...
Nhất Chi Mai cười đắc ý, tay vẫy vẫy tôi rồi vào trong đóng cửa lại.
Hành động nhanh gọn trong vòng một giây.
Tôi đứng dậy ở giây thứ hai và đã quá muộn. Cánh cửa đã khóa.
Tôi hét toán loạn.
- Nhất Chi Mai! Cậu làm gì vậy? Mở cửa ra!
Từ sau tiếng cửa vọng ra tiếng nói.
- Ngay từ đầu dù cậu có giải được hay không thì cậu vẫn thua.
- Thế là sao?
Không có tiếng đáp trả. Tôi hoảng loạn.
- Này, Mai! Cậu đâu rồi, mở cửa.
Chỉ nghe tiếng bước chân đi xuống cầu thang.
Bàn tay đấm vào cửa đến đau rát. Toi đời tôi rồi, chắc chắn là bị nhốt ở đây rồi.
Sắc trời u ám, gió thổi rít từng cơn. Chiếc đồng hồ trên tay chỉ đúng 5 giờ 45 phút. Xung quang im ắng lạ thường chỉ còn nghe tiếng gió rít, sân trường bên dưới không bóng người.
Tôi ngồi bần thần trên chiếc ghế gỗ dài. Điện thoại thì đã giao nộp cho Nhật Đăng, tôi thì không đủ tài năng để hét một phát vọng đến phòng bảo vệ được, trường học gì mà rộng khủng khiếp. Hay là tôi liều chết nhảy xuống dưới nhỉ?
Oài... Không có cách thoát ra khỏi đây...
Trời thì sắp tối. Nhìn đám mây nặng trịch đang bay trên trời như sắp trút nước xuống đến nơi. Sự thật thì tôi sẽ bị nhốt ở đây sao? Không muốn đâu. Tôi còn chưa tận hiếu bố mẹ, còn chưa lấy chồng sinh con, còn chưa đi du lịch thế giới, còn chưa... nhiều thứ lắm.
Nhật Đăng, Nhất Chi Mai, hai người họ cậy thế chơi xấu tôi. Đặc biệt là Nhất Chi Mai, thấy tôi đơn côi lẻ bóng liền chớp lấy cơ hội hãm hại tôi. Đồ cáo già...
Tôi nhé, bây giờ ấy, đang cảm thấy rất là CAY CÚ.
Cô ta đã nhốt tôi một lần ở phòng sinh học cùng với cái Trang. Lần đó dù cái Trang có phát hoảng lên vì sợ nhưng ít ra thì cũng có đồng loại, còn lần này này tôi một thân một mình bị giam cầm.
Ở nhà đá, trong tù ấy nhớ, người ta còn được nuôi ăn, ngủ thoải mái, đèm đóm đầy đủ. Nhìn loại hoàn cảnh của tôi... Bọn ở tù còn sướng hơn nhiều...
Lát nữa mưa là tôi biết chạy vào đâu trú, không lẽ vào phòng vệ sinh? Có mà tắc thở chết. Trường tôi chịu chơi lắm, sân thượng còn có cả phòng vệ sinh, chơi luôn hai chiếc ghế gỗ dài màu trắng như trong công viên, sân thượng đầy đủ hoa lá cành luôn.
Trời đã lờ mờ tối.
Những thứ ban ngày rất quen thuộc bỗng chốc lột xác tạo nên một màu u ám đáng sợ. Ngay cả những động tĩnh rất nhỏ cũng đủ để làm người ta phát run.
Tôi sợ. Hiển nhiên là thế rồi, tôi mà không sợ chắc tôi là thần thánh quá.
Tôi ngồi thu lu trên chiếc ghế dài... hứng gió. Bình thường ở trên này gió đã thổi mạnh rồi, thời tiết như sắp mưa càng làm gió rít mạnh hơn. Mái tóc đang xõa của tôi bị gió thổi tung.
Gió luồn qua lớp vải đâm vào da thịt tê rát. Như muốn thổi bay tôi đi.
6 giờ 30 phút.
Kim giây nằm trong chiếc đồng hồ cứ thế nhích đi đều đều.
Cả người tôi lạnh buốt. Hoảng sợ với tất cả mọi thứ ở xung quanh. Bầu trời đen ngòm như muốn đổ ập xuống. Những nhánh hoa đung đưa dữ dội. Tiếng gió rít qua khe cửa, tiếng côn trùng kêu toán loạn... Tôi sẽ ngất mất thôi.
Bạn đã xem phim ma hay phim kinh dị chưa? Và bạn có thấy rằng có những đứa sợ phát điên lên mà vẫn không ngất không? Tôi thuộc dạng đó đấy, sợ đến muốn ngất đi mà đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Đập đầu vào tường một phát để ngất cũng được nhưng tôi sợ đập xong rồi thì lăn ra đấy chết luôn.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tôi trợn tròn mắt. Thứ âm thanh nổi bật giữa mấy âm thanh hỗn tạp của thiên nhiên. Nếu tôi không nhầm thì là tiếng... chân người đang chạy, rất vội vã.
Mọi dây thần kinh đều căng cứng.
Bàn tay lạnh buốt siết chặt lại. Tiếng động đó đang rõ ràng dần và hướng về phía sân thượng.
RẦM!!!
Tim tôi giật mạnh đến mức cả người tôi phải nảy lên. Tôi cắn chặt môi, nhắm nghiền mắt không dám quay đầy lại. Người run lẩy bẩy. Tim đập mạnh như muốn đâm thủng lồng ngực.
Có thể... có thể... cánh cửa đó đã mở...
Là ai? Sẽ không phải Nhất Chi Mai hay Nhật Đăng... Cái Trang, Kim Anh, Trịnh Minh Kì, Si-ca-vâu? Tuyệt đối không thể...
Vậy là ai?.... Ngoài ma quỷ...
Đến hít thở cũng không thông.
Một luồng khí lạnh mang mùi bạc hà bao lấy người.
Tôi trợn mắt. Theo phản xạ quay đầu lại.
Là người, không phải ma quỷ.
Tôi thở nhẹ nhõm hơn.
Bóng dáng quen thuộc tôi luôn nghĩ đến mỗi ngày, cậu ta đứng đây, cúi xuống nhìn tôi, dù tôi có hơi hơi cận đi nữa thì vẫn nhận ra là tên Huy, chính xác là cậu ta.
Tôi không bị nhốt ở đây nữa, tôi sẽ được về nhà...
RẦM!!!
Cánh cửa đột ngột bị đống lại. Tôi cùng tên Huy cùng nhìn về phía cửa.
Từ sau cánh cửa vọng ra tiếng cười quỷ dị của Nhất Chi Mai.
- Chúc hai cậu vui vẻ!
Tôi vội chạy về cửa, tay đấm mạnh lên đó.
- Cậu điên rồi. Mở cửa ra.
Mãi một lúc sau tôi mới dừng lại vì bị tên Huy kéo ra.
Ánh sáng mờ nhạt không đủ để tôi nhìn rõ mặt cậu ta. Hai vai tôi lúc này đang bị cậu ta giữ chặt.
- Đừng thế nữa. Cô ta về rồi, không có ai ở đây đâu.
- Điện thoại cậu đâu?
- Để quên rồi.
Tôi bất lực ngồi thụp xuống.
Trò quái quỷ gì đây? Nhật Đăng bày ra trò này, tôi nghĩ vậy. Anh ấy đã bảo sẽ giúp tôi. Còn tôi thì không thích cách giúp đỡ kiểu này của Nhật Đăng một chút nào.
.
Tôi và tên Huy, hai người ngồi ở hai chiếc ghế khác nhau.
Trời đã tối hắn và nhiệt độ đang hạ xuống.
Tôi không còn cảm thấy run sợ vì có tên Huy ở đây. Tôi cho rằng sau khi nhốt tôi ở đây Nhất Chi Mai đã gọi tên Huy tới. Thật cảm ơn là cậu ta đã đến. Tôi không còn sợ nữa và cảm thấy yên tâm hơn.
Chỉ còn hai người, nhưng vẫn tồn tại một khoảng cách giữa tôi và tên Huy làm tôi không thể mở miệng nói chuyện.
...
...
Tôi muốn... đi vệ sinh...
Trời thì tối thế này... tôi sợ...
Tôi lấm lét nhìn tên Huy. Mở miệng nhờ vả thì hơi bị xấu hổ, không nhờ thì... tôi không nhịn được nữa rồi...
- Tớ... -- Tôi thấp giọng, mặt không dám ngẩng lên -- Tớ... muốn... đi vệ sinh... Nhưng tớ sợ. Cậu có thể... có thể chờ ở ngoài không?
Đối với chuyện tế nhị thế này mà nói, rất khó mở lời. Vậy mà tôi còn dám nhờ vả một tên con trai đấy. Người nóng cả lên vì ngượng. Thôi... vì tương lai con em chúng ta chịu đỏ mặt cũng được.
Tên Huy phải mất một lúc mới trả lời tôi, đủ để tôi ngượng chín cả mặt. May là trời tối nên không thể thấy mặt nhau.
- Ừ.
Chờ có thế tôi mới hơi an tâm vào phòng vệ sinh.
Có hai phòng, tôi vào phòng bên phải. Trước khi vào còn ngoái cổ lại nhìn tên Huy lần nữa rồi mới đóng cửa.
Bên trong tối đen. Bối cảnh trong phim ma thường là trong phòng vệ sinh đó. Tôi phải tự trấn tĩnh mình. Tay sờ soạng lung tung lên tường.
Tách!
Cả phòng vệ sinh sáng trưng. Tôi vừa chạm vào công tắc điện. Cứ tưởng phải giải quyết nỗi buồn trong bóng tối, không ngờ trong này có đèn, tốt quá.
Tôi cũng thoải mái hơn.
Phụt!
Không gian trở về màu đen. Tôi hốt hoảng vội đẩy cánh cửa ra.
Tên Huy đâu rồi?
Tôi đảo mắt cố tìm kiếm. Tim đập thình thịch.
- Huy! -- Tôi gọi.
Cánh cửa phòng vệ sinh bên trái bật mở. Tôi thở phào.
- Cậu ngốc thật. -- Tên Huy vừa bước ra vừa nói.
Tôi không trả lời.
Vừa lúc trời đổ mưa. Mưa thật rồi.
Mưa theo gió thổi hắt mạnh vào người. Bầu trời bỗng chốc đen sì, không gian tối lại không thể nhìn rõ mọi vật.
Két!
Tiếng động sắc nhọn vang lên. Tôi không còn thấy tên Huy bên cạnh. Cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể.
Cơn gió cùng với mưa tạt mạnh lên người. Tôi bất ngờ bị kéo về một phía.
Tim đập toán loạn.
.
Tôi có lẽ đang ngồi trên ghế. Tiếng động vừa nãy là do tên Huy kéo ghế vào dưới mái hiên. Cậu ta đẩy tôi vào trong.
Một mái hiên hẹp không đủ để che mưa. Tôi đã ngồi vào trong góc mà nước mưa vẫn xối ào ào vào người. Tên Huy ngồi ngoài, chịu đựng nước từ mái hiên đổ xuống, rồi thì nước mưa bị gió thổi hắt vào.
Tôi thấy xót.
Mưa vẫn xối ào ào. Cơn mưa giao mùa không lớn, nhưng kết hợp với gió mạnh lại là một điều khác. Tôi ngồi đây và tự nắm chặt tay mình. Vừa đói lại vừa lạnh, người đã yếu hẳn đi.
Tên Huy ngồi ngay sát tôi, tôi nghĩ rằng cậu ta cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Chiếc đồng hồ đeo tay có chứa bột huỳnh quang phát sáng, kim giây nhảy đi không ngừng.
9 giờ 55 phút.
Tôi ngồi dầm mưa với tên Huy thế này cũng được hai tiếng rồi. Mưa có vẻ đã nhẹ hơn, gió thì vẫn thổi từng cơn lạnh buốt như vậy. Quần áo đã ướt sũng.
Người tôi run nhẹ.
- Hắt xì!
Tôi đưa tay xoa mũi. Tôi bị cảm lạnh rồi.
Chết tiệt. Chưa gì đã hắt xì, thế thì làm sao tôi chịu nổi cảnh này đến ngày mai. Mai lại còn là chủ nhật nữa, ai sẽ mở cửa? Tôi không muốn chết ở cái xó này đâu.
- Lạnh hả?
Tiếng tên Huy len lỏi trong tiếng mưa gió.
Tôi gật đầu và chợt nhận ra là trời tối đen thế này cậu ta không thể nhìn thấy, tôi còn chưa thấy gì nữa là.
- Một chút...
- Lại đây.
Tên Huy giơ tay kéo tôi ngồi lên đùi. Đầu tôi dựa vào ngực áo ướt nước của cậu ta.
- Ngủ đi!
Tên Huy vòng tay ôm gọn tôi, giọng khàn khàn. Tôi như không thể tin vào mọi thứ đang diễn ra với tôi. Định sẽ vùng vẫy nhưng tôi không làm thế.
Gần một tuần qua chỉ được nhìn thái độ hờ hững của tên Huy, bây giờ được gần cậu ta, tôi chẳng biết gọi tên cảm giác của mình nữa, ấm áp một chút, nhói đau một chút.
Nước mắt rơi xuống. Tôi đưa tay lau đi.
Tên Huy dường như rất nhạy bén với cử động của tôi. Cậu ta cúi xuống.
- Cậu khóc à?
- Không. Nước mưa làm ướt mặt.
Tôi lắc nhẹ đầu. Giọng nói đã khản đặc
Mưa vẫn tuôn không ngừng, gió nhiệt tình thốc vào người không chút thương xót. Tôi ngồi co trong lòng tên Huy, cậu ta đang cố che mưa cho tôi, còn tôi thì run lên từng đợt, tay nắm chặt ngực áo của cậu ta.
Tôi lo lắng hỏi.
- Cậu không sao chứ?
- Không. Ngủ đi.
Tôi nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận lồng ngực phập phồng của tên Huy. Cảm giác đau xót luồn vào tim.
...
...
Tôi mơ thấy Nhật Đăng, Nhất Chi Mai và cả tên Huy nữa. Tôi cảm thấy thân mình nhẹ bẫng như một linh hồn. Có tiếng trách móc và cãi vã, cả tiếng thở dài mệt mỏi...
...
...
Mùi nước hoa quen thuộc phảng phất quanh mũi, cảm giác ấm êm quen thuộc.
Tôi giật mình mở bừng mắt nhìn xung quanh. Đây là phòng tôi?
Tôi phải dụi mắt mấy lần rồi tự bấu vào tay mình để chắc chắn rằng tôi đang ở phòng tôi chứ không phải là trại tâm thần. Vậy sao tôi lại ở đây?
Đầu đau như búa bổ.
Cố gắng nhớ lại nào, sao tôi không nhớ gì hết thế??! Tôi bị mất trí nhớ rồi.
Ngay khi đó cánh cửa phòng tôi bật mở.
- Mẹ!
Mẹ tôi cau mày, bước tới cạnh giường tôi rồi ngồi xuống.
- Mẹ về khi nào ạ? -- Giọng tôi yếu ớt.
Mẹ đặt tay lên trán tôi kiểm tra nhiệt độ rồi thở dài.
- Đỡ sốt rồi.
Tôi ngạc nhiên.
- Con ốm ạ?
Đáp lại tôi là loạt câu hỏi không ăn nhập với vấn đề của mẹ.
- Hôm qua con cả Minh Huy đi đâu mà đến sáng nay mới về? Đã vậy cả người hai đứa còn ướt nhẹp, dầm mưa đúng không?
- Huy đưa con về?
Mẹ đánh nhẹ vào tay tôi.
- Con còn dám hỏi. Lúc Minh Huy đem con về tay con còn túm chặt lấy áo thằng bé, dứt mãi mới ra được. Thế rốt cuộc là có chuyện gì?
Thấy tôi ngập ngừng không nói, mẹ liền gắt lên.
- Mẹ muốn hai đứa tiến triển tốt đẹp, nhưng không đồng nghĩa là mẹ muốn con ẹ lên chức bà ngoại sớm.
Tôi xua xua tay vội thanh minh ẹ.
- Mẹ à! Sao mẹ lại nghĩ như thế? Không có chuyện đó đâu.
- Mày giải thích rõ ẹ chuyện này là sao?
Tôi đành kể hết ẹ nghe, dĩ nhiên không bao gồm việc tôi và tên Huy đang chiến tranh lạnh và tên các "nhân vật" trong câu chyện lâm li bi đát của tôi đều được thay bằng từ "nó".
Nghe xong mẹ nheo nheo mắt.
- Thật không?
Tôi gật đầu lia lịa.
- Thật ạ. Nếu không tin mẹ cứ sang hỏi Huy.
Mẹ tôi đứng dậy.
- Vậy thì mẹ sẽ đến trường con yêu cầu nhà trường kỉ luật "nó".
Tôi giữ tay mẹ lại. Miệng nói hẳn tràng dài.
- Ấy ấy... Mẹ đừng làm thế mà. Mẹ không biết là riêng việc con đứng hạng hai và với nhan sắc nở rộ của con đã làm con nhức óc rồi. Mẹ mà làm to chuyện này là con không sống nổi với bọn học sinh trường con đâu. Không lẽ mẹ định kỉ luật hơn 3000 học sinh vì tội dám "quan tâm" con mẹ?
Mẹ nhìn tôi, ánh mắt sắc bén.
- Mày tốt tính thế hả con?
Tôi lắc lắc tay mẹ nũng nịu.
- Thôi mà mẹ. Bình thường con cũng tốt tính lắm rồi còn gì.
- Còn việc mày bị "nó" nhốt cho dầm mưa trên sân thượng thì sao?
Tôi đứng dậy và nhảy tâng tâng.
- Mẹ xem đi, con khỏe rồi. Thế nên... Mẹ bỏ qua nhé!
Mẹ tôi lắc đầu thở dài.
- Mày chỉ biết chịu thiệt thôi con ạ.
- Yêu mẹ nhát trần đời.
Tôi vui sướng ôm cổ mẹ hôn chụt lên má.
Mẹ tôi nén cười, trêu.
- Giờ thì mời chị xuống ăn trưa.
Trưa rồi hả?
Đồng hồ chỉ đúng 11 giờ. Tôi đã ngủ hơn mười hai tiếng. Thật là khủng khiếp.
...
Cộp!
Một bát cháo thịt bốc khói trắng nghi ngút được mẹ đặt ngay trước mặt tôi, kèm theo lời nhắc nhở của mẹ.
- Ăn đi rồi còn uống thuốc.
Tôi kì thị đẩy tô cháo sang bên cạnh. Mẹ thấy thế liền trừng mắt.
- Ăn đi.
- Con muốn ăn cơm.
Nhìn bao nhiêu thức ăn ngon đặt trên bàn tôi không cưỡng lại nổi. Khó khăn lắm mới được thấy mấy món ngon này, mẹ lại nỡ lòng nào bắt tôi ăn cháo.
Mẹ nghiêm nghị.
- Ăn cháo.
Tôi mếu máo đưa ánh mắt cầu cứu bố - người mà nãy giờ vẫn âm thần ngấu nghiến bao đồ ăn ngon đặt trên bàn.
- Bố!
Bố tôi ngẩng đầu lên, cười hiền.
- Gì vậy con gái?
Mẹ đứng một bên chống nạnh.
Tôi tận tình báo cáo.
- Mẹ không cho con ăn cơm.
Bố hơi ngạc nhiên rồi nhìn bát cháo cạnh tôi và hiểu ngay vấn đề. Giọng bố an ủi.
- Chịu khó nào con gái. Con bị ốm ăn cháo sẽ tốt hơn.
- Nhưng con muốn ăn cơm. -- Tôi bắt đầu màn phát biểu cảm tưởng -- Bố có biết là mỗi khi bố mẹ đi công tác là con lại thấy cô đơn lắm không? Con hằng đêm mong nhớ bố mẹ, luôn mong bố mẹ về thật sớm để con bớt tủi thân. -- Giọng tôi nhỏ dần -- Và... con nhớ... mấy món ăn do mẹ nấu...
Bố nhìn tôi, đầy yêu thương. Tôi chỉ dám lén lút nhìn mẹ và mẹ cũng không còn cương quyết với tôi nữa.
Bố cười hối lỗi.
- Bố mẹ xin lỗi. Sau này bố mẹ sẽ ít đi công tác hơn, dành thời gian ở nhà với con. -- Rồi bố quay sang mẹ -- Em lấy cơm cho con đi.
Mẹ liền xới cho tôi bát cơm. Tôi mừng hớn hở.
- Yêu bố nhất.
- Thế nãy ai vừa bảo yêu tôi nhất hả?
Tôi cười lấy lòng mẹ.
- Ý con là yêu bố mẹ nhất trên đời.
Bố tôi phì cười. Còn mẹ thì lườm yêu.
- Di truyền được mỗi cái khiếu mồm mép của bố chị.
...
...
Ăn xong bữa trưa ngon miệng tôi bị giao nhiệm vụ : đem cháo sang cho tên Huy.
- Đem sang cho Minh Huy. Hồi sáng nó đưa con về mẹ thấy nó không ổn, mặt mũi nó trắng bệch cả ra.
- Mẹ tự đem sang cho cậu ấy cũng được mà.
- Mẹ sang một lần rồi. Đi nhanh lên.
Thấy tôi còn chần chừ, mẹ thúc giục.
- Nhanh lên, nhanh lên.
.
Đang trong thời kì chiến tranh lạnh, đàm phán cũng không được mà thỏa thuận cũng không xong, tôi lại (bắt buộc) phải mở lòng từ bi cứu độ chúng sinh mang cháo sang phục vụ tên Huy.
Nghĩ đi nghĩ về thì thấy tên Huy tối hôm qua cũng lập được công lớn, sáng nay còn mang tôi về, nhưng... chưa đủ để tôi tha thứ. Tôi không quên cô gái xinh như hoa hậu đi cùng cậu ta và thái độ lạnh nhạt coi tôi như là người dưng của cậu ta đâu nhé. Không phải nói điêu, tôi thấy mình bị tổn thương ghê gớm.
Đem cháo sang coi như là tôi đang thực hiện một nghĩa cử cao đẹp. Cậu ta một thân một mình không ai chăm sóc tôi cũng thấy lo.
Mưa rơi rả rích. Nhẹ nhàng rơi theo nhịp như bản nhạc sâu lắng.
Tôi đã quen đi với con đường này - tức con đường qua ban công. Bê thêm tô cháo thật phiền phức, leo mãi mới qua được ban công phòng tên Huy. Tôi nghĩ kĩ rồi, dù cậu ta không muốn thì tôi vẫn phải bắt cậu ta làm lành với tôi và phải cảm kích trước nghĩa cử cao đẹp của tôi. Cậu ta không thể không động lòng trước tấm lòng son sắt của tôi được.
Tâm trạng cải thiện đáng kể.
Nhưng giọng nói vọng ra từ phòng tên Huy lập tức đập nát mọi ý định của tôi...
- Bỏ kính ra đẹp trai hơn hẳn. Soi gương mà xem...
...
...