- Hắt xì!!!
Tôi đưa tay xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình.
Cái Trang ngồi bên cạnh cau mày nhìn tôi không hài lòng. Ờ thì tôi cũng có muốn thành ra thế này đâu. Từ trận ốm liệt giường hôm trước tôi nghĩ nó đã khỏi nhưng nào ngờ nó lại thành cảm cúm.
- Mày bị điên à!!!
Cái Trang rống vào mặt tôi. Nó nên biết là một đứa xinh xắn đáng yêu như nó phải giữ hình tượng chút xíu, cả cửa hàng kem đang nhìn vào nó đầy tò mò.
- Tao gây tội gì khiến mày phải hét vào mặt tao như thế?
- Cúm ra đấy rồi lại còn xúc kem ăn lấy ăn để. Chết đói hả???
Mặt nó hầm hầm như thịt bằm nấu cháo.
Tôi biết mình đang bị cúm và cái mũi đã tắc, giọng nói nghe khản đặc, nhưng tôi vẫn muốn ăn kem.
Cứ cho là một cách xả stress của tôi đi.
Suốt mấy ngày nay không nói câu gì với tên Huy. Cậu ta là một kẻ thù dai và tôi là một đứa có lòng tự trọng quá cao, không ai chịu làm lành trước. Vẫn cứ như thế, chẳng ai thưa ai.
Nhật Đăng thì có vẻ rất vui vì điều này, hoặc có thể là tôi nhìn nhầm. Có nhiều khi anh ấy ở cạnh tôi, thi thoảng anh ấy lại cười tủm tỉm một mình. Nhìn bằng con mắt của người ngoài thì Nhật Đăng nghiễm nhiên trở thành người đẹp trong mộng với nụ cười mê hồn rồi, còn người trong cuộc như tôi, anh ấy cười như một thằng thiểu năng hoặc là bị mắc chứng tự kỉ lâu ngày gì đó.
Tôi hỏi tại sao cười thì anh ấy bảo rằng vui thì cười, có niềm vui nào làm con người ta phấn khích cười nhe răng đến mấy ngày à??
- Nhẹ nhàng chút đi.
Tôi than vãn.
Dẫu sao nó cũng là đứa xinh xẻo, dữ dằn thế người ta chạy hết.
- Tao không thể nhẹ nhàng với mày được. Tên Huy đâu? Giờ này cậu ta đang ở cái cống rãnh nào?
Cái Trang nói như muốn phun cả nước bọt vào mặt tôi, ôi... con hổ cái.
- Tao không biết.
Con này cũng lắm lúc dở hơi. Tên Huy đi đâu là việc của cậu ta, liên quan gì đến tôi.
- Mày không biết??? -- Nó gầm lên.... -- Thôi. Vậy còn Nhật Đăng?
- Chắc là ở nhà.
- Trời ơi là trời!!
Nó kêu lên như thể hôm nay là ngày tận thế, kết hợp với khuôn mặt rất biểu cảm.
- Mày với tên Huy suốt ngày dính lấy nhau. Nhật Đăng thì là bạn trai mày. Mày không biết hai người họ ở đâu, chốn nào.
- Mày nghĩ bọn họ đi đâu liền báo cáo với tao à? Tao không muốn quan tâm.
- Làm ơn đi !! Mày bảo mày không quan tâm mà cả buổi học mày liếc nhìn tên Huy. Ai tin?
Tôi sững sờ nhìn ly kem đang chảy ra thành nước.
Phải.
Cái Trang nói đúng. Tôi muốn làm lành với tên Huy nhưng vì lòng tự ái nên tôi không thể hạ mình xin lỗi cậu ta được. Tôi sẽ phát điên mất thôi.
- Tao có cách.
- Cách gì?
Nó cười ma mãnh. Mỗi khi nó cười kiểu này lại có gì chẳng hay ho.
Mà nó bắt tôi phải làm điều đó.
.
11 p.m
- Hắt xì!!!
- Hắt xì!!!
Cả buổi tối tôi cứ hắt xì liên tục. Cái mũi vừa phồng to vừa đỏ ửng như mũi chú hề. Tôi uống đủ thứ thuốc nhưng nó vẫn không khỏi.
Hai mắt lim dim, tôi vượt qua đống rác dưới sàn mà bò lồm cồm lên giường.
Cốc cốc !
Có phải chăng tôi đang nghe nhầm ? Ngay cái giờ phút này cửa ra ban công phòng tôi vang lên tiếng gõ cửa.
Trong phim kinh dị là hay có cảnh này lắm đấy. Oan hồn ở đâu đó gõ cửa, gõ không mở thì xông thẳng vào chọc tiết hay đại loại là mổ xẻ rồi ăn thịt.
Bốp! Bốp!
Cảm xúc của tôi tại thời điểm này là điên lồng lộng. Mặc kệ bên ngoài đó là ma quỷ hay thằng cha rửng mỡ nào, chỉ cần tôi ra đó là tôi vả cho lệch mặt. Đêm hôm đến đập cửa không cho người ta ngủ.
Cạch!
Cánh cửa được mở ra và tôi không thể nào giơ tay lên vả cho con người đó được. Mái tóc đen với cái kính to tướng đập thẳng vào mắt.
Là thằng cha Hoàng Minh Huy đấy. Cậu ta bưng vẻ mặt nghiêm trọng đứng ở cửa, tay cầm một hộp gì gì đó.
Mất một giây để nhìn tôi rồi cậu ta xông thẳng vào phòng khi tôi vẫn đang đờ đẫn.
Cậu ta muốn làm cái gì??
Tôi nuốt khan, lầm lừ bước vào phòng.
Tên Huy vội vàng đặt hộp thuốc lên bàn và vội vàng mở.
Hic... Đừng bảo là cậu ta sẽ rút từ trong hộp thuốc đó ra rồi nở nụ cười ma mãnh, sau đó đè tôi xuống và bơm hết máu trong người tôi bằng cái tiêm to bổ chảng đó, rồi tôi sẽ trở thành dị nhân với thân hình teo tóp như nhân vật trong Chúa tể những chiếc nhẫn. Không thể... Cuộc đời tôi không thể kết thúc dưới tay tên Huy.
Cậu ta lôi ra vỉ thuốc, thật may là không như tôi tưởng tượng. Bàn tay thon dài nhanh nhẹn lấy từng viên thuốc trong vỉ thuốc ra. Tên Huy đưa tôi hai viên và giục tôi uống.
- Uống!
Một từ duy nhất.
Ừ thì chúng tôi đang trong thời gian chiến tranh lạnh nhưng cậu ta vẫn có thể nhẹ nhàng hơn là ra lệnh cho tôi mà.
Tôi nhận lấy viên thuốc uống nhanh chóng, tên Huy ăn ý đưa cốc nước cho tôi.
Đã chắc chắn rằng viên thuốc đang nằm gọn trong người tôi tên Huy liền quay gót bỏ về... Đến và đi dễ dàng thế sao?
- Đợi đã!
Cậu ta ngoảnh lại nhìn tôi như muốn hỏi "Gì nữa?".
- Ờ... cậu... cậu qua đây chỉ để đưa thuốc cho tớ?
Tôi ấp úng mãi mới nói ra được câu hoàn chỉnh.
- Thì sao?
Cậu ta lập tức dập tắt cái vẻ bối rối của tôi.
Tôi đang thật sự rất nghiêm túc ấy mà tên Huy lại cố tình chọc tức tôi.
- Thì là thằng điên chứ sao.
Tôi bực mình quát lên.
Tên Huy cười đểu. Nhiều khi tôi cũng nghĩ đến vấn đề thần kinh cậu ta có bình thường hay không, bị mắng vẫn cười được.
- Cậu vừa bối rối trước mặt một thằng điên.
Mặt tôi nóng lên, còn tên Huy thì rất thích thú ngắm nhìn vẻ mặt tôi. Bộ trông tôi kích thích lắm à?
Cậu ta tiến gần hơn đến cạnh tôi. Tôi có thể cảm nhận rõ mùi hương bạc hà tỏa ra từ tên Huy.
Gần hơn và gần hơn nữa.
Bờ ngực của tên Huy ở ngay trước mắt tôi.
Thấp hơn tên Huy cũng là một lợi thế vì tôi có thể trốn được ánh mắt của cậu ta. Cứ nhìn sâu vào đôi mắt của cậu ta là tôi lại cảm thấy cậu ta đang đọc được suy nhĩ của tôi và biết tôi sẽ nói gì, làm gì tiếp theo.
- Cậu đỏ mặt à?
Tên Huy châm chọc.
Ôi giời... tôi còn lạ gì cái cách nói móc của cậu ta nữa.
Nhưng tôi lại không thể kiểm soát được mình.
- Không có...
Tôi vội ngẩng đầu lên để bắt đầu màn chứng minh và giải thích, và...
Cốp!
Cảm giác đau điếng đến ngất ngây.
Tôi đau đớn ôm cái đầu vừa thực hiện chút ma sát với cái cằm của tên Huy. Độ cứng của cái cằm tên Huy theo tôi nghĩ là phải ngang độ cứng cửa kim cương.
Cậu ta đưa ta lên xoa cằm. Cái động tác này tôi thấy giống dê cụ lắm ấy, cho thêm bộ râu nữa là phê phải biết.
Cốc!
- Ui da!
Tôi hận không thể băm tên Huy ra làm trăm mảnh. Cậu ta dám cốc vào đầu tôi, chỉ một phát đấy thôi cũng đủ để não tôi long ra rồi.
- Nói à biết, nếu tớ là dê cụ thì đến lúc này, cậu đã không còn nguyên vẹn rồi.
Không còn nguyên vẹn?
Ý cậu ta là làm abc xyz gì gì đó hả?
Grừ... Tên biến thái.
- Cậu! Mau biến ra khỏi đây.
Tên Huy vẫn đứng đó nhìn tôi như chó nhìn chủ. Thái độ chống đối.
Tôi phải dùng vũ lực, tự tay đẩy cậu ta ra ngoài. Mà sao cảnh tôi đẩy tên Huy giống như bọ hung đẩy shit (phân) vậy nhỉ? Ọc... Lại suy diễn lung tung.
Trước mắt là nên tống cổ tên Huy về nhà đã.
- Dù sao cũng chưa muộn, cậu cứ bình tĩnh, hay cậu sợ mình không còn nguyên vẹn?
- Hoàng Minh Huy!!!! Cậu chết đi!!!!
Cố dùng hết sức lực, tôi đẩy cậu ta một cú rất ư là phi thường.
...
Rầm!
Quay mòng mòng.
Tên Huy dẫm phải vỏ chuối, trượt chân ngã lăn ra nền nhà, tiện tay lôi tôi cùng ngã. Ước gì tôi đã dọn phòng ngay hôm nay thay vì để ngày mai hãy dọn. Xin thề với trời đất là tôi sẽ hận tên Huy suốt kiếp. Nếu cậu ta là trai đẹp thì sẽ chẳng có vấn đề gì, đến lúc đó chắc tôi còn phải thắp hương cảm ơn mấy đời tổ tông luôn, vì đã cho tôi cơ hội sàm sỡ người đẹp... khà... khà.
.
Tình thế hiện giờ là tôi đang nằm đè lên người cậu ta, kẻ trên người dưới, mặt úp hẳn vào ngực tên Huy. Ấm quá... ấm như cái ổ gà. Xem chừng bo-đì cũng chuẩn đấy.
Nhưng mẹ ơi! Thế này thì còn nguyên vẹn cái nỗi gì. Cuộc đời con gái mười bảy năm trong trắng của tôi coi như tiêu tan dưới bàn tay tên Huy. Chưa bao giờ tôi ở khoảng cách quá gần với một tên con trai, nhưng hãy xem đi, bây giờ tôi đang dính sát vào người tên Huy.
Ngẫm nghĩ lại thì Nhật Đăng có vẻ thiệt thòi vì đường đường là bạn trai tôi mà chưa hề nắm tay lấy một lần. Còn tên Huy thì tôi đã nắm tay từ ngày nhỏ rồi, cũng chỉ do tên Huy ngày đó quá ranh ma và tôi quá ngây thơ nên bị cậu ta lừa. Suy ra là lỗi của tên Huy.
.
Thình thịch.
Thình thịch.
Lồng ngực tôi như sắp mở bung ra. Tim đập mạnh như chưa bao giờ được mạnh. Cầu mong cho tên Huy đừng cảm nhận thấy, ngượng đến chết luôn. Do tôi chưa bao giờ gần người khác giới nên mới thế thôi.
Đó là tôi tự an ủi mình như thế.
- Cậu sờ đủ chưa?
Tên Huy gào rống lên.
Tôi giật mình vùng dậy, hai má nóng bừng.
Tên Huy ngồi trên sàn nhà cười nhăn nhở.
- Cậu cũng không phải vừa đâu. Cũng biết tranh thủ sờ soạng trai nhà lành đấy. -- cậu ta chuyển sang cái giọng não nề đến chua xót -- Haizz... Tấm thân này, đã bị cậu làm vấy bẩn.
Từ đầu đến cuối tôi được xem một màn hài kịch do tên Huy tự biên tự diễn. Cậu ta phán như thể tôi vừa mở một cuộc chiến dịch cưỡng đoạt "trai nhà lành". Nếu có "cưỡng đoạt" thật thì giờ này, phút này cậu ta phải nude toàn thân mới đúng.
Được tôi nằm lên là diễm phúc mấy đời của tên Huy.
- Cậu thích thế mà!!
- Gì? -- cậu ta trố mắt và bắt đầu... -- Bố mẹ tớ sinh tớ ra, nuôi tớ hơn mười bảy năm nay chưa một lần mắng mỏ, luôn luôn cưng chiều, luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu. Vậy mà cậu, dám sàm sỡ tớ một cách trắng trợn, cậu định ăn nói thế nào với bố mẹ tớ đây? Đứa con vượt trội của họ đã bị cậu làm sứt mẻ... thật là đau đớn...
Tôi bất động nghe tên Huy trình bày quá trình nuôi dưỡng cậu ta nên người của hai bác. Chắc chắn là rất cực khổ, một ngày chắc nhồi máu cơ tim mất mấy lần, may thay là chưa đột tử chết. Tự dưng thấy thương hai bác quá, sản xuất ra một thằng con đồi bại như tên Huy và thỉnh thoảng lên cơn nói nhiều. Bình thường cạy miệng không nói nửa lời, hôm nay nửa đêm lên cơn chạy sang phòng tôi bày tỏ đủ điều, chia sẻ hết mình. Cuối cùng cũng là để trêu chọc tôi đến điên lên, không cho tôi ngủ, bóc lột sức chịu đựng của người ta quá đáng.
Tôi thù hận nhìn bản mặt giả tạo của tên Huy, trông thật muốn đấm cho vài phát.
Vẫn một câu hỏi là: Tại sao lại để cậu ta vào cuộc sống của tôi cơ chứ???
Rảnh rỗi thì trêu cho tôi tức lên, lâu lâu không vừa ý quát vài câu, không hợp mắt thì cằn nhằn, đến khi giận nhau thì cậu ta làm tôi thấy khó chịu, bắt tôi phải nghĩ nhiều.
.
HOÀNG MINH HUY LÀ TÊN ĐÁNG GHÉT NHẤT THẾ GIAN !!!
.
Sáng sớm mới ngủ dậy tôi đã nhận được tin sốc: Bố mẹ tôi đi công tác sẽ về vào ngày mai và ông, bà, cha, mẹ, họ hàng hang hốc của tên Huy từ Mĩ cũng về cùng luôn. Trích lời của tên Huy.
Điều này đối với tôi như cơn bão cấp 10 sắp đổ bộ vào đất liền.
Lí do à ?
Tôi vẫn nhớ cái ngày của một năm trước, cái ngày cũng như ngày mai, cơn bão đổ bộ lên hai mái nhà của tôi và tên Huy.
Ông bà và vài cô dì chú bác, anh chị em họ của tên Huy về nước, tạm trú tại nhà tôi và nhà tên Huy. Tôi rất vui vẻ đón tiếp. Nhưng... mọi chuyện không trọn vẹn như tôi nghĩ.
Mọi người - bao gồm bố mẹ tôi và gia đình to lớn của tên Huy vui vẻ gán ghép tôi với cậu ta. Tôi ĐƯỢC liệt vào danh sách nàng dâu tương lai và nghiễm nhiên được tham gia vào khóa học giáo dục con dâu cấp cao được truyền từ đời tổ tiên thứ mấy của gia đình tên Huy.
Chưa dừng lại ở đó.
Họ còn phấn khích đến mức tính xem tôi với tên Huy bao nhiêu năm nữa có thể kết hôn, vào thời điểm đó tôi mới mười sáu tuổi. Biết được tin đó tôi chỉ muốn nhảy lầu tự tử.
Ngày mai họ sẽ đặt chân lên mảnh đất này, và lịch sử có thể sẽ được tái hiện lại thêm lần nữa.
Hu.. hu.. Tôi biết sống sao đây ?
Tên Huy đi bên cạnh đắc chí vô cùng, đối với cậu ta tất nhiên là sẽ vui, 365 ngày được hai lần đại gia đình về nước thăm viếng. Lần thứ nhất là về ăn tết, lần hai là về giỗ ông cụ.
Thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi cậu ta còn thêm vào một câu làm tôi muốn nổ tung.
- Tốt nhất là trong mọi hoàn cảnh cậu nên hợp tác với tớ. Nếu không... chuyện của tối hôm qua, gia đình hai bên đều sẽ được biết. Cậu hãy nghĩ đến vẻ mặt hớn hở của họ trước đi...
Áp bức người quá đáng, tôi muốn bùng cháy.
Không hề muốn nha!! Cậu ta kể lại là sẽ thêm thắt vài câu nên chuyện chứ chẳng đùa.
Mấy người họ biết chuyện kiểu gì tôi cũng sẽ sống không bằng chết.
Đầu tiên là mẹ tôi. Bà ấy sẽ bắt đầu cái điệp khúc "bán con". Cụ thể là mẹ tôi sẽ dọa nạt "Bây giờ mày muốn gì? Đã gây ra chuyện thì phải chịu trách nhiệm"
Hợ... Dù ẹ tôi không được nhẹ nhàng cho lắm thì vẫn rất thương tôi. Mẹ sẽ chọn gia đình tốt nhất rồi "bán" tôi vào đấy, điển hình là gia đình tên Huy. Bà sẽ rất vui vẻ "bán" tôi đi nếu người "mua" là tên Huy. Mà sau khi nghe xong câu chuyện của ngày hôm qua do tên Huy tường thuật lại thì tôi bị "bán" cho tên Huy là điều hiển nhiên.
.
I DON'T WANT !!
.
Tiếp theo là đến phía gia đình tên Huy. Họ sẽ mổ hẳn một (vài) con bò để ăn mừng mất. Tôi không dám nghĩ đến cái viễn cảnh tôi vinh dự được bà nội của cậu ta dắt về quê ra mắt cả đại gia tộc đến hàng xóm, họ hàng thân thích.
Nghĩ thôi tôi đã muốn chạy vào rừng lánh nạn rồi.
.
- Sẽ ổn thôi.
Tôi thểu não kể cho cái Trang về cơn bão của ngày mai.
Nó vỗ vỗ vai động viên tôi, như là nó đang nghĩ trong đầu rằng nhà tôi bị cháy và tôi thì khóc thút thít vì chẳng còn lại gì sau đống đổ nát. Nó chắc hẳn muốn nói là: " hãy nghe theo sự sắp đặt của tên Huy và rồi mày sẽ được hạnh phúc. "
Tôi biết là nó đang nghĩ như thế mà. Trong thâm tâm nó luôn tìm cách đem tôi dâng hiến cho tên Huy và coi đó như một thú vui tao nhã. Bằng chứng là ngay vừa nãy thôi, khi tôi vừa bảo rằng tôi và tên Huy đã trở lại bình thường nó đã gào lên như bò rống và bắt đầu bưng vẻ mặt buồn rười rượi ra, nó kể lể rằng nó đã tốn bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để chuẩn bị cho tôi một kế hoạch có cái tên rất củ chuối là: "Tìm lại hạnh phúc", (con này điên bẩm sinh), cuối cùng nó thất vọng vì kế hoạch đã không được thực hiện. Khẳng định con này là mẫu bạn điển hình chuyên bán đứng bạn bè.
Đau đớn thay cho số phận của tôi, có hai đứa bạn thân (một là tự nguyện và hai là bắt buộc phải chấp nhận) thì một người chuyên bắt nạt, một người chuyên bán đứng bạn bè.
- Ổn cái con khỉ!!
Tôi gào rú lên, hận không thể gào khóc tức tưởi.
- Mày cứ bi quan quá đáng. Mày làm dâu nhà tên Huy cũng tốt, về đấy rồi có tiền tiêu không hết, cuộc đời nở hoa, tương lai sáng lạn. Đến lúc đấy mày phải nhớ đến con bạn này đó.
Lấy tên Huy vì tiền?? Con này láo...
- Triệu Vân Trang!! Mày xui dại tao đúng không?
- Tao đang lo nghĩ cho cuộc đời của mày.
- Còn Nhật Đăng?
- Bỏ đi.
Nó trả lời thẳng.
Tôi sững lại hồi lâu.
Cái Trang lại tiếp tục.
- Tao nói thật là mày hợp với tên Huy hơn. Ý tao không phải là chê mày không xứng với Nhật Đăng. Mày xinh xắn dễ thương đi với anh ấy cũng rất đẹp đôi, nhưng... tao sẽ chỉ ỦNG HỘ tên Huy thôi. HÂN - HUY là đẹp nhất.
- Thôi đi.
Tôi bĩu môi.
Tôi cũng đã suy nghĩ về mối quan hệ giữa tôi và Nhật Đăng, tôi chỉ có cảm tình chứ chưa hẳn là thích thật sự. Nói ra thì sợ anh ấy tổn thương nên tôi đành giữ lại. Tôi đã quá sai khi vội vàng đồng ý làm bạn gái anh ấy ngay. Đành để thời gian tự xây đắp tình cảm vậy.
Còn tên Huy. Cậu ta biết tôi trước, và dường như là rất hiểu tôi. Tôi còn chẳng biết rốt cuộc tôi với cậu ta là cái mối quan hệ gì. Rất phức tạp và khiến người ta không muốn nghĩ.
.
Đành cứ để như cũ, chuyện gì đến rồi sẽ đến.
.
Nhật Đăng đang trong giai đoạn bận ôn thi đại học nên thời gian chủ yếu anh ấy để vào việc học, gặp tôi cũng ít hẳn đi. Năm sau tôi cũng sẽ như anh ấy thôi, tên Huy sẽ lại ở cạnh tôi bắt học cái này cái kia, lôi tôi ra thư viện rồi vác đống sách về nhà để nghiên cứu. Cậu ta sẽ vỗ ngực tự hào "Tớ chắc chắn sẽ cho cậu đỗ đại học". Tôi mà không đỗ thì sẽ đập nát cậu ta ra và vứt cho gà ăn.
- Đảm bảo là cậu đang nghĩ bậy bạ.
Tên Huy xỏ hai tay vào túi quần vênh mặt lên phán xét. Tôi ghét cái kính đó. Vênh lên lại càng ghét. Nhưng thôi... ít ra thì tôi cũng đã chấp nhận cái kính đó hơn ba năm, và dù sao thì tôi có thể nói chuyện bình thường với tên Huy, nhẹ nhõm cả người.
- Không có! Cậu đừng nói linh tinh!
- Hiện lên mặt cậu hết rồi kìa.
- Đâu? Chỗ nào?
- Đây này....
Tên Huy nhếch môi cười và chỉ vào mặt tôi...
- Hai đứa...!!!!
Tôi giật thót.
OMG!!
Hãy nói đây không phải sự thật đi!!
Tôi tự véo vào tay mình...Đau... Thật rồi. Bà nội tên Huy đang đứng trước cổng nhà cậu ta. Bà đang cười, rất sung sướng, đó là từ đúng nhất tôi có thể dùng để diễn tả nụ cười của bà.
Tên Huy cũng bất ngờ không kém gì tôi.
Bà cười tươi rói và bước nhanh đến trước mặt bọn tôi, bà đã ngoài bảy mươi rồi nhưng năng lượng vẫn tràn trề, một năm đi du lịch đến vài chục lần không hề hấn gì.
- Hai đứa tiến triển nhanh quá. Mà cưới bây giờ là tảo hôn, nhà nước không cho đâu...
Tôi cùng tên Huy ngơ ngác nhìn bà.
.
Bão đến sớm rồi.