Đồng chí Tam Dương tên chính thức là Dương Khai Thái, trước khi được điều đến cục thành phố gặp phải Sở Hành Vân cậu cũng chưa có cái biệt danh cát tường thuần phác khắp bốn phương tám hướng 'Tam Dương' này.
Năm đó cậu nơm nớp lo sợ khi lần đầu tiên bước chân vào trung tâm phân tích vụ án của đội điều tra hình sự, lúc đó đang có cuộc họp và người chủ trì cuộc họp chính là cấp trên tương lai của cậu Sở Hành Vân.
Sở Hành Vân lúc ấy uống một chén trà hơi đậm nên có phần tỉnh táo quá mức, nhìn người thanh niên mày rậm mắt to mi thanh mục tú tự giới thiệu bản thân xong, mấy lá trà kết bè kết phái nâng cao tinh thần xông thẳng lên trên đỉnh đầu của y.
Nhất thời không có chừng mực nói: "Khai Thái? Tam Dương Khai Thái? Vậy biệt hiệu của cậu có phải là Tam Dương không?"
Dương Khai Thái có điểm ngốc bẩm sinh, chỉ cần cho cậu một chút kích thích là có thể khiến cậu sững sờ.
Nghe xong câu nói đùa không rõ là khen hay che của lãnh đạo, không rõ đây có phải chính là ra oai phủ đầu đối với tân binh trong truyền thuyết hay không, cậu miệng lưỡi vụng về nhất thời cũng không trả lời được, chỉ có thể yên lặng đỏ mặt.
Một vài cảnh viên tính cách cẩu thả giống như Sở Hành Vân phát ra vài tiếng cười không có ác ý, cũng có người giải vây cho Dương Khai Thái, có lòng tốt giúp cậu giảm bớt căng thẳng.
Sở Hành Vân không thể ngờ được chỉ một câu nói của mình có thể khiến cho cậu thanh niên mới rời ghế nhà trường không nói được lời nào, trong lòng cảm thán thật đúng là một vật chủng khan hiếm.
Trong đội của bọn họ ngoại trừ các lão gia thì chính là Kiều Sư Sư nhanh nhẹn dũng mãnh như nữ thổ phỉ, bao nhiêu năm qua chưa từng thấy ai đỏ mặt, vị đồng chí Tam Dương này sẽ trở thành một luồng hải lưu trong veo trong đội điều tra hình sự của bọn họ.
Sở Hành Vân nhìn cậu rất vừa mắt, lúc đó liền khâm điểm để Phó Diệc mang cậu theo.
Dương Khai Thái vào trong cục không đến nửa tiếng đồng hồ đã bị đùa giỡn ra một cái biệt hiệu, Dương cục sau khi nghe được chuyện này lập tức đại mã kim đao từ trên lầu giết xuống dưới.
Tìm tới Sở Hành Vân chửi ầm lên: "Tiểu tử nhà ngươi tự cho mình là tổ sư gia hả? Ngươi lại còn dám tự ý muốn thay đổi gia phả nhà họ Dương chúng ta? Sao ngươi không tự đổi tên mình thành lưu thủy đi? Để xem lão tử đây có đánh ngươi đến hoa rơi nước chảy không?"
Sở Hành Vân một bên chạy trốn một bên cười ha ha: "Lão Dương chú đừng có nóng vội, đội chúng ta có một tập tục, phàm là thở dốc cũng phải đặt một cái biệt hiệu, đúng không, cái kia, cái kia, Nhị Cẩu!"
Vị đội viên lanh lợi bị khâm điểm Nhị Cẩu đáp một tiếng: "Có!"
Sở Hành Vân giống như đảo hạt đậu mà liên tục kêu thiết đản, cẩu thặng, con lừa, đại ngưu, mấy cái biệt hiệu tiện nghi dễ nuôi, đều có người tranh nhau vào nhận, khung cảnh ồn ào thập phần náo nhiệt.
Cuối cùng, Sở Hành Vân chỉ vào Kiều Sư Sư hô: "Bé ngốc!"
Ngón tay Kiều Sư Sư quấn lấy lọn tóc dài cười hì hì nói: "Ôi chao, là em."
Dương cục bị y chọc tức không làm gì được, bị nhi tử mạnh mẽ cứng rắn khuyên nhủ kéo ra ngoài.
Dương Khai Thái tiễn cha mình đi rồi, quay đầu lại cúi đầu với Sở Hành Vân một cái, cả khuôn mặt xấu hỏ đỏ chót: "Xin lỗi đội trưởng, kỳ thực, kỳ thực em rất thích cái biệt danh này."
Sở Hành Vân thấy cái cúi đầu giống như truy điệu người chết này của cậu, vội vã từ trên ghế nhảy xuống, cười ha ha vỗ vai cậu, nói huynh đệ trong nhà, không cần phải câu nệ như vậy.
Lúc này Phó Diệc bước vào, trên tay cầm tư liệu mới tìm được từ phòng hồ sơ, cười hỏi: "Có chuyện gì vậy? Vừa nãy thật náo nhiệt."
Dương Khai Thái xoay người lại, liền nhìn thấy một người đàn ông ôn nhuận như ngọc, nhã nhặn lịch sự mỉm cười với mình, hỏi: "Cậu là người mới tới có phải không?"
Dương Khai Thái da dẻ trắng nõn, mày rậm mắt to, trên người còn mang theo vẻ ngây ngô búng ra sữa, còn tiểu bạch kiểm hơn cả Sở Hành Vân, là một khuôn mặt của thiếu gia rất tiêu chuẩn.
Cậu nhìn Phó Diệc cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, sững sờ một lúc bỗng nhiên giật mình, trên mặt giống như bị đổ vào hai, ba bình rượu mao đài một đường hồng đến bên tai.
Lập tức cúi người một góc 90 độ với Phó Diệc: "Vâng, em là Dương Khai Thái! Biệt hiệu Tam Dương!"
Từ đó về sau, Sở Hành Vân gặp người liền nói, con trai của Dương cục so với Dương cục thì đáng yêu hơn nhiều.
Đồng chí Tam Dương trở thành manh sủng của đội hình sự trinh sát, manh sủng sùng bái Sở Hành Vân, kính trọng Phó Diệc, đem Phó Diệc trở thành đạo sư trong cuộc đời mình, đem Sở Hành Vân trở thành mục tiêu của cuộc đời mình, chớp mắt đã làm việc dưới quyền Sở Hành Vân được hai năm.
Hôm nay là ngày hạ táng Trình Huân, Sở Hành Vân vốn có kế hoạch đến tham gia tang lễ, thế nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, lúc này y có chuyện quan trọng hơn muốn làm, vì vậy đem nhiệm vụ này giao cho Phó Diệc.
Sáng sớm cùng ngày, Phó Diệc liền cùng Dương Khai Thái xuất phát, không phải là tham gia tang lễ, tang lễ diễn ra vào buổi trưa, bọn họ là đi thăm hỏi người nhà của hai nạn nhân vụ tự sát mà Sở Hành Vân cho là có liên quan đến vụ án.
So với Trình Huân, gia cảnh của Vương Minh Viễn cùng Tiết Mân Hào bình thường hơn rất nhiều, cha mẹ của Tiết Mân Hào là viên chức của xí nghiệp phổ thông nước ngoài, điều kiện gia đình miễn cưỡng đạt đến thường thường bậc trung, họ sống trong một khu dân cư ở vòng ngoài trung tâm thành phố, tòa dân cư này cũng có tuổi đời khá lâu rồi, bên ngoài mặc dù mới sửa chữa qua, thế nhưng lớp da tường cũng bong tróc rất nhanh, để lộ ra bức tường xi măng không bằng phẳng bên trong, như là tô son điểm phấn lên bà lão sáu mươi tuổi, dù có làm thế nào cũng không che giấu nổi vẻ già nua.
Hôm nay là cuối tuần nên mẹ của Tiết Mân Hào có ở nhà, từ bên trong mắt mèo của cửa chống trộm bà nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai tuổi tác có chút chênh lệch đứng ngoài cửa, tuy rằng bọn họ đều rất quen mặt, nhưng bà vẫn cẩn thận tỉ mỉ nhìn giấy chứng nhận rồi mới mở cửa cho bọn họ vào.
Bà Tiết dáng người cao gầy, được bảo dưỡng rất tốt, không nhìn thấy nếp nhăn trên khóe mắt hay môi, trông như mới ngoài ba mươi tuổi.
"Xin lỗi, tiểu khu của chúng tôi trị an tương đối kém, mau mời vào."
Phó Diệc nói: "Không sao, chính vì trị an kém, nên mới càng phải cẩn thận."
Bà Tiết dẫn bọn họ vào trong phòng khách, rót hai chén trà, nghe nói cảnh sát vì vụ án của Tiết Mân Hào năm ngoái mà đến, có chút bất ngờ, vì vậy liền truy hỏi nguyên do.
Phó Diệc chỉ nói là vụ án năm đó còn có một số vấn đề chưa được rõ ràng, hiện tại lãnh đạo yêu cầu bọn họ tra rõ lại một lần nữa, hy vọng bà Tiết có thể phối hợp.
Tuy rằng nhắc lại chuyện xưa khiến người mẹ mất con lần thứ hai phải thương tâm, nhưng cũng không gây trở ngại gì đối với công tác của cảnh sát, sau khi ổn định lại cảm xúc bà liền trả từng từng câu hỏi liên quan đến Tiết Mân Hào.
Lúc Phó Diệc đang hỏi về vòng quan hệ của Tiết Mân Hào lúc đó, Dương Khai Thái liền âm thầm rời khỏi phòng khách, Dương Khai Thái nhìn thấy trên ba phòng ngủ liền kề có một căn phòng dán tấm poster ngôi sao bóng rổ Kobe, cậu liếc mắt nhìn hai người ngồi trong phòng khách, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa đi vào.
Đây chắc hẳn là phòng của Tiết Mân Hào, căn phòng tuy rất sạch sẽ, nhưng lại sạch sẽ như phòng kiểu mẫu, hiển nhiên là đã rất lâu không có người ở.
Chắc chắn là do người mẹ tưởng nhớ con trai nên thường xuyên quét tước, trong phòng dán rất nhiều poster của Kobe, có thể thấy được khi còn sống cậu bé này yêu thích bóng rổ đến cỡ nào, trên bàn học còn bày rất nhiều ảnh chụp của cậu, thời gian kéo dài đến năm năm.
Thiếu niên hoặc đi hoặc ngồi, hoặc tĩnh hoặc động, đều luôn nở một nụ cười rực rỡ sáng lạn, khiến người ta khó mà có thể liên hệ được người trong bức ảnh với chủ nhân của bức thư tuyệt mệnh ẩn giấu lời cầu cứu kia.
Dương Khai Thái cầm một bức ảnh chụp thiếu niên đang ôm quả bóng rổ đứng trên sân, bằng mắt thường có thể nhìn thấy bờ vai của cậu không bằng phẳng, vai phải thoáng nghiêng xuống phía dưới, không quá rõ ràng, thế nhưng nhìn kỹ có thể thấy được, nhìn lại những bức ảnh chính diện khác của cậu, hầu hết đều có thể thấy được vai phải của cậu hướng xuống phía dưới, Dương Khai Thái cầm bức ảnh đi ra ngoài tìm bà Tiết, hỏi bà có phải khi Tiết Mân Hào còn sống có phải là hai bên vai không ngang bằng không.
Bà Tiết cầm lấy bức ảnh của con trai, trong mắt ngấn lệ, nức nở nói: "Không phải như vậy, nó bị dị tật bẩm sinh, chân phải ngắn hơn chân trái một chút, để che đi khuyết điểm này, nên nó mới luôn nghiêng người về phía bên phải, thế nhưng nó lại thích chơi bóng rổ, chơi rất tốt, nếu như không phải chân phải có chút khuyết thiếu, đội bóng của trường cũng sẽ nhận nó vào đội."
Dương Khai Thái cùng Phó Diệc liếc mắt nhìn nhau, Phó Diệc từ trên ghế sô pha đứng lên, nói: "Chúng tôi có thể nhìn qua phòng tắm được không?"
Bà Tiết dẫn họ đi xem phòng tắm, là một gian phòng nho nhỏ, tấm kính thủy tinh mờ ngăn cách nhà vệ sinh cùng bồn rửa tay ở bên ngoài, tắm vòi hoa sen cũng ở gian ngoài, trong phòng tắm chỉ có một cái bồn tắm.
Bà Tiết nói bà rất thích tắm, bồn tắm trong nhà chưa từng thay đổi, nhưng từ khi Tiết Mân Hào chết chìm trong bồn tắm, bà liền không dùng chiếc bồn tắm này nữa.
Bồn tắm cũng không coi là nhỏ, một người trưởng thành thừa sức nằm bên trong, thế nhưng có chút hẹp, bà Tiết nói lúc đó vừa ý cái bồn tắm này là vì nó khá rẻ, nên không tính đến vấn đề có nằm có thoải mái hay không.
Dương Khai Thái đứng bên cạnh bồn tắm nhìn một lúc, có chút ngượng ngùng hỏi: "Tôi có thể, vào nằm thử được không?"
"Được."
Dương Khai Thái nằm xuống bồn tắm thử chuyển động cơ thể sang trái sang phải, lúc ngồi dậy liếc mắt nhìn Phó Diệc vẫn luôn nhìn cậu chăm chú, người sau khẽ gật đầu với cậu, cậu bước ra khỏi bồn tắm lại xin lỗi bà Tiết một lần nữa, sau đó hai người rời khỏi nhà Tiết Mân Hào.
Đi ra khỏi tiểu khu, lúc này đã là giữa trưa, mặt trời như một quả cầu lửa khiến lưng cùng da đầu như bị thiêu đốt, giống như bị cây châm đã hơ nóng đâm xuyên qua da thịt, cực kỳ nóng bỏng.
Phó Diệc đặt tay lên trán che đi ánh nắng mặt trời ngửa đầu nhìn thoáng qua bầu trời, nói: "Trời sắp mưa rồi."
Dương Khai Thái đứng bên cạnh anh cúi đầu trầm mặc, thấp giọng nói: "Phó đội, em cảm thấy suy đoán của Sở đội là chính xác, Tiết Mân Hào không phải tự sát."
Phó Diệc liếc nhìn cậu một cái cười nói: "Nói nghe xem nào, làm sao em lại cảm thấy vậy."
Dương Khai Thái nói: "Anh còn nhớ bức ảnh bên trong hồ sơ vụ án của Tiết Mân Hào không? Hiện trường cái chết của cậu ta là nằm trong bồn tắm, thân thể nằm dưới đáy bồn tắm nghiêng khoảng mười lăm độ.
Vừa nãy em đã nằm thử một chút, bồn tắm nhà họ tuy rằng hơi hẹp, nhưng không đến nỗi không thể nằm thẳng.
Bức ảnh chụp thi thể Tiết Mân Hào, mặt của cậu ta hướng sang bên trái, nằm nghiêng trong bồn tắm, trong tâm thân thể dồn về phía bên trái, thế nhưng..."
Phó Diệc tháo chiếc kính gọng đen trên mặt xuống, dùng khăn giấy lau chùi mồ hôi trên gọng kính, không nhanh không chậm nói: "Thế nhưng từ trước tới nay Tiết Mân Hào đều dồn trọng tâm cơ thể về phía bên phải, vì để che đi khuyết điểm cơ thể mình, nhiều năm như vậy từ sớm đã dưỡng thành thói quen.
Bên trong phòng ngủ của cậu ta, chăn gối trên giường cũng đều đặt ở phía bên phải, có thể thấy được đến cả khi ngủ cậu ta cũng có thói quen nằm nghiêng sang bên phải, nhưng trong bức ảnh chụp thi thể cậu ta lại nghiêng người sang bên trái, đặt trọng tâm cơ thể ở bên trái."
Dương Khai Thái gật đầu liên tục, bỗng nhiên bước một bước dài vọt tới trước mặt anh nhìn anh nói: "Bồn tắm nhà bọn họ đặt ở phía nam mặt hướng về phía bắc, mở cửa đi vào, bồn tắm ở hướng bên tay phải, nếu như là kéo thi thể vào trong bồn tắm, khả năng cao là người thuận tay phải, nếu như người kéo thi thể vào trong bồn tắm đúng là người thuận tay phải, vậy hẳn là tay phải ở bên dưới, tay trái ở bên trên, sau khi đặt thi thể vào trong bồn tắm, thi thể sẽ bị nghiêng về phía bên trái, tạo ra một góc nghiêng mười lăm độ so với đáy bồn tắm."
Phó Diệc chỉ lo cúi đầu lau mắt kính, bất thình lình bị cậu chặn đường đi, suýt chút nữa đã đâm sầm vào cậu, anh liền ngẩng đầu lên đôi mắt không đeo kính mờ mịt nhìn cậu một lúc, sau đó mới đeo lại mắt kính, vỗ vỗ vai cậu, nói: "Em căng thẳng quá rồi."
Nói xong anh bước vào một cửa hàng ven đường, lát sau cầm hai cái kem ống đi ra, thấy Dương Khai Thái vẫn còn đang đứng ở trên lề đường phơi nắng, không nói một lời lẳng lặng suy nghĩ, bộ dạng đặc biệt ngoan ngoãn vô hại, trên người mặc một kiện áo sơ mi trắng, cổ áo cùng phía sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt một mảnh, mồ hôi cũng chảy ròng ròng trên trán và cổ.
Phó Diệc đưa cho một cái kem ống, rồi kéo cậu đến dưới bóng cây ven đường, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Sở Hành Vân.
Dương Khai Thái cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, mãi đến tận khi kem ống bị nhiệt độ cao nướng chảy, một dòng chất ngọt chảy xuống tay cậu, cậu mới vội vã xé giấy bọc cắn một miếng lớn.
Phó Diệc cũng nói chuyện điện thoại với Sở Hành Vân xong, trở lại bên cạnh cậu, nói: "Được rồi, chúng ta đến dự tang lễ của Trình Huân."
Phó Diệc cùng Dương Khai Thái đã xác minh cái chết của Tiết Mân Hào không phải là tự sát, lúc này mới xem như là mở đầu của vụ án, đem cái ngòi nổ đã chôn sâu dưới đất hơn ba năm kéo ra.
Phong tỏa hiện trường ở quảng trường thời đại Nặc Á đã sắp bị tháo dỡ, Sở Hành Vân lại quay lại hiện trường phát hiện vụ án một lần nữa.
Nơi Trình Huân tử vong, hiện trường đầu tiên sẽ là nơi ẩn giấu nhiều manh mối nhất, mỗi khi y gặp phải vụ án nan giải, đều sẽ quay trở về hiện trường, tuy rằng không nhất định có thể tìm được chứng cứ mới, nhưng sẽ giúp cho suy nghĩ của y được chỉnh sửa lại một cách mạch lạc rõ ràng.
Lần này không thể nghi ngờ y lại gặp phải một nan đề.
Hiện trường quá sạch sẽ, các manh mối đều đã thu thập từ sớm, Sở Hành Vân đi một vòng bên trong tuyến phong tỏa nhưng không thu hoạch được gì.
Thời điểm đang định rời đi, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên từ trong bụi cỏ thu hút ánh mắt y, y ngồi xổm xuống đẩy bãi cỏ ra từng bước từng bước đi về phía trước, phát hiện dưới bùn đất cây cỏ có một chiếc cúc áo, chiếc cúc áo rất phổ thông màu xanh nhạt, bởi vì nằm đây đã lâu, màu sắc trở nên loang lổ, khó nhìn ra nguyên trạng.
Sở Hành Vân nhíu mày nhìn chiếc cúc áo, chắc hẳn nó đã ở đây rất lâu rồi, hiển nhiên là không có bất cứ liên hệ nào với vụ án.
Đây là một cái hồ nhân tạo, một bên là rừng trúc, hai bên bờ là liễu xanh, dù xung quanh có gắn camera thì góc nhìn cũng sẽ bị hàng cây xanh che mất.
Sở Hành Vân đứng lên ngửa đầu nhìn một vòng ngoại trừ cây cối tươi tốt, cũng không thấy cái gì khác, còn cả Trân Châu tháp cao sừng sững nằm ở trung tâm quảng trường thời đại Nặc Á, nhưng nếu nhìn sang phía Tây, chỉ có duy nhất một con đường băng qua quảng trường thời đại, mặt đông của đường Vọng Kinh, chính là tòa cao ốc Noah'ark, tổng bộ công ty của Hạ Thừa.
Y rời khỏi quảng trường Nặc Á, lái xe băng qua đường đến trung tâm tài chính CBD của thành phố, dừng xe trước cao ốc Noah'ark, bước vào phòng lớn lầu một.
Việc điều chuyển nhân sự của Hạ Thừa ở đây rất tích cực, hơn nữa y cũng không hay đến công ty của Hạ Thừa, bởi vậy không có mấy người biết mặt y, y nói muốn tìm Hạ Thừa, mỹ nữ ở quầy lễ tân duy trì sự chuyên nghiệp được rèn luyện hàng ngày hỏi y có hẹn trước hay không.
Sở Hành Vân nghĩ thầm nếu như lúc nào y muốn gặp Hạ Thừa cũng đều phải hẹn trước một tuần vậy thì cái danh ca ca này khỏi cần làm nữa.
Y lấy điện thoại ra muốn gọi cho Hạ Thừa, nhưng chờ một lúc cũng không có ai tiếp, gọi cho trợ lý Tiếu, trợ lý Tiếu cũng không tiếp.
Nhưng mà ngoài trợ lý Tiếu, Sở Hành Vân không quen người nào khác ở công ty Hạ Thừa, mặc dù có mấy lần gặp qua Hà Vân Thư, nhưng y cũng không có thói quen lưu lại số điện thoại của con gái người ta.
Cô gái ở quầy lễ tân đã coi y là kẻ đến gây rối, còn gọi nhân viên bảo an tới.
Sở Hành Vân liếc mắt nhìn nhân viên bảo an đứng cạnh mình như hổ rình mồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy bực mình, lúc đang ảo não định rời đi, bỗng nhiên nhớ tới một người.
Sau mười phút, Dương Xu liền đi xuống, vừa ra khỏi thang máy đã trông thấy Sở Hành Vân mặt tối sầm đứng ở trước quầy lễ tân, vì vậy đạp giày cao gót bước nhanh tới chỗ y.
"Có chuyện gì vậy? Tới tìm em sao?"
Sắc mặt Sở Hành Vân dịu đi một chút, hỏi: "Hạ Thừa ở đâu? Anh không liên lạc được với hắn."
Dương Xu kéo y sang một bên: "Hôm nay Hạ tiên sinh không đến công ty, ngày hôm nay Hạ tiên sinh phải đến khách sạn Lệ Âu tham dự một cuộc họp."
Sở Hành Vân hơi trầm xuống hỏi: "Có phải là khách sạn Lệ Âu ở giao lộ phía bắc không?"
"Vâng."
Sở Hành Vân đang muốn chạy đi, bước tới cửa rồi đột nhiên dừng chân quay đầu lại nhìn cô nói: "Cảm ơn nhá.".