Chết Vô Tội Chứng


Sơn thủy tân thành bởi vì ba bộ hài cốt mà bị trì hoãn một tuần, ngày hôm qua mới lại phá thổ động công một lần nữa.

Để tránh dẫm vào vết xe đổ lần trước, bí thư Cao cũng không làm lễ cắt băng khánh thành nữa, kỹ sư cùng các công nhân lặng lẽ bắt tay vào làm, khởi động máy xúc, rầm rầm rộ rộ khai công.
Phương án thi công cũng rất thông minh, học cách giống cảnh sát phá án, vây một đường cảnh giới quanh công trình thi công, nhân viên không có thẻ công tác không được đi vào, bao gồm cả Sở Hành Vân.
Sở Hành Vân đỗ con xe Đông Phong nát của mình ở bên đường đất vàng, đi thẳng đến bên ngoài đường cảnh giới, liếc mắt nhìn hai bên đường cảnh giới kéo dài không thấy điểm cuối, như có xương cá mắc trong cổ họng, một hồi lâu mới quát: "Ai cho phép các người làm như vậy!"
Một người đàn ông mặc trang phục đốc công đã sớm chú ý tới y, đứng ở bên trong đường cảnh giới đánh giá y, không chút khách khí nói: "Ông chủ bảo chúng tôi làm như vậy, sao thế người anh em? Quản nhiều chuyện quá đấy."
Sở Hành Vân bình tĩnh nhìn chằm chằm ông ta, cười nói: "Các người cũng thật là không sợ họa địa vi lao à (vẽ một vòng tròn rồi tự giam mình trong đó), tự mình giăng cảnh giới, đề phòng ai? Cảnh sát sao?"
Đốc công thấy y thế tới bất phàm, sợ trong lúc vô tình đắc tội đại nhân vật, vì vậy nói: "Cậu đến mà tìm ông chủ của chúng tôi thương lượng, anh em chúng tôi chỉ là người làm công, cấp trên bảo làm thế nào, chúng tôi phải làm theo thế ấy."
"Ai, Hạ Thừa hay là Cao bí thư?"
"Ông chủ Hạ."
Sở Hành Vân cắn chặt răng, chân dài sải bước vào bên trong đường cảnh giới, quay đầu lại chỉ vào đường cảnh giới nói: "Dọn, dọn sạch đi."
Đốc công bị y dọa dẫm, giả vờ giả vịt chuẩn bị thu dây, chờ y đi xa rồi lập tức giăng dây trở về.
Sở Hành Vân cảm thấy thằng nhãi Hạ Thừa này sớm muộn gì cũng sẽ lật trời, hắn cho là đang tự xây cho mình một cái cung điện sao? Dám công khai hung hăng ngông cuồng dùng đường cảnh giới, nếu để truyền ra ngoài thực sự là một trò cười.

Người như thế chính là ác nghiệt của xã hội hiện đại pháp trị, hắn cùng với những phần tử trái pháp luật khác nhau ở chỗ từ khi sinh ra hắn đã có hết thảy mọi thứ, hắn không phải thông qua những hành vi trái pháp luật để đạt được những gì mình muốn, quyền lực cùng tài lực trong tay hắn đã đủ cho hắn có tất cả những gì hắn muốn.

Nếu như hắn không có trong tay những thứ khiến người ta đỏ mắt này, hắn sẽ là hạng người như thế nào.
Sở Hành Vân một đường toàn suy nghĩ về vụ án đột nhiên phát hiện cách một cái hồ Thanh Lăng chính là khu nghỉ dưỡng Lục Viên, khu nghỉ dưỡng Lục Viên rất nổi danh tại thành phố Ngân Giang, là nơi quan chức dùng quyền mưu tư, địa phương tốt để trao đổi cá nhân riêng tư.

Dám nói toàn bộ những người công tác chính trị lớn nhỏ ở thành phố Ngân Giang không ai là không biết, Sở Hành Vân cũng đã từng đến đó hai lần, được tham gia 'cuộc tọa đàm' hai lần, mỗi lần trước khi đi y đều làm tốt tư tưởng giác ngộ 'lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ', y mềm không được cứng cũng không xong đặc biệt khó chơi, không rơi vào trận doanh của bên nào, cuối cùng còn có thể toàn thân trở ra, còn không bị coi là 'tội đồ' 'không chấp hành kỷ luật' 'phản bội', đến nay y vẫn cảm thấy thật khó mà tin nổi.

