Phải, chúng tôi nhất định sẽ trảtiền thù lao .

Vừa có ảnh cầm tay, lại có tiền bỏ vào túi, quá tốt, tôi vội vàng gậtđầu: Được .

Bà ta hơi ngập ngừng: Chúng tôi đã hỏi qua cậu Tống, nhưng cậuấy không đồng ý .

Tôi ưỡn ngực, dõng dạc: Tôi quyết là được .

Bà chủ lắc đầu: Cái này cần chữ ký của đương sự.

Không phải tôi cũng là một trong hai đương sự sao? Ánh mắt bà ta lại lóe lên một chút, đắn đo: À cái chính là cậuTống đồng ý cơ.

Tôi cầm tờ hợp đồng trong tay bà ta, vỗ ngực đảm bảo: Yên tâm, cứđể đó cho tôi.

Vào phòng chờ, tôi đặt tờ hợp đồng xuống trước mặt Tống Tử Ngôn,ngọt nhạt nói kiểu như dỗ trẻ con: Ký đi, ký đi .

Hắn cau mày: Mấy người ấy tìm em à? .

Tôi khoe khoang: Đó là chuyện đương nhiên, ảnh của em độc đáo­tuyệt đẹp
khiến bọn họ đã nhìn qua ngàn người mà vẫn động lòng,cứ năm lần bảy lượt mời em làm người mẫu, tốn biết bao nước bọtem mới miễn cưỡng đồng ý đó.

Hắn liếc nhìn tôi, chậm rãi nói: Có phải em hiểu nhầm gì không?.

Tôi trừng mắt nhìn hắn: Em hiểu nhầm cái gì? Anh coi đây làchuyện tốt đi,

chúng ta chụp ảnh, người ta lại trả tiền, em đang nghĩcho anh đấy .

Hắn hờ hững: Không cần .

Bực quá đi mất, tôi kéo tuột mặt nạ vợ hiền xuống, bày tỏ trắng trợnmong
muốn của bản thân: Bộảnh của bọn mình em mới được mặccó mấy bộ thôi, mà
váy cưới trong đây nhiều thế này, bộ nào em cũng­muốn mặc hết, em cũng
đâu ép anh phải chụp với em đâu. Giờ vừahay có cơ hội này, anh chiều em
chút đi.

Phản ứng của hắn trước giọng nũng nịu và ánh mắt chờ mong của tôilà đứng bật dậy, nhìn ra bên ngoài rồi nói: Cũng muộn rồi, về sớmđi .

Tôi bĩu môi, vươn tay định cầm túi, nhưng ánh mắt lại rơi trên nhữngbộ váy
cưới dưới ánh đèn rực rỡ mình còn chưa kịp mặc, nào đỏ, nàotrắng, nào
hồng. Chân tôi bước đi không nổi, lại ngồi xuống, lẩmbẩm như ma nữ: Có
người suýt chút nữa đã kết hôn một lần rồi,ảnh cưới cũng được chụp rồi,
giờ sao lại là trong trắng kia chứ, làm­sao hiểu được người cả đời chỉ
kết hôn một lần duy nhất. Trước đâyngười ta đã chụp một lần rồi, giờ lại chụp lần nữa, làm sao đảm bảođược sau này không chụp lần thứ ba, thứ tư kia chứ, lễ phục cứ thayhết bộ này tới bộ kia, đương nhiên không chịu
tốn công sức chỉ vìmột lần này rồi, ừm, mình có thể hiểu mà, mình hiểu
hết rồi .

Tống Tử Ngôn quay lại, giọng hơi mất tự nhiên: Em lại nói vớ vẩncái gì đó? .

Tôi không nhìn hắn, giọng yếu ớt như u hồn quỷ nữ: Đây chỉ là lolắng khi
kết hôn lần đầu thôi, nếu em có thể giống như người ta, coikết hôn như
trò chơi, cùng lắm là chơi lại từ đầu, thế thì đã khôngphải tính toán
chi li chỉ vì mấy bộ váy rồi, dù sao cũng đâu phải chỉchụp một lần .

Hắn lại ngồi xuống, nghiến răng trèo trẹo: Không phải anh đã nói­cho em hiểu hết rồi à .

Tôi gật đầu: Thì hiểu rồi đó, nhưng anh cũng biết mà, em là điểnhình cho
những con người nhỏ nhen khó chữa. Khó đảm bảo hôm­nào đó sẽ không giở
lại chuyện cũ, anh đừng để tâm, cứ để một mìn­hem từ từ mục nát trong
góc tối đi .

Hắn hung hăng trợn mắt nhìn tôi, tôi giả bộ như không thấy, t iếp tụcquyết
chí làm ma nữ chập chờn. Cuối cùng, hắn thở dài, cầm lấy hợpđồng, đọc
qua mấy lần, rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng trở nên­tính toán: Anh
ký, nhưng sau này em đừng nhắc lại những chuyệnnày nữa .

Tôi giả ngơ: Cái nào? .

Mặt hắn xị xuống.


Tôi cuống quýt gật đầu: Được, được, được .

Tuy bị mất đi một điểm để có thể uy hiếp hắn, nhưng có thể chụpđược ảnh đẹp, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Tôi mặc lại bộ váy cưới ban nãy ngồi yên chờ, cả đống người trong­phòng hóa trang đều vây quanh một cô người mẫu, chẳng ai thèmquan tâm tới tôi.
Lát sau, có người đi vào kêu cô người mẫu kia rachụp ảnh, tôi cũng tò mò chạy theo coi thì thấy Tống Tử Ngôn cùngcô ta đi vào chỗ chụp. Tôi ké o một người bên cạnh lại, hỏi: Có cóphải nhầm rồi không? Người mẫu nam có phải là người đó không? .

Người kia lơ đãng đáp: Cậu Tống đó không phải người mẫu bênchúng ta mới mời
sao, tuy chỉ là khách thôi nhưng khí chất đúng làkhông tệ chút nào.
Nhưng vợ anh ta cũng rộng lượng thật, chỉ vì títiền thôi mà để cho chồng mình chụp ảnh cưới với người khác .

Tôi hóa đá, mãi s au mới hiểu, chẳng trách ánh mắt bà chủ kia cứ lóelên như thế, hóa ra bà ta chỉ muốn mời một mình Tống Tử Ngôn làm­người mẫu, căn bản là tôi chẳng có miếng nào! Nhìn về chỗ chụpảnh, cô người mẫu kia
đang tựa vào người Tống Tử Ngôn, còn đặtmột tay lên vai hắn nữa chứ. Tôi hừ một tiếng, chạy vọt vào, đẩy cô­ta ra, bám lấy Tống Tử Ngôn như gà
mẹ: Không được chụp! .

Cả đám người dừng lại, nhìn tôi ngạc nhiên, chỉ có Tống Tử Ngôn làtrưng bộ mặt sẽ biết tôi như thế này, cười khẽ với tôi. Phó nháy từtrong tấm vải đen ló đầu ra: Cô là ai hả? Đừng có gây rối ở đây .

Tôi dang hai tay cố sức che lấy Tống Tử Ngôn, tuyên bố chiếm hữu: Tôi là ai à? Tôi là vợ anh ta! .

Mắt Tống Tử Ngôn cong lên, vỗ nhè nhẹ lên bàn tay tôi còn bámtrên cánh tay
hắn. Được tiếp thêm sức mạnh, tôi chất vấn: Cóngười như các người sao?
Tôi còn mặc váy cưới mà các người đã tómlấy chồng tôi ghép đôi với người khác rồi! .

Phó nháy chẳng biết trả lời sao, tôi kéo tay Tống Tử Ngôn đi ran­goài, chưa ra tới cửa, bà chủ đã đi tới, câu đầu tiên đã khiến tôi phảikhựng lại:
Hai người không thể đi, hợp đồng đã ký rồi .

Đó là vì tôi bị mấy lời nhập nhèm của bà ta lừa, tôi nổi giận: Pháhợp đồng thì làm sao? .

Bà ta thả lại hai từ: Đền tiền .

Chỉ hai từ này thôi đã kéo tôi vào biển lửa ngùn ngụt ngay lập tức,hình ảnh cao lớn của tôi cứ từ từ co lại, co lại, co lại, thành một chấmđen.
Tống Tử Ngôn bước lên trước, kéo tôi ra đằng sau, nói đềuđều: Tiền phá
hợp đồng với tiền chụp ảnh thanh toán cả thể đi .

Lúc ra khỏi ảnh viện, tôi ầng ậng nước mắt, nghĩ tới mớ tiền phải bỏra đó,
tôi e dè hỏi hắn: Tống Tử Ngôn, anh không trách em chứ.

Hắn lắc đầu, chỉ nhắc nhở: Sau này làm chuyện gì thì cẩn thận mộtchút .

Hắn vừa nói tôi liền nhớ ra, tôi lơ mơ không đọc hợp đồng, nhưnghắn thì đọc mà, kẻ cáo già như hắn sao có thể tùy tiện ký được, tôihỏi lại: Có phải ngay từ đầu anh đã biết sẽ như thế không?.


Dưới ánh mắt hồ nghi của tôi, hắn thản nhiên gật đầu, chẳng trách­sao hắn
lại nghe lời tới thế, còn hại tôi nghĩ mưu đồ của mình thàn­hcông, hóa
ra là bị người ta tính kế giăng bẫy, mất mặt thì không nóilàm gì, còn
hai tay dâng nhược điểm để hắn có thể nắm thóp NhìnTống Tử Ngôn cứ nhơn
nhơn, tôi thương cảm vô ngần, dựa vàochuyện chiều nay thì tới ngày nào,
tháng nào, năm nào tôi mới cóngày lật ngược tình thế cơ chứ! Lúc về nhà, tôi cúi đầu suy nghĩ, đithẳng vào phòng, mẹ tôi cũng đi theo, câu hỏi
đầu tiên là: Lại bịmắc bẫy hả? .

Tôi sụt sùi: Mẹ, mẹ chắc chắn không định giữ con thêm hai năm đểnâng cao
đẳng cấp của con một chút à? Giờ mà gả con đi, con chắcchắn là tới khúc
xương mẩu da cũng chẳng còn đâu .

Mẹ tôi than thở: Mẹ với bố mày chẳng phải cũng sợ đêm dài lắmmộng sao .

Tôi không hiểu: Giờ ly hôn dễ thế, chỉ cần hắn có ý gì khác thì cókết hôn hay không cũng có khác gì đâu .

Mẹ gõ đầu tôi: Mẹ không lo Tiểu Tống, chủ yếu là địa vị của màythôi .

Nhắc đến địa vị, tôi chỉ hận không thể ngồi thu lu trong góc mà vẽvòng tròn: Mẹ nghĩ giờ con có địa vị sao? .

Nhìn đôi mắt thất thần của tôi, mẹ cũng im lặng.

Chỉ còn một luồng gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng, báorằng đã tới mùa hoa tàn lạnh lẽo Một lát sau, mẹ tôi mới nói: Dù có là thủ hạ
của địa chủ thì ngườihầu với tá điền cũng khác nhau, tuy số phận bị áp
bức là không tránhkhỏi, nhưng chúng ta cũng nên nghĩ cách nâng địa vị
của con lên caomột chút .

Bà hỏi: Tỉ lệ sau này con có thể tóm được nhược điểm của cậu ta làbao nhiêu?.

Tôi nhe răng: Không .

Bà lại hỏi: Tỉ lệ sau này con không sợ chết, cứ chạy về đây như lầnnày, lại còn làm khó cậu ta là bao nhiêu? .

Tôi nhếch mép: Không .

Mẹ xoa xoa đầu tôi: Cho nên nói giờ là đỉnh cao nhất trong lịch sửcủa con
rồi, giờ mà kết hôn thì còn có thể trá hình tá điền, để lâuthêm chút nữa thì chắc con biến thành người ở rồi .

Tôi ngẫm nghĩ, quả nhiên là thế, lập tức vứt bỏ luôn thành kiến vốncó với
mẹ già, nhìn bà vô cùng sùng bái: Mẹ, mẹ nghĩ xa thật đó.

Mẹ cười: Ai cũng bảo đàn ông là cổ phiếu, nhưng thực ra phụ nữmới là cổ
phiếu. Làm một người phụ nữ hiểu người đương nhiên làquan trọng, nhưng
quan trọng hơn là phải hiểu rõ mình, hiểu đượck­hi nào giá trị mình lên
cao nhất để tung ra .

Đợi tới khi ảnh chụp đã được rửa ra, chọn tấm ưng ý rồi gửi lại chobên kia, cổ phiếu là tôi đây cam tâm tình nguyện theo cổ đông quayvề. Ngày trở
về, Tống Tử Ngôn vội vàng chuẩn bị hôn lễ, tôi vộivàng đi giảm cân,
quyết tâm nhịn ăn thành một thục nữ yểu điệutrước lễ cưới. Hôm nay,

đương lúc ngồi ôm bụng đói sôi sùng sục ởnhà coi ti vi thì di động đổ
chuông, tôi lơ đễnh nhận điện thoại, bênkia là giọng nói của Tóc Vàng đã lâu không gặp: Tần Khanh, tôinghe nói cô đã về rồi, phải không? .

Vừa nghe đã thấy bực mình, tôi gom chút sức lực còn lại hét lên: Này, cậu
đúng là đồ xấu xa, hôm đó tôi hỏi cậu đã ly hôn chưa, cậucứ nói chưa kết hôn thì không được à, hại tôi bây giờ từ thiếu nữtuổi thanh xuân biến
thành thiếu phụ, cậu phải chịu trách nhiệm đó!Tôi tin tưởng cậu thế, sao cậu lại đào hố cho tôi nhảy vào chứ? .

Điều đáng thương là, cuối cùng Tống Tử Ngôn đã lấp đất.

Im lặng một hồi lâu, cậu ta mới nói, nhưng cũng không phải câu trảlời: Tôi gọi tới để tạm biệt cô .

Tôi sửng sốt: Cậu muốn đi đâu? .

Dường như cậu cười khổ, tiếng thở rất nhẹ vang lên: Về Mỹ, có lẽsau này không quay lại đây nữa .

Đầu óc tôi chao đảo, vội vàng hỏi lại: Khi nào bay?.

Cậu ta nói: Ba rưỡi chiều nay .

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn một tiếng mười phút nữa thôi,tôi sốt ruột: Sao giờ cậu mới gọi điện chứ? .

Tóc Vàng cười: Sợ cô đi tiễn tôi .

Tôi hét vào điện thoại: Sợ cái đầu cậu ấy, cậu cứ chờở đó đi, giờ tôiphải đi đánh cho cậu một trận .

Vội vàng cúp máy, đi xuống lầu.

Ở sân bay không chỉ gặp Tóc Vàng, mà còn gặp cả Triển Lộ, làm tôihơi mất
tự nhiên. Trong suy nghĩ của Tống Tử Ngôn, họ đã chia tayrồi cũng không
thể coi là bạn bè, hắn cũng sẽ không chủ động liênlạc với đối phương.
Nhưng nếu có ngày đối phương có việc muốnnhờ giúp đỡ, nếu khả năng cho
phép, không phiền hà thì chắc chắnhắn sẽ giơ tay cứu giúp.

Không thân thiện, nhưng cũng không thất lễ, đây là phong cách hànhsự nhất
quán của Tống Tử Ngôn. Nếu không phải những người màTriển Lộ quen biết
sau khi về nước không nhiều lắm mới tới tìm hắnthì có lẽ hắn chẳng thể
nhớ ra cô ta.

Tuy cũng biết là thế, nhưng với Triển Lộ, tôi vẫn thấy khó chịu, vẫncó vọng tưởng cô ta sẽ biến mất tăm trong phút chốc. Thế nên chỉcứng đơ chào
hỏi một câu đơn giản. Tuy mắt cô ta to hơn tôi, nhưnglòng dạ cũng hẹp
hòi như tôi, chỉ cười đáp lại rồi nói với Tóc Vàng: Hai người nói chuyện đi, chị đi trước .

Tóc Vàng gật đầu, cô ta mỉm cười với tôi, ra hiệu chút nữa thì tới chỗcửa đăng ký.

Cô ta vừa đi, tôi liền trừng mắt nhìn chiếc ba lô to trên lưng TócVàng: Sao cậu đi mà không nói trước một tiếng hả? .

Cậu ta chỉ cười, không đáp.

Tôi cũng không hỏi tiếp, bóng lưng chập chờn của Triển Lộ cứẩnhiện, nhớ tới chuyện Tống Tử Ngôn từng nói Tóc Vàng hơi có xuhướng thích chị gái, tôi càng lo lắng hơn: Không thì đừng về đónữa, chị cậu là người thân, còn ở đây cậu cứ coi tôi là người thâncũng được mà .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận