"Cậu có biết là tìm cậu khó khăn lắm không?"
"Nhưng cậu... đã tìm thấy tớ rồi đấy thôi..."
"Tớ luôn tìm thấy cậu."
"Dù cậu có đi đâu, ngay cả khi cậu biến mất tớ vẫn tìm cậu."
"Dù cho tớ có đi đâu..."
"Vậy nên cậu không phải sợ. Cứ đứng ở đó, tớ sẽ đến."
"Thật chứ...?"
"Cảm giác không tìm thấy cậu làm tớ muốn phát điên..."
.
Tôi mở mắt.
Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng biết đó là mơ hay là thực. Nó thật đến nỗi tôi nghe rõ được chất giọng trầm trầm của tên Huy. Khó chịu thật đấy.
.
Ngày không nắng.
.
Tôi nheo mắt vì cái đầu nặng trịch và đau nhức. Cả người nóng ran, cổ họng khô rát. Trên người tôi vẫn còn nguyên bộ đồ của ngày hôm qua.
Đúng rồi, hôm qua tôi ngất. Chắc tên Huy đã đưa tôi về. Bằng cách nào nhỉ?
Bế?
Ôi trời!! Tôi nên loại bỏ khả năng này ngay lập tức. Chỉ số lãng mạn của cậu ta bằng âm thì không thể nào có chuyện đó. Làm gì cậu ta tốt đến mức bế tôi trên tay cả đoạn đường dài.
Cõng?
Cái này cũng không đúng. Có khi chưa cõng được vài mét tên Huy đã quăng tôi vào cái thùng rác hay cống rãnh nào cũng nên.
Thôi chắc là thế rồi, cậu ta vác tôi về. Người cậu ta to con cao lều nghều thế cơ mà. Xem xét lại thì tên Huy cũng không vô tình đến mức bỏ tôi lại nằm quằn quại trên đất với bộ tóc rũ rượi như kiểu Lão Hạc ăn bả chó tự tử. Rồi sao nữa? Tôi sẽ được lên trang nhất của mấy tờ báo lá cải và tạp chí với cái tiêu đề to đùng "Nhói lòng nữ sinh ăn bả chó để tự kết liễu đời mình" kèm hình ảnh minh họa. Tên của tôi sẽ lên top tìm kiếm nhiều nhất trên Google và các mạng xã hội. Đây gọi là đi theo nguyên tắc của xã hội loài người: chết rồi mới nổi tiếng.
Nhưng tôi mới mười bảy. Chưa được chết. Tương lai tươi sáng của tôi còn ở phía trước. Mẹ hay bảo là học mới có tương lai, có tương lai tức là nhiều tiền, đến cuối cùng thì học là vì tiền.
Ôi thôi chết!! Hôm nay là thứ hai. Tên Huy chết bầm! Tự dưng hôm nay không qua gọi tôi đi học. Cậu ta muốn chơi tôi, để cho tôi đi học muộn rồi cậu ta sẽ cười hả hê nhìn tôi với khuôn mặt ê chề bị phạt.
Tôi vội vứt chăn sang một bên và đứng dậy.
Đôi chân không cho phép, cả người mềm nhũn ra như sợi bún thiu. Tôi vừa kịp đứng dậy thì cả thân thể đã lảo đảo và tiếp đất đầy ngoạn mục. Mong rằng ai đó có thể quay clip tôi ngã để cho vào lịch sử "Người có cú ngã đẹp mắt nhất thế giới".
Tình trạng của tôi hiện giờ là mặt úp xuống sàn nhà. Người bẹp dí như con nhái phơi khô.
- Được rồi. Ngã đẹp lắm.
Cái gì đang xảy ra vậy?
Tên Huy đứng ở cửa và khoanh tay nhìn tôi cười. Lúc này đây. Tôi chỉ muốn cầm cái dép quẳng vào mặt cậu ta cho bõ tức. Dám cười tôi, được lắm Hoàng Minh Huy ạ. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Hãy đợi đấy!!
Tôi muốn đứng dậy mà không được, muốn chửi tên Huy mấy câu nhưng cái cổ họng của tôi khô nóng, mất giọng rồi, tôi không nói được rồi... hu hu... Mẹ ơi cứu con!! Chúa thật là không biết thương cho kiếp người bé nhỏ như tôi. Biết thế hôm qua đã không xơi những mười ly kem.
Tôi cứ nằm bẹp như thế cho đến khi tên Huy bước đến và nụ cười trên môi không còn.
Không thể tin nổi!! Cậu ta bế tôi... là bế tôi lên đấy... rất dịu dàng là đằng khác. Cảm xúc thật khó tả. Phải chăng cậu ta là một anh đẹp trai nào đó... chắc tôi phụt máu mũi mất.
Bụp!!
Người tôi rơi tự do và đáp thẳng xuống giường. Mớ ảo tưởng biến mất.
Sức chịu đựng của tôi có giới hạn. Tên Huy là đồ đểu cáng, tôi muốn đấm vào mặt cậu ta. Người tôi đã ốm lả ra rồi còn hành hạ kiểu đó. Cái này không muốn tôi chết sớm thì là gì.
- Nằm yên đó.
Tên Huy ra lệnh và dùng ánh mắt cảnh cáo tôi. Sau đó còn nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho tôi một cách rất là bôi bác. Cậu ta quá là giả tạo. Vừa nãy còn độc ác ném tôi xuống giường bây giờ thì lại coi tôi đúng như con người bị bệnh. Không sao hiểu nổi.
Tên Huy bỏ ra ngoài sau đó đem vào phòng một tô cháo.
OMG!!
Cằm tôi như sắp rớt xuống đất đến nơi. Đến cái tên cục gạch như cậu ta mà cũng có ngày bưng cháo tận mồm cho tôi á?? Tôi đi kể cho cái Trang lớp trưởng chắc nó sẽ điên mất mấy ngày luôn ấy chứ.
- Nhìn gì? Nếu thích cậu cứ kể cho cả thiên hạ biết.
Được tôi nhìn sướng lắm rồi lại còn thích bày đặt.
Ước gì cho tôi cái đũa thần tôi sẽ làm biến mất khả năng đọc suy nghĩ của tôi của tên Huy. Cái cảm giác bị người ta biết mình đang nghĩ gì giống như kiểu đi tắm bị nhìn trộm ý. Tôi so sánh rất nghiêm túc đấy nhé!
Tên Huy bước đến cạnh tôi. Chậc... đừng có bày trò lãng mạn với tôi như trong phim kiểu nam chính đỡ nữ chính dậy hỏi "Ổn không?" nữ chính thẹn thùng trả lời "Không sao", nam chính lại tiếp tục "Ăn đi rồi uống thuốc..." và từ tốn đút từng thìa cháo cho nữ chính. Trái tim nữ chính rung rinh đến xiêu vẹo...
Cộp!!
Tên Huy đặt mạnh tô cháo lên chiếc tủ đầu giường ngay cạnh tôi. Cậu ta cười đểu.
- Ăn đê!!! Đừng có mơ đến chuyện tớ đút cho cậu ăn.
Tô đờ đẫn nhìn cái tô cháo ở bên cạnh đang bốc khói nghi ngút và thơm nức mũi. Tôi muốn cầm tô cháo lên và hất thẳng vào mặt tên Huy cho chừa cái tội làm người ta cụt hứng.
Tôi gườm gườm nhìn tô cháo. Mời ngọt tí may ra tôi còn ăn chứ kiểu uy hiếp này thì đừng có mơ. Như biết được tôi nghĩ gì, tên Huy cúi sát vào cạnh tôi và nói bằng cái giọng không thể đểu hơn.
- Cậu mà không ăn mai mẹ cậu về là chỉ có chết. Sẽ ra sao nếu đống poster đó biến mất nhỉ ???!!
Trời đất ơi!! Mẹ tôi sao có thể về vào lúc này??
Tôi vội vàng cầm lấy tô cháo ăn lấy ăn để như cái máy đã được lập trình sẵn. Công nhận là cũng... khá ngon. Trình độ nấu ăn của tên Huy cũng được đấy. Nhưng biết đâu cậu ta ra chợ mua nhỉ.
- Cậu lẽ ra phải cảm động rớt nước mắt vì được ăn cháo do ta tớ nấu... Haizzz...
Tôi dừng việc ăn ngay lập tức. Cảm động? Đừng có mơ. Tôi ốm liệt giường xong rồi để cậu ta đến chọc tức làm thú vui. Nếu bảo tôi không ghét cậu ta cũng không được.
Tên Huy thấy tôi dừng ăn thì mặt trở nên nghiêm túc, như kiểu đang muốn nói "Nếu không ăn ta sẽ bóp miệng ngươi ra và nhét vào..."
Tôi nuốt nước bọt ừng ực, mặt tím tái. Thực ra thì tôi cũng sợ chết lắm. Tên Huy cứ gầm gừ tiến đến như con chó sói.
Cậu ta nhếch mép, ghé sát vào tai tôi. Hơi thở ấm ấm phả vào mặt vào vành tai tôi.
- Tớ giống chó sói lắm à?
Tôi bất giác gật đầu.
Cốc!!
Tên Huy cốc vào đầu tôi một cái rõ mạnh.
Nghe nói ở bên Mĩ người ta giáo dục con người phải biết tôn trọng mọi người, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em lắm mà. Tên Huy sống ở bên đó hơn những mười năm thì ít ra cũng phải lưu lại chút xíu chứ. Hay là não phẳng quá trôi đi hết rồi, để bây giờ hình thành một tên không biết thương hoa tiếc ngọc như cậu ta.
- Uống thuốc!!
Tôi ngậm ngùi cầm vài viên thuốc cho vào miệng. Thật kinh khủng.
.
Và cuối cùng tôi cũng lấy được giọng nói của mình. Mỗi tội là cái giọng nó cứ ồm ồm khàn khàn như vịt đực.
Tên Huy cười như điên dại vì giọng của tôi. Cậu ta nên biết rằng tôi đang cảm thấy tổn thương ghê gớm. Thế mà cậu ta cười thẳng vào mặt tôi không chút thương xót.
- Hihihaha...!! Cậu cứ nói tiếp đi. Tớ sẽ không cười nữa đâu. Haha...
Biết làm sao đây. Tôi muốn vả vỡ mồm tên Huy. Chỉ vì mười ly kem... Tôi phải nằm trên giường mà lòng đau quằn quại nhìn tên Huy như thằng dại.
- Không được cười!!!!
- Ừ. Rồi rồi.
Tên Huy thôi không cười nữa và hắn bắt đầu vào chủ đề chính.
- Nói thật. Hôm qua cậu ăn bao nhiêu kem?
Ặc!
Tôi khai ra hết mai mốt mẹ về thì tôi bị đem lên thớt mất. Nghĩ đến gương mặt tràn đầy nhiệt huyết của mẹ tôi lúc biết sự thật đã làm tôi lạnh cả sống lưng rồi. Đảm bảo rằng tôi sẽ thân tàn ma dại.
- Không có.
Tôi chối.
Tên Huy nhìn tôi chằm chằm. Làm ơn!! Đừng nhìn kiểu đó. Ánh mắt như xoáy sâu vào mắt tôi.
- Thật?
Tôi cắn môi. Cố tránh ánh mắt đang xoáy sâu vào tôi của tên Huy.
- Khai nhanh lên...
Tôi giật mình vì đột nhiên cậu ta quát lên.
- Mười... mười ly...
- Gì? Mười ly? Cậu...
Tên Huy chắc đang vô cùng phẫn nộ. Nếu có thể thì hắn đã xông vào bóp chết tôi rồi. May sao là có tiếng chuông, ai đó đang đứng trước cổng nhà tôi. Tên Huy bất đắc dĩ phải chạy ra mở cửa.
.
Tên Huy vào phòng tôi, theo sau là một tên cao kều.
Đó là Nhật Đăng.
Tôi đang muốn tránh mặt anh ấy. À... không. Lẽ ra sau chuỗi việc hôm qua anh ấy phải tránh mặt tôi mới đúng. Nhật Đăng giận tôi lắm nhỉ? Bị tôi vờn lên vờn xuống để kết quả cuối cùng là một Nhật Đăng thảm hại xuất hiện. Tôi có lỗi với anh ấy nhiều lắm.
Mà nhớ lại Nhật Đăng của ngày hôm qua cũng buồn cười lắm. Tóc xù lên, lại còn bết dính vào nhau, quần áo lấm lem xộc xệch, nằm thoi thóp trên ghế đá. Biết vậy tôi đã làm vài kiểu về ngắm lúc rảnh rồi, cơ mà điện thoại hết pin.
Nhật Đăng chạy đến bên giường tôi, giọng đầy lo lắng. Ôi... tôi còn sống.
- Em ổn chứ?
- Ổn. Rất ổn -- Tôi nở nụ cười méo mó cho anh ấy yên lòng.
- Một lúc ăn những mười ly kem thì ổn cái nỗi gì.
Tên Huy ngồi bên bàn học của tôi bắt đầu bè đệm vài câu làm tôi tức muốn ói máu.
Nhật Đăng như đang nhận lỗi về mình. Anh ấy cười ngượng ngùng và tay gãi gãi đầu làm mái tóc màu nâu xù lên. Anh ấy nên biết là chỉ hành động đó thôi cũng đủ làm tôi rung rinh đến xao xuyến rồi. Đẹp trai quá thể. Rất rất dễ thương. Lỗi của đẹp trai là khiến đối phương phải đần mặt ra ngắm. Hu hu... tim tôi sắp vỡ ra rồi.
- Xin lỗi! Là tại anh.
- Không phải tại anh. Tại em đòi ăn mà.
- Tại cả hai. Người thì tham ăn, người thì không quan tâm và cũng chẳng biết nghĩ trước nghĩ sau.
Tên Huy nói bằng giọng châm chọc và ánh mắt thì đặt lên người Nhật Đăng.
Trời ơi!! Hoàng Minh Huy!!
Tôi đến phát điên vì cậu ta. Nhật Đăng đã có ý hối lỗi, cậu ta thì cứ thích bới móc ra.
Nhật Đăng ngay lập tức nhìn thẳng vào tên Huy.
Hai người nhìn nhau và đều mang vẻ thách thức. Đừng đấu võ mồm. Minh Huy sẽ luôn luôn thắng.
Họ khác xa nhau. Một đẹp đến nổi bật. Một bình thường đến mờ nhạt, thẳng thắn mà nói là quá tầm thường.
- Tôi là bạn trai cô ấy.
- Thì sao?
- Tôi quan tâm cô ấy theo cách của tôi.
- Theo cách của anh? Kiểu quan tâm của anh là mặc kệ con nhóc này ăn thứ gì, ăn bao nhiêu cũng được hả?
Nhật Đăng im lặng. Tên Huy như đang cố kìm nén tức giận. Tại sao cậu ta phải giận chứ. Người giận phải là tôi mới đúng. Cậu ta còn dám kêu tôi là con nhóc.
Mặt Nhật Đăng biến sắc thấy rõ. Trong đôi mắt anh ấy vừa có tức giận vừa có gì đó như là bất mãn.
Hai người đối diện nhau.
- Hân đi chơi với tôi... và không có phần của cậu.
- Tốt thôi -- tên Huy nhún vai -- Anh biết đưa Hân đi chơi thì cũng phải biết đưa về. Trong khi anh nằm dài ra thì cô ấy phải chịu lạnh ngồi đợi anh mấy tiếng đồng hồ. Nếu tôi không đi tìm thì không biết anh và cô ấy đã ra sao rồi.
- Đấy đâu phải do tôi cố ý, tôi cũng không muốn điều đó xảy ra. Ý cậu là tôi nên cảm kích cậu đúng không?
Phản ứng của cả hai càng thêm gay gắt. Tôi trơ mắt ra nhìn, miệng lắp bắp không biết nói gì.
- Tôi không cần anh phải cảm kích. Anh không hiểu Hân, lại thích chiều chuộng nên dễ bị cô ấy vờn cho xơ xác. Anh còn nhớ bộ dạng của mình tối qua chứ?
Tên Huy cười khẩy.
Nhật Đăng tức giận mím môi lại, bàn tay đang buông thõng siết chặt lại.
- Đủ rồi. Hoàng Minh Huy!!! Cậu nghĩ cậu là ai ai? Cậu có quyền gì mà can thiệp vào đời tư của tớ? Cùng lắm thì cậu chỉ là một tên hàng xóm và học cùng lớp với tớ thôi. Dù tớ có ra sao cũng không khiến cậu phải quan tâm. Nhật Đăng là bạn trai của tớ, cậu không được phép trách móc anh ấy.
Bao nhiêu bức xúc tôi buông ra hết.
Giữa một khoảng cách, tôi nhìn sâu vào đôi mắt cậu ta sau lớp kính dày. Ở đó có những mảnh vỡ, ở trong đôi mắt đen và sâu của tên Huy.
- Cậu bảo tớ sai?
Tôi không trả lời, cậu ta có thể đang rất giận.
- Anh có việc. Anh về đây.
Nhật Đăng bỏ đi. Bóng lưng của anh ấy biến mất sau cánh cửa.
Chỉ còn tôi và tên Huy.
Cảm giác hối hận dâng lên trong lòng tôi. Tôi gay gắt quá rồi.
- Xin lỗi!
Tên Huy cười nhạt. Tôi sợ lúc cậu ta cười kiểu đó. Rất sợ. Nó như là cậu ta đang mỉa mai tôi.
- Xin lỗi vì đã quan tâm đến cậu.
- Xin lỗi vì đã tự cho tớ cái quyền quá lớn.
- Xin lỗi vì đã can thiệp vào đời tư của cậu.
- Xin lỗi vì đã trách móc bạn trai của cậu.
Nụ cười nhạt vẫn đặt trên môi cậu ta. Tôi nghe rõ từng câu xin lỗi của tên Huy, tôi muốn nó dừng lại. Giọng cậu ta chua xót.
Chỉ vài bước chân, tên Huy đi ra khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi lại sai nữa rồi đúng không?
Vừa mới làm lành với cậu ta vài ngày trước. Giờ thì tôi lại tự kéo sự bất đồng đầy mâu thuẫn về phía tôi và tên Huy.
Cậu ta đã nói như vậy chắc chắn sẽ chẳng còn qua với tôi nữa nữa đâu. Cảm giác trống vắng đến kì lạ.
Bị ốm. Không người thân bên cạnh. Giờ thì tôi hiểu cảm giác này rồi. Tự dưng tôi muốn khóc, tôi cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa.
Mọi chuyện ngày càng rắc rối, tôi và tên Huy xích mích ngày càng nhiều... kể từ ngày Nhật Đăng xuất hiện.
Tôi muốn phủ nhận sự thật đó. Là khi Nhật Đăng xuất hiện đã làm đảo lộn cuộc sống của tôi.
...
Mất nửa ngày nằm giường tôi mới có thể đi lại và phải mất một ngày để tôi hạ sốt và cái giọng bớt khàn hơn.
.
Tên Huy không hề sang thăm tôi. Và tôi thất vọng.
.
Tôi đi học trở lại.
Tên Huy sang gọi tôi. Có cả Nhật Đăng. Nhưng anh ấy không đánh thức tôi như tên Huy.
Nhật Đăng nói qua đón tôi đi học, tôi không ý kiến, anh ấy và tên Huy chạm mặt.
Cả hai nhìn nhau rồi tên Huy bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng lưng cô độc của cậu ta. Bình thường cậu ta không có như thế, vì có một đứa là tôi lẽo đẽo theo sau.
.
Mấy ngày sau đó cũng vẫn như vậy.
Tên Huy sang phòng đánh thức tôi dậy với một câu nói cụt lủn và lạnh lùng.
"Dậy đi, Hân!"
Sau đó Nhật Đăng sẽ đứng trước cổng đợi tôi, và tôi sẽ lại đứng nhìn bóng lưng của tên Huy.
Nhật Đăng như cố lấy sự chú ý của tôi vào anh ấy. Anh ấy kể chuyện vui cho tôi, làm những hành động đáng yêu.
Tôi luôn tự nghĩ rằng mình vui nhưng lòng thì lại nặng trịch.
Ngồi cạnh tên Huy nhưng không hề nói chuyện, cậu ta chú tâm vào cuốn sách dày cộp, vào những bài tập hại não, vào những lời giảng của giáo viên, không hề có tôi.
.
Trống vắng.
.
Giờ ăn trưa cũng là Nhật Đăng đi ăn với tôi. Khi ngồi vào bàn ăn rồi thì tôi lại tìm kiếm bóng dáng tên Huy. Cậu ta ngồi một mình, một góc, một suất, ăn trong thời gian ngắn rồi biến mất.
.
Cậu ta không như tôi, chắc không cảm thấy thiếu khi không có tôi đâu.
Trong khi tôi hay lén lút nhìn cậu ta lúc đọc sách, lúc làm bài tập, lúc ăn thì cậu ta chưa bao giờ đánh mắt sang tôi, chưa bao giờ tìm kiếm ở nơi nào đó mà tôi có mặt.
.
Có lẽ là chỉ mình tôi cảm thấy thiếu thôi.