Dù sao cuộc tọa đàm toàn các vị khách quý, nếu thực sự muốn hại chết y thì chỉ cần vài phút là xong.
Lần nữa bước vào khu nghỉ dưỡng Lục Viên, những phong vân sóng ngầm ngày đó y gần như đã quên hết, chỉ nhớ hai vạn bốn ngàn tám một chén bào ngư nấm rừng hấp cách thủy, cùng những mỹ nữ xinh đẹp chất lượng cao.
Lục Viên cũng tạm thời đóng cửa bởi vì công trình Sơn thủy tân thành, ít xe cộ nhân mã ra vào, trang viên có diện tích bằng mấy cái sân bóng đá cũng vì vậy mà trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Từng tòa từng tòa nhà lầu hoa viên tạo hình độc đáo phong cách khác nhau đứng sừng sững trong đó, như là một khu dân cư toàn các biệt thự cao cấp xa hoa, không hề giống nơi để tiêu tiền chút nào.
Sở dĩ y nhớ tới mỹ nữ trên bàn rượu lúc đó là bởi vì giờ khắc này người đứng cạnh phiến đá ngọc bích lớn để đón tiếp y, chính là người ngồi bên y trên bàn rượu năm trước, Amanda.
Vị mỹ nữ tóc vàng đến từ nước Mỹ xa xôi giống như một người bạn cũ nhiệt tình kéo lấy cánh tay y, dùng tiếng Trung phi thường tiêu chuẩn lưu loát ôn chuyện với y.

Mặc dù Sở Hành Vân biết cô là do Hạ Thừa phái tới đón mình, nhưng vẫn để ý, rút tay từ trong lòng cô ra, giữ khoảng cách hai, ba bước với cô.

Y phải đề phòng Hạ Thừa phái người chụp trộm làm kỷ niệm, nếu như ngày nào đó vị gia này tâm tình không tốt muốn chỉnh y, chỉ cần đem mấy tấm hình này gửi đến cục thành phố, nói là y đã bị tư bản và mỹ nữ đục rỗng, đến để chơi gái cao cấp, y liền bị chơi đùa đến chết.
Nhưng cô nàng Amanda này cũng rất biết chừng mực, không quấn lấy y, chỉ đưa y đến trước một vườn hoa, sau đó nói từ biệt, trước khi đi còn nói hoan nghênh y bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm mình để học tiếng anh.
Sở Hành Vân nói: "Vậy chờ khi nào tôi tích góp được tiền học phí đã."
Amanda đi rồi, y liền dọc theo lối đi cổ kính giữa vườn hoa đi tận vào sâu trong vườn, những bông hoa không biết tên dưới ánh mắt trời dần thay đổi màu sắc, càng đi vào sâu bên trong, sắc hoa càng đậm, đi tới cuối vườn hoa chính là một mảnh lớn hoa thược dược màu đỏ tươi, giữa đồng hoa thược dược là chiếc ghế tựa làm bằng gỗ tạo hình cổ điển, đối diện với băng ghế dài cùng vườn hoa cách mấy mét là hồ Thanh Lăng, đây là địa điểm tuyệt hảo để ngắm nhìn cảnh quan hồ.

Chỉ là giờ khắc này cảnh hồ không được tươi đẹp lắm, bởi vì một bên hồ Thanh Lăng đang đào đất khởi công, hiện trường thi công cùng đài ngắm cảnh chỉ cách nhau một cái hồ Thanh Lăng.
Hạ Thừa đứng giữa đồng hoa thược dược, cả người giống như là tan ra dưới ánh mắt trời, hai tay đặt trong túi quần tây, cả người uể oải không chút sức lực, hai vai lười biếng buông xuống, tấm lưng thẳng tắp thường ngày cũng hơi cúi xuống, nghiêng đầu tùy ý liếc nhìn nước hồ lẳng lặng chảy xuôi.
Có lẽ bởi vì nóng, hắn đem áo vest cởi ra, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi màu xanh đậm, cổ áo cũng cởi đến nút thứ hai, kính mắt cũng lấy xuống để ở túi áo sơ mi trước ngực.

Hắn nghe thấy Tiếu Thụ nói Sở Hành Vân đến liền nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn nhìn thấy Sở Hành Vân dừng lại cách đó không xa, cũng không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi liền câu lên, lộ ra một nụ cười.

Không phải cười lạnh hoặc trào phúng, mà là kiểu cười của một đứa trẻ tinh nghịch thành công với trò đùa dai của mình.
Dáng vẻ này của hắn, khiến cho Sở Hành Vân nghĩ đến bộ dạng của Tiểu Mãn lúc vừa tỉnh ngủ duỗi người ra.

Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Thừa có thể thả lỏng như thế, càng khó hơn chính là nhìn thấy hắn không đeo kính, kỳ thực Hạ Thừa cũng không bị cận, đến nay y cũng không hiểu tại sao bắt đầu từ năm mười hai tuổi Hạ Thừa đột nhiên lại đeo kính, nguyên nhân trong đó y không muốn cũng không dám suy nghĩ nhiều, cũng không dám hỏi nhiều.
Bình thường Hạ Thừa vẫn luôn rất cao ngạo, lạnh lùng cũng quá nghiêm túc, khí tràng quá mạnh mẽ dễ khiến người ta quên đi hắn mới chỉ có hai mươi bốn tuổi.

Kỳ thực hắn vẫn còn rất trẻ, giờ khắc này hắn cởi ra âu phục cùng kính mắt, giống như một chú mèo lười biếng phơi mình dưới ánh mặt trời, một chút cũng không giống thường ngày cả người mọc đầy gai nhọn, động một tí là xòe đuôi như con khổng tước giống đực.

Hắn trở nên mềm mại, trẻ trung, ôn hòa, vô hại, khiến người ta cực kỳ muốn kéo vào trong lồng ngực ôm ấp xoa nắn tóc tai.
Thế nhưng Sở Hành Vân biết, đây là giả tạo, quả nhiên, một giây sau Hạ Thừa rút kính từ trong túi áo ngực ra đeo trở lại, khôi phục lại vẻ lãng ngạo chanh chua, tiểu hỗn đản không có tình người thường ngày.
"Tại sao lại không thích cái mũ tôi tặng? Anh có biết vì cái lông chim kia mà tôi đã phải tốn rất nhiều công sức không? Ngàn dặm đưa tặng lông ngỗng, hôm nào đội thử cho tôi xem."
Nói xong, hắn nở nụ cười cực kỳ xấu xa, lúc này một cơn gió thổi tới, đem mùi đất ở hiện trường thi công đưa tới, tuy rằng mùi rất nhạt, nhưng Hạ Thừa cũng không nhịn được mà nhíu mày lại, nắm đấm để dưới mũi thấp giọng ho khan hai tiếng.
Sở Hành Vân thở dài, quay đầu hỏi Tiếu Thụ: "Hôm nay hắn đã uống thuốc chưa?"
Trợ lý Tiếu sửng sốt một chút mới phản ứng được Sở Hành Vân không phải đang mắng người, mà là thật sự hỏi Hạ Thừa có uống thuốc đúng giờ hay không?"
Trợ lý Tiếu thành thực nói: "Sáng sớm có uống thuốc, buổi trưa thì không."
Sở Hành Vân bước hai bước đến trước mặt Hạ Thừa, nắm lấy cánh tay hắn kéo hắn về phía sau vài bước, rất không khách khí nói: "Nơi này nhiều phấn hoa cùng tro bụi như vậy, cậu bị chập mạch rồi à mà chạy đến đây."
Hạ Thừa giơ tay lên rồi hất tay Sở Hành Vân ra, lùi về phía sau vài bước ngồi lên ghế gỗ, xé ra một tờ khăn ướt đặt ở dưới mũi, chế giễu lại: "Chất lượng của đội ngũ cảnh sát từ khi nào mà kém như vậy, người dân nâng cao tinh thần nộp thuế nhiệt tình hỗ trợ lực lượng cảnh sát phá án, thân là đầy tớ của nhân dân không những không cảm kích, còn xúc phạm nhân cách của người nộp thuế.

Tôi thấy Sở đội trưởng, anh cần phải quay lại trường cảnh sát để học lại đạo đức quy phạm nghề nghiệp."
Nói đến chủ đề này, Sở Hành Vân theo thường lệ dễ dàng dung túng cho sự cay nghiệt của hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, gác chéo chân cười hỏi: "Thế còn nhân chứng mà cậu nói đâu rồi, vị công dân tốt bụng này, Hạ tiên sinh."
Hạ Thừa nghiêng đầu qua chỗ khác, rất kỳ quái liếc nhìn y một cái, còn giơ tay huơ huơ trước mặt y, bị Sở Hành Vân không khách khí gạt ra.
Hạ Thừa lười biếng cười lạnh một tiếng: "Hóa ra là anh không có mù, nhìn đối diện mà xem, cảnh sát Sở, anh nhìn thấy cái gì?"
Sở Hành Vân nghe vậy, liền nghiêm túc nhìn về phía máy xúc đang làm việc trên công trường phía đối diện, nơi đó vốn là một mảnh rừng, để phục vụ cho công trình này, từ năm ngoái rừng cây đã bị chặt phá thành bình địa, bây giờ chỉ còn lại mặt đất trơ trọi cùng cỏ dại, không còn chút nào dáng vẻ rậm rạp xanh tươi.
Sở Hành Vân đột nhiên nhíu mày, chỉ vào một khu đất trống bên hồ, nói: "Nơi đó vốn dĩ không phải là một tòa kiến trúc, mà giống như, một kiểu nhà gỗ gì đó."
Không sai, tuy rằng mặt đất hoang vu, cỏ dại mọc thành bụi, nhưng nơi đã từng đào móng để xây nhà, dù thế nào cũng sẽ để lại dấu vết ở trên mặt đất, cho dù căn nhà đã bị dỡ bỏ, thì vết tích cũng còn còn đó, cỏ dại mọc gần hồ so với những nơi đất trống khác, mọc theo đường thẳng tắp khó mà phát hiện được.

Nếu nhìn thẳng vào đó thì sẽ rất khó mà phát hiện ra được, nhưng nếu thay đổi góc độ từ trên cao nhìn xuống, chỉ cần nhìn kỹ một chút là đã có thể nhận ra, căn nhà gỗ nhỏ từng được bao quanh bởi rừng tùng, mà căn nhà gỗ này cách hiện trường phát hiện xác chết không đếm trăm mét, nếu suy luận của y về hiện trường phát hiện thi thể đầu tiên là đúng, như vậy hiện trường giết người đầu tiên, chính là gian nhà gỗ này!
Sở Hành Vân đứng dậy đi về phía cuối đồng hoa, mày cau chặt nhìn đám cỏ dại hỗn loạn ở phía đối diện, trầm giọng hỏi: "Chủ sở hữu ban đầu của mảnh đất kia là ai?"
Y không có hỏi sai người, Hạ Thừa là một trong những người phụ trách hạng mục Sơn thủy tân thành, từng tấc đất ở đây đều là do hắn đàm phán mới có, cũng chính vì như thế, Hạ Thừa mới có thể phát hiện ra hiện trường đầu tiên trước cả cảnh sát.
Hạ Thừa tựa lưng vào ghế ngồi, cầm khăn giấy ướt để dưới lỗ mũi, thản nhiên nói: "Khu đất này là ông chủ Lục Viên cho một người không phải người địa phương thuê, tên là Vương Khang.

Người tên Vương Khang này có ý định xây dựng một lâm trường, nhưng sau khi lâm trường bị phá sản thì cũng mất tích, gần đây nghe được tin tức khu đất quanh hồ Thanh Lăng bị mua lại với giá cao, không biết từ đâu nhảy ra, cầm bản hợp đồng ký kết năm năm tìm đến ông chủ của Lục Viên cãi cọ.

Nói là kỳ hạn năm năm của hợp đồng còn chưa hết, đến nay mới là năm thứ ba, cho nên ông chủ Lục Viên phải bồi thường cho hắn 20% tiền thuê đất, hai người thương lượng không thành, mời tôi đứng ra điều tiết."
Năm thứ ba, chính là ba năm trước thuê lại cánh rừng này, mà báo cáo khám nghiệm thi thể ghi rõ thời điểm tử vong của nạn nhân là ba năm trước.
Sở Hành Vân cảm giác như đã tóm được một đầu sợi dây trong thiên ti vạn lũ, liền hỏi hắn: "Ông chủ Lục Viên cùng Vương Khang đang ở đâu?"
Nếu Vương Khang này sau khi thuê lại cánh rừng liền không thấy tăm hơi, vậy hai cỗ thi hài này từ đâu mà đến? Ông chủ Lục Viên đối với vụ án mạng này tại sao lại làm như không thấy? Bỗng nhiên, y cảm thấy vũng nước lần này, sâu hơn nhiều so với suy đoán của y.
Hạ Thừa: "Ông chủ Lục Viên đã xuất ngoại nghỉ phép, Vương Khang cũng đi rồi."
Sở Hành Vân cau mày: "Đi? Cậu nói là hắn đã tới, rồi lại đi?"
Câu nói kế tiếp của Hạ Thừa khiến Sở Hành Vân suýt nữa thì tức chết, Hạ Thừa nói: "Đến rồi, tôi cho hắn một khoản tiền, rồi để cho hắn ta đi."
Dù như thế nào, quan hệ đến chân tướng, Sở Hành Vân cảm thấy mình rất cần phải nổi nóng với tên công tử ca không phân biệt tốt xấu coi pháp luật như một trò đùa này, nếu như hắn đã nhận ra được Vương Khang là nhân vật then chốt của vụ án, làm sao có thể 'Cho hắn một khoản tiền rồi để cho hắn đi' được.
Hạ Thừa, tên khốn kiếp này, không có việc thất đức nào mà hắn không làm được!
Hạ Thừa như là không thấy được sắc mặt âm trầm sắp chuyển thành bão tuyết của Sở Hành Vân, tự mình nhíu nhíu mày, vẻ mặt thành thật nói: "Chốc nữa anh đi tra một chút cái người tên Vương Khang này, tôi hoài nghi tổ tiên của hắn có huyết thống với hà mã, tướng mạo thực sự kỳ lạ, chỉ cần liếc hắn một cái cả người tôi liền không thoải mái."
Sở Hành Vân: "Cũng bởi vì hắn xấu xí, cậu liền đem nhân vật then chốt đuổi đi rồi?"
Hạ Thừa nhìn y, vẻ như chuyện đương nhiên: "Có cái gì không đúng sao?"
Sở Hành Vân:...
Trước khi Sở Hành Vân động thủ, trợ lý Tiếu mười phần có mắt tiến lên kéo Sở Hành Vân cách xa Hạ Thừa, hắn quá rõ ràng ông chủ của mình là mặt hàng như thế nào, chỉ cần vài phút đã khiến người ta muốn nổi điên.
"Sở đội trưởng, anh đừng có gấp."
Tiếu Thụ túm chặt lấy cánh tay y, phòng ngừa y có thể đánh người bất cứ lúc nào, khó khăn cười nói: "Hạ tổng chỉ đang nói đùa thôi, cậu ấy đã hỏi rõ mọi chuyện rồi."
Sở Hành Vân chậm rãi chuyển động con ngươi nhìn về phía Tiếu Thụ: "Hỏi ra cái gì?"
Tiếu Thụ nói: "Vương Khang nói lúc đó sau khi thuê lại cánh rừng, bởi nông trường biển bên kia thiếu người, hắn liền trở về Thanh Hải, cánh rừng liền giao cho một đôi vợ chồng chăm sóc, hắn còn để lại bản photo chứng minh thư của đôi vợ chồng kia, có phải là của người chết hay không, anh trở về đối chiếu một chút liền biết."
Tiếu Thụ lấy từ trong túi công văn ra hai tờ giấy đã ố vàng giao cho Sở Hành Vân, nói tiếp: "Thế nhưng Vương Khang nói, lúc đó cũng không phải chỉ có hai vợ chồng này."
Sở Hành Vân từ trong hai tờ giấy A4 ngẩng đầu lên: "Không phải hai người?"
Hạ Thừa đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi bụi không tồn tại trên áo sơ mi, có chút trầm ngâm nhìn mặt hồ, tiếp lời của Sở Hành Vân: "Bọn họ không phải hai người, bọn họ là một nhóm ba người, người chồng, người vợ, cùng với em trai của người vợ."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn thẳng vào Sở Hành Vân, sự nghiêm túc trong nháy mắt giống như đổi thành một người khác: "Nói cách khác, có một người từ trong vụ thảm sát năm đó, trốn thoát được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui