- Bỏ kính ra đẹp trai hẳn. Soi gương mà xem...
.
Tôi chết trân tại chỗ. Giọng của cô gái xinh đẹp, người tình bé nhỏ của tên Huy, không thể nhầm lẫn vào đâu được.
- Đeo kính vào làm gì cho xấu cái mặt. Bỏ ra! Cậu thấy không? Mặt cậu không có kính bớt ngốc hơn hẳn...
- Được rồi, được rồi. Cấm cậu nhìn tớ kiểu đó. Tớ sẽ trả kính lại cho cậu. Trước tiên cậu nên ăn hết bát cháo này đã.
CHOANG!
Tô cháo trên tay tôi rơi xuống. Tôi đang nghe chuyện gì thế? Tai ù dần đi. Mọi giác quan gần như tê liệt.
Tiếng chân vội vã chạy ra. Đầu tiên là cô gái xinh đẹp, sau đó là tên Huy. Cậu ta đeo kính rồi.
Cô ấy nhăn mày, rất khó chịu, tôi biết tôi là tội nhân muốn chết dám phá vỡ không gian của hai người họ.
- Bạn đang làm gì vậy? Cháo hả?
Làm gì ư? Tôi không bị mẹ khiến thì tôi chẳng phải nghe mấy lời của cô ấy rồi.
- Cậu không sao chứ?
Có sao đấy, tên Huy hiểu được à?
Tôi cười như một đứa ngốc, gồi thụp xuống.
- Xin lỗi! Mẹ tớ bảo mang cháo sang cho cậu mà tớ làm đổ hết rồi. Thật lòng xin lỗi hai người.
Tôi vội vàng thu dọn những mảnh vỡ từ chiếc bát sứ. Tôi không biết vì sao tôi phải vội... nhưng nếu không vội thì tôi sẽ không chịu nổi mất. Tôi phải dọn thật nhanh để về nhà.
- Cậu không sao?
Đừng có giả vờ quan tâm tôi kiểu đó. Tôi không để cậu ta lừa nữa đâu.
Tôi gật, đáp lại tên Huy.
- Tớ không sao mà.
Tay tôi nhặt nhanh những mảnh vỡ.
- Bạn không cần phải cảm thấy có lỗi đâu. Tôi đã nấu cháo cho Huy rồi.
Mảnh sứ vỡ cứa vào ngón tay. Tôi cố che đi ngón tay đang chảy máu. Ngẩng đầu lên nói với cô ấy đầy cảm kích.
- Ừ. Cảm ơn!
- Sao bạn phải cảm ơn?
- Vì tớ nên Huy mới ốm.
Tôi lại cúi xuống thu dọn đống đổ vỡ dưới sàn, giữa vũng cháo lênh láng.
- Bạn không cần lo. Tôi ở đây Huy sẽ khỏi nhanh thôi.
Tôi cười. Như kẻ điên, trong tình huống này tôi còn cười không như kẻ điên thì nên gọi là gì.
Tôi ném những mảnh sứ vào thùng rác ngay bên cạnh. Tôi đau... Tim tôi đau chứ không phải đau vì cái vết cắt đang chảy máu trên ngón tay.
Tôi lại cười.
- Tớ về đây. Có lẽ cậu cần cô ấy hơn tớ.
Tôi đã nhen nhóm chút hi vọng rằng tên Huy sẽ giữ tôi lại, sẽ la mắng tôi, sẽ băng bó cho tôi, tôi hậm hực cậu ta sẽ lại nói tôi ngốc, như cái lần tôi bị dao cứa vào tay.
Tôi đã ảo tưởng quá chăng?
Cậu ta không giữ tôi lại, thậm chí còn không thấy vệt máu trên tay tôi. Ờ nhỉ, tôi đang cố giấu cơ mà.
Tôi vào phòng vội mở ngăn kéo dưới bàn lôi ra đống băng gạc. Máu vẫn chảy không ngừng. Có biết là tôi ăn bao nhiêu bát cơm mới được một giọt máu không???
Tôi dí chặt miếng bông vào ngón tay. Màu của máu liền nhuộm đỏ cả miếng bông trắng. Tôi điên cuồng lau lau vết máu, ép thật chặt ngón tay. Máu vẫn chảy... Sao lại còn chảy? Phải ngừng rồi chứ.
Tôi cứ lau và nước mắt cũng chảy xuống theo.
Tại sao cậu ta cho cô ấy dễ dàng tháo bỏ chiếc kính của cậu ta còn tôi thì không? Tôi đã rất muốn làm như thế nhưng có lần nào cậu ta cho phép? Không cản tôi thì cũng dọa nạt. Chưa một lần nào từ khi gặp lại tôi được nhìn rõ khuôn mặt cậu ta.
Cô ấy còn nấu cháo đưa tận miệng cho cậu ta. Tôi sai vì đã phá hỏng màn thân mật của bọn họ. Từ trước tới nay tôi không là gì hết, cậu ta quản lí tôi chắc chỉ để thỏa mãn sở thích của cậu ta. Còn cô gái xinh đẹp đó nữa, tôi đoán không nhầm thì họ đã quen nhau từ lâu.
Tôi giận, tôi ấm ức. Nếu đã có một người khác thì lẽ ra từ đầu cậu ta đừng có về Việt Nam, về cạnh tôi suốt mấy năm trời và vờ như thể cậu ta thân thiết với tôi lắm.
Tôi quệt nước mắt rồi lại lau vết máu trên tay. Nước mắt chảy xuống, mai tôi sẽ dến bệnh viện cắt bỏ tuyến lệ, sao tự dưng tôi dễ khóc thế này chứ??
Tôi giận lắm rồi đấy nhé. Tôi mà là thành phần khủng bố á, tôi đánh bom liều chết với cậu ta lâu rồi. Không có chuyện làm lành nữa đâu.
- Con đang làm gì thế?
Thấy miếng bông đặt trên bàn có màu đỏ, mẹ tôi liền chạy vào.
Tôi chìa ngón tay ra trước mặt mẹ, nức nở báo cáo như trẻ con.
- Tay con chảy máu... ức... Con không biết làm thế nào để nó thôi không chảy nữa...
Mẹ nhẹ nhàng cầm tay tôi lên và lấy miếng bông bịt miệng vết đứt lại.
- Sao lại khóc? Con có bao giờ đâu.
- Con không biết... hức...
Mẹ thở dài, băng vết thương lại cho tôi, rất nhanh mà lại đẹp.
Tôi nhận tội.
- Con đem cháo cho Huy, nhưng con lỡ tay làm đổ mất rồi.
- Để mẹ mang sang cũng được.
- Thôi mẹ ạ. Cậu ấy có bạn chăm sóc rồi.
Mẹ ngạc nhiên.
- Minh Huy có bạn thân thế hả?
- Bạn từ Mĩ sang, mẹ đừng làm phiền cậu ấy.
Mẹ nhìn tôi hồi lâu. Lau đi vệt nước mắt trên má tôi, ánh mắt thương cảm.
- Con chỉ biết nhận thiệt thòi thôi.
Mẹ tôi nói vậy tức là mẹ đã hiểu ra vài phần sự việc. Mẹ không tra hỏi kĩ là vì mẹ muốn tôi tự giải quyết.
- Không có đâu mẹ. -- Tôi lắc đầu nguầy nguậy -- Những thứ con không cần thì bỏ đi chứ không phải con ôm thiệt thòi về mình.
Bỏ của tôi là bỏ tên Huy, cất cậu ta vào đâu đó và sẽ không mở ra nữa. Tôi nghĩ thế, còn thực hiện lại là một việc khác, sẽ khó lắm đấy.
...
...
Những ngày tiếp theo trôi đi trong tẻ nhạt.
Bố mẹ tiếp tục đi công tác, tôi thì lại tiếp tục cuộc sống chỉ có một mình. Tôi chẳng biết gì ngoài học, thừa chút thời gian thì tôi xem phim. Một ngày cũng chỉ xoay quanh vài việc đi học, về nhà, ăn, ngủ.
Tên Huy lạnh lùng đến nỗi không thể lạnh lùng hơn. Mỗi chiều cô bạn của cậu ta đều đứng đợi ở cổng trường. Tôi chỉ biết đứng ở nơi xa đau đáu nhìn họ.
Hôm nay chắc cũng sẽ là một ngày nhạt nhẽo như vậy.
Giờ nghỉ trưa tôi tranh thủ làm thêm bài tập. Vờ như không quen cái người đang ngồi bên cạnh. Cậu ta cũng đâu để tôi trong tầm mắt.
- Hey!
Cái Trang đặt lon nước ngọt lên bàn tôi.
- Tránh ra để tao làm bài.
Tôi vẫn cặm cụi ghi ghi chép chép.
Nó nhìn tôi chăm chú.
- Trông mày xanh lắm. Mày ốm à?
Tôi ngóc đầu lên, nghĩ ngợi rồi trả lời qua loa.
- Tao đang giảm cân.
Tôi liếc mắt sang tên Huy, lạnh nhạt. Đã khác rồi, những lần cậu ta nghe tôi nói muốn giảm cân cậu ta đều mắng ào ào vào mặt tôi, lôi đủ thứ sức khỏe ra dọa tôi.
Cái Trang thét lên.
- Mày như thế còn đòi giảm cân??? -- Nó nheo con mắt -- Không phải vì mày chỉ ăn quà vặt thôi đấy chứ?
Tôi tiếp tục muốn thử tên Huy.
- Tao lười nấu cơm lắm. Ăn mấy thứ đó cũng đâu có tổn hại lắm.
Không phản ứng, tôi lại thất vọng rồi. Cứ hi vọng vào tên Huy làm gì.
Cái Trang đập tay cái bốp lên bàn.
- Phải chỉnh đốn lại mày ngay lập tức.
- Tao đùa thôi. Tuần sau thi rồi tao cũng bận học lắm. --Tôi cười xòa.
Ánh mắt nó hình viên đạn, nó ném cho tôi một câu đe dọa rồi bỏ đi.
- Mày cứ cẩn thận đấy.
Chẳng hiểu sao tên Huy nhìn tôi, nhìn chằm chằm không cho tôi lối thoát. Tôi thở hắt rồi lại cúi xuống làm bài tập.
- Cậu giảm cân hả?
Tôi ngừng viết một giây.
- Ừ.
- Tại sao?
- Cho thon thả.
- Cậu đừng giảm cân nữa.
Tôi bỏ quản bút xuống, nhấn mạnh từng từ.
- Tớ không khiến cậu quan tâm đến tớ. Nếu thích thì cậu đi mà quan tâm cô bạn của cậu ấy. Tớ không cần sự quan tâm giả tạo của cậu.
Xin đừng bận tâm đến tôi, tôi sẽ động lòng mất, tôi không thể bảo vệ cái vỏ bọc do mình tạo ra mãi được.
...
...
Hết ca học chiều tôi thường đi chơi với Kim Anh, cái Trang thì nó đã có người thương nên dành ít thời gian cho bọn tôi hẳn. Thành ra chỉ còn Kim Anh và tôi tự lang thang với nhau đến tối mới về.
Tôi cùng Kim Anh vào quán trà sữa trong phố cổ. Chúng tôi vui vẻ nói chuyện cho đến khi ra khỏi đó.
Bọn tôi chạm mặt tên Huy và người tình bé nhỏ của cậu ta. Tôi muốn làm ngơ mà bỏ đi nhưng Kim Anh đã giữ tôi lại để đối mặt với bọn họ.
Cô gái xinh dẹp nhoẻn miệng cười.
- Oh! Là Hân đúng không?
Cô ấy biết tên tôi xem ra là tên Huy đã kể. Chắc lại kể tôi là đứa ngốc, sáng không biết dậy đi học, thích trai đẹp... này nọ.
- Ừ. Chào bạn. -- Tôi cười lại với cô ấy.
- Bao nhiêu lần gặp rồi mà chưa giới thiệu. Tôi là Bảo Nguyên, bằng tuổi bạn.
Bảo Nguyên đưa tay ra ý định bắt tay làm quen với tôi.
Tôi cũng không ngại ngần gì mà đưa tay ra, nhưng liền bị Kim Anh đẩy ra. Cả tôi và Bảo Nguyên đều khá bất ngờ về hành động của Kim Anh.
Kim Anh nâng khóe môi vẽ nên nụ cười khiêu khích.
- Bắt tay là để bắt đầu mối quan hệ bạn bè. Bạn không thể làm bạn của Hân.
Bảo Nguyên cứng họng, rồi cô ấy cười nhạt.
- Này bạn! Người tôi muốn làm bạn là Hân, mong bạn đừng có xen ngang.
Kim Anh định phản bác tôi liền mở lời trước.
- Bảo Nguyên, tôi với bạn thật sự không hợp để làm bạn.
Bảo Nguyên nghe xong thì thở hắt một hơi làm vài sợi tóc mái trước trán bị hất tung lên.
- Không muốn thì thôi. -- Bảo Nguyên cười giả tạo -- Bạn đi chơi à? Tớ và Huy cũng đang muốn đi dạo này. Bạn có muốn cùng đi không?
Tim chợt thắt lại.
Mời mọc kiểu này có khác gì cô ấy đang khoe khoang rằng "Tôi đi chơi với Huy rất vui" và rồi thì muốn tôi chúc phúc cho họ. Cô ấy chính xác là muốn khiêu chiến với tôi.
- Không. -- Tôi đưa mắt sang tên Huy -- Nhìn mặt hai người sẽ làm mất hứng thú của tôi. Chúc bạn vui vẻ.
Tôi cùng Kim Anh bước về phía trước, lướt qua mặt hai người bọn họ.
Bảo Nguyên nói với theo.
- Ngọc Hân, bạn bỏ đi nghĩa là bạn sẽ nhường Huy cho người khác à?
Tôi ngoái đầu lại, lạnh lùng đáp lại cô ấy.
- Huy không phải đồ vật để nhường.
.
Kim Anh khoác tay tôi, vừa đi vừa cười, còn đưa ngón tay cái tán thưởng ra trước mặt tôi.
- Cậu thật tuyệt. Very gooddd!!
Tôi chỉ biết cười mặc cho Kim Anh cứ vui sướng tung tăng trên đường phố.
- Mấy câu của cậu rất chất đấy nhé! Nào là nhìn mặt hai người sẽ làm mất hứng thú, rồi thì Huy không phải đồ vật để nhường. Trời ơi!! Tớ thích cậu quá đi à.
Tôi chưa từng thấy một Kim Anh kích động như vậy. Mà lại là kích động một cách đáng sợ, hú hét inh ỏi, cầm tay tôi lắc loạn xạ. Khỏi nói là thu hút ánh nhìn của mọi người thế nào.
Tôi không nói gì để cô ấy tự... qua cơn.
Và cuối cùng thì cơn kích động của Kim Anh cũng phải qua. Cô ấy đã trở lại với hình tượng hiền lành dịu dàng. Cô ấy và tôi cùng trầm tư đi cạnh nhau.
- Có thể cậu không biết, tớ đã bị Kì bắt nạt rất nhiều.
Tôi cũng bị tên Huy bắt nạt này. Thế mới nói lũ đực rựa chẳng tên nào tốt cả, nhất là mấy tên thuộc dạng bốn mắt, ngoại trừ bố yêu quý của tôi ra nhé.
- Bị bắt nạt thế rồi cũng quen. Có lần tớ đã mắng Kì, cậu ấy giận và không thèm bắt nạt tớ nữa. -- Kim Anh quay qua tôi -- Cậu biết tớ đã cảm thấy thế nào không?
- Nhớ cảm giác bị bắt nạt.
Tôi đáp nhanh, gì chứ tôi cũng hiểu cảm giác đấy. Kim Anh cũng theo khuynh hướng thích được bạo hành như tôi rồi.
- Ừ. -- Kim Anh gật nhẹ đầu -- Tớ nhận ra tớ thích Kì, tớ liền cưa cậu ấy.
Nói đến đây Kim Anh phá ra cười.
- Kì ngạc nhiên, còn mắng tớ hâm, tớ liền đấm cho cậu ấy sưng mặt, vỡ luôn cả cái kính của cậu ấy.
Tôi tròn mắt. Kim Anh thì ra có nhiều mặt như vậy. Tên Huy mắng tôi nhiều thế mà tôi còn chưa đánh cậu ta, thậm chí là chưa động vào sợi tóc nào ý.
- Còn cậu? Cậu có thích Huy không?
- Tớ không biết. -- Tôi trốn tránh.
Kim Anh cầm chặt tay tôi, mắt nhìn thẳng vào tôi.
- Thử đi, bắt đầu bằng việc lôi kéo sự chú ý của cậu ấy vào cậu.
- Không được đâu.
Giọng Kim Anh chắc nịch.
- Thử rồi mới biết.
...
...
Ngày hôm sau...
"Thử rồi mới biết."
Giờ ra chơi, tôi vờ như làm bài tập và lén lút nhìn tên Huy, cậu ta đang viết gì đó, rất chú tâm. Tôi hít một hơi lấy khí thế rồi đặt quyển vở bài tập ra giữa bàn.
- Giải hộ tớ bài này.
Chờ mãi mà cậu ta không có phản ứng. Tôi nói nói quá nhỏ.chăng?!
Tôi kéo áo tên Huy, tay chỉ vào bài tập trong vở, nói to hơn.
- Giải hộ tớ bài tập này.
Vẫn không phản ứng.
- Cậu nghe thấy không đó. Giải hộ...
- Phiền phức!
Tôi sững sờ nhìn tên Huy, bàn tay đang giữ áo cậu ta buông thõng. Cậu ta quát tôi vì tôi phiền phức.
Như nhận ra điều gì tên Huy ngóc đầu lên nhìn tôi.
Tôi thu vội sách vở cất vào hộc bàn rồi bỏ ra khỏi lớp. Bước đi thật nhanh.
Lần đầu tiên cậu ta kêu tôi phiền phức, với thái độ gắt gỏng thế nữa chắc cậu ta khó chịu với tôi lắm. Như ngày trước, tôi có lèo nhèo bên tai tên Huy cả ngày thì cậu ta cũng không quát tôi như thế. Ừ... Cậu ta ghét tôi rồi nên chê tôi phiền phức là phải.
Tôi đã dựa dẫm vào cậu ta quá nhiều, cậu ta kèm tôi học, quan tâm mọi bữa ăn của tôi, ngay cả buổi sáng thức giấc cũng là cậu ta đánh thức tôi dậy. Bây giờ tôi không cần nữa, tôi đã làm quen với việc không dựa dẫm vào cậu ta hơn tuần nay thì nhất định tôi sẽ vẫn sống tốt nếu không có cậu ta.
Tôi bước nhanh trên dãy hành lang...
Bụp!
Tôi đâm vào ai đó...
- Xin lỗi!
Tôi bước ngang sang thì người đó cũng bước theo tôi. Bực mình tôi gắt.
- Tránh ra!
Vẫn không chịu nhường đường. Tôi giẫm mạnh chân lên bàn chân người đó rồi nhân lúc người đó đang bất ngờ tôi bước tiếp.
Cổ tay bị nắm chặt và kéo giật lại.
- Đi với tôi.
- Không đi. Bỏ ra.
Thằng cha Trịnh Minh vẫn cứng đầu.
- Cậu bị sao hả?
- Bỏ ra, tôi muốn ở một mình.
Mắt tôi đã ầng ậng nước. Tên Trịnh Minh Kì buông lỏng tay, tôi hất mạnh và bước nhanh đi để lại ánh mắt khó hiểu của hắn ta.
.
Có người đi theo tôi, bước chân đều đều theo bước chân tôi. Tôi quay lại, tên Si-ca-vâu đứng ngay sau lưng tôi gãi đầu ngượng nghịu.
- Tớ thấy cậu không ổn. Cậu có cần tớ giúp gì không?
- Tôi không cần. Để tôi yên.
Tôi quay lưng đi tiếp. Tên Si-ca-vâu nhanh chân chặn bước đi của tôi, giọng chân thành.
- Nói với tớ cậu không khỏe chỗ nào?
Tôi lớn tiếng.
- Tránh ra! Tôi sẽ giết cậu đấy.
Tên Si-ca-vâu bàng hoàng.
Tôi không thể kiểm soát được cảm xúc, tôi đang mất bình tĩnh và tôi có thể phát tiết ngay thời điểm này. Tôi còn dọa giết tên Si-ca-vâu nữa đấy. Tôi biến tính mất rồi... Vì một Hoàng Minh Huy...
.
Sân sau lồng lộng gió và tách biệt hoàn toàn với không gian ồn ào bên trong trường.
Tôi ngồi bó gối sau một cây cổ thụ lớn và khóc. Tôi nên cắt bỏ tuyến nước mắt thôi, cứ chảy thế này tôi không kịp lau nước mắt. Khóc cũng mệt lắm.
Tôi không thể khóc trước mặt người khác, đặc biệt là tên Huy, cậu ta sẽ lại thương hại tôi. Tôi không muốn cậu ta phải bố thí cho tôi chút thương hại đó.
...