Tôi lại đi sau tên Huy. Muốn hỏi cậu ta sao đọc được suy nghĩ của tôi lắm nhưng cứ tượng tưởng tượng đến cái cảnh này: tôi hỏi cậu ta, cậu ta sướng điên người lên đấy nhưng cứ thích bắt tôi phải xin lỗi hoặc làm người yêu hắn, không thì tra tấn tôi một (vài) trận. Nghĩ đến đó thôi tôi đã thấy ớn rồi...
Éc... nhiều khi tôi thấy trí tưởng tượng của mình cũng phong phú thật, đến mức tôi mắc phải chứng hay nghĩ lung tung. Mà biết đâu tên Huy đang đọc suy nghĩ của tôi và đang cười như thằng dại. Hứ... đồ đểu...!!!
Bước vào lớp là bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía 'chúng tôi'.
Công nhận một điều là tên Huy học rất giỏi, rất rất giỏi, đứng đầu lớp nên rất được coi trọng. Tôi còn nghe được vài câu ca tụng của mấy đứa lớp tôi, ví dụ như là ''anh hùng của công chúng'' (lí do: cậu ta cứu sống cả chục đứa trong lớp thoát khỏi điểm chết), rồi thì ''con rồng của lớp'', ''thần đồng Minh Huy''...Ui giời.. có mà ''con dòi của lớp thì có''.
.
Về lại bàn cuối của ''chúng tôi''. Tên Huy ngồi cạnh cửa sổ, tôi ngồi ngoài. Cất cặp đâu vào đấy dưới ngăn bàn cậu ta liền lôi ra một cuốn sách dày cộp, dày y chang quyển từ điển anh-việt của tôi.
Lạy chúa... Tên này không biết ăn phải cái gì, sức trâu sức bò mang theo cả cục gạch đấy cùng đống sách vở của cả buổi mà chẳng thấy nặng. Tôi nghi ngờ là tên này bị đột biến gen, cái cặp của cậu ta nặng vậy mà cậu ta mang trên vai không bị gù lưng. Đã thế lưng còn rất thẳng.
Chưa hết, tôi có để ý là cứ cách khoảng ba ngày là tên Huy có cuốn sách mới cũng dày như thế. Đọc với tốc độ 700 từ/ phút à????? Học cả ngày rồi, về nhà lại phải làm bài tập lấy đâu ra thời gian đọc nhỉ?? Có khi tên này giả danh tri thức cũng nên. Mà nếu cậu ta có đọc hết một cuốn sách trong ba ngày thì... quả là kì tích, gọi chung là dị nhân.
- Tớ là người không phải dị nhân.
Tên Huy rống lên. Cậu ta lại đọc suy nghĩ của tôi mới rồi.
Vậy ra là từ nãy đến giờ tôi nhìn hắn.. chết. Tí cậu ta lại ảo tưởng sức mạnh thì khổ.
- Cậu có thể ngừng việc đọc suy nghĩ của người khác được không?
- Không -- Nhún vai nhẹ nhàng -- Nó cứ hiện lên trên mặt cậu.
- Đâu? Chỗ nào? Mắt, mũi, miệng, lông mày, lông mi, trán, má.....
- HÂN!
Ách... Đứa nào có thể gọi tôi một cách mãnh liệt như vậy. Tôi đâu có điếc, ít ra cũng phải bảo vệ màng nhĩ cho người ta với chứ.
Tôi ngoái cổ ra ngoài. Trang, cái đứa vừa hét lên như bò rống đấy đang tươi cười nhìn tôi. Con này hôm nay ăn phải bả chuột hay sao ý.
- Gọi tao làm gì?
- Gầm bàn của mày.
Tôi vội nhìn xuống gầm bàn, lôi ra một hộp quà màu hồng phấn và một bông hoa hồng đỏ. Hô hô... tên nào tặng tôi nhỉ? Hay đứa les nào? Để nhầm cũng nên... Thôi bỏ, lại nghĩ lung tung rồi. Để ở gầm bàn tôi thì tặng tôi chứ tặng ai.
Đặt hộp quà lên bàn, tôi nhẹ nhàng mở nó ra.
OMG!!!
Cái gì đây???
Mắt tôi mở to hết cỡ.
Một bộ đồ trang điểm, ừ thì rất dễ thương.
Tôi rút tấm thiệp ở đáy hộp ra. Chữ... xấu. Không đẹp như tên Huy, mà sao lại đi so sánh với tên Huy chứ. Haizzz...
Nội dung như thế này: "Gửi Ngọc Hân - 11B2" (đúng là gửi cho tôi rồi). "Anh đã có cảm tình với em một thời gian rồi nhưng bây giờ anh mới dám thổ lộ. Đây là lần dầu tiên anh tặng quà ột cô gái, mong em sẽ thích có vừa ý em hay không" (điên thật... không vừa ý sao thích). "Hãy coi như đây là quà làm quen của anh. Kí tên: Người thích em".
