Sương Hàn im lặng, trôn giấu đi những cảm xúc sợ hãi nơi đáy lòng, cô khẽ gật đầu.
Ôn Thiếu Quân đi tới bên cạnh Sương Hàn, cầm trên tay là khay thức ăn còn nóng ấm, để xuống bên cạnh bàn, rồi lại chầm chậm ngồi xuống nệm giường êm ái, anh là con trai cả của Ôn gia.
Cùng cha khác mẹ của cô, ánh nguyệt quang chiếu rọi lên Thiếu Quân, anh mặc sơ mi sắc xám.
Dung mạo khôi ngô tuấn tú, sống mũi cao thẳng không thể chê, mái tóc đen dài rũ rượi.
Môi mỏng khẽ cong, Thiếu Quân nhìn cô em gái trước mắt, cảm thấy xót xa.
Anh vươn tay, xoa xoa lên đầu nhỏ của Sương Hàn.
Giọng nói đều chứa hai chữ ôn dịu:
"Là anh không tốt, để em chịu đến mức này.
Có phải mệt lắm không?"
Điểm ấn tượng trên khuôn mặt Thiếu Quân chính là đôi mắt màu hổ phách, dưới ánh nguyệt quang, sắc màu trong nó lại như sáng lên.
Tựa như nước hồ mùa thu trầm tĩnh, trong ánh nhìn dành cho em gái mình lại lóe lên tia tình ý.
Cô lắc đầu, không nhìn vào mắt người anh trai này, nói:
"Em không sao, chỉ là có chút mệt, có thể để em nghỉ ngơi được không?"
"Anh về phòng đi."
Có ý muốn đuổi người này đi thật nhanh.
Ý cười trong ánh mắt anh nhạt dần, Thiếu Quân nắm chặt lấy cánh tay mảnh mai của Sương Hàn.
Một lần mà kéo lên, cô bất ngờ bị xốc dậy, cảm thấy lạnh sống lưng, trong ánh mắt là sự hoảng loạn, mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện.
Anh rũ mắt, bất chợt kéo Sương Hàn vào lòng, ôm lấy cô.
Giọng nói trầm khàn khó chịu, lạnh đến thấu xương:
"Em ghét anh sao? Sương Hàn."
Sương Hàn kinh sợ, cô mím chặt cánh môi mình, cố gắng mỉn cười, âm sắc mềm mại:
"Em không ghét anh."
Thiếu Quân nghe được câu trả lời đúng ý mình, anh vuốt ve tóc đen mượt mà của Sương Hàn, vẻ mặt mãn nguyện, nói:
"Sương Hàn, em đúng là em gái ngoan của anh."
"Anh nhớ em đến phát điên đấy."
Cô ở trong lòng Thiếu Quân, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, từng giây từng phút Sương Hàn đều như bị từng hành động lẫn lời nói của anh ta làm cho buồn nôn.
Thiếu Quân ôm chặt lấy eo nhỏ của cô, khiến sự kinh tởm mà Sương Hàn dành cho anh ta dâng trào.
Thiếu Quân dụi dụi lên vai trắng, phả nhịp thở ấm áp lên da thịt mềm mại, anh nói:
"Lâu lắm rồi mới được gặp em, vậy mà lại sắp phải nhìn em gái của anh gả đi nơi khác."
Thiếu Quân rời khỏi cô, anh vuốt ve tóc đen buông xõa, giọng nói dịu dàng mang theo âm sắc lạnh lẽo, thật khiến người nghe phải rùng mình:
"Dù em có trở thành vợ người khác, thì em mãi mãi vẫn là của anh, mãi mãi là em gái yêu quý của anh."
Cổ họng Sương Hàn khô rát, lồng ngực đập mạnh, cảm thấy lạnh sống lưng với lời này.
Cô mỉn cười, miệng cười nhưng tâm không cười, dịu giọng:
"Vâng, chúc anh ngủ ngon."
Anh xoa xoa mi tâm Sương Hàn, si mê vẻ đẹp tựa tuyết trắng của cô, nói thành lời:
"Anh yêu em, ngủ ngon."
Thiếu Quân đứng dậy, rời đi, khuất dần trong bóng tối.
Sương Hàn nhìn thấy người đã rời đi, cô mới bộc phát tất cả cảm xúc thật của chính mình.
Cả người Sương Hàn run rẩy, ánh mắt hoảng loạn nhìn mọi thứ xung quanh, cô dựa lưng lên đầu giường.
Nhịp thở vẫn cứ hỗn loạn như vậy, ngón tay thon dài khẽ run, từng hình ảnh ban nãy lại hiện lên trong trí Sương Hàn.
Cô không kìm nén nổi nữa, tóc mai bù xù rối tung, Sương Hàn run run gấp gáp chạy tới chậu cây trong phòng.
Xả ra hết tất cả mọi thứ, thứ cô nôn ra chỉ có chất lỏng nhão nhoẹt, Sương Hàn chưa hề ăn bất cứ thứ gì từ đêm đó.
Cô không muốn nôn nữa, nhưng cảm thấy trong mình rất khó chịu, sự kinh tởm cứ trào dâng khiến Sương Hàn muốn xả ra hết.
Cô vô lực ngồi dưới nền sàn, nhìn ánh bạc của trăng treo bên ngoài phai dần, mây mù sắc tối che lấp ánh trăng.
Để lại một màu tối u ám, Sương Hàn cố gắng điều chỉnh nhịp thở của bản thân.
Cô phải ăn gì đó.
Sương Hàn cố nhấc mình đứng dậy, khó nhọc leo lên giường, với tay lấy khay thức ăn được mang tới từ bàn nhỏ bên cạnh.
Cánh tay trắng nõn mảnh mai cứ run lên, cô cầm lấy muỗng sắc bạc, múc cháo đặc trong bát lên ăn.
Sương Hàn cúi mặt, nước mắt nóng ấm lại lăn dài trên má, chỉ lặng lẽ rơi lệ, rồi lại như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Một con búp bê, một con rối, có quyền để khóc sao?
Bóng lưng mảnh mai yếu lạnh, đơn độc trong phòng lớn.
"Cậu nhỏ, cậu nhỏ."
Đình Xuyên khẽ giật mình, anh đang ngồi trên ghế dài, trên tay cầm sách.
Đình Xuyên trầm lặng, nhìn cháu mình, anh lên tiếng:
"Có chuyện gì?"
Nam Thời nhâm nhi cà phê tay, anh nói:
"Cậu không thắc mắc xem vợ tương lai mình như thế nào à?"
Đình Xuyên lắc đầu, anh lại cúi xuống nhìn hàng dài chữ trên trang sách.
Nam Thời ghé mắt ra phía ngoài, nhìn tuyết trắng phủ kín một khoảng sân rộng, cậu lại lên tiếng:
"Vô tâm thật."
Nam Thời vừa im lặng chưa đầy một phút, lại hỏi:
"Cậu định bỏ trốn khỏi hôn lễ của mình không?"
Đình Xuyên gập sách, anh đặt nó lên bàn, hỏi lại:
"Tại sao phải trốn?"
Anh ngạc nhiên nhìn cậu mình, buông tách cà phê còn nóng xuống, đặt nó lên bàn:
"Cậu chấp nhận thật ư?"
Nam Thời không tránh khỏi ngạc nhiên, Phó gia và Ôn gia là kẻ thù không đội trời chung, nay bên đó lại ngỏ lời gả con gái sang đây, chắc hẳn là có ý đồ không mấy tốt đẹp.
Vậy mà Phó lão phu nhân lại đồng ý chấp nhận hôn sự này, người được chọn chính là Phó Đình Xuyên, anh không biết Phó lão phu nhân làm vậy là có ý gì.
Đình Xuyên nhìn cháu mình, hạ giọng:
"Chấp nhận."