Người tôi đang dần hóa lỏng vì độ sến của thằng cha này. Có một sự xúc phạm hơi bị lớn. Tôi không trang điểm đi học. Tên này thấy tôi xấu quá hay sao mà tặng tôi cái thứ này?? Để tôi makeup cho bớt xấu à? Sao không nói toẹt ra luôn đi...
Trên hộp quà còn dính giá: 1 triệu 9 trăm 99 nghìn đồng. Hứ? Đang khoe mình là đại gia hử? Đồ trang điểm tôi không có thiếu. Hắn làm thế này khác nào lấy tiền ra mua chuộc tôi. Tôi không thích trai nhiều tiền mà chỉ thích trai đẹp. Hắn đang sỉ nhục vào tôi như một con hám tiền... grừ...
Trên tấm thiệp còn ghi dòng chữ nhỏ mà tôi mất 1 phút 33 giây để dịch. "Muốn biết anh là ai thì chiều nay, sau khi tan học hẹn em ở sân sau".
Được rồi. Tôi phải xem hắn là thằng cha nào dám xúc phạm vào nhan sắc của tôi như thế.
.
Ca học sáng trôi qua nhanh chóng. Vẫn như mọi ngày, tôi ngồi cạnh tên Huy, nhìn hắn chằm chằm để rồi hắn quay lại liếc tôi bằng ánh nhìn giễu cợt.
Tôi sẽ cùng với đám bạn là con gái bàn luận về những anh đẹp trai, ca sĩ, diễn viên, nhóm nhạc hay bộ phim hay nào đó, rất nhiều thứ...
Bữa trưa trong căn teen cũng như mọi ngày. Tôi và tên Huy ngồi đối diện nhau. Tuyệt nhiên là chỉ có tôi độc thoại. Sau đó cậu ta ta sẽ chỉ trích tôi vì nói trong lúc ăn.
Cả ca học buổi chiều gần như là tự học. Tôi nghe nhạc và gục xuống bàn ngủ. Còn tên Huy thì lôi quyển sách dày cộp ra đọc. Chẳng biết cậu ta có cử động không nhưng lúc tôi dậy - tức là khi hết giờ tôi vẫn thấy cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế đó. Đây không gọi là dị nhân thì gọi là gì??!
.
Tan học.
.
Tôi không thể nào quên cái hộp quà đó được. Một nỗi xỉ nhục quá lớn. Tôi không dám bảo mình xinh nhưng mặt tôi khá ưa nhìn, da cũng trắng, tôi không béo. Cũng chả đến nỗi cần tên dở hơi đó bố thí cho bộ đồ makeup.
Nhưng nếu tôi nói mình không có cảm giác gì là nói dối. Có chút vui. Ai cũng thế thôi. Được tỏ tình cơ mà.
Tên Huy đợi tôi trước cửa lớp. Lướt qua mặt cậu ta tôi chỉ nói một câu cụt lủn.
- Cậu về trước đi. Tớ có việc.
Tên Huy nhìn tôi dò xét rồi bước đi.
Cho dù cậu ta có xét nét hay tra hỏi tôi thì tôi cũng sẽ không nói mình có việc gì. Căn bản là cậu ta không có quyền và tôi cũng không có trách nhiệm trình bày với cậu ta. Việc tôi bị ép làm bạn thân của tên Huy hơn hai năm đã là quá đủ.
Hai năm đấy, tôi chẳng hiểu tên Huy là con người thế nào. Chán thật. Mà tôi cũng chẳng có ý định tìm hiểu về làm gì.
Còn nếu cậu ta vẫn là thằng nhóc hồi bé tôi gặp thì sẽ là chuyện khác. Hồi ấy tên Huy rất rất dễ thương, đẹp trai ý. Cậu ta ở Việt Nam khoảng một năm. Khoảng thời gian ấy tôi khá là chơi thân với cậu ta, trên cơ sở tự nguyện. Ngờ đâu được, năm trước tôi gặp cậu ta mà suýt ngất. Ngày bé hắn xinh trai lắm mà, sao giờ lại thành một tên mọt sách như thế?? Đời thật là không như là mơ.
.
Tôi vừa bước ra sân sau vừa nghĩ lung tung.
Cho đến khi ra đến sân sau và thấy một tấm lưng tôi mới ngỡ ngàng. Thằng cha này chắc mắc chứng tự kỉ quá.
.
Mặt trời đang dần lặn và sân sau dần nhuốm vàng. Gió thổi nhè nhẹ, mây trôi lững lờ, lá đu đưa bay trong gió. Cảnh rất đẹp, như trong phim Hàn Quốc.
Hiện giờ thì tôi chỉ quan tâm đến cái lưng đang phơi trước mặt mình. Tên đó cao kều, chắc ngang tên Huy. Tội là lưng không đẹp bằng hắn. Trời ơi!! Tôi lại nghĩ đến tên Huy rồi!! Sao mà khó lấy hắn ra khỏi não thế cơ chứ.
Tên khoe lưng đứng đó, hai tay xỏ vào túi quần, mái tóc vàng của hắn xù lên vì bị gió thổi. Chả hiểu sao mà tôi l ại thấy giống Kim Jeajoong (ọc)
- Xin lỗi! Có phải cậu...
- Phải.
Tôi chưa nói hết câu mà hắn chặn ngay họng. Đồ xấc xược.
- À... Đúng người rồi. Tôi trả lại hộp quà với bông hoa hồng này nhé!
Tôi đặt cả hai thứ đó xuống chiếc ghế đá ngay cạnh tôi. Chưa kịp để tôi bước đi tên đó đã cất tiếng.
- Tại sao? Anh cần một lời giải thích.
Hắn hỏi nhưng không quay lại nhìn tôi, tôi muốn cho hắn biết mặt tôi đang mang cảm xúc gì đây. Hoặc là mặt hắn có thiếu sót nào đó mà không dám quay lại.
- Được thôi. Đồ makeup tôi không thiếu. Hoa thì càng không cần. Tôi không cần anh phải bố thí cho tôi thứ này.
Tôi là con gái cung Sư Tử và nói thật là khá kiêu ngạo và chảnh. Nên thật ra mà nói tôi khó có thể chấp nhận loại bị người ta bố thí.
Hắn ta nghe xong tự nhiên bật cười. Tôi chẳng hiểu hắn cười cái gì. Vì tôi trẻ con?
- Anh không có ý đó. Bình thường em đã rất xinh rồi.
Tôi là đứa ưa nịnh đấy nhưng tôi biết lúc nào nên chấp nhận nịnh nọt.
- Rồi sao? Anh sẽ nói là tôi xinh nhưng chưa đủ mặn mà hả?
- Không, không.
Ngay khi tôi bắt đầu bực mình thì hắn quay người lại.
Ngỡ ngàng.
Ngạc nhiên.
Hai cảm xúc xen lẫn trong tôi. Tôi có thể tin được không khi mà người đang nói chuyện với tôi là Nhật Đăng - trai đẹp của khối 12.
Hắn nở nụ cười nhẹ nhàng, hắn đẹp thì dù mếu cũng đẹp. Tôi thẫn thờ. Chuyện này khó xử lí hơn tôi nghĩ.
- Rất khó nói... nhưng anh có cảm tình với em...
Mặt hắn ửng hồng và nó làm tôi xao xuyến. Tôi đã bị cái đẹp làm cho ngớ ngẩn. Tôi cứ đứng ngây ngốc ra nhìn Nhật Đăng lúc lâu.
Tôi gặp anh ta vài lần, chỉ chạm mặt chứ chưa nói chuyện. Ở vài nơi, khi tôi đi cùng tên Huy, tôi thấy Nhật Đăng hay liếc về phía tôi và chỉ cười khi ánh mắt tôi chạm vào mắt anh ta.
Chắc tôi là đứa ngốc.
Cứ mỗi khi như vậy là tôi lại như điên dại trong lòng, vì quá hạnh phúc.
Nhật Đăng dần tiến về phía tôi. Hai vành tai của anh ta vẫn hồng hồng. Tôi nói rồi, tôi cuồng cái đẹp. Con tim tôi đang xiêu vẹo vì nụ cười sát gái của anh ta.
- Không tin à?
Chất giọng đầy nam tính của anh ta vang bên tai tôi.
- Ơ...tôi...em...
Tôi ngập ngừng. Mặt đỏ dựng lên. Mọi lời nói như bị trôi hết xuống dạ dày.
- Đồng ý làm bạn gái của anh, nhé?
Nói sao nhỉ? Thực sự thì tôi thích cái mặt của Nhật Đăng hơn tâm hồn anh ta, tâm hồn hay tính cách anh ta là gì tôi còn chưa biết nữa là. Nhưng dù sao thì cũng có thích chút xíu.
Thật là... trai đẹp luôn có sức hút có cưỡng.
Tin chắc là mắt tôi đang sáng quắc như cái đèn pha. Đến giờ phút này thì tôi nghĩ mình không thể kiềm chế nổi con mắt mình nữa.
Đợi mãi không thấy tôi trả lời nên anh ta lên tiếng.
- Không sao. Em cứ suy nghĩ. Anh sẽ chờ.
Anh ta nháy mắt. Tôi phát dại lên mất thôi. Kiềm chế. Kiềm chế. Tôi phải kiềm chế để không nhảy cẫng lên vì cái nháy mắt đó.
Anh ta đi lướt qua người tôi, không quên nhắc nhở tôi.
- Nhận lấy hộp quà đó nhé. Không vì anh thì hãy vì người-nào-đó. Sẽ có lúc em cần đến nó.
Nhật Đăng đi mất dạng.
"Không vì anh thì hãy vì người-nào-đó"
Là thế nào?